Đại Ma Vương Không Hợp Cách

Chương 95: Ngươi là người tốt

Liễu Như nói đến đây, oà một tiếng liền khóc, vừa khóc vừa nói: "Đó là cha mẹ ta, đệ đệ ta bán m·á·u ký hợp đồng! Còn có giấy tờ đệ đệ ta bỏ học! Một nhà ta, chỉ vì ta, cái gì cũng m·ấ·t! Đệ đệ không được đi học, cha mẹ đi bán m·á·u, ta TM còn ra cái giống gì? Ra cái củ đậu khoai sọ gì! Ta đến cái nhà trước mắt còn chăm lo không xong, ta ra ngoài làm gì? Ta thậm chí còn không chắc, tần suất bán m·á·u như vậy, bọn họ có thể cầm cự đến lúc ta về không!" Khóc lớn, gào thét. . . Nỗi th·ố·n·g khổ bi thương vô tận kia, ai cũng có thể cảm nhận được. Liễu Như dường như đang trút hết những oán khí tích tụ bấy lâu nay, trong tiếng khóc lớn, không ngừng kể lại chuyện cũ của nàng. . . Vì quá đau buồn, nàng đã bắt đầu có chút mất mạch lạc, nhưng cũng không cản trở Giang Ly hiểu được câu chuyện của nàng. "Ta thừa nhận, đại học thay đổi nhân sinh của ta, cho ta cơ hội bước vào thành phố lớn. Nhưng thì sao? Ta vất vả cố gắng học mấy chục năm, kết quả thế nào? Cũng chỉ là nhận được một cái quyền lợi mà người dân thành phố bình thường sinh ra đã có thôi! Chờ ta ra trường, bọn họ đã nhờ quan hệ, các mối liên kết đi xa hơn! Ta cả đời đuổi theo, lại vì cái ranh giới kia mà luôn không kịp. . . Ngươi đi làm thêm rồi à? Ngươi có biết sự cạnh tranh ở các thành phố lớn khốc liệt đến mức nào không? Ngươi tưởng ta muốn đi đường tắt chắc? Cố gắng có thể cải thiện một chút cuộc sống, nhưng chỉ có một mình ta cố gắng thì đừng hòng thay đổi được cuộc sống của cả nhà ta! " "Ngày nào ta cũng bị tỉnh giấc bởi ác mộng, trong mộng, cha mẹ ta đang bán m·á·u, đệ ta thì đang gõ đá ở công trường. . . Sau đó ta nghĩ thông suốt. . . Ta không có nhiều thời gian để từng bước từng bước đi trên con đường của mình, mà phải cố gắng. Con đường duy nhất của ta là đi đường tắt! Ta biết rất rõ mình đang làm gì, ta đang chà đ·ạ·p lên chính mình, nhưng mà cuộc sống cả nhà ta tốt hơn; Đệ ta có thể học đại học, năm nay nó còn có bạn gái, cô bé đó đối với nó rất tốt, nó nhất định sẽ hạnh phúc. . . Bà nội ta được đưa đi bệnh viện lớn chữa trị, giờ đã khỏe lại xuất viện rồi. Cha mẹ ta cũng từ chức, mỗi ngày ở nhà nuôi gà vịt, trồng rau, lúc nào cũng thấy cười. Không sai. . . Ta ph·ế đi rồi, trở thành một con kỹ nữ bị người người mắng chửi. Nhưng thì sao chứ? Lúc ta cần họ, họ vì ta chẳng phải cũng đang chà đạp chính mình sao? Họ có thể vì ta hi sinh, vậy ta dựa vào đâu mà không thể hi sinh vì họ? Ta chỉ muốn người nhà của mình có cuộc sống tốt đẹp, ta có lỗi gì chứ?" Giang Ly nghe đến đây, thật không biết nên nói gì. Bỏ qua thân phận nghề nghiệp của nàng, những gì nàng làm có thể nói là đại hiếu, nhưng xét theo luật pháp mà nói, lại là sai. Nhưng nếu đặt ở khía cạnh đạo đức thì sao? Giang Ly chỉ cảm thấy đau đầu. . . Tuy nhiên Giang Ly xưa nay không phải là người thích làm phức tạp hóa mọi chuyện, vì vậy, hắn lựa chọn làm theo trái tim mình. Hắn không suy xét nghề nghiệp của đối phương, chỉ xét bản tâm của nàng, đã bản tâm là tốt, vậy những cái khác tạm thời gác lại thì có sao? Thế là Giang Ly lấy ra một gói khăn giấy đưa tới, đồng thời rút điện thoại ra vừa chụp ảnh vừa nói: "Đừng khóc nữa, nước mũi chảy ra kìa." Liễu Như đang khóc rất đau lòng, thấy cái người trước mặt rút điện thoại ra, cùng lời vừa nói, suýt chút nữa đã nín khóc bật cười. Giang Ly nghiêng đầu nói: "Nhìn ta làm gì? Muốn thì cứ cầm, không muốn thì thôi." Liễu Như chụp lấy khăn giấy, lau nước mắt, rồi mắng một câu: "Đồ thẳng nam ung thư!" Giang Ly đảo mắt nói: "Ta dịu dàng cẩn thận, mặt dày mày dạn, ngây thơ vô số tội, chỉ dành cho vợ ta thôi, còn người khác thì miễn bàn." Liễu Như: ". . . % $#&&. . ." "Xả xong rồi hả?" Giang Ly hỏi. Liễu Như gật đầu nói: "Đỡ hơn nhiều rồi. . ." Sau đó Liễu Như chua chát nói: "Thật không ngờ, ta nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, cuối cùng lại đi kể hết với ngươi. Ngươi sống ở nơi này, ngươi lại biết nghề nghiệp của ta, lúc mới quen ngươi, ta cứ thấy ngươi có vẻ không phải người tốt gì. . . Những yếu tố đó cộng lại, lúc đó ta thật sự suýt hỏng mất. Ta sợ ngươi nói chuyện của ta cho người nhà ta biết. . . Sau đó, không kìm được mà kể hết. . ." Giang Ly lập tức không vui, trên trán toàn là hắc tuyến, lặp lại từng câu: "Không phải người tốt lành gì. . . Không phải người tốt lành gì. . . Đại gia ngươi à!" Liễu Như bĩu môi, sau đó tội nghiệp nhìn Giang Ly nói: "Vậy. . . Có thể giúp ta giữ bí mật không?" Giang Ly cười ha ha nói: "Giữ bí mật? Vừa nãy cô nói tôi là cái gì cơ? Thẳng nam ung thư? Không phải người tốt? Còn giữ bí mật á? Nếu tôi không la lên thì tôi thấy có lỗi với cái mác cô gán cho tôi quá." Liễu Như nghe xong, vội nói: "Đừng. . . Ta sai rồi. Ngươi là người tốt, ngươi đúng là một người tốt!" Giang Ly nghe thấy mấy lời này từ trong miệng Liễu Như thốt ra, trong đầu thoáng hiện một loạt hình ảnh lốp xe dự phòng, mặt lập tức đen lại. . . : "Cô đang sỉ nhục tôi à?" Liễu Như lập tức hiểu ý Giang Ly, liền vội xua tay nói: "Không. . . Tôi không có ý đó. Ngươi. . . là người x·ấ·u được không?" Giang Ly đảo mắt: "Không sỉ nhục thì quay sang mắng người có phải không?" Liễu Như lập tức ngơ ngác tại chỗ, không biết nên nói thế nào. Giang Ly nhìn vẻ mặt khổ sở của Liễu Như, bất đắc dĩ khoát tay nói: "Thôi được rồi, cô đừng nói nữa, không sao chứ? Không có gì tôi đi đây." Giang Ly lắc đầu, quay người đi. Liễu Như nhìn theo bóng lưng Giang Ly, không kìm được hỏi: "Tôi cứ thấy hình như anh vẫn ghét tôi." Giang Ly ừ một tiếng, xem như khẳng định câu hỏi của Liễu Như. Liễu Như theo bản năng hỏi: "Vì sao?" Giang Ly quay đầu liếc nhìn Liễu Như, thản nhiên nói: "Cuộc sống của cô rất t·h·ả·m, tôi rất đồng tình, nhưng cô có từng nghĩ đến tin nhắn WeChat trước đây không?" Liễu Như ngạc nhiên, không hiểu nhìn Giang Ly. Giang Ly thở dài nói: "Cô cứ nghĩ đến nỗi khổ của mình, vậy có nghĩ đến nỗi khổ của người khác không? Nếu đổi lại là một người, vất vả cả đời tích cóp chút tiền để kết hôn, rồi lại gặp cô. . ." Liễu Như không cam lòng nói: "Tôi. . . chuyện đó là quá khứ rồi." Giang Ly lắc đầu nói: "Cô vẫn chưa hiểu trọng điểm, đã muốn kết hôn thì sao còn đi khách? Đã không kiềm chế được thì còn nói chuyện kết hôn làm gì? Người ta là thật lòng, là chân ái, cả nhà đi cưới cô, cô lại cứ thế ứng phó người ta? Quá khứ thì thôi, còn hiện tại thì sao? Con người không nên quá ích kỷ, đã muốn kết hôn, dù không thay đổi được quá khứ, ít nhất cô cũng phải thay đổi hiện tại chứ? Cho nên, tôi đồng tình với cô, nhưng không thích cô, chỉ đơn giản vậy thôi, tạm biệt!" Giang Ly nói xong, xoay người rời đi. Liễu Như nghe những lời này, sững sờ tại chỗ, nhìn theo bóng lưng Giang Ly, hồi lâu không nói nên lời. Hắc Liên đi theo Giang Ly bên cạnh, hỏi: "Bây giờ ngươi xem như nắm được nhược điểm của cô ta rồi đấy, ngươi không định làm gì sao?" Giang Ly ngẩn người, suy nghĩ cẩn thận một lúc, nói: "Hoàn toàn chính xác là cần phải làm chút gì đó. . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận