Không Gian Tồn Trăm Tỷ Vật Tư, Mẹ Kế Đưa Con Trai Chạy Nạn

Chương 54: Tìm Nguyên Nhân Không Gian Biến Lớn (2)

Chương 54: Tìm Nguyên Nhân Không Gian Biến Lớn (2)

Chương 54: Tìm Nguyên Nhân Không Gian Biến Lớn (2)Liễu Phán Nhi có thể tự mình cảm nhận được sự ẩm ướt của đất đai, hơn nữa vận may của nàng còn vô cùng tốt.Có khi ngay lúc nàng đang đào rau dại thì lại có thỏ hoang chạy băng băng tới đâm sâm vào gốc cây, trực tiếp va chạm đến choáng váng hôn mê.Liễu Phán Nhi cứ thế không tốn chút công sức nào mà nhặt được một con thỏ, nặng chừng hai cân hai cân rưỡi.Lột xuống một tấm da thỏ hoàn chỉnh, Liễu Phán Nhi không nỡ vứt đi nên rửa sạch sẽ, dùng cành cây dựng nó lên phơi khô.Chờ đến mùa đông, tấm da thỏ này có thể dùng làm một chiếc áo lót da thỏ cho con.Có lúc Liễu Phán Nhi còn có thể bắt được cá nhỏ tôm nhỏ bên dòng suối nhỏ trong rừng để cải thiện cơm nước cho các con.Nhờ có sự chăm bẫm và cho ăn cẩn thận hết lòng của Liễu Phán Nhi, hơn nữa bữa nào cũng đều có thể được ăn no nên trên gương mặt của bốn đứa trẻ đều đã phúng phính thêm chút thịt.Mới mấy ngày ngắn ngủi mà khoảng cách giữa mấy đứa con với Liễu Phán Nhi đã trở nên gần gũi hơn, có nói có cười.Liễu Phán Nhi trợn tròn mắt, cả người nàng từ trên xuống dưới cũng chỉ có ba lượng bạc mà thôi.Lý trưởng thôn dẫn theo người dân trong thôn, cứ thế thuận theo quan đạo mà tiến về phía trước, cuối cùng sau bảy ngày cũng tới được cửa Đại Độ.Chờ đến khi Lý trưởng thôn đi hỏi thăm tin tức trở về, Liễu Phán Nhi liền vội vàng hỏi: "Lý trưởng thôn, rốt cuộc phía trước đã xảy ra chuyện gì thế?"Liễu Phán Nhi thấy đầu người chen chúc dày đặc ở đằng xa, trong lòng bỗng sinh ra cảm giác không hay.Xung quanh cửa Đại Độ, chỗ nào cũng lít nha lít nhít toàn người là người, tiếng người ồn ào huyên náo, vô cùng đông đúc.Vẻ mặt Lý trưởng thôn vô cùng cay đắng, mày cũng nhíu lại, giọng hết sức căm phẫn: "Nơi đây là cửa Đại Độ, chúng ta phải ngồi thuyền từ đây đi tới phương nam. Ngày trước chỉ cần chúng ta chỉ rõ ra thân phận người dân trong thôn chạy nạn, cứ một người một văn tiền là đã có thể đi thuyền được rồi. Có lúc không có tiền thì cầu xin người ta nhiều hơn chút, dập đầu thêm mấy cái là cũng có thể đi được. Nhưng bây giờ một người cân đến một lượng bạc, nhà chúng ta có mười mấy miệng người thì cân đến mười hai lượng bạc. Nếu không có bạc thì không cho ngồi thuyền. Nhà ta đào đâu ra nhiêu bạc như thế chứ? Bây giờ ta cũng không biết phải làm sao mới được nữa?”Liễu Phán Nhi cũng bắt đầu thích ứng dần với cuộc sống hiện tại, tuy rất khổ cực nhưng cũng có tính khiêu chiến, quan hệ giữa Liễu Phán Nhi và mấy đứa con cũng dần tốt đẹp hơn."Đây chính là muốn đòi mạng mài" Một cụ bà gào khóc lớn tiếng, đau buồn không thôi: "Sau lưng có bọn thổ phỉ buôn người đi khắp nơi bắt người, vốn tưởng rằng đến được cửa Đại Độ rồi đi qua sông, đến được phương nam thì sẽ có thể tiếp tục sống tiếp. Nhưng bây giờ muốn đi thuyền lại đắt như vậy, hoàn toàn không để cho chúng ta đi về phương nam mà. Ông trời đây là muốn chúng ta chết đói hay sao?"Bây giờ một nhà có năm miệng ăn, mà chỉ có ba lượng bạc, căn bản là không đủ dùng. Những đồ đạc khác đều là một đống đồ bỏ đi, cũng không đáng tiền.Mắt Chu Thúy Hoa đã đỏ ửng, nàng không ngừng rơi lệ: "Đương gia, không thể giảm giá rẻ hơn chút sao? Nhà chúng ta căn bản không có mười hai lượng bạc, tuy còn có bò và xe bò nhưng bọn họ cũng ép giá quá hung ác. Một con bò mới có bốn lượng bạc, nhưng rõ ràng bò của chúng ta có thể trị giá đến mười hai lượng bạc."Trước đó đúng là Lý Nguyên Thanh đã cho người mang tới không ít bạc, nhưng ngày thường nguyên thân cũng phải lo liệu mọi việc trong nhà, các con còn bị người xúi giục không được thân thiết với nàng ta, cho nên nàng ta cứ ăn ngon uống tốt, hoàn toàn không hề tích góp chút bạc nào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận