Không Gian Tồn Trăm Tỷ Vật Tư, Mẹ Kế Đưa Con Trai Chạy Nạn

Chương 536: Vậy Còn Chờ Gì Nữa! (2)

Chương 536: Vậy Còn Chờ Gì Nữa! (2)

Chương 536: Vậy Còn Chờ Gì Nữa! (2)Liễu Phán Nhi cũng đang dùng bữa, thấy Lý Nguyên Thanh không nói lời nào nữa thì lại hỏi: "Chàng cái nam nhân này đúng thật là, đưa ra câu hỏi nhưng lại không cho đáp án. Nếu còn như vậy nữa, tối nay không cho phép chàng vào phòng ngủ của ta."Lý Nguyên Thanh ngẩng đầu, ánh mắt sáng lên: "Tối nay ta còn có thể vào phòng nàng sao?”Mặt Liễu Phán Nhi đã đỏ bừng rồi: "Uống rượu ăn cơm đi!""Uống cạn một chén là đủ, không thể ham nhiều, buổi chiều còn phải cưỡi ngựa quay về nữa." Lý Nguyên Thanh cười nhẹ, nói khẽ bên tai Liễu Phán Nhi: "Ta thích nàng ở chỗ cho dù dưới bất cứ tình huống nào vẫn đều có thể kiên cường như một đóa hoa hướng dương vậy.Mắt Liễu Phán Nhi có chút đau xót, nàng hơi nghẹn ngào nói: "Đó đều là vì ta từ nhỏ đã phải chịu cực khổ, không thể không vượt mọi gian nan mà tiến lên. Nếu như có người thương yêu bảo vệ và nuông chiều thì ai lại muốn kiên cường chịu khổ cơ chứ?”Lý Nguyên Thanh ôm lấy Liễu Phán Nhi, ôm chặt lấy nàng, trán cọ qua trán nàng: "Có ta thương yêu nàng, có ta nuông chiều nàng."Sau khi Liêu Phán Nhi nghe được lời này thì thản nhiên cười nói: "Đây là lời chính miệng chàng nói đó, không thể nuốt lời."Lý Nguyên Thanh đáp: "Ta xin thê với trời, tuyệt đối không nuốt lời."Khi bọn họ về tới nhà, Chu Thúy Hoa vui tươi hớn hở cầm ra một tờ giấy đỏ có viết ngày lành đi tới: "Phán Nhi, Nguyên Thanh, ta đã đi tìm Ngô đại tiên để định ngày lành tháng tốt cho các ngươi, đó là vào mười ngày sau, tức ngày mười tám tháng chạp."Ăn cơm xong xuôi, Liễu Phán Nhi và Lý Nguyên Thanh cùng nhau đi tới cửa hàng trang sức, mua một bộ trang sức bằng vàng, còn mua thêm một bộ trang sức ngọc trai, bỏ vào hai cái hộp, sau đó lại đi hiệu may lấy đồ cưới đã sửa xong, cuối cùng mới trở về nhà.Nhưng hy vọng sau khi thấy được bức thư này, thiếu gia có thể buông bỏ chút tâm tư tình cảm không nên có kia.Bức thư này được gửi đi ngay ngày hôm đó, gửi thẳng tới kinh thành.Sau khi Liễu Phán Nhi rời đi, Lý chưởng quỹ lập tức viết thư cho thiếu gia đang ở kinh thành phương xa, nói cho thiếu gia biết nguyên nhân Đức Thụy phu nhân ly hôn, lại nói tới chuyện Lý Nguyên Thanh đã quay về từ Tây Bắc, hiện giờ hai người họ đã hòa thuận chung sống với nhau rồi, hơn nữa còn tổ chức hôn lễ lại lân nữa.Liễu Phán Nhi cưỡi ngựa nhưng không phi thẳng một đường nhanh như bay giống như sáng sớm nay, Lý Nguyên Thanh cầm tay nàng, hai người cưỡi ngựa đi dạo. Nếu không phải vẫn còn có bốn thị vệ đi theo sau thì Lý Nguyên Thanh đã muốn ôm Liễu Phán Nhi tới cùng cưỡi chung một con ngựa rôi.Trong nhã gian chỉ có hai người bọn họ, vừa ăn vừa nói chuyện, có khi còn chàng chàng thiếp thiếp, ngọt ngào như mật.Chu Thúy Hoa gật đầu: "Vậy thì được, ngươi cứ yên tâm ở cạnh Phán Nhi nhà chúng ta đi, trong nhà có việc gì nặng nhọc thì phải giành lấy mà làm, đừng có "nói như rồng leo nhưng làm như mèo mửa', cái gì cũng ỷ lại vào nữ nhân. Chúng ta không nhắc tới cha nương ngươi cũng được, nhưng ngươi đã gọi ta một tiếng thím thì ta phải dặn dò ngươi mấy câu, ngươi đừng thấy phiền phức."Chu Thúy Hoa che miệng cười trộm, ánh mắt có phần nghiên ngẫm suy tư: "Nguyên Thanh à, bây giờ mới biết vội hả? Lúc còn sớm thì ngươi đi đâu mất rôi? Phán Nhi nhà chúng ta tốt như vậy, nên phải để cho ngươi sốt ruột là điều đương nhiên. Nhưng ta nói cho ngươi biết, có sốt ruột cũng vô dụng. Ngày mười tám tháng chạp chính là ngày lành của ngươi và Phán Nhi. Nếu ngươi không vừa ý với ngày mười tám tháng chạp, vậy thì phải chờ đến tháng ba năm sau."Lý Nguyên Thanh cười khổ, chắp tay một cái: "Thím, vậy cứ dựa theo lời người nói đi, mười tám tháng chạp, vừa vặn ta cũng có thể tranh thủ thời gian chuẩn bị nhiều hơn.""Hả?" Lý Nguyên Thanh nhíu mày: "Thím, không thể làm sớm hơn được sao? Thời gian lâu quá.'

Bạn cần đăng nhập để bình luận