Không Gian Tồn Trăm Tỷ Vật Tư, Mẹ Kế Đưa Con Trai Chạy Nạn

Chương 406: Hỗ Trợ Lẫn Nhau, Đôi Bên Cùng Có Lợi (2)

Chương 406: Hỗ Trợ Lẫn Nhau, Đôi Bên Cùng Có Lợi (2)

Chương 406: Hỗ Trợ Lẫn Nhau, Đôi Bên Cùng Có Lợi (2)Thôn trưởng Lý thấy thế: "Nếu nguyên Thanh gia đã quyết định thì nhanh chóng lên thị trấn đi! Bây giờ chúng ta sẽ đi, đi nhanh một chút là có thể chạy kịp vào thành trước khi cửa thành đóng."Mấy người bọn họ ba chân bốn cảng khiêng bắp và thân cây ngô xuống đưa những thứ này về nhà.Tiểu Báo và Nhị Cẩu Tử đi theo ở phía sau.Nhị Cẩu Tử nhỏ giọng hỏi Tiểu Báo: "Anh Tiểu Báo, chúng ta thật sự bán mình làm tôi tớ sao?"Tiểu Báo gật đầu: "Hiếm khi gặp phải một người tốt, hơn nữa còn là nữ tử, nhẹ dạ, đồng ý thu nhận giúp đỡ chúng ta và tám đệ muội ở phía dưới. Chờ yên ổn trôi qua mười năm, đệ muội cũng đã lớn rồi, chúng ta cũng không cần cả ngày trộm cắp vì miếng ăn. Đây là trấn Cát Tường được bệ hạ thân phong, chỉ cần chúng ta thành thật chịu làm việc thì luôn có thể kiếm cơm ăn, quan trọng nhất là chúng ta có thể trải qua cuộc sống bình an."Nhị Cẩu Tử gật đầu: "Ta nghe theo Báo Tử cal"Liễu Phán Nhi quay lại bàn giao một tiếng, sau đó dắt tuấn mã màu đen của mình ra, nói với thôn trưởng Lý: "Đại thúc, ngươi vội vàng lái xe bò dẫn theo Đại Bảo cùng trong thôn mấy người, còn có Nhị Cẩu Tử và Tiểu Báo, cùng nhau lên thị trấn. Đến đó thì cứ ngủ ở khách sạn, đừng tiếc tiên. Ngươi cứ ứng tiên trước, quay về ta sẽ đưa lại."Mọi người thấy tuấn mã màu đen cao to thì trông mà thèm.Ngày hôm nay muốn lên thị trấn nên Liễu Phán Nhi mang nón rộng vành che nắng, muốn thử xem nếu chạy không ngừng thì mất khoảng bao lâu để đến thị trấn."Được rồi, ngươi có việc thì đi trước đi, chúng ta sẽ đuổi theo sau." Thôn trưởng Lý trả lời: Mặc dù không báo quan, nhưng mà vẫn nên nói cho nhà họ Cố bên kia một chút, miễn cho bị người khác tính kế mà còn không biết."Lý Đại Bảo trông mà thèm, nhìn mẫu thân cưỡi tuấn mã màu đen rời đi, trong lòng nói thầm: chờ mẫu thân từ thị trấn trở về thì chắc chắn hắn phải để cho mẫu thân dạy hắn cưỡi ngựa.Liễu Phán Nhi treo gói hàng ở bên cạnh yên ngựa, động tác nhanh nhẹn, xoay người lên ngựa: "Ta đi trước!"Liễu Phán Nhi gật đầu: "Ngươi nói đúng!" Bình thường là sáng sớm Liễu Phán Nhi sẽ cưỡi Hắc Phong chạy một đoạn đường.Nhưng mà bọn hắn cũng không biết cưỡi ngựa nên chỉ có trông mà thèm.Có điều, đây là lần đầu cưỡi ngựa xa như vậy, cái mông và bên đùi bị ma sát đến mức hơi đau mỏi.Tốc độ cực kỳ nhanh, thậm chí trái tim của nàng cũng bay lên.Với khoảng cách tám mươi dặm, Liễu Phán Nhi tốn chưa đến một canh giờ là đã đến thị trấn.Hắc Phong không hổ là một chiến mã tốt nhất, bốn vó chạm đất rất ổn định, hơn nữa mạnh mẽ, ngồi ở trên lưng ngựa, mà Liễu Phán Nhi có thể cảm nhận được gió xẹt qua mặt nàng.Một đứa trẻ tám tuổi chạy tới: "Miêu tỷ, lúc nào thì Báo Tử ca và Cẩu Tử ca trở về vậy? Ta đói bụng rồi?"Liễu Phán Nhi lại đi qua hẻm nhỏ lần trước, bên trong có mấy đứa nhỏ đang chơi đùa. Có một cô nương khoảng chừng mười tuổi, thấy Liễu Phán Nhi nhìn chằm chằm thì lập tức cảnh giác nhìn Liễu Phán Nhi, đồng thời kéo đệ muội đang chơi ở đầu hẻm lại."Mau đi vào, người đập ăn mày đến rồi, sẽ bắt các ngươi đi đó." Cô bé kia nhắc nhở đệ muội, giọng rất lớn, rất giống như cố ý nói như vậy, nói một cách cảnh giác.Liễu Phán Nhi bỏ ra mười đồng tiền, hỏi thăm người canh giữ ở cửa thành, quả thật hai tên lưu manh đầu đường, sáng ngày nào cũng đưa nước suối cho Túy Tiên lâu thật sự tên là Tiểu Báo và Nhị Cẩu Tử.Cô nương được gọi là Miêu tỷ cảnh giác nhìn Liễu Phán Nhi, nhỏ giọng nói với cậu bé: "Đợi đến lúc ăn cơm buổi trưa thì các ca ca sẽ trở về, đến lúc cùng nhau ăn cơm thì các ngươi cũng đừng ăn vụng.'Giọng của Mèo con tỷ càng lớn hơn, vừa nhắc nhở Liễu Phán Nhi cách đó không xa đang nhìn bọn họ chằm chằm, bọn họ không phải là đứa trẻ ăn xin, những đứa con hoang không có ai chăm sóc, còn có các ca ca.

Bạn cần đăng nhập để bình luận