Không Gian Tồn Trăm Tỷ Vật Tư, Mẹ Kế Đưa Con Trai Chạy Nạn

Chương 1288: Mật Báo (1)

Chương 1288: Mật Báo (1)

Chương 1288: Mật Báo (1)Lúc này, trước mặt cách đó không xa, người của thôn Triệu gia cũng đang thảo luận."Cha, người nói chuyện của Lý Nguyên Thanh cho Lý lão gia và Lý phu nhân, bây giờ họ cũng theo tới huyện Thôi Dương rồi.""Nếu để Lý Nguyên Thanh và Đức Thụy phu nhân biết, hai người họ chắc chắn sẽ nổi giận, cuộc sống sau này của chúng ta ở thôn Cát Tường chắc chắn sẽ không dễ chịu đâu.Bởi vì đại ca đánh bạc nên tiền trong nhà đã bị đại ca trộm đi, đánh bạc thua sạch.Đại ca bị bắt tới mỏ đá làm việc nhưng trong lòng Triệu Nhị Lâm lại rất vui vì đại ca không thể gây họa cho gia đình nữa.Nếu không họ đã không cần cực khổ đi xa ngàn dặm để thay người khác về quê đào hài cốt tổ tiên về thôn Cát Tương giữa tiết trời lạnh giá.Giữa tiết trời lạnh lẽo lẽo này, họ chỉ có thể tự đi, còn những người khác trong thôn thì chỉ cần bỏ ra ít tiền đã có thể không cần cực khổ như vậy.Đôi mắt lão Triệu lộ vẻ hung ác: "Đại ca con đã biết lỗi rôi nhưng Lý Nguyên Thanh và Triệu Phán Nhi lại không chịu bỏ qua cho nó.""Đồ vô liêm sỉ này, đó là đại ca con đó, là đại ca ruột của con đó, sao con có thể trơ mắt nhìn đại ca còn chịu khổ mà thờ ơ vậy hả?"Triệu Nhị Lâm cười khổ: "Cha, người đừng hận Lý Nguyên Thanh và Đức Thụy phu nhân nữa, cuộc sống bây giờ đã không tệ, dù hơi khổ nhưng chúng ta vẫn có thể an cư lạc nghiệp ở phương nam.""Đến lúc đó, không chỉ đại ca bị đánh gãy tay chân mà chúng ta cũng sẽ nhà tan cửa nát. Lý tướng quân và Đức Thụy phu nhân chỉ trừng phạt đại ca nhưng đã giúp cả nhà ta thoát khỏi sự hãm hại của đám cho vay nặng lãi kia.""Không chỉ vậy, đại ca còn vay nặng lãi. Cha, người thử nghĩ xem, nếu Lý tướng quân không bắt đám cờ bạc kia thì chúng ta đã phải gánh số nợ bốn trăm lượng mà đại ca vay nặng lãi rồi đó.""Đại ca đánh bạc là lỗi của huynh ấy, huynh ấy phải tự mình gánh. Người thương đại ca, sao không thương cả con với Tam đệ chứ? Tiền cả nhà chúng ta cực khổ kiếm được đều bị huynh ấy đánh bạc thua sạch."Lão Triệu nghe đứa nhi tử thứ hai nói vậy thì tức không chịu được, vỗ đầu hắn ta."Nếu họ không để yên cho nhà chúng ta thì ta cũng sẽ không để yên cho nhà họ. Ta không dám đến gây rắc rối cho họ nhưng Lý lão gia và Lý lão phu nhân là phụ mẫu ruột của Lý Nguyên Thanh, chắc chắn có thể khiến cho họ sứt đầu mẻ trán."Hắn ta chỉ có thể nhìn cô nương ấy đính hôn với người khác."Đại ca không quan tâm đến sự sống chết của cả nhà mà đi đánh bạc, vay nặng lãi, con sẽ mãi không tha thứ cho huynh ấy đâu. Thà chết còn hơn làm hại cả nhà."Vì nhà có người cờ bạc nên cô nương mà hắn ta thích đã từ hôn với hắn ta.Triệu Nhị Lâm hừ lạnh, cho dù bị lão cha đánh thì vẫn giữ vững quan điểm của mình, cảm thấy cha hắn ta đã sai.Dù sao cũng chỉ còn mấy dặm nữa là đến huyện Thôi Dương.Lão Triệu cảm thấy uy quyên của mình bị khiêu khích nên càng giận hơn, vỗ thêm mấy cái lên đầu nhi tử.Triệu Nhị Lâm tức đến mức nhảy xuống xe bò, thà đi bộ chứ không thèm lên xe.Rõ ràng đại ca làm sai nhưng cha còn che chở cho huynh ấy, cha đúng là già lú lẫn.Lão Triệu thấy vậy cũng không thèm quan tâm tới đứa nhi tử thứ hai này nữa.Buổi chiều, họ đến huyện Thôi Dương, định ở lại đây một đêm rồi sáng mai đi tiếp.Tiểu Lý chưởng quỹ không biết Triệu Nhị Lâm nhưng Tam Mao và Tứ Mao lại nhận ra hắn ta.Triệu Nhị Lâm thấy cha vẫn nói chuyện với Lý lão gia thì càng giận hơn, hắn ta mượn cớ đi vệ sinh, lén chạy khỏi nhà trọ, tới thẳng cửa hàng vải Cát Tường.Lý lão gia và lão Triệu ở cùng một quán trọ."Nhị Lâm ca, không phải ngươi về quê rồi à?" Ánh mắt Tam Mao lộ vẻ dò xét. Hắn ta quen Triệu Nhị Lâm lúc làm chung nhưng cả hai cũng không thân.

Bạn cần đăng nhập để bình luận