Không Gian Tồn Trăm Tỷ Vật Tư, Mẹ Kế Đưa Con Trai Chạy Nạn

Chương 544: Không Thể Không Nói Với Ngươi Chuyện Này Được (1)

Chương 544: Không Thể Không Nói Với Ngươi Chuyện Này Được (1)

Chương 544: Không Thể Không Nói Với Ngươi Chuyện Này Được (1)"Ngô tỷ tỷ, ngài nghe kĩ quy hoạch của ta đối với trấn Cát Tường nhé. Ta sẽ xây một cửa hàng ngay ngã tư ở nơi có vị trí đẹp nhất giữa trấn. Những mảnh đất đằng sau cũng đã được ta mua đứt rồi. Lấy cửa hàng làm trung tâm, mở rộng ra phía ngoài, ta sẽ xây một loạt nhà ở. Sang năm sẽ có nhiều đội xây nhà đến đây hơn, xây nên nhiêu nhà ở hơn.""Nơi có người thì sẽ cần có lương thực. Có thôn Cát Tường cộng thêm những thôn xóm quanh đó, cửa hàng lương thực Ngô gia có thể bán được 1500 cân lương thực một ngày. Nếu tiêu thụ được nhiều lương thực như thế thì chẳng lẽ số lợi nhuận còn không khả quan nổi sao?"Thóc có giá năm văn tiền một cân, gạo thì mười văn tiền một cân, trừ đi các loại hao phí thì Liễu Phán Nhi dự tính lợi nhuận sẽ là một đến hai văn tiền. Mỗi ngày họ có thể thu được một, hai lượng rưỡi hoặc ba lượng bạc tiền lời. Một tháng có ba mươi ngày, dù không nhiều nhưng ít nhất họ sẽ kiếm được bốn, năm mươi lượng bạc tiền lời. Một năm kiếm 500 lượng bạc là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra.Ngô phu nhân nửa tin nửa ngờ, ánh mắt nàng ta dừng lại trên bức tranh quy hoạch của Liễu Phán Nhi, đánh giá một cách kỹ càng.Nếu những lời Liễu Phán Nhi nói là thật, Ngô phu nhân tính toán sơ qua, một năm sẽ có thể kiếm được vài trăm lượng bạc, số tiên đó đúng thật là không ít."Liễu muội muội, quan hệ của chúng ta rất tốt, nhưng làm ăn thì vẫn là làm ăn. Nói theo cách làm ăn thì buôn bán không phải chỉ dựa vào bánh vẽ. Những thứ ngươi nói với ta đều phải đợi đến sang năm mới bắt đầu xây dựng, bây giờ vẫn chưa bắt đầu, nhưng bây giờ ta lại phải ký khế ước tiên thật bạc thật với ngươi. Ta đưa cho ngươi bạc trắng, nhưng lương thực của ta đâu có được bán đi, tất cả rủi ro đều nằm ở phía ta đây!"Ngô phu nhân quả thật rất giỏi buôn bán, chẳng trách người đứng đầu Ngô gia lại là một nữ nhân.Nhưng bàn chuyện làm ăn với một người hiểu rõ quy tắc buôn bán, làm việc có lý có tình vẫn tốt hơn bàn với những người lỗ mãng không hiểu mà giả vờ hiểu.Sắp đến tết rôi, nhà nào nhà nấy đều cần mua lương thực, có cửa hàng lương thực rồi thì mọi người sẽ không cần đi xa nữa, rất tiện.Miễn tiền thuê ba tháng đầu ư? Ngô phu nhân ngạc nhiên, theo như giá thuê thì tiền thuê ba tháng chính là ba mươi lượng bạc. Nếu làm ăn tốt thì tiếp tục mở, nếu làm ăn không tốt thì không mở nữa.Ngô phu nhân đồng ý một cách dứt khoát: "Một lời đã định, ngày mai ta sẽ cho người vận chuyển lương thực qua đó. Ba tháng sau, nếu làm ăn tốt thì ngươi hãy ưu tiên cho ta thuê cửa hàng đó nhé."Chưa thử thì sao biết là không được? Dù sao thì cũng không tốn tiên thuê ba tháng, không phải trả thêm khoản nào cả.Chính câu nói cuối cùng mà Liễu Phán Nhi nói rằng sẽ tự mở cửa hàng đã trở thành cọng rơm cuối cùng, vượt qua điểm mấu chốt của Ngô phu nhân.Liễu Phán Nhi gật đầu, mỉm cười: "Vậy một lời đã định nhé, tuy chúng ta là nữ tử, nhưng lời này vẫn nặng như núi. Không cần ký khế ước nữa, thỏa thuận miệng là được."Liễu Phán Nhi cười nói: "Ngô phu nhân lo lắng rất có lý. Thế này đi, ta và Ngô phu nhân quen biết đã gân một năm rồi, ta cũng rất tin tưởng phu nhân. Ta sẽ miễn tiên thuê ba tháng đầu tiên cho phu nhân, nếu ngài cảm thấy mối làm ăn này tốt đẹp thì ngài cứ tiếp tục làm. Nếu không, ta cũng không ép ngài. Ta sẽ nhập hàng số lượng lớn từ cửa hàng lương thực Ngô gia nhà ngài để tự mở cửa hàng lương thực."Lý Nguyên Thanh nhìn hai nữ nhân bàn chuyện làm ăn từ đầu đến cuối, ai nói nữ không bằng năm? Nữ nhân và nam nhân đúng là có chênh lệch vê mặt thể lực, nhưng trên phương diện trí thông minh thì hâu như không chênh nhau.Chỉ là xã hội này không cho nữ nhân cơ hội để phát huy sự thông minh tài trí của mình mà thôi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận