Không Gian Tồn Trăm Tỷ Vật Tư, Mẹ Kế Đưa Con Trai Chạy Nạn

Chương 410: Nghiện Rồi, Không Dứt Ra Được (2)

Chương 410: Nghiện Rồi, Không Dứt Ra Được (2)

Chương 410: Nghiện Rồi, Không Dứt Ra Được (2)"Vâng, lão phu nhân." Điềm Hạnh lên tiếng đáp lại, nàng ấy ra ngoài bảo người chuyển bàn vuông qua, rồi mang đến bốn cái ghế nữa.Liễu Phán Nhi và Cố lão phu nhân cùng ngồi xuống, mở hộp gỗ ra, sau đó xáo những khối gỗ được viết chữ trên bàn: "Lão phu nhân, người sắp xếp thêm hai người nữa đi, bốn người mới chơi với nhau được.""Điềm Hạnh, Điềm Đào, hai người qua đây." Cố lão phu nhân gọi hai nha hoàn cơ trí bên cạnh mình qua cùng học chơi thứ đồ mới lạ này.Nếu chơi không vui thì cũng phải cho Liễu Phán Nhi chút mặt mũi chứ."Cảm ơn lão phu nhân ân điển." Điềm Hạnh và Điềm Đào đồng ý, bọn họ ngồi trên ghế nhìn chằm chằm động tác của Liễu Phán Nhi, chuyên tâm học theo.Liễu Phán Nhi dùng hai tay bắt đầu xáo bài mạt chược: "Cái này gọi là xáo bài, tất cả mọi người cùng làm, xáo trộn hết bài trên bàn sau đó bắt đầu lấy bài..."Nhìn nàng làm vậy, Cố lão phu nhân và hai nha hoàn cũng học theo dáng vẻ xáo bài của Liễu Phán Nhi, chốc lát sau, trước mặt các nàng ấy như có một dãy "Tiểu Trường Thành: vậy.Cố lão phu nhân thấy rất mới mẻ, bà ấy cực kỳ thích âm thanh cách cách này: "Phán Nhi, xong chưa? Bây giờ phải làm gì đây?"Các nước đi của quân bài khiến lão phu nhân bật cười đầy vui vẻ.Mọi người học theo dáng vẻ của Liễu Phán Nhi, sắp xếp bài trước mặt: "Hai quân bài giống nhau thì mọi người có thể lấy cùng một quân do người khác đánh, cũng có thể lấy quân bài của người chơi trước..."Cố lão phu nhân là cao thủ đánh bài lá, hai đại nha hoàn cũng thường xuyên đánh bài với bà ấy nên học mạt chược rất nhanh. Dạy qua một lát là các nàng ấy biết ngay.Hai mắt Cố lão phu nhân càng sáng rực hơn, bà ấy rất kích động nói: "Vui lắm, thú vị lắm. Nào nào, chơi thêm một ván nữa đi."Liễu Phán Nhi vừa đánh vừa dạy về các quân bài cho mọi người, dạy các nàng ăn ra sao.Khúc sau bọn họ đánh bài thành thục hơn nên trò chơi ngày càng thú vị hơn nhiều.Liễu Phán Nhi câm một cái xúc xắc nhỏ lên rôi ném lên không trung, xuất hiện bốn chấm, sau đó nàng lấy bài theo trình tự rồi giải thích với mọi người. Lần này bọn họ bắt đầu chơi tiên, hai văn tiền một ván, ngay cả Điềm Hạnh và Điềm Đào cũng có khả năng chơi. Nếu nha hoàn thắng tiên của lão phu nhân thì Cố lão phu nhân cũng không buồn bực gì. Nếu hai nhà hoàn thua tiền Cố lão phu nhân sẽ tặng tiên mình thắng lại cho hai nha hoàn xem như là tiền thưởng.Cố lão phu nhân mời Liễu Phán Nhi ở lại dùng bữa, Liễu Phán Nhi cũng không từ chối, ở lại ăn cơm cùng.Sau khi dùng cơm, bọn họ lại tiếp tục chơi mạt chược.Cố lão phu nhân thấy rất vui vẻ, từ lúc bắt đầu học bà ấy cứ lôi kéo Liễu Phán Nhi đánh bài mãi đến tận giờ ăn trưa.Cố lão phu nhân cười cười: "Nếu đã tới rồi thì ngươi ở lại đây đi, ta cho người đến khách điếm báo một tiếng. Ăn cơm tối xong chúng ta lại tiếp tục đánh bài, ta muốn học từ chỗ ngươi nữa, đến lúc đó ngươi đi thì ta lại quên mất."Bọn họ chơi đến tận tối.Liễu Phán Nhi cáo từ: "Lão phu nhân, chắc người trong thôn đã đến khách điếm rồi, ta phải đi tụ họp với bọn họ để sáng mai giải quyết thủ tục."Tóm lại, Cố lão phu nhân chỉ hưởng thụ thú vui đánh bài thôi chứ không cần mấy chục văn tiền đó.Liễu Phán Nhi nghe nói như thế cũng dở khóc dở cười đáp: "Ta đã dạy hết cách chơi cho lão phu nhân rồi. Vả lại, lão phu nhân à, người cũng không thể đánh bài mãi thế được. Ngồi thời gian dài người không thấy đau hông sao? Ta đỡ người dậy đi tới đi lui, nếu như vì đánh bài mà cơ thể của người bị gì thì đó là lỗi của ta mất. Người chiếu cố ta nhiều như vậy, sao ta lấy oán báo ân được? Lão phu nhân người có tâm thiện, đừng biến ta làm chuyện tốt thành chuyện xấu chứ”"

Bạn cần đăng nhập để bình luận