Không Gian Tồn Trăm Tỷ Vật Tư, Mẹ Kế Đưa Con Trai Chạy Nạn

Chương 872: Khai Ra Kẻ Chủ Mưu, Ám Sát. (1)

Chương 872: Khai Ra Kẻ Chủ Mưu, Ám Sát. (1)

Chương 872: Khai Ra Kẻ Chủ Mưu, Ám Sát. (1)Lý Dung cười lạnh: "Người đừng tưởng ta còn nhỏ nên không nhớ được."Sau đó Lý Dung tiếp tục nói chuyện với những kẻ gia nhân khác, kẻ thì thật sự không biết gì, kẻ thì chột dạ lo lắng, toát mồ hôi lạnh.Tê phu nhân cũng đã đại khái nắm được mọi chuyện, hỏi Tần thị: " Nói đi, tại sao ngươi rõ ràng nhìn thấy đại tiểu thư bị bắt đi nhưng lại im lặng? Ngươi đừng tưởng ngươi không nói thì ta sẽ tha cho ngươi, tha cho người nhà của ngươi. Tề gia luôn rất khoan dung độ lượng với hạ nhân, nhưng tuyệt đối sẽ không nhân từ với những kẻ tâm cơ. Sống chết của người nhà ngươi ngươi còn phải xem hôm nay ngươi khai hay không khai?”Liễu Phán Nhi cười lạnh: "Ngươi đừng tưởng ngươi khác đều là kẻ ngốc, quyết không thừa nhận là sẽ có đường sống. Càng đừng tưởng thời gian lâu rồi, tất cả mọi việc đều qua rồi. Cũng đừng trông chờ vào vận may, nghĩ rằng tìm thấy đại tiểu thư rồi thì các ngươi không cần phải trả giá nữa.""Bây giờ ta chỉ muốn biết chân tướng của mọi việc năm đó, các ngươi vẫn còn có chút ích lợi. Nếu các ngươi không nói, để các ngươi lại cũng chẳng có tác dụng gì nữa, các ngươi và người nhà các ngươi ai cũng không được sống."Tê phu nhân nghiêm nghị: "Người đâu, vén áo của Tần thị lên, ta muốn xem nàng khóc thảm như vậy, chảy nhiều nước mắt như vậy, mà vẫn còn phải bấm bụng mới có thể khóc sao?""Dạ, phu nhân." Lão ma ma đi lên trước, vén áo Tần thị lên.Quần áo mùa hè mỏng manh, bên ngoài là một lớp áo mỏng, bên trong là một lớp băng quấn bụng. Lão ma ma kéo mở tấm băng quấn bụng Tần thị ra, trên bụng quả nhiên là có vài vết bầm đỏ tím vừa bị nhéo ra.Sau đó, lại thẩm tra ra thêm được ba kẻ tâm địa bất chính.Tần thị giữ bí mật này suốt mấy năm qua cũng sống không dễ dàng gì. Không thể gặp người nhà hay nhi tử, cũng không biết ngoài kia thế nào, mỗi ngày đều giống như là ngồi trên đống lửa.Tần thị cũng quay đầu nhìn về phía Thanh LoanĐồ tiện nhân nhà ngươi, vẫn còn mặt mũi ở đó nói ta. Ngươi cho rằng hầu phu nhân hẹn ước, nói xong việc sẽ nâng ngươi lên làm thiếp của Kim Lăng hầu. Nhưng đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, ngươi cũng đã hoa vàng ít bướm rồi, đã đạt được thứ gì hay chưa? Ngươi thực sự không để tâm tới sống chết cha mẹ huynh đệ ngươi hay sao?” Thanh Loan thấy Tần thị gọi mình, ngẩng phắt đầu lên: "Tần nãi nương, người nói loạn gì đó?”Chỉ có thể cứ vậy mà khổ cực lo lắng chịu đựng, chờ có một ngày, các chủ tử có thể đại phát từ bi, bỏ qua cho những kẻ đáng thương như các nàng.Ánh mắt Tề phu nhân cùng Liễu Phán Nhi trở nên nghiêm nghị: "Đồ ăn cây táo rào cây sung, trốn cũng kỹ thật đấy! Trước kia cứng mồm cứng miệng bao nhiêu thì tâm địa các ngươi xấu xa bấy nhiêu. Các ngươi hầu hết là người của Lan Lăng hầu phủ chúng ta, ấy vậy mà đều bị một người ngoài mê hoặc tâm tính. Các ngươi thực sự là ăn gan hùm mật gấu rồi, không cân mạng của chính mình, cũng không màng cả an nguy của người nhà nữa rồi."...Tần thị không còn chỗ trốn, quỳ lạy dưới đất xin tha,'Phu nhân, nô tì tội đáng muôn chết. Nô tì bị người ta uy hiếp, nếu không làm theo lời phu nhân Kim Lăng Hầu Vương thị, thì sẽ giết cả nhà nô tì."Tê phu nhân uống ngụm trà xong tinh thân cũng tốt hơn một chút, cho người nhốt tất cả những kẻ có liên quan lại, ổn định việc trong nhà.Tê phu nhân tức đến hoa mắt chóng mặt, đứng không vững.Liễu Phán Nhi thấy vậy vội vàng nói: "Phu nhân, những kẻ này chỉ là đám tiểu lâu la chứ không phải chủ mưu. Đợi bắt được kẻ chủ mưu chúng ta mới có thể xả cơn tức này.'Sự xuất hiện của Lý Dung đã dỡ xuống tâm lý phòng bị của những kẻ này. Sau khi đổ tội lẫn nhau thì không dám vọng tưởng may mắn gì, cũng không dám không nhận tội!

Bạn cần đăng nhập để bình luận