Không Gian Tồn Trăm Tỷ Vật Tư, Mẹ Kế Đưa Con Trai Chạy Nạn

Chương 815: Từ Quỷ Bám Người Biến Thành Bé Ngoan (2)

Chương 815: Từ Quỷ Bám Người Biến Thành Bé Ngoan (2)

Chương 815: Từ Quỷ Bám Người Biến Thành Bé Ngoan (2)Tận dụng thời gian một ngày, Liễu Phán Nhi giao chuyện trong nhà cho Lưu thị, hơn nữa cũng nói với phu thê nhà trưởng thôn sát vách, để bọn họ chăm sóc lẫn nhau.Liễu Phán Nhi giao xưởng nhuộm vải cho Triệu nương tử giỏi việc, giao trại nuôi heo ở bên kia cho Đường nương tử. Chuyện trong trấn giao cho Trần Quảng Nam, để cho hắn ta phụ trách trị an trong trấn.Nhị Cẩu Tử ở nhà, phụ trách những chuyện trong nhà cần nam tử ra mặt, phối hợp với Lý Đại Bảo làm việc.Sắp xếp xong tất cả, thu dọn xong hành lý, lúc này Liễu Phán Nhi mới mang theo giấy tờ thân phận của mình để chuẩn bị sáng mai khởi hành.Hôm nay Lý Nam muốn ngủ một mình, không dính lấy Liễu Phán Nhi nữa.Liễu Phán Nhi cho rằng Lý Nam đã nghĩ thông suốt, rất vui mừng, không cần tốn sức để dỗ dành nhóc con này.Ngày hôm sau, bên ngoài còn chưa sáng, chỉ có tiếng gà trống gáy trong thôn.Chuyến đi lần này, nhóm Liễu Phán Nhi và Lưu thị không đánh thức bọn nhỏ, mà lặng lẽ lên đường.Đi ra khỏi huyện Thôi Dương tầm hai mươi dặm, rương tơ lụa của nhà Liễu Phán Nhi phát ra âm thanh thình thịch. Trong quá trình xe ngựa đi lại, âm thanh cũng không lớn.Lần này, mang theo hai xe hương liệu thì là, chừng một ngàn hai trăm cân. Còn có một xe tơ lụa chừng hai trăm sấp, đều là những màu sắc hoa văn đẹp ở trong xưởng, chuẩn bị để làm hàng mẫu. Nhóm Đường Vân Sơn, Hoắc Thành Đạt thì cưỡi ngựa, hoặc thay phiên ngôi xe ngựa để nghỉ ngơi.Mặc dù Liễu Phán Nhi không quen nhưng có Cố quản sự giới thiệu, nên cũng hàn huyền đôi chút.Đến huyện thành, nghỉ ngơi lấy sức một chút. Ăn điểm tâm, sau đó đi tới phía nam thành, cùng đội buôn của Cố quản sự nhà Cố gia hội họp. Trịnh phu nhân, thê tử của đại nhân phòng thủ Dương Châu mang theo con trai con gái tới, hành lễ với Liễu Phán Nhi.Bọn họ rất hào hứng và phấn khởi, cho dù buổi sáng thức dậy rất sớm, giờ phút này cũng không buồn ngủ chút nào.Cố quản sự và Liễu Phán Nhi nói với mọi người một số chỗ cần chú ý, lúc này mới bắt đầu khởi hành. Lý Dung và Lý Phương rất kích động, đây là lân đầu tiên bọn họ thật sự đi xa nhà ngoại trừ lúc chạy nạn, từ quê nhà trốn tới Giang Nam. Hơn nữa còn là đi học tập buôn bán.Vừa nhìn, Liễu Phán Nhi lấy làm sửng sốt, giấy niêm phong bên trên lại bị xé ra: “Hôm qua rõ ràng ta đã tự mình niêm phong, sao lại bị xé ra?”"Phu nhân, trong rương có tiếng động, thuộc hạ lo lắng là chuột. Xin phu nhân mở rương ra xem thử." Đường Vân Sơn đề nghị, lỡ như cắn hỏng, sao còn có thể làm hàng mẫu được?Liễu Phán Nhi gật đầu: "Đi qua xem thử."Đường Vân Sơn kỹ lưỡng, vẫn luôn cưỡi ngựa đi theo xe ngựa hương liệu và tơ lụa. Mơ hồ nghe thấy tiếng động, lo lắng là chuột chui vào cắn hỏng vải vóc. Đợi đến lúc nghỉ ngơi, Đường Vân Sơn bèn bẩm báo với Liễu Phán Nhi.Liễu Phán Nhi trợn mắt há hốc mồm, nhìn về phía cục thịt này với vẻ không dám tin: "A Nam, con... Sao con lại ở trong rương? Cái rương này là dạng bịt kín, con không sợ bị chết ngộp sao?”Liễu Phán Nhi xua tay, nhìn cái rương bên cạnh, còn có một dấu chân nhỏ, không khác bàn chân nhỏ của A Nam là mấy, bỗng chốc có suy đoán không hay: "Bây giờ mau chóng mở ra xem đi?""Dạ phu nhân." Đường Vân Sơn vâng lời, Hoắc Thành Đạt ở phía sau mở rương ra, sau đó nhìn thấy Lý Nam mũm mỉm ở trong rương ngột ngạt đến đỏ bừng cả mặt, hơn nữa đầu còn chảy đây mồ hôi.Đường Vân Sơn cũng sửng sốt: "Đều do thuộc hạ sơ suất, sáng sớm không có kiểm tra từng cái.'Trong nháy mắt cái rương được mở ra, lúc ấy Lý Nam mới thoải mái tinh thần. Từ trong rương ngôi dậy, có chút đắc ý nói: "Ta dùng mũi khoan sắc bén của ca ca để khoan mấy lỗ ở trên rương, không thể chết ngộp được."

Bạn cần đăng nhập để bình luận