Không Gian Tồn Trăm Tỷ Vật Tư, Mẹ Kế Đưa Con Trai Chạy Nạn

Chương 346: Lao Động Vất Vả, Niềm Vui Thu Hoạch (1)

Chương 346: Lao Động Vất Vả, Niềm Vui Thu Hoạch (1)

Chương 346: Lao Động Vất Vả, Niềm Vui Thu Hoạch (1)Do đó, việc tăng thu nhập từ hai vụ lúa đóng vai trò rất quan trọng đối với sự phát triển của Giang Nam.Huống chỉ khoai lang và khoai tây đều là công lao của khâm sai Cố đại nhân, cho dù hắn ta cũng có chút công lao, nhưng cũng chỉ là hỗ trợ mà thôi.Nếu sản lượng của hai vụ lúa vào năm sau tăng lên thì đó mới là chiến tích của hắn ta.Tuy hắn ta xuất thân từ hào môn thế gia nhưng hắn ta lại bỏ ra rất nhiều tiên bạc và ân huệ để có được Giang Nam. Tân Hoàng Đế rất khắt khe, cho nên sẽ không bao giờ nương tay với những quan viên tham ô, nhận hối lộ hay trái pháp luật.Vì vậy, nếu hắn ta muốn được thăng quan thì không thể dựa vào bạc trong tay, mà phải có chiến tích thật sự.Cơ hội ở ngay trước mắt, mà huyện lệnh Lưu đại nhân cũng không phải là người ngu, đương nhiên sẽ không chút do dự mà đi sắp xếp mọi việc, đối với ông ấy thì đây chỉ là vấn đề liên quan đến tiền bạc mà thôi.Nếu thành công thì nó sẽ là một chiến tích tương đối lớn.Liễu Phán Nhi chúc phúc, sau đó là cười yếu ớt đáp lại: "Đa tạ Lưu đại nhân khích lệ, dân phụ nhất định sẽ cố gắng nhiều hơn nữa."Sân đập lúa đã được chuẩn bị đâu vào đấy, còn Liễu Phán Nhi đã đi một chuyến đến Trấn Bạch Sa mua rất nhiều liềm, để chuẩn bị gặt lúa trên cánh đồng. Việc các nàng canh tác gần mười mẫu đất lúa là một công việc hết sức khó khăn đối với một nhà chỉ có nữ từ và hài tử.Nửa canh giờ sau, thị vệ của Lưu đại nhân đã trở về, trên tay câm mười bông lúa chín: "Đại nhân, đây là những bông lúa ở ruộng lúa thôn Cầu Ván ở cách vách, hạt thóc ở bên kia đã bắt đầu thu hoạch."Liễu Phán Nhi cung kính trả lời: " Lưu đại nhân quan tâm đến bá tánh, dân phụ khâm phục, đại nhân có thể tuỳ ý lấy bao nhiêu ngài muốn.""Thật là giống lúa tốt!" Lưu đại nhân khen ngợi, đồng thời nắm chặt lấy mười bông lúa: "Liễu nương tử, bản quan sẽ cầm về ghi chép xem bông lúa của nhà ngươi rốt cuộc là nhiều hơn bao nhiêu hạt so với bình quân bông lúa của những gia đình khác."Lưu đại nhân nhận lấy, ông ấy cầm ở trong tay rồi chạy đến ruộng lúa của nhà Liễu Phán Nhi mà so sánh từng cái một, phát hiện bông lúa và hạt thóc của nhà Liễu Phán Nhi không chỉ nhiều hơn, mà còn mẩy hơn.Lưu đại nhân cầm bông lúa này về, định tự mình đếm xem.Lưu đại nhân nghe vậy thì rất mong chờ, mà hành động của Liễu nương tử này đã nhiều lần khiến người ta kinh ngạc. Chính vì thế mà ông ấy hy vọng rằng năm tới, nàng sẽ lại khiến ông ấy kinh ngạc hơn.Lưu thị cười nói: "Rám nắng thì sợ cái gì! Quan trọng nhất bây giờ là hạt thóc của chúng ta không thể làm qua loa được. Mặc dù bây giờ chúng ta có bạc, có thể mua lương thực ăn, nhưng lúa nước nhà ta gieo trông phải đưa vào kho, thì mới có thể yên tâm được."Tuy nhiên, người ở thôn Lý gia, nhà nào cũng có trông lúa nước, có lẽ mọi người cũng bận việc của mình, cho nên hiện tại không có thời gian để đi thu hoạch lúa cho nhà người khác.Liễu Phán Nhi nhìn về phía đại tẩu cùng hài tử: "Hai người thực sự muốn đích thân thu hoạch lúa nước sao? Trời nắng nóng lắm! Có khả năng là sẽ khiến cho da mặt hai người bị rám nắng đấy."Cho nên nếu có thể, nàng muốn thuê người làm việc.Liễu Phán Nhi suy nghĩ một lúc, sau đó nhìn về phía tiểu nhi tử và tiểu nữ nhi: "A Nam và Tiểu Bảo vẫn còn nhỏ, hơn nữa nếu chúng ta đều xuống ruộng làm việc, vậy thì ai sẽ ở nhà nấu cơm? A Dung, A Lệ, và A Phương, thay phiên nhau ở nhà trông mấy đứa nhỏ rồi nấu cơm đi."Hai tỷ muội Lý Phương và Lý Lệ cũng tỏ vẻ các nàng cũng có thể gặt lúa.Lý Dung cũng tranh thủ nói: "Nương, con cũng đi, con cũng khoẻ lắm."Lý Đại Bảo vỗ ngực: "Nương, con cũng có thể gặt lúa, con rất khoẻ!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận