Không Gian Tồn Trăm Tỷ Vật Tư, Mẹ Kế Đưa Con Trai Chạy Nạn

Chương 1308: Cứu Người Giữa Đường (3)

Chương 1308: Cứu Người Giữa Đường (3)

Chương 1308: Cứu Người Giữa Đường (3)Cũng may trên xe ngựa ấm áp, vạch quần áo ra châm cứu cũng không bị lạnh.Qua một lúc sau, đứa nhỏ dần dần không co giật nữa, hơn nữa cơn sốt cũng rút lui đi một chút.Tống đại phu kiểm tra đứa nhỏ lần nữa, lúc này mới thở phào một hơi, may mà không sao.Nếu đứa nhỏ này không được kịp thời chữa trị, lại kéo dài thêm hai ba tiếng đồng hồ nữa thì có khả năng sẽ chịu không nổi."Khống chế được rồi, chỗ này cách huyện thành còn không tới ba mươi dặm, buổi trưa là tới nơi, đến lúc đó lại sắc canh thuốc nóng, hiệu quả sẽ tốt hơn.Hoắc đại tẩu ôm đứa nhỏ xuống, không dám ngồi lâu trên xe ngựa của phu nhân.Liễu Phán Nhi ngăn lại, người tốt làm đến cùng,' Đứa bé vừa mới chuyển biến tốt, cứ để trong xe ngựa đi, ta để Tống đại phu chăm đứa bé cho, người cũng vào trong đi. Đến huyện thành rồi nói tiếp."Hoắc Lão Nhị nhảy từ trong xe ngựa xuống, quỳ xuống đất dập đầu với Liễu Phán Nhi, Đa tạ phu nhân từ bil'Hoắc Lão Nhị vội vã gật đầu,' Ta cùng với một vị thúc thúc định cư ở trấn Cát Tường, bán nhân sâm ở đó, ta không nói điêu. Bây giờ ta đang lên núi đón người thân về trấn Cát Tường, không phải dân tị nạn."Nỗ lực ra tay của nàng, rồi cũng sẽ có lúc sẽ cứu được một mạng người."Tiểu Thành đại phu của trấn Cát Tường nói, loại nhân sâm chất lượng thế này đáng giá vài chục lượng, giá không rẻ."Hoắc Lão nhị trực tiếp lấy ra hai gốc nhân sâm đại khái cũng vài chục năm/' Vị đại phu này, vị phu nhân này, cảm ơn các vị, không biết hai cây nhân sâm này có đủ để trả phí chữa trị và bồi thường cái cốc không?”Lúc trước nàng làm chuyện tốt, có thể là vì công đức, nhưng bây giờ nàng không nghĩ như vậy nữa, nàng hiểu rất rõ hàm ý thực sự của câu nói "Nghèo thì tự lo cho mình, giàu thì giúp cả thiên hạ”Nghe nói như vậy, Liễu Phán Nhi ngơ ngác, hỏi: "Ngươi quen biết Tiểu Thành đại phu của Y quán Thành gia trong trấn Cát Tường sao?""Không cần, đứng lên đi. Gặp phải trên đường, cũng không thể nào thấy chết không cứu được." Liễu Phán Nhi không có năng lực thì cũng thôi, nhưng nếu đã có khả năng thì sẽ vươn tay cứu trợ người gặp khó khăn.Hoắc Lão Nhị nghe vậy nhất thời vội vã,'Phu nhân, làm sao vậy được? Đám dân đen chúng tôi, không thể không biết điều như vậy được."Chỉ cần có người dưới núi bảo lãnh cho bọn họ, vậy là được."Nếu như đã là người của trấn Cát Tường, vậy nhân sâm này ngươi cứ giữ lại đi, không cần trả tiền."Liễu Phán Nhi lúc này mới hiểu rõ sự việc, những người này đều là sơn dân sống trong núi. Bây giờ cuộc sống dưới núi đã tốt hơn nhiều rồi liền bắt đầu định cư."Đúng rồi, còn chưa hỏi, phu nhân là người nhà hộ lớn nào ở trấn Cát Tường thế?""Bệnh tình đứa nhỏ cấp bách, nếu bây giờ mau chóng lên đường, có thể đến tối là sẽ đến trấn Cát Tường rồi."Hoắc Lão Nhị nghe vậy tỏ vẻ vui mừng,' Phu nhân cũng là người trấn Cát Tường sao? Vậy khi nào đến nơi, nhà chúng ta nhất định sẽ mang lễ vật tới cảm tạ."Liễu Phán Nhi phất tay, cười nhẹ an ủi,' Đều là đồng hương, bọn ta cũng là dân trấn Cát Tường, vừa hay tiện đường qua đó.'Nha hoàn Miêu Nhi tỷ ở bên cạnh bước lên trước đáp: " Phu nhân của chúng ta là Đức Thuy phu nhân, trấn trưởng trấn Cát Tường."Vừa nghe thấy Đức Thuy Phu nhân, Hoắc Lão Nhị và người già phụ nữ trẻ nhỏ bên đường lần lượt quỳ xuống."Khoai lang của Đức Thuy phu nhân ở trên núi bọn ta cũng có, cũng bởi vì trồng khoai mà tất cả đám người bọn ta cuối cùng cũng có thể được ăn no rồi."Hoắc Lão Nhị lúc này càng kích động hơn, không ngờ giữa đường có thể gặp được Đức Thuy phu nhân, hơn nữa còn cứu chất tử một mạng.Liễu Phán Nhi thấy vậy bị doạ cho một trận,' Mau đứng dậy, không cần quỳ."Trên núi đất canh tác không nhiều, thu hoạch lương thực cũng ít.

Bạn cần đăng nhập để bình luận