Không Gian Tồn Trăm Tỷ Vật Tư, Mẹ Kế Đưa Con Trai Chạy Nạn

Chương 1363: Mang Xác Trở Về Nhà. (1)

Chương 1363: Mang Xác Trở Về Nhà. (1)

Chương 1363: Mang Xác Trở Về Nhà. (1)Giữa lúc Liễu Phán Nhi đang đối đầu với hai tên man di thì một tốp binh sĩ của Đại Chu cũng tiến vào. Bắt gặp hai tên man di đang tấn công một nam tử trẻ tuổi, có lẽ là người Đại Chu thì bọn họ nhanh chóng chạy lại giúp đỡ.Trong thành Tây Bắc đã có quá nhiều người chết, dù có người sống sót những số lượng rất ít.Vốn dĩ những binh sĩ này cũng đang truy đuổi tàn dư của đám man di Tây Vân quốc trong thành, vì thế bọn đã hợp sức cũng với Liễu Phán Nhi tiêu diệu hai tên man di này.Thấy có thêm binh sĩ của Đại Chu đến giúp, Liễu Phán Nhi cũng có thêm dũng khí, cố hết sức cùng họ giết chết kẻ địch."Tiểu tử, cũng lợi hại đấy! Ngươi tự bảo trọng đi, bọn ta sẽ tiếp tục truy lùng đám man di còn sót lại." Một binh sĩ của Đại Chu nói: "Đừng sợ, quân ta đã giành lại được thành Tây Bắc rồi."Liễu Phán Nhi gật đầu, sống mũi vẫn còn cay, sự sợ hãi trong lòng còn chưa tiêu hết "Đa tạ các vị đã giúp đỡ. Tối qua, di phụ, biểu ca của ta cùng với Lý Nguyên Thanh, Lý Bách Hộ đã đột nhập vào doanh trướng của địch. Ta có thể ra ngoài tìm bọn họ được không?”Vừa nghe nàng nói về những huynh đệ tối qua đã đột kích từ trong thành, những binh sĩ này đều biết tình hình không mấy khả quan.Một tiểu đầu mục trong đội xé một miếng vải từ quân phục của mình xuống rồi buộc nó vào cánh tay của Liễu Phán Nhi: "Có mảnh vải này, nếu gặp phải binh sĩ của Đại Chu, họ sẽ không gây khó dễ cho ngươi. Nếu có người hỏi, ngươi chỉ cần nói rằng đang tìm kiếm người nhà đã đột kích đại doanh địch vào đêm qua là được."Cứ tìm kiếm như thế, không biết đã tìm được bao lâu, Liễu Phán Nhi cũng gặp qua rất nhiều binh sĩ của Đại Chu.Buộc mảnh quân phục của Đại Chu trên tay, Liễu Phán Nhi đi ra ngoài gặp phải binh sĩ của Đại Chu không cũng không bị làm khó.Nhưng khi nhìn kĩ, lại thấy cái xác đó không phải là người nhà của mình, trong lòng nàng vừa buồn lại vừa vui.Nàng không dám nhắm mắt, luôn giữ cho mình tỉnh táo, lúc nhìn thấy những thi thể có vóc dáng và màu sắc y phục giống với người nhà của mình, nàng sẽ lập tức chạy đến để kiểm tra. Liễu Phán Nhi biết kế hoạch tối qua của Lý Nguyên Thanh nên định đi theo hướng đến doanh trại để tìm kiếm.Nàng thật sự hy vọng nàng còn người thân, hy vọng những người thân cuối cùng của nàng có thể sống sót.Liễu Phán Nhi kiêm chế nỗi chua xót trong lòng nói lời cảm tạ: "Vị đại ca này, xin đa tạ.Liễu Phán Nhi hiểu được ý nghĩa của nụ cười đó, cả nhà ông ấy cuối cùng đã được đoàn viên.Khoảng chừng một canh giờ nữa trôi qua, nàng mới thấy một người vóc dáng tương tự với di phụ đang nằm ở bên đường, nàng vội vàng chạy đến.Liễu Phán Nhi nhìn thấy khuôn mặt của quen thuộc của di phụ và nụ cười còn dương trên khóe miệng ông ấy.Những binh sĩ này thấy Liễu Phán Nhi tìm kiếm với gương mặt đầy lo lắng, họ cũng đoán được nàng đang tìm kiếm người nhà, vì vậy họ không hề ngăn nàng lại.Liễu Phán Nhi lau khô nước mắt, sau đó, nàng đặt thi thể di phụ lên vai, gắng sức tiến về phía trước.Di phụ cũng là người trung hậu thành thật, làm việc chăm chỉ, Liễu Phán Nhi đã coi ông ấy như một phụ thân của mình.Hiện giờ thấy di phụ qua đời, Liễu Phán Nhi vô cùng đau đớn, nàng khóc gào lên: "Di phụ, người đừng lo, ta sẽ cõng người về nhà."Thế nhưng, Liễu Phán Nhi vẫn cảm thấy đau lòng, kể từ khi đến thành Tây Bắc, cả nhà di phụ đã đối xử với nàng rất tốt.Nàng như biến nỗi đau thành sức mạnh, từng bước rồi từng bước tiến lên, thấy một chiếc xe kéo ở trên đường, đi tới kiểm tra một chút, thấy nó vẫn còn sử dụng được.Quán trọ Cát tường cách nơi này rất xa nhưng Liễu Phán Nhi muốn nhanh chóng đưa xác của di phụ trở vê nhà, vì vậy nàng đặt ông ấy lên xe rồi kéo xe trở về.

Bạn cần đăng nhập để bình luận