Không Gian Tồn Trăm Tỷ Vật Tư, Mẹ Kế Đưa Con Trai Chạy Nạn

Chương 408: Lễ Ra Mắt Kỳ Lạ (2)

Chương 408: Lễ Ra Mắt Kỳ Lạ (2)

Chương 408: Lễ Ra Mắt Kỳ Lạ (2)Cố quản gia sững sờ, nhắc nhở một cách thiện ý: "Đức Thụy phu nhân không có người hầu có thể dùng sao?”Liễu Phán Nhi gật đầu, cười trả lời: "Đúng vậy, trước đây chỉ có ta và đại tẩu dẫn theo con cái sinh sống, bây giờ ta trở thành trấn trưởng, không chỉ bận bịu chuyện trong nhà, mà còn bận bịu chuyện trong thôn và trấn trên. Con trai của ta, Đại Bảo thì còn nhỏ, có chuyện gì ta cũng không dám để hắn làm. Bây giờ thấy hai người tên là Báo Tử và Nhị Cẩu Tử không tệ, bọn họ cũng đồng ý bán mình làm tôi tớ, ký văn khế bán đợ mười năm, tình nguyện làm không công, nhưng phải cho họ dẫn cô nhi bọn họ nhặt được tới. Hai đứa trẻ này thiện tâm trọng tình, sẽ không xấu. Nhà ta có trẻ nhỏ, nuôi thêm mấy đứa trẻ nữa vẫn có thể nuôi nổi, có thể cho gà, cho vịt cho heo ăn, cũng không ăn không ngồi rồi."Cố quản gia do dự, dù sao Báo Tử và Nhị Cẩu Tử cũng là trộm, ai biết sau này có thể cải tà quy chính hay không chứ?Lý chưởng quỹ thấy thế, nhỏ giọng giải thích: "Cố quản gia, trái lại thật ra ta hiểu rất rõ vê Báo Tử và Nhị Cẩu Tử, mặc dù nói là lăn lộn trên đường phố, cũng có tên là trộm thấp hèn, nhưng phần lớn là vì những đứa trẻ kia. Nếu không phải do chăm sóc những đứa trẻ kia thì hai người trẻ tuổi này dựa vào việc vận chuyển nước suối Mi Sơn cho Túy Tiên lâu cũng đủ để bọn họ sống rồi. Sở dĩ không đủ cũng là vì phía sau còn có bảy, tám đứa trẻ chưa thành niên. Nhìn như vậy thì nhân phẩm của Báo Tử và Nhị Cẩu Tử cũng không tệ lắm."Cố chưởng quỹ nghe nói như thế thì hơi yên tâm: "Nếu Đức Thụy phu nhân có thể vừa ý ưu điểm của bọn họ, đồng ý thu nhận bọn họ thì ta sẽ không khuyên. Nếu như ngài còn thiếu người hầu thì ta có thể giúp ngài tìm người quen đến Nhậm Nha Tử ở trên thị trấn mua một ít."Liễu Phán Nhi suy nghĩ một chút, lắc lắc đầu: "Không cần đâu Cố chưởng quỹ."Chuyện bán người hầu, Liễu Phán Nhi không muốn thông qua những người khác. Ai biết được sau khi qua một tay thì sẽ có người bị người khác xếp vào hay không chứ?Dù sao sau này nàng cũng sẽ sử dụng rất nhiêu công thức bí mật để xây nhà xưởng, ngộ nhỡ bị những người này tiết lộ ra ngoài thì chắc chắn tổn thất rất lớn.Liễu Phán Nhi đứng lên, cũng không nhăn nhó: "Nếu đã đến rồi thì đi bái phỏng lão phu nhân thôi. Chờ chốc lát, trong cái bọc còn có lễ vật!"Trước khi thiếu gia đi đã dặn đi dặn lại, khi Đức Thụy phu nhân tới cửa thì chắc chắn phải coi trọng, có thể giúp đỡ thì chắc chắn không thể thoái thác.Liễu Phán Nhi sững sờ, mặt lộ vẻ ngượng ngùng: "Ngày hôm nay chỉ là một chút việc nhỏ, làm phiền Cố quản gia, còn làm phiền đến lão phu nhân nữa, thực sự xin lỗi."Ngay vào lúc này, một tiểu nha hoàn tới đây, gương mặt bụ bẫm cười khanh khách: "Cố quản gia, lão phu nhân nghe nói Đức Thụy phu nhân đã tới, nên mời phu nhân qua đây!"Bây giờ hắn chủ động giúp đỡ, nhưng Đức Thụy phu nhân không muốn, cũng coi như là hoàn thành lời căn dặn của thiếu gia.Giọng của Tiểu nha hoàn rất ngọt, cũng rất biết cách nói chuyện: "Lão phu nhân vẫn kính nể Đức Thụy phu nhân, chỉ là tuổi tác đã cao, không tiện đi đến thôn Cát Tường. Bây giờ Đức Thụy phu nhân đã tới nên lão phu nhân muốn gặp ngài."Cố quản gia thấy Liễu Phán Nhi từ chối thì cũng không ép.Tìm được cái trò mạt chược gỗ này ở trong không gian, phía trên là chữ phồn thể. Liễu Phán Nhi nghĩ lấy ra cho bọn nhỏ nhận biết chữ, vì thế nên cố ý lấy một hộp gỗ bọc lại.Liễu Phán Nhi giả vờ giả vịt, sau đó móc một hộp cổ điển hình chữ nhật từ bên trong ra, bên trong chứa một món đồ chơi rất tốt để giải trí!Mạt chược!Trong cái bọc có bạc, có một bộ y phục và giày, y phục bên ngoài đã dơ, có thể tùy ý đổi, nhưng người khác không biết bên trong đựng cái gì.Chỉ là còn chưa kịp lấy ra thì đúng lúc đến gặp nhà họ Cố. 

Bạn cần đăng nhập để bình luận