Không Gian Tồn Trăm Tỷ Vật Tư, Mẹ Kế Đưa Con Trai Chạy Nạn

Chương 113: Tính Toán Chỉ Lï (1)

Chương 113: Tính Toán Chỉ Lï (1)

Chương 113: Tính Toán Chỉ Lï (1)Như vậy đi, vì công bằng cũng giống như chúng ta góp tiên mua giống tốt, khi thu hoạch sẽ trả lại tiên cho người cho lương thực trước.Hiện tại lấy lương thực ra, là vì để mọi người ăn no có sức lực làm việc, đây là thời khắc quan trọng của thôn chúng ta. Lấy một cân lương thực ra, lúc thu hoạch sẽ đưa cho một cân rưỡi gạo, người trong thôn không ăn lương thực của mọi người không trả tiền.Nếu có lương thực không lấy ra, thôn Lý gia chúng ta không tiến hành được việc khai khẩn, vậy thì chỉ có thể người nào làm việc người ấy. Cuối cùng bởi vì phân công không hợp lý, số lượng khai khẩn mỗi ngày không bằng một nửa hiện tại, các người cảm thấy cuối cùng phân được nhiều hay ít lương thực đây?”Thôn trưởng Lý cũng gật đầu, cảm thấy cách của Liễu Phán Nhi không tồi: "Ta có thể lý giải việc mọi người có tâm tư riêng. Hiện tại không đói chết, các người có đủ loại tâm tư riêng.Được rồi, dù sao những lương thực đó cũng không rơi từ trên trời xuống, cũng là các người cực khổ tích góp. Hiện tại dựa theo cách nói của Nguyên Thanh gia, những người hiện tại cho một cân lương thực, đến lúc đó sẽ được một cân rưỡi của thôn.Có thể đồng ý thì tiếp tục; Không thể đồng ý thì tách ra nấu cơm. Xem như ta hiểu rồi, mọi người đến nơi mới không có nguy hiểm, cả đám đều muốn chiếm tiện nghị, cũng không nghĩ xem tiện nghi đâu mà có nhiều để chiếm thế?"Liễu Phán Nhi nghĩ rôi nghĩ nói: "Nếu mọi người không muốn, vậy nhà ta rời khỏi đây. Thôn trưởng đại thúc, ba lượng bạc nhà ta, ba lượng bạc nhà người tổng cộng có sáu lượng bạc. Bốn lượng bạc một bộ cày sắt, chia cho chúng ta một bộ cày sắt, hai lượng bạc hạt giống.Chúng ta còn có hai con trâu, có thể khai khẩn rất nhiều đất hoang, không phải tốt hơn việc hợp tác với người trong thôn sao? Rõ ràng có ý tốt, nhưng hiện tại vừa sống được cuộc sống yên ổn đã bắt đầu tính kế, ta ghét nhất những người như vậy."Hiện tại nghe thấy mượn lương thực chứ không phải cho không, người trong thôn lập tức bằng lòng.Thật ra không phải Chu Thúy Hoa thật sự trách trượng phu, mà oán trách người trong thôn không biết tốt xấu.Người trong thôn vừa nghe nói muốn giải tán, mọi người đều trợn tròn mắt. Thôn trưởng Lý chính là người tâm phúc trong thôn, có chuyện gì do thôn trưởng Lý quyết định, mọi người sẽ làm theo không bao giờ sai.Lý thái nãi nãi gân đây nhìn thấy con trai con dâu rất vất vả, nhưng người trong thôn càng ngày càng quá mức, cực kỳ tức giận: "Người trong thôn nói thì dễ nghe, nhưng làm việc thì kéo hông, cho nên vẫn là bỏ đi. Chúng ta và Nguyên Thanh gia hợp tác với nhau, ai bằng lòng hợp tác thì tới đăng ký, lấy lương thực ra, xem như trong thôn mượn, sau này trả lại không ăn không trả tiên."Ba con trâu trong thôn đều là con trâu nhà nàng và Liễu Phán Nhi, đều cho người trong thôn dùng, nhưng trong thôn chẳng ai nhớ bọn họ tốt như thế nào?Lúc trước chạy nạn ở sông Đại Độ, người trong thôn không nghe thôn trưởng Lý, rất nhiều người đi vào rừng rậm chết bị thương thật thảm.Sau khi Chu Thúy Hoa nghe thấy Liễu Phán Nhi nói như vậy, lập tức đỏ đôi mắt: "ÐĐêu là thôn trưởng chàng nghèo khổ, lao tâm lao lực, dọc theo đường đi ra bỏ tiền bỏ sức, nhưng có ai nhận ra chàng tốt chứ? Giải tán đi, không làm, ai thích làm thôn trưởng này thì làm, chúng ta không làm nữa."Dù sao thì bọn họ cũng phải ăn cơm, đến lúc đó còn lấy lại được lương thực, như vậy cũng xem như là kiếm lời nhaIlNgười nhà Lý Nhị Lăng Tử nhiều cho nên cũng giữ nhiều lương thực, nhưng bọn họ không có tiền, vì vậy bọn họ không trả tiền cho việc mua hạt giống và cày sắt.Nếu giải tán một nhà bọn họ đông con, nhưng không có trâu, không có cày sắt, chẳng phải là chỉ có thể dùng tay đào sao. Một ngày có thể khai khẩn được bao nhiêu đất hoang cơ chứ?

Bạn cần đăng nhập để bình luận