Không Gian Tồn Trăm Tỷ Vật Tư, Mẹ Kế Đưa Con Trai Chạy Nạn

Chương 1485: Áo Gấm Về Quê (2)

Chương 1485: Áo Gấm Về Quê (2)

Chương 1485: Áo Gấm Về Quê (2)Bây giờ tuy không phải kinh thành nhưng bởi vì có dân cư đông đúc nên đất đai cũng rất phì nhiêu.Tuy nhiên, một trăm năm sau khi nước Đại Chu thành lập, dân số tăng lên, phủ Nam Hà cũng ngày càng phát triển.Ngô Tam Tráng là một tráng hán của thôn Ngô gia thuộc phủ Nam Hà, vì trong nhà có nhiều huynh đệ, ước chừng tận bảy huynh đệ, hai tỷ tỷ.Ăn không đủ no mà triều đình lại trưng binh vừa có tiền vừa có lương thực nên Ngô Tam Tráng gói ghém đồ đạc xung phong ra trận.So với chết đói thì chết trận còn hơn, ít nhất còn có tiền trợ cấp, có thể khiến cuộc sống của phụ mẫu dễ chịu hơn một chút.Hắn làm lính ở thành Tang, mỗi tháng được năm trăm văn tiền, bị phía trên khấu trừ một trăm văn, còn có bốn trăm văn.Trừ đi tiền ăn mặc hai trăm văn tiền thì còn có thể tiết kiệm được hai trăm văn.Sau đó Lý đại tướng quân đến, truy xét việc cắt xén quân lương thì từ đó về sau đã có thể lấy được năm trăm văn tiền quân lương.Dù vậy thì lúc rảnh rỗi trai tráng Ngô gia vẫn phải làm những công việc lặt vặt để nuôi sống gia đình.Về sau lúc đánh giặc, Ngô Tam Tráng là người đầu tiên xông vào thành Bắc Vân, hơn nữa còn chém được mười binh sĩ Bắc Nhung.Một nhà mười mấy người chỉ có năm mẫu đất. Tuy rằng nước Đại Chu chỉ thu thuế hai mươi phần trăm nhưng nhà cũng không đủ ăn.Lần này vê, hắn muốn đón người nhà qua đó định cư, không chen chúc ở chốn này nữa.Tổng cộng đã tích được sáu mươi lượng bạc tiên thưởng, còn có hai trăm mẫu đất, mặt khác hắn còn được thăng quan, bây giờ đã là sĩ quan trưởng rồi.Nếu không có khoai lang do phu nhân tướng quân giới thiệu cho bọn họ thì không chừng nhà họ đã chết đói cả rồi.Bởi vì huấn luyện khắc khổ nên được khen thưởng mấy lần, lần nào cũng từ một trăm văn đến hai lượng bạc, thế nên hắn đã tích được không ít bạc rồi."Tổ phụ, ông có khỏe không?" Ngô Tam Tráng nhảy xuống, hành lễ với Ngô lão thái gia.Ngô Đại Tráng cưỡi ngựa phi về nhà như tên bắn.Cuối cùng cũng được trở về quê hương.Dù sao thì bảy huynh đệ, ngoại trừ Ngô Tam Tráng chạy đi làm lính thì những người khác không có gan, chỉ có hai huynh trưởng phía trên cưới vợ, phía dưới thì Ngô Tứ Tráng đến Ngô Thất Tráng đều đã trưởng thành, nhưng do trong nhà nghèo nên cũng không cưới được vợ.Tuy rằng Ngô Tam Tráng mặc thường phục, nhưng toàn thân toàn là áo bông mới, áo da mới, hơn nữa còn có một con ngựa, đây toàn là đồ đáng giá không đấy.Giọng Ngô Tam Tráng vang như chuông: "Tổ phụ, cháu là Tam Tráng đây mài!"Ngô lão thái gia nghe thấy thế thì híp mắt lại, muốn nhìn rõ hơn một chút, đúng thật là có vài phần giống với mình: "Ôi, thật sự là Tam Tráng rồi. Ngươi thăng chức cũng nhanh đấy nhỉ!"Bối phận của Ngô lão thái gia rất cao, hơn nữa còn là tộc trưởng Ngô gia và thông trưởng, thấy một tên mặt đen gọi mình là tổ phụ thì trong phút chốc cũng không nhận ra: "Ngươi... ngươi là...'Ngô Tam Tráng cười cười: "Không được tính là thăng chức nhanh, chỉ là thăng quan mà thôi, bây giờ cháu là sĩ quan trưởng, phía dưới quản hơn trăm người."Ngô lão ỉu xìu bệnh nặng mới khỏi, sầu khổ không thôi, nhìn chậu than trước mặt, trong lòng không khỏi khó chịu.Bây giờ nghe Ngô Tam Tráng nói như vậy thì rất khiếp sợ: "Cháu trai ngoan, trời lạnh như vậy mà còn phải phi về, mau về nhà nghỉ ngơi đi. Phụ mẫu ngươi cũng nhớ ngươi lắm rồi đấy."Mấy chục năm gần đây thì chức quan lớn nhất cũng chỉ là trưởng thôn mà thôi.Ngô lão thái gia khiếp sợ, tổ tiên Ngô gia bọn họ cũng rất giàu có, nhưng đó đã là chuyện hai trăm năm trước rồi.Ngô Tam Tráng dắt ngựa chào hỏi hết một đường, rời nhà năm năm, rất nhiều người đều đã thay đổi, nhưng hình như vẫn còn có thể nhìn ra dáng vẻ trước kia."Tổ phụ, cháu không nói với người nữa, cháu về nhà trước, thu dọn xong xuôi thì sang thỉnh an người."

Bạn cần đăng nhập để bình luận