Đại Ma Vương Không Hợp Cách

Chương 329: Tà ma

Sau khi Phan Nghiên liếc nhìn, gật đầu nói: "Hoàn toàn chính xác, cũng không biết đó là vật gì. Ai, chúng ta không phải cũng có chuẩn bị à, chúng ta cũng lấy ra dùng đi." Bốn người bàn bạc, lập tức chạy lên xe ngựa lấy ra một ít quần áo mềm lót dưới mông, ngay tức khắc thoải mái hơn nhiều. Tuy nhiên, đi đường xóc nảy lâu vẫn khó chịu, vẫn phải xuống đi bộ một lát, chỉ là tốt hơn trước đó rất nhiều. Bốn người lại càng thêm hiếu kỳ Giang Ly cùng hắc liên rốt cuộc đang ngồi trên thứ gì, tròn vo, giảm xóc tốt như vậy, cả hành trình không cần xuống xe ngựa. "Lão đại, ngươi ngồi trên người ta vậy thì thôi, ta có thể không thơm tho lắm đâu?" Đậu Đậu ở phía dưới nhỏ giọng phàn nàn. Giang Ly vỗ vỗ hắn nói: "Không có vấn đề." Sau đó Giang Ly tiếp tục nhìn ngắm phong cảnh mùa thu cuối phía đông bắc, địa thế đông bắc khác với nhiều nơi, nơi đây có núi, cũng có bình nguyên. Vị trí Hắc Sơn thành, một bên là vùng núi, một bên là bình nguyên. Vùng bình nguyên này so với bình nguyên Hoa Bắc cũng khác biệt, bình nguyên Hoa Bắc là vùng đất bằng phẳng, phẳng lì cho đến tận cuối trời. Đông Bắc tuy cũng có dạng bình nguyên đó, nhưng bình nguyên nơi này lại có các ngọn đồi nhấp nhô, lên rồi lại xuống, dưới ánh hoàng hôn màu vàng kim rực rỡ, vô cùng xinh đẹp. Giang Ly không nhịn được chụp rất nhiều ảnh lưu vào điện thoại. Đúng lúc này, Lý Thành Quân chửi một câu: "Bọn phía trên đúng là lắm chuyện, sửa cái con đường chết tiệt gì chứ!" Nghe thấy câu nói đó, cô gái hai bím tóc đi theo sau Phan Nghiên chu môi ra nói: "Ông chủ, câu này ngài không nên nói thế chứ? Con cảm thấy, phía trên cũng có lòng tốt. Ngài nghĩ xem, muốn giàu thì trước phải làm đường mà." Lý Thành Quân liếc cô một cái, cười gượng nói: "Cứt chó!" Cô gái hai bím tóc nghe xong cũng tức giận, định nói gì đó, Phan Nghiên kéo tay cô nói: "Tiểu Vinh, bỏ đi thôi, đừng cãi nhau." Tiểu Vinh không cam lòng nói: "Rõ ràng là chuyện tốt, sao đến miệng ông ta lại thành chuyện xấu." Lý Thành Quân hừ hừ nói: "Không có đường sá, thôn ta nghèo rớt mùng tơi. Sau khi có đường, người trong thôn kéo nhau ra ngoài, thấy được thành phố lớn. Sau đó thì không còn ai trở về nữa. . . Người trẻ đi, trung niên cũng đi, chỉ còn lại một lũ đầu bạc răng long. Nhớ năm xưa, trong thôn náo nhiệt làm sao, hơn ba trăm gia đình, trẻ con từng tốp chạy trên đường, bùn dính đầy tường, gà bay chó chạy, vui như trẩy hội. Bây giờ. . . Ha ha. . ." Lý Thành Quân lắc đầu, không nói nữa. Mọi người nghe vậy, cũng đều có chút trầm mặc. Phan Nghiên nói: "Ông chủ, bánh xe thời đại, người không thể cản nổi đâu. Thế giới đang tiến bộ, ngài cũng không muốn bọn trẻ cứ mãi quẩn quanh trong núi, nghèo khó cả một đời chứ?" Lý Thành Quân lắc đầu nói: "Ta đương nhiên không phản đối chúng nó ra ngoài, nhưng là. . . Mấy chiếc xe kia vào để làm gì? Từng chiếc lái xe liều mạng, trong thôn của chúng ta có biết bao nhiêu đứa trẻ hoặc chết, hoặc bị thương dưới bánh xe? Với các ngươi, đường này là đường giàu sang, với ta, nó chả phải là cái thứ tốt đẹp gì cả!" Lý Thành Quân nói xong, mạnh tay quất roi, "bốp" một tiếng giòn tan, hai con ngựa già chạy nhanh hơn rất nhiều. Hoàng hôn ở vùng đông bắc xuống rất nhanh, hơn bốn giờ chiều đã lơ lửng ở đường chân trời, chỉ còn như màu đỏ của quả quýt. Ánh hoàng hôn vàng rực đổ xuống mặt đất, chim sẻ về tổ, xa xa khói bếp từ các thôn bốc lên. Khi trời sắp tối, xe ngựa cuối cùng cũng vào thôn. Trong thôn im ắng, mấy dãy nhà nhìn khá chỉnh tề, nhưng hầu như không có nhà nào có ánh đèn. Chỉ có một sạp hàng nhỏ ở đầu thôn phát ra tiếng trò chuyện của mọi người. Cảm nhận sự hoang vắng trong thôn, nghĩ đến Lý Thành Quân, mọi người cũng đều không khỏi cảm thấy buồn bã. Giờ phút này, Phan Nghiên, Tiểu Vinh cùng bốn người và Giang Ly đã không còn xa cách nữa. Thực ra, vốn dĩ không hề có khoảng cách, chỉ là lúc đầu gặp mặt hiểu lầm nhau mà thôi. Đang ở nơi đất khách quê người, giờ khắc này, bọn họ ngược lại cảm thấy gần gũi nhau hơn. Nhất là sau khi vào thôn, cảm nhận sự hoang vắng nhà không người, càng khiến cho mọi người trở nên thân thiết. Có lẽ vì quá yên tĩnh, Tiểu Vinh luôn muốn tìm chủ đề, trò chuyện vài câu, phá tan cái sự tĩnh mịch đáng ghét này. Tiểu Vinh nói: "Ông chủ, hai con ngựa này không còn trẻ nữa rồi đúng không? Sao ông không đổi con nào trẻ hơn đi?" Lý Thành Quân nghe vậy, cười ha ha nói: "Không đổi." Lý Thành Quân cũng đã quen với mọi người, cũng không còn vẻ cứng nhắc, cao lãnh như trước nữa, nói qua nói lại, khuôn mặt nhăn nheo như vỏ quýt cũng nở mấy phần tươi cười, hiền hòa hơn mấy phần, bớt đi mấy phần khó chịu lạnh lùng. Tiểu Vinh hỏi: "Vì sao thế ạ?" Lý Thành Quân lắc đầu nói: "Chuyện này cháu phải từ từ ngẫm, chậm rãi nhìn, câu trả lời ở ngay trên đường này thôi." Mọi người nghe vậy, cũng đều tò mò, bắt đầu quan sát con đường, nhưng lại không thấy có gì đặc biệt. Xe ngựa "ùng ục ục" chuyển bánh, cũng không dừng lại trong thôn, mà theo đường đất đen ở phía tây ra khỏi thôn, rồi tiến vào một con đường mòn. Hai bên đường là cây bạch hoa đã bắt đầu rụng lá, gió thổi qua, cây cối xào xạc rung động, từng mảng lớn lá rụng xuống, khiến cho khung cảnh cuối thu càng thêm vẻ hiu quạnh. Mặt trời xuống núi, ánh trăng treo lên. Có lẽ nơi này quá tối, không có bất cứ nguồn sáng nào, khiến ánh trăng trở nên đặc biệt sáng, nhờ ánh trăng màu bạc, có thể thấy rõ con đường mấp mô. Lúc này Giang Ly cười nói: "Hai con ngựa này hoàn toàn không thể đổi được." Đây là một trong số ít lần Giang Ly lên tiếng. Nghe thấy Giang Ly cũng nói như vậy, Tiểu Vinh lại càng thêm tò mò, nhưng nhìn mãi cũng không hiểu ra, thế là ghé lại hỏi Giang Ly: "Đại ca, vì sao không thể đổi ạ?" Nhìn cô gái ngây thơ này, Giang Ly cười nói: "Người sành sỏi a... Cô nhìn con đường này đi, mấp mô thì thôi đi, vì là đường đất, chỉ cần có mưa, xe đi qua sẽ tạo thành những rãnh bánh xe rất sâu, chỉ cần hơi bất cẩn sẽ bị xóc nảy kịch liệt. Nhưng hai con ngựa già này thì lợi hại, chúng luôn cho xe ngựa đi vào đúng vết bánh xe mà các xe trước để lại, cho nên xe chúng ta tuy đi trên con đường đầy ổ gà này, nhưng lại không hề xóc nảy." "Bộp!" Lý Thành Quân quất một roi ngựa, tạo ra một tiếng vang lớn, rồi cười nói: "Thằng nhóc, thông minh đấy!" Giang Ly cười hì hì nói: "Cũng tàm tạm." Lý Thành Quân nói: "Nhưng mà, cậu chỉ nói đúng một nửa." Giang Ly ngạc nhiên: "Còn cái khác nữa?" Lý Thành Quân khẽ gật đầu, đầy ý tứ nói: "Có hai lão già bọn nó ở đó, chúng ta mới có thể an toàn lên núi." Cảnh tượng này, phối hợp với giọng nói khàn khàn của Lý Thành Quân, nghe những lời như vậy, khiến cho bốn sinh viên cảm thấy toàn thân run rẩy. Họ theo bản năng kéo chặt áo khoác, xích lại gần nhau. Tiểu Vinh thì nhích lại gần phía Giang Ly, chủ yếu là dựa vào lưng hắc liên. Nha đầu này hình như cảm thấy dựa vào hắc liên sẽ an tâm hơn. . . Giang Ly có chút kinh ngạc nhìn Tiểu Vinh, trong lòng thầm nghĩ: "Cô bé này giác quan thứ sáu trâu bò đấy!" Tuy nhiên, Giang Ly và hắc liên đều không đuổi cô ra, mà hiếu kỳ hỏi Lý Thành Quân: "Ông chủ, lời ông là ý gì?" Lý Thành Quân từ trong ngực lấy ra một tẩu thuốc, lại từ trong túi bóp ra một nhúm lá thuốc lào, nghiền nát ấn vào tẩu thuốc. Châm lửa hút thuốc, sau đó phun ra một làn khói trắng như rồng. . . Lý Thành Quân nói: "Chỗ của ta, không trong thành, cũng không ở trong thôn, mà ở trên núi. Nơi đó chính là rừng sâu núi thẳm. . . Ở đó không chỉ có gấu đen, có cả bầy sói, thỉnh thoảng còn có thể nghe được tiếng hổ đông bắc gầm thét núi rừng. Ở đó, trừ mấy người hằng năm đến đào sâm, thì hiếm có ai qua lại." Nghe đến đây, ánh mắt của mọi người sáng lên. Mập mạp nói: "Ta thích kiểu nơi hoang sơ như này, nếu không thì bọn ta cũng không đặt phòng ở nhà ông." Mập mạp tên là Tôn Phúc Sơn, say mê điêu khắc, mỗi ngày đều ở trong phòng làm việc, cơ bản không tiếp xúc với bên ngoài. Lần này đến đây, thứ nhất là do Tiểu Vinh gọi, thứ hai là muốn vào núi tìm cảm hứng, thứ ba là muốn tìm một vài vật liệu gỗ tốt hơn cho điêu khắc. Simon nói: "Nghe Phan Nghiên kể rất nhiều chuyện thần bí về Đông Đô, tôi cũng rất tò mò về rừng sâu núi thẳm ở Đông Đô. Không ngờ lần này lại có thể được tận mắt khám phá. . ." Phan Nghiên không nói gì, đôi mắt to xinh đẹp cười tủm tỉm nhìn Simon, Simon cũng đáp lại cô bằng một nụ cười rạng rỡ. Giang Ly thấy vậy, không khỏi cảm thán một tiếng: "Đây chính là người nước ngoài a, thích ai là tiến tới ngay, thích là ném mị nhãn ngay, khó trách đàn ông Đông Đô hay thua trong việc tranh giành phụ nữ. Người Đông Đô quá kín đáo!" Mặc dù Giang Ly biết, thích thì nên nói ra, nên thể hiện ra, thì mới có cơ hội. Nhưng mà người Đông Đô từ xưa đã hình thành sự kín đáo và lễ nghĩa, khiến anh khó mà vượt qua rào cản này, nên anh đã sớm đạt đến cảnh giới mặc kệ mọi sự, tùy duyên. Lý Thành Quân ha ha cười nói: "Mấy con thú rừng trong núi đó thì không đáng gì đâu. Cái đáng sợ thật sự ở trên núi này, không phải lũ mãnh thú đang sống sờ sờ kia, mà là những thứ tà ma không thấy được." "Tà ma?!" Mọi người kinh hô. Giang Ly nhướng mày, cũng hứng thú. Ác ma Giang Ly từng gặp, Thiên Thần cũng giết không ít. Nhưng từ khi biết thế gian có Yêu Hậu, anh đã cố tình tìm hiểu rất nhiều truyền thuyết dân gian, nhưng những truyền thuyết đó toàn là chung chung, lúc có lúc không. Sau khi đọc, người ta chỉ cảm thấy ngứa ngáy, thần bí, nhưng nó rốt cuộc là thứ gì, thì thường đều không rõ. Tuy nhiên, Giang Ly đã tổng kết được một điều, những người già ở các vùng thôn quê ở Đông Đô, có vẻ biết nhiều chuyện hơn. Đó cũng là một trong những lý do anh chọn nhà nghỉ này. Giờ khắc này, lời nói của Lý Thành Quân đã khơi dậy sự tò mò của Giang Ly, cười nói: "Tà ma là cái gì? Ông kể thử xem?" Lý Thành Quân lắc đầu nói: "Trời tối không kể chuyện ma quỷ, đợi hừng đông lại kể." Giang Ly nói: "Ông già, sao tôi nghe nói ở Đông Bắc thì tắt đèn rồi lên giường mới kể chuyện ma, sao đến ông thì trời tối lại không kể?" Lý Thành Quân cười khì khì, giọng nói càng thêm khàn khó nghe, nói: "Người khác kể, thì là chuyện ma. Còn ta kể, thì là chuyện thật. . . Chuyện kiểu này, trời tối kể, dễ dẫn đến phiền phức. Ban ngày thì không sao, những thứ đó, ban ngày không dám hoành hành." Vừa nghe những lời này, Giang Ly càng thêm hiếu kỳ. Bốn sinh viên cũng tò mò, nhưng cũng có chút sợ hãi, nhưng lại nhiều hơn là sự phấn khích. Đúng lúc này, Lý Thành Quân chỉ vào một ngọn núi ở phía trước nói: "Quán của ta ở ngay giữa sườn núi đó." Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, căn bản không thấy quán mà Lý Thành Quân nói đến, ngược lại thấy ở chân núi phía trước có một tòa nhà hai tầng, trên cửa lầu treo một tấm biển hiệu, nhưng vì trời tối quá, không thấy rõ chữ viết. Phan Nghiên tò mò hỏi: "Trên núi này còn có người mở quán ạ?" Sắc mặt của Lý Thành Quân chợt thay đổi, kéo dây cương lại, hai con ngựa già lập tức dừng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận