Không Gian Tồn Trăm Tỷ Vật Tư, Mẹ Kế Đưa Con Trai Chạy Nạn

Chương 192: Mua Gan Và Lòng Heo (1)

Chương 192: Mua Gan Và Lòng Heo (1)

Chương 192: Mua Gan Và Lòng Heo (1)"Được, buộc lại cho ta đi." Liễu Phán Nhi vui vẻ đồng ý rồi đưa tay chỉ vào mấy cái ruột heo gan heo chưa được dọn xong kia: "Mấy thứ này thì sao?”Bây giờ trời nóng nên không bán được thịt chứ nói gì đến mấy cái nội tạng này. Nếu không ai mua thì chỉ có nước ném cho chó ăn thôi.Bây giờ lại có người muốn mua chúng rồi, dù có rẻ một chút hắn ta cũng bằng lòng bán.Người mổ heo họ Trương bảo: "Gan heo mười văn tiền, ruột heo cũng lấy ngươi mười văn tiên thôi."Liễu Phán Nhi đồng ý, nếu nấu chúng làm món kho thì sẽ ăn được một khoảng thời gian lâu lắm!Chu Thúy Hoa thấy Liễu Phán Nhi cố ý muốn mua nên không ngăn cản được, nhưng người mổ heo họ Trương này bán mắc như thế, hại người ta quá rồi: "Ông chủ, ông đừng có lừa gạt đứa cháu dâu không biết gì của ta. Mấy thứ này không bán được thì chó cũng chẳng thèm ăn nữa, ông còn muốn bán giá hai mươi văn sao, ăn lời quá nhỉ. Nguyên Thanh gia, ngươi đừng phí tiền, mua chút thịt là được rồi, đừng mua mấy thứ đồ sống thối này, không ăn được đầu."Người mổ heo họ Trương chột dạ, có chút ngượng ngùng.Liễu Phán Nhi nhân cơ hội ép giá xuống: "Mười văn tiền, bán thì ta lấy."Nghe nói như thế, ánh mắt của Chu Thúy Hoa sáng lên, nghĩ đến việc trước nay Liễu Phán Nhi luôn là người nói được làm được, có lẽ nàng thật sự có cách nấu lòng lợn này biến chúng thành món ăn ngon.Liễu Phán Nhi suy nghĩ một chút, nàng không muốn trì hoãn mãi nữa để kẻo trời nóng mấy thứ này thối mất: "Được rồi, mười hai văn, bán đi, ngươi cho vào trong sọt giúp ta. Vả lại ông chủ à, ta còn định mua thịt ngon nhà ông đấy, làm ăn đàng hoàng vào.Rời khỏi hàng thịt, Chu Thúy Hoa vẫn thấy khó hiểu: "Nguyên Thanh gia, thứ đó không ăn được đâu.Liễu Phán Nhi lót mấy miếng lá non trong sọt rồi mới cho mấy cái thịt heo kia vào trong. Rồi nàng lại mua thêm hai khúc thịt nạc mỡ đan xen, sau đó mới rời đi.Người mổ heo họ Trương cũng đồng ý bán, hắn ta gật đầu bảo: "Được rồi, hòa khí sinh tài, lân sau ghé mua quán nhà ta nhé." Liễu Phán Nhi cười nói: "Thím à, không ăn được là do mọi người không biết cách nấu thôi. Nhưng ta biết cách đấy, lát ghé sang tiệm tạp hóa mua hương liệu một chút, hơn nữa ở thôn chúng ta có thể tìm được hành gừng tỏi, chúng đều có tác dụng khử mùi tanh. Đừng nói vội, đến lúc làm xong ta mang cho thím nếm thử."Người mổ heo họ Trương lắc đầu: "Không được, rẻ quá, mười lăm văn."Lý Đại Bảo đưa hai cái bánh bao bọc trong giấy dầu cho Liễu Phán Nhi: "Nương, người ăn bánh bao đi.'Nếu Liễu Phán Nhi thật sự có cách thì nàng ấy cũng sẽ học theo. Dù gì lòng heo cũng rẻ như vậy, người trong nhà sẽ được ăn thêm chút món mặn.Liễu Phán Nhi vội vàng lên xe bò, đội nón vào.Chu Thúy Hoa gật đầu cười nói: "Thôi được rồi, ta chờ."Liễu Phán Nhi xâm mặt, hắng giọng nói: "Con thương ta nhưng ta cũng thương Đại Bảo mà. Ta ăn nhiều sẽ thấy khó chịu. Chúng ta mỗi người ăn một cái bánh bao đi, ăn bánh bao xong thì ăn bánh mỳ.'Lý Đại Bảo cười cười: "Nương, người khổ tâm vậy rồi, phải chịu khó bồi bổ sức khỏe một chút."Liễu Phán Nhi thường hay nói mấy lời ngon ngọt như vậy, nay nghe thấy Lý Đại Bảo cũng nói thế, trái tim rắn rỏi của nàng lại trở nên ấm áp lần nữa.Liễu Phán Nhi nhận lấy, nàng cắn một cái rồi quay đầu nhìn Lý Đại Bảo cầm ba cái bánh bao trong tay: "Đứa nhỏ này, sao con đưa hết bánh bao cho ta ăn rồi?""Nương...' Lý Đại Bảo định từ chối nhưng cậu còn nhỏ, mẫu thân là người lớn, còn vất vả vậy nữa, cậu muốn hiếu kính mẫu thân của mình.Liễu Phán Nhi cắt ngang lời của Lý Đại Bảo: "Đại Bảo không ăn thì ta cũng không ăn."Đại Bảo tốt với nàng như vậy, đương nhiên nàng cũng phải yêu thương lại cậu rồi.Nghe mẫu thân nói thế, Lý Đại Bảo đành phải nhận lấy một cái bánh bao: "Cảm ơn nương.' 

Bạn cần đăng nhập để bình luận