Không Gian Tồn Trăm Tỷ Vật Tư, Mẹ Kế Đưa Con Trai Chạy Nạn

Chương 409: Nghiện Rồi, Không Dứt Ra Được (1)

Chương 409: Nghiện Rồi, Không Dứt Ra Được (1)

Chương 409: Nghiện Rồi, Không Dứt Ra Được (1)Tìm đến Cố quản gia thì không cần mang lễ vật, nhưng bái kiến Cố lão phu nhân thì không thể qua loa như vậy.Nha hoàn Điềm Hạnh nhìn thấy Liễu Phán Nhi cầm một hộp gỗ phổ thông thì khá là ngạc nhiên, nhẹ giọng hỏi: "Đức Thụy phu nhân, người chuẩn bị lễ vật gì cho lão thái thái vậy? Nhìn rất nặng, để nô tỳ cầm giúp người nhé?"Liễu Phán Nhi cười nói: "Món đồ này không khác quân bài bằng giấy cho lắm, dùng để giết thời gian, thú vị lắm."Ánh mắt của Điềm Hạnh sáng lên: "Aida, lão phu nhân thích bài lá nhất đấy. Đức Thụy phu nhân, người tặng quà nhưng lại thật sự có lòng với lão phu nhân, nhất định lão phu nhân sẽ rất thích đây."Liễu Phán Nhi cười, nàng từng nghe Cố Thiệu, tổ mẫu cực kỳ thích đánh bài, thậm chí đôi khi còn quên ăn cơm nữa: "Nhưng mà thứ này không giống với bài lá cho lắm, cơ mà lão phu nhân sẽ thích thôi."Thích bài lá thì đương nhiên cũng sẽ thích mạt chược thôi.Nhất là âm thanh ngã bài giòn giã của mạt chược lên bàn thế này, nghe cực kỳ thích tai, lúc cật, lúc bính, lúc hô...Điềm Hạnh vừa nói chuyện vừa quan sát Liễu Phán Nhi.Liễu Phán Nhi đứng lên lân nữa, mở miệng cười: "Sau này xin lão phu nhân chiếu cố nhiều hơn."Dù gì bây giờ nàng cũng đã có tiếng tăm rồi, nhưng lại có nhiều người chưa được nhìn thấy Liễu Phán Nhi nên Điềm Hạnh cũng không khỏi thấy hiếu kỳ. Thấy nhiều rồi thì sẽ không tò mò nữa.Liễu Phán Nhi nở nụ cười, nàng ngồi trên ghế, khách khí nói với lão phu nhân rằng: "Lão phu nhân, người đừng khách khí như vậy, gọi vậy thì đề cao ta quá. Người đức cao vọng trọng, cứ gọi tên của ta thôi, Liễu thị hoặc là Phán Nhi."Cố lão phu nhân trông rất đoan trang, giọng nói êm tai, ngũ quan sắc nét, lại còn rất rộng lượng với Liễu Phán Nhi, bà ấy gật đầu nói: "Đức Thụy phu nhân không cần đa lễ, bên cạnh có ghế dựa đấy, chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi."Đến chính viện Cố gia, Liễu Phán Nhi đi về phía trước rồi hành lễ: "Lão phu nhân vạn phúc kim an, hôm nay ta đến nhà làm phiền rồi."Cố lão phu nhân cười gật đầu: "Vậy thì ta gọi tên ngươi, gọi là Phán Nhi nhé, xem như con cháu trong nhà ta.'Vẻ mặt của Liễu Phán Nhi vẫn bình thản như thường, để mặc nàng ấy đánh giá.Cố lão phu nhân gật đầu: "Vậy thì tốt rồi, đừng sợ phiền, có việc gì thì cứ đến. Đương nhiên không có chuyện gì cũng đến được, coi như trò chuyện với bà lão này, giải khuây một chút."Dù gì tôn tử cũng chưa thành thật, lại có quan hệ thân thiết với Liễu Phán Nhị, nếu bị người ngoài biết được thì không hay cho lắm. Dù gì người ta cũng không tin cả hai là chính nhân quân tử, như vậy dễ khiến người ta hiểu lầm.Liễu Phán Nhi gật đầu đồng ý: "Cảm ơn lão phu nhân nhiều, quả thật ta có chút việc vặt, ta đã nói với Cố quản gia rồi. Cố quản gia nói ngài ấy xử lý được, bảo ta an tâm đừng sốt ruột.""Đương nhiên, quan hệ giữa hai nhà chúng ta rất đặc biệt. Có chuyện gì không xử lý được thì cứ đến Cố gia. Nếu giúp được thì chắc chắn Cố gia sẽ không chối từ." Cố lão phu nhân tỏ thái độ, lúc này bà ấy cũng chưa nhắc đến Cố Thiệu mà chỉ bàn về giao tình giữa mình với Liễu Phán Nhi.Cố lão phu nhân vung tay lên, nói với Điềm Hạnh ở bên cạnh rằng: "Mang cái bàn vuông đến đây đi, ta thấy tò mò hơn rồi, rốt cuộc là thứ đồ hay ho gì."Cố lão phu nhân rất kinh ngạc, mặc dù không biết là gì nhưng thứ khiến Liễu Phán Nhi cảm thấy thú vị thì chắc là đồ tốt thật: "Mở ra xem xeml"Liễu Phán Nhi cười nhẹ: "Chơi cái này cần bốn người, hơn nữa còn cần một cái bàn vuông nữa, bàn tròn thì không được.”"Lão phu nhân muốn giải buồn sao, ở chỗ ta có đồ tốt đây, tuy chỉ là thứ đồ chơi đơn giản không đáng bao tiền nhưng rất thú vị, hay là bây giờ ta chỉ người chơi nhé?" Liễu Phán Nhi chỉ vào hộp gỗ trên bàn rồi nhẹ nhàng nở nụ cười.

Bạn cần đăng nhập để bình luận