Không Gian Tồn Trăm Tỷ Vật Tư, Mẹ Kế Đưa Con Trai Chạy Nạn

Chương 1342: Ai Là Gian Tế? (1)

Chương 1342: Ai Là Gian Tế? (1)

Chương 1342: Ai Là Gian Tế? (1)Thế là Liễu Phán Nhi leo lên lưng ngựa đi theo sau Lý Bách Hộ và những người khác hướng về Vân Thành.Trời cao đất rộng, trong lòng Liễu Phán Nhi đột nhiên có vài phần khí phách anh hùng dân trào. Nàng hy vọng những tráng sĩ này có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ của họ, sau đó đưa nàng trở về thành Tây Bắc.Cách Vân Thành vài dặm có một thôn trang nhỏ.Lý Bách Hộ chỉ tay, sau đó nói với Liễu Phán Nhi: "Đây là nơi thích hợp nhất để gặp chúng tôi. Cô nương có thể thuê một căn nhà ở lối vào thôn."Liễu Phán Nhi đồng ý: "Được rồi, Lý đại ca, xin mọi người đợi ta một lát, ta sẽ đi đến đó ngay.Thế là, Liễu Phán Nhi cưỡi ngựa đi về ngôi nhà ở cửa vào thôn.Nàng phát hiện trên đất có rất nhiêu dấu của móng ngựa để lại, nó đang tiến vào thôn trang này, trong lòng của Liễu Phán Nhi đang hồi hộp, ở đây không lẽ có mai phục sao?Do nàng đã đi đến cửa vào thôn, nếu bây giờ mà quay, rất có khả năng trong bóng tối sẽ gặp mai phục.Nàng thuận mắt nhìn theo khe nứt trên cửa, bên trong không có người, nhưng trên mặt đất nàng lại nhìn thấy rất nhiều bóng người, dường như trên tay của họ đang cầm đao, và cây thương dài, điều này càng khiến nàng chắc chắn rằng có mai phục.Bên trong có một ông lão run rẩy bước đến mở cửa: "Ai đó?"Một lúc sau, ông lão mang một bát nước tới.Ông lão nhìn Liễu Phán Nhi từ trên xuống dưới rồi nói: "Vậy ngươi đợi một chút, ta mang cho ngươi một ít nước.Liễu Phán Nhi hạ giọng nói: "Đại thúc, ta đi ngang qua đây, ta rất khát nước muốn xin một bát nước."Đa tạ đại thúc." Liễu Phán Nhi cảm ơn, rồi cúi đầu uống nước.Thế là Liễu Phán Nhi cố gắng giữ bình tĩnh, bắt đầu gõ cửa: "cốc cốc cốc!"Liễu Phán Nhi cố gắng hết sức cưỡi ngựa trong tâm thế không vội vàng cũng không hoảng sợ, chỉ sau khi rẽ vào một góc cua, nàng mới nhanh chóng tăng tốc.Liễu Phán Nhi dắt ngựa ra khỏi cửa, sau đó leo lên lưng ngựa quay trở về. Phía sau lưng nàng có một người quan binh nhìn thấy Liễu Phán Nhi đang từ Vân Thành đi ra ngoài thành, thay vì đi vào thành thì lại lao ra ngoài thành, hắn thật sự cho rằng nàng là người đi đường ngang qua, nên không chút nghi ngờ gì.Uống nước xong, Liễu Phán Nhi trả bát lại, nàng rời đi sau khi nói lời cáo từ với ông lão."Xem bộ dạng của ta đi, ta chỉ là người qua đường đi xin nước, nên ta cũng không hỏi thêm câu nào nữa, ta nghĩ có thể mọi người đã bị bại lộ, ở đây đã có người mai phục, có thể chính là muốn bắt mọi người."Lý Bạch Hộ sửng sốt: "Liễu tiểu đệ, sao sớm như vậy đã quay lại rồi?"Liễu Phán Nhi vội vàng nói: "Lý đại ca, vừa rồi ở đầu làng có rất nhiều dấu vết của móng ngựa, ta đến nhà đầu thôn xin nước, ông lão đó liền nhìn ta từ trên xuống dưới. Không chỉ vậy, mặc dù trong tiểu viện của ông lão không thấy ai, nhưng ta lại nhìn thấy trên mặt đất có rất nhiều bóng người trong tay cầm đao."Một lúc sau, Liễu Phán Nhi tìm thấy Lý Bách Hộ đang đứng đợi người."Nơi đây không nên ở lâu, những người đó có thể đợi mọi người đi ngang qua đây, sau đó sẽ bắt mọi người, khiến mọi người tự mình sa vào lưới."Chỉ có hai khả năng, một là do Thái tướng quân tiết lộ ra, hai là trong nhóm người bọn họ có gián tế.Tướng mạo của bọn họ, Có lẽ đã bị đối phương nhận ra rồi?Lý Bách Hộ cau mày, theo như lời nói của Liễu Phán Nhi, những người đó luôn nhìn chằm chằm vào nàng, dường như muốn biết nàng là ai.Liễu Phán Nhi cũng cưỡi ngựa đi theo phía sau, sau đó trốn vào trong khu rừng rậm.Làm sao những người đó biết được?Lý Bách Hộ nghe vậy, lập tức rời khỏi ba cỗ xe, nói: "Đi thôi!"Sau khi tìm được một sơn động ẩn nấp, Liễu Phán Nhi nhanh chóng nhóm lửa, sau đó bắt đầu nấu ăn.Bên ngoài trời đã tối và đang mưa liên tục, cho nên rất lạnh

Bạn cần đăng nhập để bình luận