Không Gian Tồn Trăm Tỷ Vật Tư, Mẹ Kế Đưa Con Trai Chạy Nạn

Chương 1229: Không Thể Đưa “Chung” (2)

Chương 1229: Không Thể Đưa “Chung” (2)

Chương 1229: Không Thể Đưa “Chung” (2)Tuy rằng thành Kim Lăng đang dần dần khôi phục bình yên nhưng Liễu Phán Nhi cảm thấy đây không phải là thời cơ tốt, vì vậy đề nghị Lý Đại Bảo đợi đến mùa thu hãng mở cửa hàng lại. Bởi vậy chờ tới tận bây giờ vẫn chưa mở cửa hàng.Lý Nam và Lý Tiểu Bảo vừa học xong liên chạy tới vây quanh Liễu Phán Nhi.Bọn họ vừa tò mò vừa sợ hãi nhìn bụng của mẫu thân!To quáiLiễu Phán Nhi nằm nghiêng, Lý Nam nhẹ nhàng vuốt bụng của mẹ. "Nương, con cũng lớn lên từng chút một ở trong bụng nương như thế này, sau đó mới được sinh ra ngoài sao?”Lý Tiểu Bảo tuy không hỏi nhưng cũng rất tò mò, chờ đợi câu trả lời của mẫu thân.Liễu Phán Nhi cười khẽ, trẻ con thường tò mò chuyện mình từ đâu mà ra."Đúng vậy đó, mẹ ruột của các ngươi cũng giống như nương, các ngươi từ nhỏ chút xíu dần dần lớn lên, sau đó thành thai nhi."Tuy rằng không biết cha mẹ các ngươi là ai, cũng không biết các ngươi từng trải qua những gì, nhưng quá trình mang thai của những người mẹ đều vất vả như nhau."Liễu Phán Nhi nhẹ nhàng nói: "Hiện tại phụ thân các ngươi đang nhận lệnh của Hoàng thượng, đợi hoàn thành nhiệm vụ ở Kim Lăng, có cơ hội chúng ta và phụ thân ngươi đi đến quan phủ chỗ lúc đầu nhặt được các ngươi."Không ai là không muốn nuôi dưỡng con cái của chính mình cả, trừ phi là bất đắc dĩ.Lý Tiểu Bảo thấy vậy: "Nếu người ấy có thể bảo vệ chúng ta, chúng ta cũng không đến mức bị đặt trong cái sọt trên lưng ngựa, được phụ thân nhặt được."Lý Nam có chút đăm chiêu: "Ta hy vọng mẫu thân sinh ra ta có thể bình an vô sự."Liễu Phán Nhi hy vọng thông qua những lời khuyên răn trong ngày thường, giúp Lý Nam và Lý Tiểu Bảo hiểu được nỗi khổ của mẫu thân sinh ra chúng.Chắc là lành ít dữ nhiều."Ngày phụ thân ngươi nhặt được các ngươi được đặt thành ngày sinh nhật của các ngươi, tuy là để mỗi năm chúc mừng các ngươi thêm một tuổi, nhưng cũng là để cảm ơn công sinh thành của mẫu thân sinh ra ngươi."Liễu Phán Nhi cười khẽ, sờ sờ đỉnh đầu Lý Nam và Lý Tiểu Bảo.Lý Nam sờ sờ đỉnh đầu tròn, tiến lại gần nắm lấy cánh tay Liễu Phán Nhi. "Nương, người không sợ chúng ta tìm được người thân, chúng ta sẽ bị bọn họ đưa đi sao?”"Ở lại nơi đó vài năm có lẽ sẽ có thể tìm được manh mối về thân phận của các ngươi, còn có thể sẽ tìm được người thân của các ngươi."Lúc này Lý Tiểu Bảo từ bên ngoài trở về, trong lòng ngực ôm một cái hòm bằng gỗ tinh xảo quý giá."Sở dĩ muốn đi tìm là vì muốn các ngươi biết mình từ đâu mà tới, mới có thể nhẹ lòng đi tiếp con đường phía trước."Lý Tiểu Khố nở nụ cười: "Nương, ta không đi đâu, ta và A Nam ở lại cùng người và phụ thân, còn có các ca ca tỷ tỷ nữa.""Trừ phi các ngươi mong muốn đi theo bọn họ, nếu không ta tuyệt đối không để các ngươi rời đi.'Mặt trên chạm trổ hoa đẹp đẽ, được lấy từ tay của học giả có tiếng, không hề tâm thường.Lý Tiểu Bảo đọc nhiều sách vở nên đầu óc suy nghĩ nhanh nhất, lập tức nhận ra vấn đề, nét mặt dở khóc dở cười.Trên trán Liễu Phán Nhi hiện lên ba đường sọc đen, nàng cảm thấy bản thân nhất định phải nhắc nhở Lý Đại Bảo.Lý Đại Bảo cảm thấy cái này nhìn rất đẹp nên đã cầm đến đây, tặng cho mẫu thân."Nương, đây là đồng hồ để bàn tuyệt đẹp mới được làm ra, ta tặng cho người.""Đại Bảo này, chiếc đồng hồ này không thể tùy tiện tặng được. Ngươi có từng nghĩ những lời này có chỗ nào không ổn hay không?”Lấy từ bên trong ra một cái đồng hồ để bàn hình hoa sen tuyệt đẹp cao tâm một mét, không chỉ có chất gỗ ôn nhuận, còn có ngọc thạch khắc hình bông hoa, có thể nói lên sự khéo léo tuyệt vời."Đại ca, tặng đồng hồ và chăm sóc người ta trước lúc sắp mất, là hai từ đồng âm đó.

Bạn cần đăng nhập để bình luận