Đại Ma Vương Không Hợp Cách
Chương 158: Toàn thành bao thuê công
"Như... như thế nào? Sủng nam? Đi tổ cha ngươi sủng nam, ta đây chịu không nổi, quá vũ nhục người, số tiền này không kiếm được!" Giang Ly hoàn toàn nổi nóng, cũng không kiềm chế sức mạnh, trực tiếp vung thương đồng lên, một thương đập vào đầu Thổ Hoàng!
Ầm!
Thổ Hoàng bị sức mạnh lớn lao này đánh cho đầu nát bét, thân thể sụp đổ!
Trong tiếng nổ lớn, Thổ Hoàng bị nện thẳng xuống lòng đất sâu, để lại một cái hố sâu không đáy!
Giang Ly vác thương đồng đứng bên cạnh, mặt thản nhiên nói: "Cuối cùng cũng im miệng..."
Ngay lúc Giang Ly vừa xoay người, một bàn tay lớn đột nhiên vươn ra từ trong hố, tiếp theo là một nam tử tinh tráng cao hơn hai mét từ trong hố nhảy ra ngoài! Nam tử này tóc dài, mặc áo bào vàng, vẻ mặt chất phác xen lẫn phẫn nộ: "Đã không muốn làm sủng nam của ta, vậy thì... Ác ma thức tỉnh đoạn thứ năm, mở!"
Trong khoảnh khắc đó, phía sau Thổ Hoàng mọc ra ba đôi cánh, toàn thân ma khí ngập trời, thực lực đạt đến một đỉnh cao chưa từng có!
Yến Đô, trong căn cứ của tổ chức Thủ Hộ Giả, nhìn các trị số màu đỏ nhấp nháy điên cuồng trên màn hình, kinh hãi vô cùng mà nói: "Tên này, rốt cuộc mạnh đến mức nào chứ?!"
Đồng thời có người báo cáo: "Phát hiện vệ tinh của các quốc gia khác đang chuyển hướng về phía này!"
"Dao động năng lượng quá mạnh, một số vệ tinh nắm giữ công nghệ quét năng lượng ác ma mới nhất sẽ cảm ứng được cũng không có gì lạ. Chỉ là, ác ma đáng sợ như thế, phải xử lý thế nào đây..." Tráng hán đau đầu, mặt đầy vẻ lo lắng nhìn về vị trí Hàn Dạ bị đánh xuống đất đã lâu mà vẫn chưa có động tĩnh.
Cùng lúc đó, một vài quốc gia đã nghiên cứu phát minh thành công thiết bị cảm ứng ma khí của ác ma, đồng loạt chuyển ánh mắt chú ý về nơi đây.
"Chỉ số ma khí vô cùng lớn mạnh."
"Theo số liệu đã biết, chỉ số ma khí toàn cầu có thể xếp thứ ba."
"Xem ra Đông Đô có rắc rối lớn rồi."
"Không biết bọn họ có chống nổi không, hắc hắc..."
Rất nhiều âm thanh vang lên khắp nơi trên thế giới, đồng thời các vệ tinh thay đổi hướng, khóa chặt vị trí, rút ngắn khoảng cách, có ý định quan sát!
Ngay khi chúng sắp quan sát được hình ảnh, Giang Ly đột ngột quay đầu lại, trường thương biến thành trường côn trực tiếp quét tới!
"Chết đi!"
Bùm!
Giang Ly quét một côn ra, đồng thời Thổ Hoàng cũng đấm một quyền tới!
Côn và quyền va vào nhau trong không trung, sau đó vang lên một tiếng nổ!
Mặt đất xung quanh rung chuyển, mặt đất trong vòng một km đường kính lún xuống rõ ràng một mét, đất đá nứt toác!
Cùng lúc bụi mù bay lên, côn của Giang Ly mang theo cương khí đánh nát cương khí của Thổ Hoàng, toàn bộ sức mạnh nghịch thiên trút xuống, càn quét Thổ Hoàng!
Thổ Hoàng kinh hãi nhìn cảnh này, nói: "Sao có thể, ngươi rõ ràng không có sức mạnh dao động, tại sao sức mạnh của ngươi lại mạnh như vậy?"
Nhưng ngay sau đó, thân thể Thổ Hoàng bắt đầu tan rã, hóa thành hư vô trong cơn cuồng phong!
Đồng thời tất cả các vệ tinh vừa kịp xoay đầu lại, liền thấy một luồng cương khí hình quạt khổng lồ quét ngang tới...
Sau đó...
"Chết tiệt, mau tránh ra!"
"Nha... đồ khốn, mau tránh ra!"
"Đáng chết, vệ tinh của chúng ta!"
"Cái này... thật không thể tin nổi..."
Có người kinh thán, có người đau lòng, có người ôm đầu gầm thét giận dữ.
Đương nhiên càng nhiều người cảm thấy chấn động, một côn thông thiên, đánh cả vệ tinh, người ra tay như vậy rốt cuộc mạnh đến mức nào?
Sau đó thì là vô cùng phiền muộn và thất vọng.
"Chỉ thiếu chút xíu nữa thôi, đã thấy được nguồn ma khí rồi, kết quả chỉ thấy một đám bụi hình quạt, thật đáng chết! Thật đáng chết!"
"Chút xíu thôi mà, chậm một giây thôi, là chúng ta đã chụp được rồi!"
...
Nhưng cũng có người chụp được vài thứ, bọn họ mặt ngưng trọng nhìn những bức ảnh truyền về khi vệ tinh bị đánh.
Phía trên đó, rõ ràng là một con ác ma đang xòe ra ba đôi cánh!
Nhưng do góc độ không thuận lợi, chỉ chụp được phía sau lưng Thổ Hoàng, không chụp được chính diện và Giang Ly đang bị che khuất.
Dù vậy, nó cũng khiến không ít người kinh hãi.
"Xòe ra ba đôi cánh ác ma, ít nhất cũng là đại ác ma đã thức tỉnh đoạn thứ năm! Thực lực có thể so với mười người đứng đầu bảng xếp hạng thiên tai cấp quốc tế! Đông Đô e rằng cũng phải tung lực chiến đấu đỉnh cao vào trận chiến này rồi? Không biết là Kiếm Tôn hay Cuồng Đao."
Trong chốc lát, thiên hạ chấn động, ánh mắt mọi người đều tập trung vào phía nam Đông Đô, nơi vùng núi giữa Tiêu Tương và Bắc Thần!
Đồng thời rất nhiều cuộc điện thoại gọi về trụ sở của tổ chức Thủ Hộ Giả ở Yến Đô, muốn thu thập thêm thông tin và hỏi về con ác ma kia, có cần trợ giúp hay không.
Đương nhiên hỏi có cần trợ giúp hay không chỉ là giả, truy tìm tin tức về ác ma mới là thật.
Đông Đô đương nhiên trực tiếp từ chối.
Đồng thời, ở trong tổ chức Thủ Hộ Giả tại Yến Đô, tráng hán mặt ngưng trọng nhìn màn hình, chỉ có hắn thấy rõ mọi chuyện, kinh ngạc nói: "Thật mạnh!"
Mà giờ khắc này...
Ở chỗ Giang Ly.
Hắc Liên túm lấy cổ áo Giang Ly, gầm lên: "Ngươi lại đánh thành bụi rồi, rốt cuộc ngươi có còn muốn kiếm tiền không hả? Có còn muốn ăn bao tôm cay không? Có còn muốn lái xe ngựa nữa không?"
Giang Ly sau khi giải tỏa xong, cũng mặt khổ não nhìn trời, nói: "Ngươi cho là ta muốn thế à? Nhưng mà tên kia dài dòng quá, ta thật chịu không nổi, mà hắn lại còn muốn ta làm sủng nam, hừ, quá vũ nhục người."
"Chịu không nổi? Chịu không nổi thì ngươi không thể để lại chút cặn cho hắn à?" Hắc Liên hét lên.
Giang Ly hùng hồn nói: "Đây không phải ta không kiềm chế được sức lực của mình sao? Ai mà biết được giới hạn của hắn là bao nhiêu, ta thử nhiều quyền như vậy, nghe hắn lải nhải lâu như vậy, ta chịu đủ rồi, tùy tiện đi..."
Hắc Liên không biết làm sao, đành phải nói lảng: "Vậy... vậy xử lý thế nào đây?"
Giang Ly biết hắn đang nói về Hàn Dạ, bèn nói: "Không biết chết chưa, đi xem thử."
Kết quả khi hai người qua xem thì phát hiện Hàn Dạ đã không thấy đâu!
Giang Ly nhướng mày, nói: "Không đúng à, một quyền của Thổ Hoàng kia uy lực rất đủ mà. Dựa theo sức mạnh Hàn Dạ đã thể hiện thì đáng ra phải chết không nghi ngờ chứ."
Hắc Liên cũng nói: "Lúc đó ta thấy đầu hắn cũng bẹp dí rồi, không có khả năng sống sót."
Giang Ly nói: "Vậy người kia đâu?"
Hai người nhìn nhau, cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu, quay người đi vào. Về nguyên nhân, hai người thật không muốn tốn nhiều tế bào não suy nghĩ, như lời Giang Ly nói, nếu đã chết thì đỡ lo. Nếu còn sống thì cũng không sao, có thêm một quyền hay thiếu một quyền có gì to tát đâu.
"Bây giờ đi đâu?" Hắc Liên hiếu kỳ hỏi.
Giang Ly nói: "Đương nhiên là đi tìm mấy quyển sổ tiết kiệm kia, không biết đổi được bao nhiêu tiền."
Trong một khắc sau đó...
"Đại ca, chúng ta thật sự chưa từng làm gì cả. Ngoài việc làm tấm chắn cho các bối cảnh thì chúng ta chưa từng làm gì hết, một người cũng chưa giết... Ngài tha cho chúng em đi."
Trên mặt đất, quạ đen mắt vàng mang theo một đám ác ma nằm rạp trên mặt đất, dập đầu như giã gạo, khóc lóc như mưa, diễn trò như thật.
Giang Ly nhìn đám người đó, nhưng lại không thèm để ý, mà cầm điện thoại lên gọi cho Trình Thụ bằng giọng điệu đưa đám: "Lại đánh thành bụi rồi, làm sao đây?"
Trình Thụ khóc nức nở nói: "Có thể làm sao đây? Chờ Liên Văn Hiên bọn họ trở về rồi, chúng ta bàn bạc chút đi. Dù sao mọi người giả vờ làm người chứng kiến thì không có vấn đề gì, chỉ cần lời nói thống nhất, số tiền này có thể lấy bằng một hoặc mấy danh nghĩa cá nhân đi đòi thôi, chắc chắn đòi được."
Giang Ly nói: "Ngươi chịu trách nhiệm à?"
"Đại ca! Cái này ta gánh không nổi đâu, to quá! Đến lúc đó mọi người cùng chịu trách nhiệm vậy..." Trình Thụ cười khổ nói.
Đúng lúc này, điện thoại bị Mã Phong giật lấy, Mã Phong nói: "Giang Ly, trước tiên chúc mừng ngươi đánh chết Thổ Hoàng, còn cả nhiều ác ma khác nữa."
Giang Ly nghe thấy giọng Mã Phong, liền có một dự cảm xấu, hỏi: "Ngươi muốn nói gì cứ nói thẳng đi."
Mã Phong nói đến đây thì đột nhiên ngập ngừng, ấp úng nửa ngày mà không nói được câu nào...
Cổ Khê giật lấy điện thoại đi, hít một hơi sâu, dứt khoát nói: "Chúng tôi không có tiền trả thưởng cho cậu."
"Hả... Cái gì?!", Giang Ly trước đó còn chưa kịp phản ứng, đến khi hiểu ra thì liền hét lên.
Khiến cho mấy tên ác ma vừa mới ngừng dập đầu liền vội vàng tiếp tục.
Cổ Khê xoa xoa tai, sau đó nói: "Cậu biết đấy, khu Tiêu Tương bị công kích thảm lắm, rất nhiều người mất người thân, mất luôn nhà cửa duy nhất. Tiền của chúng tôi một phần lớn đã đưa đi dùng để xây lại nhà rồi. Còn một phần, vốn định trả thưởng cho cậu, nhưng mà cậu lại đột nhiên giết nhiều ác ma như vậy, còn có ba con thú vương kia nữa, thêm ba bốn chục con tai họa đỏ cùng Thổ Hoàng nữa, số tiền này... chúng tôi căn bản không có khả năng trả nổi."
Nghe đến đây, Giang Ly im lặng, sau đó giả vờ hung dữ hỏi: "Ý của ngươi là nói, ta làm không công à?"
Cổ Khê nghe thấy giọng Giang Ly đổi, tim cũng thót lại.
Sự khủng bố của Giang Ly bọn họ đều từng trải qua và chứng kiến rồi, nếu Giang Ly không vui vì chuyện này mà nổi điên lên thì hậu quả sẽ...
Nghĩ đến đây mọi người đều cảm thấy lạnh cả người.
Nhưng Cổ Khê vẫn lấy hết can đảm nói: "Tạm thời chỉ có thể nợ, chúng tôi đã xin tiền của tổng bộ. Nhưng cần thời gian... mà bọn họ dường như cũng không có nhiều tiền."
Sau đó là một khoảng im lặng dài đến một phút đồng hồ.
Cổ Khê mấy người thở mạnh cũng không dám, sợ Giang Ly không vừa ý mà giết tới.
Mà giờ phút này, bên phía Giang Ly.
Giang Ly kín đáo đưa điện thoại cho Hắc Liên, sau đó đấm xuống đất mấy quyền: "Ngọa tào... ta thao... làm không công rồi! A a a... đúng là cái hố!"
Hắc Liên nói: "Có lẽ bọn họ đang gạt ngươi đấy."
Giang Ly nói: "Ta đã cố ý giả tức giận rồi mà bọn họ vẫn nói vậy, không thể nào là gạt ta đâu. Dù sao chúng ta cũng mạnh như thế..."
Hắc Liên nói: "Vậy phải làm sao bây giờ? Mashiro làm không à?"
Giang Ly đảo mắt nói: "Còn có thể làm sao nữa? Chẳng lẽ lại bắt tới, bắt bọn chúng đào than đá cho ta à... Ấy?"
Mắt Giang Ly bỗng sáng lên, lập tức cầm điện thoại lên nói: "Ê... vậy cứ coi như các người đang nợ ta đi. Nhưng mà tiền lãi thì thế nào các người cũng phải trả chứ?"
Nghe thấy lời này, Cổ Khê lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhìn những người khác.
Những người còn lại đều gật đầu như gà mổ thóc, biểu thị điều kiện gì cũng sẽ đáp ứng!
Thế là Cổ Khê nói: "Cậu cứ nói đi."
Giang Ly nói: "Gần đây ta trồng hoa nuôi cỏ, cái gì mà nho này kia đó, mọc đặc biệt tệ, cô xem một chút, về sau để Trình Thụ trồng hoa nuôi cỏ làm công trả lãi có được không?"
Vừa nghe lời ấy, Trình Thụ liền lập tức nhảy ra, kết quả còn chưa kịp mở miệng thì đã bị Liên Văn Hiên bịt miệng lại.
Cảnh Bắc ngay lập tức ấn hắn xuống đất, Nghiêm Dư Giáng thả ra sợi dây khói bay buộc người hắn lại.
Võ Dưỡng Thanh cười hì hì tiến đến, dán một miếng băng dính vào miệng Trình Thụ!
Trình Thụ triệt để im miệng...
Bên kia, Cổ Khê thấy thế liền vội ho một tiếng nói: "Không thành vấn đề, Trình Thụ biểu thị rất vui vẻ nhận công việc này."
Trình Thụ: "Ô ô ô... Hả?! Ô ô!"
Giang Ly nói: "Còn nữa, tiền của ta chắc là ngắn hạn không lấy được rồi, vậy thì thế này đi, đều đầu tư bất động sản cho ta hết đi. Về sau xây nhà, đều viết tên ta vào, sau đó các người cho ta thuê. Đừng quá đắt, ta không làm gian thương, về sau tiền thuê nhà sẽ lấy một phần ba mức lương thấp nhất làm chuẩn đi."
"Thật chứ?!", Cổ Khê nghe xong, mắt đều sáng lên, giọng cũng cao hơn nhiều. Cô rất rõ, hiện tại khu Tiêu Tương muốn khôi phục, cần số tiền lớn đầu tư. Nhưng cả nước đều đang bị các loại ác ma tập kích, tiền của cả nước đều rất căng thẳng. Tất cả mọi người đều đang đòi tiền từ tổng bộ, thủ tục xét duyệt của tổng bộ lại vô cùng rườm rà, lại phải phân phối có trọng điểm, còn phải chú ý cân bằng, không được sơ sót.
Cho nên, đòi tiền thì dễ mà xin tiền lại rất khó.
Nhưng, nếu là đòi nợ thì lại khác.
Dù cho là một người hay mấy người chịu trách nhiệm, thì đó cũng là thủ hộ giả chịu trách nhiệm. Nếu tổ chức Thủ Hộ Giả không trả tiền thưởng thì chẳng khác nào đắc tội tất cả thủ hộ giả, tự đập nồi cơm của mình, tổ chức Thủ Hộ Giả tuyệt đối sẽ không làm vậy.
Vậy nên số tiền này chắc chắn sẽ nhanh chóng đòi được, có được số tiền lớn này thì khu Tiêu Tương ít nhất cũng giải quyết được chỗ ăn chỗ ở cho rất nhiều người, đồng thời có thể nhanh chóng khôi phục sản xuất, đi vào quỹ đạo.
Hành động này của Giang Ly, chẳng khác nào làm một việc tốt lớn, giải quyết được rất nhiều khó khăn.
Cô mà không vui mới lạ.
Giang Ly nói: "Nói thừa, chuyện này có gì mà phải đùa?"
Cổ Khê lập tức cười: "Tôi phát hiện cậu chàng này cũng không tệ, tôi bắt đầu có chút thích cậu rồi."
Giang Ly vừa nghe xong liền vội kêu lên: "Đại tỷ, cô đây là cảm ơn tôi, hay là báo thù tôi đấy?"
Nói xong, Giang Ly cúp luôn điện thoại.
Gần như cùng lúc đó, trong phòng họp của phân bộ thủ hộ giả Tiêu Tương...
Cổ Khê đầu tiên là ngơ ngác, sau đó hoàn hồn, ánh mắt trong nháy mắt trở nên sắc bén, răng nanh khẽ mài ken két, nghiến răng nghiến lợi nói: "Sông. Cách, ngươi tên hỗn đản!"
"Đinh!"
Oán khí +200
Giang Ly nhìn oán khí đang bay lên từ xa, tặc lưỡi nói: "Phụ nữ à, oán khí lớn một chút, thật ra cũng rất tốt, hắc hắc..."
Nói xong, Giang Ly nhìn về phía đám ác ma còn đang dập đầu kia.
Giả sơn ác ma hỏi: "Đại nhân, ngài nhìn... bọn tôi?"
Hắc Liên hỏi: "Làm thế nào?"
Giang Ly thầm nghĩ: "Làm sao bây giờ? Mấy tên này giết cũng có tiền thưởng đâu. Hơn nữa chúng ta hiện tại cũng đâu thiếu oán khí... Thôi bỏ đi."
Nói đến đây, Giang Ly vẫy tay nói: "Được rồi, nhóm sổ tiết kiệm, tội chết thì miễn mà tội sống thì khó tha. Các ngươi không phải giỏi làm tấm chắn cho các bối cảnh, làm tường vây hả? Ta tìm cho các ngươi một chỗ làm vậy..."
"Đại nhân, vậy chúng tôi phải làm gì ạ?" Quạ đen mắt vàng bay đến hỏi tò mò.
Giang Ly nói: "Tiếp tục làm tường vây!"
Vô số ác ma: "..."
Trên đường về nhà, điện thoại của Trần Kỳ gọi đến: "Giang Ly, còn định làm thầy giáo không?"
Giang Ly hỏi: "Sao? Tình hình hiện giờ trường còn nhận học sinh hả?"
Ầm!
Thổ Hoàng bị sức mạnh lớn lao này đánh cho đầu nát bét, thân thể sụp đổ!
Trong tiếng nổ lớn, Thổ Hoàng bị nện thẳng xuống lòng đất sâu, để lại một cái hố sâu không đáy!
Giang Ly vác thương đồng đứng bên cạnh, mặt thản nhiên nói: "Cuối cùng cũng im miệng..."
Ngay lúc Giang Ly vừa xoay người, một bàn tay lớn đột nhiên vươn ra từ trong hố, tiếp theo là một nam tử tinh tráng cao hơn hai mét từ trong hố nhảy ra ngoài! Nam tử này tóc dài, mặc áo bào vàng, vẻ mặt chất phác xen lẫn phẫn nộ: "Đã không muốn làm sủng nam của ta, vậy thì... Ác ma thức tỉnh đoạn thứ năm, mở!"
Trong khoảnh khắc đó, phía sau Thổ Hoàng mọc ra ba đôi cánh, toàn thân ma khí ngập trời, thực lực đạt đến một đỉnh cao chưa từng có!
Yến Đô, trong căn cứ của tổ chức Thủ Hộ Giả, nhìn các trị số màu đỏ nhấp nháy điên cuồng trên màn hình, kinh hãi vô cùng mà nói: "Tên này, rốt cuộc mạnh đến mức nào chứ?!"
Đồng thời có người báo cáo: "Phát hiện vệ tinh của các quốc gia khác đang chuyển hướng về phía này!"
"Dao động năng lượng quá mạnh, một số vệ tinh nắm giữ công nghệ quét năng lượng ác ma mới nhất sẽ cảm ứng được cũng không có gì lạ. Chỉ là, ác ma đáng sợ như thế, phải xử lý thế nào đây..." Tráng hán đau đầu, mặt đầy vẻ lo lắng nhìn về vị trí Hàn Dạ bị đánh xuống đất đã lâu mà vẫn chưa có động tĩnh.
Cùng lúc đó, một vài quốc gia đã nghiên cứu phát minh thành công thiết bị cảm ứng ma khí của ác ma, đồng loạt chuyển ánh mắt chú ý về nơi đây.
"Chỉ số ma khí vô cùng lớn mạnh."
"Theo số liệu đã biết, chỉ số ma khí toàn cầu có thể xếp thứ ba."
"Xem ra Đông Đô có rắc rối lớn rồi."
"Không biết bọn họ có chống nổi không, hắc hắc..."
Rất nhiều âm thanh vang lên khắp nơi trên thế giới, đồng thời các vệ tinh thay đổi hướng, khóa chặt vị trí, rút ngắn khoảng cách, có ý định quan sát!
Ngay khi chúng sắp quan sát được hình ảnh, Giang Ly đột ngột quay đầu lại, trường thương biến thành trường côn trực tiếp quét tới!
"Chết đi!"
Bùm!
Giang Ly quét một côn ra, đồng thời Thổ Hoàng cũng đấm một quyền tới!
Côn và quyền va vào nhau trong không trung, sau đó vang lên một tiếng nổ!
Mặt đất xung quanh rung chuyển, mặt đất trong vòng một km đường kính lún xuống rõ ràng một mét, đất đá nứt toác!
Cùng lúc bụi mù bay lên, côn của Giang Ly mang theo cương khí đánh nát cương khí của Thổ Hoàng, toàn bộ sức mạnh nghịch thiên trút xuống, càn quét Thổ Hoàng!
Thổ Hoàng kinh hãi nhìn cảnh này, nói: "Sao có thể, ngươi rõ ràng không có sức mạnh dao động, tại sao sức mạnh của ngươi lại mạnh như vậy?"
Nhưng ngay sau đó, thân thể Thổ Hoàng bắt đầu tan rã, hóa thành hư vô trong cơn cuồng phong!
Đồng thời tất cả các vệ tinh vừa kịp xoay đầu lại, liền thấy một luồng cương khí hình quạt khổng lồ quét ngang tới...
Sau đó...
"Chết tiệt, mau tránh ra!"
"Nha... đồ khốn, mau tránh ra!"
"Đáng chết, vệ tinh của chúng ta!"
"Cái này... thật không thể tin nổi..."
Có người kinh thán, có người đau lòng, có người ôm đầu gầm thét giận dữ.
Đương nhiên càng nhiều người cảm thấy chấn động, một côn thông thiên, đánh cả vệ tinh, người ra tay như vậy rốt cuộc mạnh đến mức nào?
Sau đó thì là vô cùng phiền muộn và thất vọng.
"Chỉ thiếu chút xíu nữa thôi, đã thấy được nguồn ma khí rồi, kết quả chỉ thấy một đám bụi hình quạt, thật đáng chết! Thật đáng chết!"
"Chút xíu thôi mà, chậm một giây thôi, là chúng ta đã chụp được rồi!"
...
Nhưng cũng có người chụp được vài thứ, bọn họ mặt ngưng trọng nhìn những bức ảnh truyền về khi vệ tinh bị đánh.
Phía trên đó, rõ ràng là một con ác ma đang xòe ra ba đôi cánh!
Nhưng do góc độ không thuận lợi, chỉ chụp được phía sau lưng Thổ Hoàng, không chụp được chính diện và Giang Ly đang bị che khuất.
Dù vậy, nó cũng khiến không ít người kinh hãi.
"Xòe ra ba đôi cánh ác ma, ít nhất cũng là đại ác ma đã thức tỉnh đoạn thứ năm! Thực lực có thể so với mười người đứng đầu bảng xếp hạng thiên tai cấp quốc tế! Đông Đô e rằng cũng phải tung lực chiến đấu đỉnh cao vào trận chiến này rồi? Không biết là Kiếm Tôn hay Cuồng Đao."
Trong chốc lát, thiên hạ chấn động, ánh mắt mọi người đều tập trung vào phía nam Đông Đô, nơi vùng núi giữa Tiêu Tương và Bắc Thần!
Đồng thời rất nhiều cuộc điện thoại gọi về trụ sở của tổ chức Thủ Hộ Giả ở Yến Đô, muốn thu thập thêm thông tin và hỏi về con ác ma kia, có cần trợ giúp hay không.
Đương nhiên hỏi có cần trợ giúp hay không chỉ là giả, truy tìm tin tức về ác ma mới là thật.
Đông Đô đương nhiên trực tiếp từ chối.
Đồng thời, ở trong tổ chức Thủ Hộ Giả tại Yến Đô, tráng hán mặt ngưng trọng nhìn màn hình, chỉ có hắn thấy rõ mọi chuyện, kinh ngạc nói: "Thật mạnh!"
Mà giờ khắc này...
Ở chỗ Giang Ly.
Hắc Liên túm lấy cổ áo Giang Ly, gầm lên: "Ngươi lại đánh thành bụi rồi, rốt cuộc ngươi có còn muốn kiếm tiền không hả? Có còn muốn ăn bao tôm cay không? Có còn muốn lái xe ngựa nữa không?"
Giang Ly sau khi giải tỏa xong, cũng mặt khổ não nhìn trời, nói: "Ngươi cho là ta muốn thế à? Nhưng mà tên kia dài dòng quá, ta thật chịu không nổi, mà hắn lại còn muốn ta làm sủng nam, hừ, quá vũ nhục người."
"Chịu không nổi? Chịu không nổi thì ngươi không thể để lại chút cặn cho hắn à?" Hắc Liên hét lên.
Giang Ly hùng hồn nói: "Đây không phải ta không kiềm chế được sức lực của mình sao? Ai mà biết được giới hạn của hắn là bao nhiêu, ta thử nhiều quyền như vậy, nghe hắn lải nhải lâu như vậy, ta chịu đủ rồi, tùy tiện đi..."
Hắc Liên không biết làm sao, đành phải nói lảng: "Vậy... vậy xử lý thế nào đây?"
Giang Ly biết hắn đang nói về Hàn Dạ, bèn nói: "Không biết chết chưa, đi xem thử."
Kết quả khi hai người qua xem thì phát hiện Hàn Dạ đã không thấy đâu!
Giang Ly nhướng mày, nói: "Không đúng à, một quyền của Thổ Hoàng kia uy lực rất đủ mà. Dựa theo sức mạnh Hàn Dạ đã thể hiện thì đáng ra phải chết không nghi ngờ chứ."
Hắc Liên cũng nói: "Lúc đó ta thấy đầu hắn cũng bẹp dí rồi, không có khả năng sống sót."
Giang Ly nói: "Vậy người kia đâu?"
Hai người nhìn nhau, cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu, quay người đi vào. Về nguyên nhân, hai người thật không muốn tốn nhiều tế bào não suy nghĩ, như lời Giang Ly nói, nếu đã chết thì đỡ lo. Nếu còn sống thì cũng không sao, có thêm một quyền hay thiếu một quyền có gì to tát đâu.
"Bây giờ đi đâu?" Hắc Liên hiếu kỳ hỏi.
Giang Ly nói: "Đương nhiên là đi tìm mấy quyển sổ tiết kiệm kia, không biết đổi được bao nhiêu tiền."
Trong một khắc sau đó...
"Đại ca, chúng ta thật sự chưa từng làm gì cả. Ngoài việc làm tấm chắn cho các bối cảnh thì chúng ta chưa từng làm gì hết, một người cũng chưa giết... Ngài tha cho chúng em đi."
Trên mặt đất, quạ đen mắt vàng mang theo một đám ác ma nằm rạp trên mặt đất, dập đầu như giã gạo, khóc lóc như mưa, diễn trò như thật.
Giang Ly nhìn đám người đó, nhưng lại không thèm để ý, mà cầm điện thoại lên gọi cho Trình Thụ bằng giọng điệu đưa đám: "Lại đánh thành bụi rồi, làm sao đây?"
Trình Thụ khóc nức nở nói: "Có thể làm sao đây? Chờ Liên Văn Hiên bọn họ trở về rồi, chúng ta bàn bạc chút đi. Dù sao mọi người giả vờ làm người chứng kiến thì không có vấn đề gì, chỉ cần lời nói thống nhất, số tiền này có thể lấy bằng một hoặc mấy danh nghĩa cá nhân đi đòi thôi, chắc chắn đòi được."
Giang Ly nói: "Ngươi chịu trách nhiệm à?"
"Đại ca! Cái này ta gánh không nổi đâu, to quá! Đến lúc đó mọi người cùng chịu trách nhiệm vậy..." Trình Thụ cười khổ nói.
Đúng lúc này, điện thoại bị Mã Phong giật lấy, Mã Phong nói: "Giang Ly, trước tiên chúc mừng ngươi đánh chết Thổ Hoàng, còn cả nhiều ác ma khác nữa."
Giang Ly nghe thấy giọng Mã Phong, liền có một dự cảm xấu, hỏi: "Ngươi muốn nói gì cứ nói thẳng đi."
Mã Phong nói đến đây thì đột nhiên ngập ngừng, ấp úng nửa ngày mà không nói được câu nào...
Cổ Khê giật lấy điện thoại đi, hít một hơi sâu, dứt khoát nói: "Chúng tôi không có tiền trả thưởng cho cậu."
"Hả... Cái gì?!", Giang Ly trước đó còn chưa kịp phản ứng, đến khi hiểu ra thì liền hét lên.
Khiến cho mấy tên ác ma vừa mới ngừng dập đầu liền vội vàng tiếp tục.
Cổ Khê xoa xoa tai, sau đó nói: "Cậu biết đấy, khu Tiêu Tương bị công kích thảm lắm, rất nhiều người mất người thân, mất luôn nhà cửa duy nhất. Tiền của chúng tôi một phần lớn đã đưa đi dùng để xây lại nhà rồi. Còn một phần, vốn định trả thưởng cho cậu, nhưng mà cậu lại đột nhiên giết nhiều ác ma như vậy, còn có ba con thú vương kia nữa, thêm ba bốn chục con tai họa đỏ cùng Thổ Hoàng nữa, số tiền này... chúng tôi căn bản không có khả năng trả nổi."
Nghe đến đây, Giang Ly im lặng, sau đó giả vờ hung dữ hỏi: "Ý của ngươi là nói, ta làm không công à?"
Cổ Khê nghe thấy giọng Giang Ly đổi, tim cũng thót lại.
Sự khủng bố của Giang Ly bọn họ đều từng trải qua và chứng kiến rồi, nếu Giang Ly không vui vì chuyện này mà nổi điên lên thì hậu quả sẽ...
Nghĩ đến đây mọi người đều cảm thấy lạnh cả người.
Nhưng Cổ Khê vẫn lấy hết can đảm nói: "Tạm thời chỉ có thể nợ, chúng tôi đã xin tiền của tổng bộ. Nhưng cần thời gian... mà bọn họ dường như cũng không có nhiều tiền."
Sau đó là một khoảng im lặng dài đến một phút đồng hồ.
Cổ Khê mấy người thở mạnh cũng không dám, sợ Giang Ly không vừa ý mà giết tới.
Mà giờ phút này, bên phía Giang Ly.
Giang Ly kín đáo đưa điện thoại cho Hắc Liên, sau đó đấm xuống đất mấy quyền: "Ngọa tào... ta thao... làm không công rồi! A a a... đúng là cái hố!"
Hắc Liên nói: "Có lẽ bọn họ đang gạt ngươi đấy."
Giang Ly nói: "Ta đã cố ý giả tức giận rồi mà bọn họ vẫn nói vậy, không thể nào là gạt ta đâu. Dù sao chúng ta cũng mạnh như thế..."
Hắc Liên nói: "Vậy phải làm sao bây giờ? Mashiro làm không à?"
Giang Ly đảo mắt nói: "Còn có thể làm sao nữa? Chẳng lẽ lại bắt tới, bắt bọn chúng đào than đá cho ta à... Ấy?"
Mắt Giang Ly bỗng sáng lên, lập tức cầm điện thoại lên nói: "Ê... vậy cứ coi như các người đang nợ ta đi. Nhưng mà tiền lãi thì thế nào các người cũng phải trả chứ?"
Nghe thấy lời này, Cổ Khê lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhìn những người khác.
Những người còn lại đều gật đầu như gà mổ thóc, biểu thị điều kiện gì cũng sẽ đáp ứng!
Thế là Cổ Khê nói: "Cậu cứ nói đi."
Giang Ly nói: "Gần đây ta trồng hoa nuôi cỏ, cái gì mà nho này kia đó, mọc đặc biệt tệ, cô xem một chút, về sau để Trình Thụ trồng hoa nuôi cỏ làm công trả lãi có được không?"
Vừa nghe lời ấy, Trình Thụ liền lập tức nhảy ra, kết quả còn chưa kịp mở miệng thì đã bị Liên Văn Hiên bịt miệng lại.
Cảnh Bắc ngay lập tức ấn hắn xuống đất, Nghiêm Dư Giáng thả ra sợi dây khói bay buộc người hắn lại.
Võ Dưỡng Thanh cười hì hì tiến đến, dán một miếng băng dính vào miệng Trình Thụ!
Trình Thụ triệt để im miệng...
Bên kia, Cổ Khê thấy thế liền vội ho một tiếng nói: "Không thành vấn đề, Trình Thụ biểu thị rất vui vẻ nhận công việc này."
Trình Thụ: "Ô ô ô... Hả?! Ô ô!"
Giang Ly nói: "Còn nữa, tiền của ta chắc là ngắn hạn không lấy được rồi, vậy thì thế này đi, đều đầu tư bất động sản cho ta hết đi. Về sau xây nhà, đều viết tên ta vào, sau đó các người cho ta thuê. Đừng quá đắt, ta không làm gian thương, về sau tiền thuê nhà sẽ lấy một phần ba mức lương thấp nhất làm chuẩn đi."
"Thật chứ?!", Cổ Khê nghe xong, mắt đều sáng lên, giọng cũng cao hơn nhiều. Cô rất rõ, hiện tại khu Tiêu Tương muốn khôi phục, cần số tiền lớn đầu tư. Nhưng cả nước đều đang bị các loại ác ma tập kích, tiền của cả nước đều rất căng thẳng. Tất cả mọi người đều đang đòi tiền từ tổng bộ, thủ tục xét duyệt của tổng bộ lại vô cùng rườm rà, lại phải phân phối có trọng điểm, còn phải chú ý cân bằng, không được sơ sót.
Cho nên, đòi tiền thì dễ mà xin tiền lại rất khó.
Nhưng, nếu là đòi nợ thì lại khác.
Dù cho là một người hay mấy người chịu trách nhiệm, thì đó cũng là thủ hộ giả chịu trách nhiệm. Nếu tổ chức Thủ Hộ Giả không trả tiền thưởng thì chẳng khác nào đắc tội tất cả thủ hộ giả, tự đập nồi cơm của mình, tổ chức Thủ Hộ Giả tuyệt đối sẽ không làm vậy.
Vậy nên số tiền này chắc chắn sẽ nhanh chóng đòi được, có được số tiền lớn này thì khu Tiêu Tương ít nhất cũng giải quyết được chỗ ăn chỗ ở cho rất nhiều người, đồng thời có thể nhanh chóng khôi phục sản xuất, đi vào quỹ đạo.
Hành động này của Giang Ly, chẳng khác nào làm một việc tốt lớn, giải quyết được rất nhiều khó khăn.
Cô mà không vui mới lạ.
Giang Ly nói: "Nói thừa, chuyện này có gì mà phải đùa?"
Cổ Khê lập tức cười: "Tôi phát hiện cậu chàng này cũng không tệ, tôi bắt đầu có chút thích cậu rồi."
Giang Ly vừa nghe xong liền vội kêu lên: "Đại tỷ, cô đây là cảm ơn tôi, hay là báo thù tôi đấy?"
Nói xong, Giang Ly cúp luôn điện thoại.
Gần như cùng lúc đó, trong phòng họp của phân bộ thủ hộ giả Tiêu Tương...
Cổ Khê đầu tiên là ngơ ngác, sau đó hoàn hồn, ánh mắt trong nháy mắt trở nên sắc bén, răng nanh khẽ mài ken két, nghiến răng nghiến lợi nói: "Sông. Cách, ngươi tên hỗn đản!"
"Đinh!"
Oán khí +200
Giang Ly nhìn oán khí đang bay lên từ xa, tặc lưỡi nói: "Phụ nữ à, oán khí lớn một chút, thật ra cũng rất tốt, hắc hắc..."
Nói xong, Giang Ly nhìn về phía đám ác ma còn đang dập đầu kia.
Giả sơn ác ma hỏi: "Đại nhân, ngài nhìn... bọn tôi?"
Hắc Liên hỏi: "Làm thế nào?"
Giang Ly thầm nghĩ: "Làm sao bây giờ? Mấy tên này giết cũng có tiền thưởng đâu. Hơn nữa chúng ta hiện tại cũng đâu thiếu oán khí... Thôi bỏ đi."
Nói đến đây, Giang Ly vẫy tay nói: "Được rồi, nhóm sổ tiết kiệm, tội chết thì miễn mà tội sống thì khó tha. Các ngươi không phải giỏi làm tấm chắn cho các bối cảnh, làm tường vây hả? Ta tìm cho các ngươi một chỗ làm vậy..."
"Đại nhân, vậy chúng tôi phải làm gì ạ?" Quạ đen mắt vàng bay đến hỏi tò mò.
Giang Ly nói: "Tiếp tục làm tường vây!"
Vô số ác ma: "..."
Trên đường về nhà, điện thoại của Trần Kỳ gọi đến: "Giang Ly, còn định làm thầy giáo không?"
Giang Ly hỏi: "Sao? Tình hình hiện giờ trường còn nhận học sinh hả?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận