Không Gian Tồn Trăm Tỷ Vật Tư, Mẹ Kế Đưa Con Trai Chạy Nạn

Chương 93: Lá Gan Của Ngươi Thật Lớn (1)

Chương 93: Lá Gan Của Ngươi Thật Lớn (1)

Chương 93: Lá Gan Của Ngươi Thật Lớn (1)Liễu Phán Nhi không nhanh không chậm, không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời: "Bẩm tướng quân, khâm sai đại nhân, đó là chúng ta thôn một thanh niên tên Lý Đại Tráng phát hiện, hắn ta không cẩn thận đụng tay vào, đau đớn vô cùng.Sau đó chúng ta làm thí nghiệm, nghiêm trọng thì có thể tử vong, không nghiêm trọng cũng sẽ đau đớn khó nhịn. Đối mặt với những thổ phỉ đó, chúng ta tay không tấc sắt, cho nên chúng ta nghĩ cách dùng đất cứng kẹp vào một lá cây Kim Bì, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, không nghĩ tới lại dùng được."Lúc này thôn trưởng Lý sợ tới mức không dám nói lời nào, lo lắng nói sai lời, không nghĩ tới vậy mà lá gan của cháu dâu Nguyên Thanh gia này lớn như vậy.Khâm sai Cố Thiệu sửng sốt, không nghĩ tới vậy mà có thứ lợi hại như vậy: "Nhưng còn có cây hoàn chỉnh không?”Liễu Phán Nhi duỗi tay chỉ về bên phải, trả lời: "Bẩm đại nhân, bên kia cách nơi này một trăm trượng có rất nhiều. Trên những chiếc lá này có một lớp gai lông mịn màu trắng, những chiếc gai này có độc.Nó chính là những thứ làm người ta đau khổ bất kham. Đi hái lá cây cân dùng bông bịt kín lỗ mũi, ngậm miệng lại, nếu không hít vào trong cơ thể sẽ càng thêm đau khổ."Cố Thiệu gật đầu, chắp tay: "Đa tạ tiểu nương tử, các người cũng thu dọn đồ vật nhanh lên, mau đến cửa Đại Độ."Liễu Phán Nhi cảm tạ: "Đa tạ khâm sai đại nhân!"Lúc này tuy rằng đám người Lý Đại Bảo, Lý Dung khẩn trương sợ hãi, nhưng không bao giờ lo lắng mẹ kế không cân bọn họ.Sắc mặt thôn trưởng Lý vô cùng phức tạp, trong lòng còn sợ hãi: "Nguyên Thanh gia, đó là khâm sai đấy, sao ngươi dám nói chuyện vậy?"Thôn trưởng Lý gãi đầu, mặt lộ vẻ may mắn: "Nguyên Thanh gia, may mắn ngươi to gan kịp thời nói, không thì có nhiêu quan binh xảy ra chuyện hơn, đến lúc đó chúng ta sẽ gặp xui xẻo."Đặc biệt là những đất cứng đó là ta và đại tẩu làm, nếu như hỏi tội còn không phải là hỏi tội ta trước sao? Cho nên mặc kệ như thế nào, ta đều phải nhắc nhở quan binh trước, giảm bớt việc bị thương, phủi sạch trách nhiệm của chúng ta. Ta thấy khâm sai Cố đại nhân kia, cảm thấy hứng thú với lá cây Kim Bì, ta nói rõ tình hình cũng chẳng qua chỉ là chuyện thuận tay đẩy thuyền." Liễu Phán Nhi sửng sốt, nghĩ tới đây là lễ giáo nghiêm ngặt ở cổ đại chứ không phải là hiện đại, ngượng ngùng cười cười: "Thôn trưởng đại thúc, người không thấy nếu mọi người không nói lời nào, lỡ như có nhiều quan binh bị lá cây Kim Bì làm bị thương hơn, chẳng phải là sai lầm của chúng ta sao?Lưu thị vẫn luôn lo lắng, muốn ra ngoài xem, nhưng cũng biết trong sơn động chỉ có trẻ con, nàng ấy không thể rời đi.Những gì nên nói Liễu Phán Nhi đã nói rồi, nhanh chóng xuống khỏi tảng đá lớn trở về."Đúng vậy, nghe ta đi không sai đâu." Liễu Phán Nhi trả lời, nhìn thấy mấy đứa trẻ ngây ngốc, sững sờ ở bên cạnh: "Mấy đứa các con cũng đừng đứng ngây ngốc nữa, nhanh thu dọn đồ đi, chúng ta mới có thể qua sông sớm một chút, rồi đến phương Nam."Liễu Phán Nhi nhanh chóng chạy về, vẻ mặt mang sự vui sướng: "Đại tẩu, nhanh mang theo trẻ con thu dọn đồ, người của quan phủ bắn chết hết tất cả thổ phỉ rồi. Chúng ta nhanh đến cửa Đại Độ, sang đó ngồi thuyền miễn phí đến phương Nam."Lưu thị vốn dĩ còn tưởng rằng không có đường lui, sau khi nghe thấy Liễu Phán Nhi nói, thì trợn mắt há hốc mồm, cực kỳ kinh ngạc: "Tam đệ muội, chúng ta... chúng ta thật sự có thể qua sông sao?"Lưu thị nhìn thấy Liễu Phán Nhi chạy từ xa tới, còn tưởng rằng xảy ra chuyện lớn, sợ tới mức hai chân nhữn ra.Lý Đại Bảo vò đầu: "Vâng, nương, hiện tại con đi thu dọn đây."Thật ra lúc Liễu Phán Nhi đi theo người trong thôn cùng nhau ngăn cản thổ phỉ, Lưu thị đã dẫn người dọn xong đồ, chờ lỡ không bảo vệ được thì các nàng cần thiết chui vào rừng rậm tránh né.

Bạn cần đăng nhập để bình luận