Đại Ma Vương Không Hợp Cách

Chương 176: Động thủ a!

Chương 176: Động thủ a!
Nhưng Giang Ly có một chút không hiểu, thế là hắn hỏi: "Ta biết Lưu Tu sinh ra ở Viễn Ninh, nhưng mà chỗ chôn cất của hắn có ghi trong sách lịch sử, không phải chôn ở nguyên lăng sao? Tại sao lại chạy đến tổ địa của hắn?"
Cảnh Oanh thản nhiên nói: "Lăng mộ đế vương, xưa nay luôn có chuyện thật giả lẫn lộn. Còn việc ta nói có đúng hay không, ngươi muốn tin hay không tùy. Dù sao ta chỉ cho ngươi biết, còn việc có đi hay không, không liên quan tới ta."
Đối với Cảnh Oanh, Giang Ly thật ra tin bảy phần, bởi vì bộ quần áo Thổ Hoàng và cây trường thương trong tay nàng dường như cũng có nguồn gốc từ bên trong Ngu Hoàng Sơn. Nếu như Lưu Tu thật sự được chôn trong đó thì có một ít bảo bối cực phẩm cũng là điều dễ hiểu, dù sao, đây chính là lăng mộ của khí vận chi tử mà!
Đồng thời, Giang Ly cũng càng thêm hiếu kỳ, lịch sử nói rất mơ hồ, lúc trước hắn chỉ coi như chuyện náo nhiệt mà xem.
Nhưng mà bộ quần áo Thổ Hoàng và cây trường thương kia, rõ ràng là không hợp lẽ thường, độ cứng của chúng đã vượt quá công nghệ hiện đại rất rất nhiều. Theo sử sách ghi lại, Lưu Tu không có khả năng nắm giữ những đồ vật cường đại như vậy, nếu không thì chính là lịch sử đã bịa đặt.
Nói một cách khác, nếu như Lưu Tu thật sự có bản lĩnh chế tạo ra những thứ này, vậy thì hắn còn giống người xuyên việt hơn cả Vương Mãng, và còn biến thái hơn nữa!
Tất cả các yếu tố cùng nhau, Giang Ly chỉ cảm thấy lịch sử trong lòng hắn trở nên mơ hồ khó hiểu, mọi thứ đều trở nên xa lạ. Lập tức, ý nghĩ tìm hiểu sự thật càng trở nên không thể ức chế.
Hiếu kỳ, vô cùng hiếu kỳ!
Cảnh Oanh bỗng nhíu mày nói: "Ngươi bỏ bao nhiêu ớt vậy? Ta ăn thấy nóng quá."
Giang Ly vội ho khan một tiếng nói: "Nóng là được rồi, ta ăn cũng thấy nóng."
Cảnh Oanh nghi ngờ nhìn Giang Ly, Giang Ly vẻ mặt đầy lý lẽ nhìn Cảnh Oanh, kêu lên: "Ngươi nhìn gì? Ta lại không có bỏ độc, mấy chuyện hạ lưu như thế, ta tuyệt đối không làm."
Mồ hôi trên trán Cảnh Oanh ngày càng nhiều, hơi thở cũng ngày càng gấp gáp, nàng nhìn chằm chằm vào Giang Ly hỏi: "Rốt cuộc ngươi đã cho ta ăn thứ quỷ gì? Lẽ nào là...?"
Giang Ly vội vàng khoát tay nói: "Đừng đoán mò, ta không có hứng thú với gái xấu, càng không nói đến hạ thuốc nhé!"
Đinh! Oán khí +1000
Cảnh Oanh không biết lấy đâu ra can đảm cùng dũng khí, một phát nắm lấy cổ áo Giang Ly, giận dữ nói: "Ngươi nói ai xấu?"
Giang Ly nhếch mép cười nói: "Ngươi đoán xem?"
Cảnh Oanh hung hăng nhìn chằm chằm Giang Ly, nhưng mà đối diện với Giang Ly, nàng chợt phát hiện mình lại bất lực...
Bất quá Cảnh Oanh vẫn là từng chữ một nói ra: "Ta... sớm muộn cũng giết ngươi!"
Giang Ly vốn vẻ mặt nhẹ nhàng tùy ý, nhưng vào khoảnh khắc này Cảnh Oanh xoay người đối diện với hắn, cái góc độ đó quá mức kích thích, nụ cười trên mặt Giang Ly lập tức trở nên gượng gạo hơn: "Vậy ngươi phải cố gắng lên nhé."
Cảnh Oanh cẩn thận nhìn Giang Ly, đột nhiên cười: "Ngươi... sợ ta?"
Giang Ly kinh ngạc nói: "Ta sợ ngươi làm gì?"
Môi mỏng của Cảnh Oanh hơi cong lên nói: "Không đúng, ngươi chính là đang sợ ta, ánh mắt ngươi đang bối rối."
Giang Ly lườm mắt nói: "Ngươi có bị bệnh không?"
Cảnh Oanh hơi ngẩng mặt lên, hai má ửng hồng, hơi thở dồn dập mang theo một chút hưng phấn, đột nhiên nở nụ cười: "Ngươi vẫn là trai tân?"
Giang Ly ngạc nhiên...
Cảnh Oanh bất ngờ cúi người tiến sát lại gần Giang Ly, hà hơi vào mặt hắn mà nói: "Ngươi thành thật nói đi, rốt cuộc ngươi đã cho ta ăn cái thứ thuốc gì vậy?"
Giang Ly bất đắc dĩ nói: "Đừng có nói linh tinh, ta không có hạ thuốc đâu, là do ngươi ăn nhiều quá nên mới có phản ứng thôi."
"Ăn nhiều, có phản ứng thôi ư? Rốt cuộc cái thứ thịt kia là cái gì vậy?" Cảnh Oanh truy hỏi.
Giang Ly nói: "Thịt tốt, đều là tinh hoa của động vật, vật đại bổ đấy."
Đinh! Oán khí +10000
Trong mắt Cảnh Oanh lạnh lẽo, chỉ là toàn thân nàng lại bắt đầu nôn khan, nhưng cuối cùng quật cường nàng vẫn nhìn chằm chằm vào Giang Ly nói: "Đồ khốn nạn nhà ngươi!"
Giang Ly ngược lại rất hùng hồn mà nói: "Đừng có nói lung tung, ta không phải thấy ngươi đói sắp chết hay sao? Nên mới cho ngươi ăn chút gì đó. Lúc trước ta làm một cái bánh bao, ngươi ăn có thấy gì đâu, ta đã bảo ngươi đừng ăn, mà là chính ngươi nhất quyết muốn ăn, cái này trách được ta sao?"
"Ngươi!" Cảnh Oanh phẫn nộ nhìn Giang Ly.
Giang Ly ỷ vào mặt dày, trừng mắt đáp trả.
Cảnh Oanh bỗng nhiên cười: "Trai tân bé nhỏ, ta hiểu rồi... Ta biết vì sao ngươi sợ ta. Ngươi... trai tân, mặt mỏng, sợ phụ nữ! Sợ phụ nữ thân mật với ngươi đúng không?"
Giang Ly lắc đầu nói: "Không phải vậy đâu, ta chỉ sợ gái xấu thân cận với ta."
Trong mắt Cảnh Oanh lóe lên tia lạnh nói: "Ngươi không lừa được ta đâu, ta thấy ngươi đang hoảng hốt!"
Nói xong, Cảnh Oanh kiêu ngạo cười: "Ta có xinh đẹp hay không trong lòng ta rõ ràng, thân hình ta là tỉ lệ vàng và đường cong hoàn hảo, khuôn mặt ta đã từng đoạt được giải quán quân hoa hậu thế giới. Ngươi nói ta xấu? Chẳng qua là ngươi đang viện cớ vì sợ ta thôi đúng không?"
Giang Ly cười ha hả nói: "Ta sợ ngươi á?"
"Chẳng lẽ không phải sao?" Cảnh Oanh tiến sát lại gần, hơi thở của hai người gần như có thể cảm nhận được lẫn nhau.
Giang Ly bỗng cảm thấy hô hấp của mình tăng nhanh, thậm chí sắp đuổi theo nhịp điệu của Cảnh Oanh.
Cảnh Oanh cười càng vui vẻ hơn, đưa tay nhẹ nhàng kéo khóa chiếc áo bó lại, rồi từ từ kéo xuống, nói nhỏ: "Loại áo chiến đấu này, được thiết kế ôm sát người. Bên trong ta không có mặc đồ..."
Giang Ly lập tức trong đầu hiện lên vô số loại hình ảnh, hô hấp nhanh hơn, đồng thời có chút ngả người ra sau.
Môi mỏng của Cảnh Oanh hơi nhếch lên nói: "Quả nhiên là ngươi đang sợ!"
Hắc Liên lúc này cũng lại gần: "Nếu ngươi không sợ hắn, ngươi cứ lên đi! Rõ ràng là nàng đang khinh ngươi, dám đối với nàng động chân động tay không? Nếu ta là ngươi... lần này tuyệt đối không nhường nhịn, nhất định phải động thủ!"
Giang Ly nghe xong, hai mắt sáng lên, trong lòng nói: "Hắc Liên, ngươi nói đúng đó! Ta đường đường là một đại trượng phu sợ cái gì chứ? Nàng đã bắt nạt tới mức này rồi, mà ta không động thủ thì có còn là đàn ông không?"
"Đúng vậy, không động thủ ngươi không phải đàn ông! Động thủ đi!" Hắc Liên hưng phấn hét theo, bộ dạng như thể sợ chuyện náo nhiệt chưa đủ lớn.
Trong lòng Giang Ly gào thét: "Đúng, động thủ!"
Đúng lúc này, Cảnh Oanh nói: "Xem ra ngươi rất coi trọng lần đầu tiên của mình nhỉ, ta cũng vậy, nhưng... nếu điều đó có thể khiến ngươi đau khổ, thì ta cũng không ngại đâu."
Vừa nói, Cảnh Oanh vừa kéo mạnh khóa kéo ở trước ngực áo...
Xoạt một tiếng!
Trong mắt Cảnh Oanh lóe lên ánh sáng điên cuồng, quát lớn một tiếng: "A!"
Một đạo lưu tinh xẹt qua chân trời...
Giang Ly chậm rãi thu tay cầm lưới sắt nướng trong tay lại, run lên, ngạc nhiên nói: "May là dùng thêm chút sức, độ giảm xóc quá mạnh..."
Nói xong, Giang Ly nhìn Hắc Liên bên cạnh đang trợn tròn mắt, cười ha ha, vỗ vai Hắc Liên nói: "Cám ơn nhé, nếu không nhờ ngươi bảo ta động thủ, vừa rồi ta suýt chút nữa là bị động rồi. Ta là đàn ông, mà lại để một cô gái trêu đùa, thật quá đáng! Đẹp gái thì sao chứ? Tự tin và tôn nghiêm của đàn ông, không thể xâm phạm được!"
Hắc Liên đột nhiên hoàn hồn, túm lấy cổ áo Giang Ly gào lên: "Ta là kêu ngươi động thủ a!"
Giang Ly hùng hồn đáp: "Đúng, ta động thủ đó."
Hắc Liên nhìn Giang Ly với ánh mắt tràn đầy sức mạnh, tức đến lật cả mắt lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Không phải động thủ kiểu này!"
Giang Ly gật đầu nói: "Ta biết, nên ta đã dùng lưới sắt nướng chụp nàng ta đó!"
"Mẹ nó ngươi có bị ngu không? Đã có gái ngon dâng tới tận miệng, không dùng thì phí biết chưa hả?" Hắc Liên phát điên kêu lên.
Giang Ly hơi sững người, sau đó vỗ tay một cái nói: "Mẹ nó! Đúng vậy nhỉ! Không dùng thì phí mà!"
Hắc Liên bất lực nói: "Cuối cùng ngươi cũng thông suốt?"
Giang Ly vung tay ra, nắm lấy cổ áo Hắc Liên kêu lên: "Sao ngươi không nói sớm? Sao ngươi không sớm nhắc nhở ta?"
"Ta chẳng phải kêu ngươi động thủ rồi sao?"
"Chẳng phải ta đã động thủ rồi sao?!"
"Ta kêu ngươi động thủ kiểu này à?"
"Tại ai không nói rõ?"
"Mẹ nó, loại chuyện này còn phải nói rõ hả? Rốt cuộc ngươi có phải là đàn ông không?"
"Ta đương nhiên là đàn ông rồi, chẳng qua lúc đó không nghĩ thông thôi mà?"
"Ngươi còn lý sự nữa? Bình thường không phải ngươi rất thông minh sao? Sao lúc này lại ngốc như thằng đần vậy?"
Giang Ly ngạc nhiên, hắn chợt phát hiện, hình như khi đối mặt với chuyện giữa nam nữ, đầu óc hắn thật sự chẳng khác nào thằng ngốc. Bình thường đầu óc rất nhanh nhạy, hễ gặp phải chuyện liên quan đến nam nữ, liền rơi vào trạng thái đình công.
Hắc Liên nhìn Giang Ly đang ngơ ngác, đột nhiên cười nói: "Ta hiểu rồi... Ta dùng trí tuệ đổi lấy sức mạnh, còn ngươi dùng tình cảm đổi lấy trí tuệ!"
Giang Ly không thể phản bác được, liền khoát tay nói: "Kệ ngươi!"
Hắc Liên nhìn bóng lưng Giang Ly rời đi, cười ha hả: "Ha ha... Giang Ly, ngươi... đáng kiếp độc thân cả đời, ha ha ha..."
Giang Ly hừ một tiếng nói: "Ông đây độc thân nhờ vào bản lĩnh đấy, cô có gì mà cười? Có giỏi thì cô cũng độc thân đi!"
Hắc Liên: "Áy..."
Nói xong, Giang Ly nhảy xuống cây ác ma đại thụ, đồng thời nói với Hắc Liên: "Lát nữa thu lại vỉ nướng nhé, lau sạch chút, trên đó toàn dầu mỡ..."
Hắc Liên tức giận nói: "Ta là đại ma vương đấy, ngươi lại bảo ta lau vỉ nướng? Nằm mơ à!"
"Dù sao nếu ngày mai cái vỉ nướng còn bẩn, thì sẽ không được nướng thịt nữa đâu." Giang Ly nói.
Hắc Liên im lặng một hồi, đột nhiên mắt sáng lên, nhảy xuống cây ác ma đại thụ, không bao lâu sau thì hóa ra hình người, chỉ vào đại thụ nói: "Này, nhóc con, lau sạch cái vỉ nướng cho ta đi."
Cây ác ma đại thụ sững sờ, bất quá hắn cũng biết, lão già này là ông của Giang Ly, dù hai ông cháu có thấy thế nào cũng không giống nhau, mà phương thức chung đụng hằng ngày cũng rất kỳ quái.
Nhưng hắn càng hiểu rõ hơn, địa vị của hắn không bằng ông lão kia, thế nên vẫn ngoan ngoãn run run cành lá, sau đó bắt đầu dùng lá lau lên vỉ nướng...
Hắc Liên thấy thế, hài lòng cười.
Cùng lúc đó, Tương Giang.
Phù phù!
Một thân ảnh rơi xuống sông, sau đó một cô gái cao mét bảy từ dưới nước ngóc đầu lên, ánh trăng chiếu xuống, lờ mờ có thể nhìn thấy phong cảnh dưới mặt nước.
Cô gái không ngừng xoa xoa ngực, đồng thời nghiến răng nghiến lợi chửi: "Đồ khốn kiếp, ngươi có còn là đàn ông không vậy? Đồ thái giám nhà ngươi!"
Chửi xong, một cơn gió thổi qua, Cảnh Oanh giật mình, sau đó ngây người tại chỗ.
Tiếp đó Cảnh Oanh xoa mặt, kêu lên: "Ta... Ta vậy mà đi dụ dỗ đàn ông? Còn là một tên khốn kiếp như thế? Ta... ta... a a a! Giang Ly, đồ vương bát đản nhà ngươi, đều tại ngươi hại hết! Ta sớm muộn gì cũng giết ngươi, giết ngươi!"
Gào thét xong, Cảnh Oanh nằm trên mặt nước ngắm sao trên trời, thầm nói: "Mặc dù dưới sự thúc đẩy của dược lực, hành động của ta có chút mất mặt.
Nhưng cuối cùng thì cũng dò ra được một vài điều, dùng mỹ nhân kế với Giang Ly là vô ích.
Hắn chỉ là một tên đầu gỗ, thép hợp kim thẳng nam!
Mấy trò như thế, rất dễ bị ăn đòn.
Xem ra sau này nên giữ khoảng cách với hắn mới được... Muốn giết hắn, vẫn nên mượn dao thì hơn!"
Đêm nay, Giang Ly thao thức cả đêm, trong đầu luôn luẩn quẩn hình ảnh Cảnh Long trước khi chết, cùng ba chữ mà Cảnh Oanh đã nói: "Đại thanh tẩy!"
"Phía trên loài người, thực sự có những thứ cao cấp hơn đang thống trị tất cả ư?" Giang Ly thầm nghĩ trong lòng.
Hắc Liên nói: "Ngươi nghĩ nhiều vậy làm gì? Mặc kệ có hay không, gặp phải, đánh chết hắn không phải là xong chuyện rồi sao?"
Giang Ly ngây ra một lúc, sau đó cười nói: "Cũng đúng... là... ta nghĩ nhiều quá rồi."
Hắc Liên lười biếng nói: "Ta đã nói rồi, thực lực đạt đến một mức độ nhất định thì không cần phải dùng đầu óc làm gì. Cứ coi như chuyện gì xảy ra, ta cao hứng thì nghe ngươi giải thích. Không vui, thì một quyền đánh tan xác, mọi thứ lại bắt đầu lại từ đầu. Ta vẫn là ta, còn ngươi? Chỉ là một nắm tro mà thôi!"
"Ngươi nói đúng... Quản mẹ nó là ai, có bản lĩnh thì vĩnh viễn đừng nổi lên. Một khi đã nổi lên, sẽ bị chơi chết!"
Một đêm trôi qua không có gì xảy ra, sáng thứ hai, Giang Ly vừa rời giường đã nghe thấy Xương Long đang gọi mình ở ngoài cổng khu chung cư.
Giang Ly bực mình đi ra xem thử, thì thấy một bóng người quen thuộc đang đứng ở ngoài cổng khu dân cư.
"Trần Nhã?" Giang Ly ngạc nhiên hỏi.
Sắc mặt Trần Nhã có chút khó coi, thỉnh thoảng biểu cảm lại vặn vẹo, như thể đang trải qua một loại đau đớn nào đó.
Nghe được tiếng của Giang Ly, biểu cảm của Trần Nhã đột nhiên dừng lại, sau đó như người chết đuối vớ được cọc, nhìn Giang Ly nói: "Giang Ly, anh đã hứa với tôi, sẽ giúp tôi."
Nói xong, biểu cảm của Trần Nhã lại bắt đầu vặn vẹo, vẻ dữ tợn đan xen với sự bối rối, rồi sau đó lại quay người bỏ chạy!
"Đứng lại!" Giang Ly hét lớn một tiếng, thân thể Trần Nhã lập tức dừng lại, từ từ quay đầu lại nhìn Giang Ly nói: "Giang Ly, chuyện của tôi anh đừng có quản. Nếu không thì đừng trách tôi không khách sáo!"
Giang Ly thăm dò hỏi: "Dương Dạ Ma?"
Lần thứ hai gặp lại Trần Nhã, Giang Ly thật muốn tự tát vào mặt mình một cái.
Trước đây, trong trận đại chiến với Thổ Hoàng, Trần Nhã đã từng muốn đứng ra giúp hắn liều mạng, tuy là để báo ân nhưng không thể phủ nhận, có thể làm được điều đó thì xứng đáng để hắn kính nể và tôn trọng.
Nhưng mà sau trận đại chiến với Thổ Hoàng, hắn đã không còn gặp lại Trần Nhã, nhưng lúc ấy hắn không nghĩ nhiều, giờ nghĩ lại thì Dương Dạ Ma đã trốn thoát ra, tranh giành quyền khống chế thân thể với Trần Nhã, và đã thành công, sau đó nhân cơ hội bỏ chạy.
Bây giờ Trần Nhã lại giành lại được quyền khống chế, lúc này mới chạy về. Nhưng nhìn tình hình này thì có vẻ như Trần Nhã cũng không cầm cự được bao lâu nữa...
Đối với Trần Nhã, Giang Ly trong lòng vẫn còn chút hổ thẹn, hiện tại đã gặp lại, đương nhiên không thể không quản được.
Thế là Giang Ly bước lên một bước, nắm chặt lấy cổ áo Dương Dạ Ma, từng chữ nói ra: "Cô vừa nói gì với tôi?"
Dương Dạ Ma nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi nói, đừng xen vào chuyện của tôi, nếu không thì tôi sẽ lôi các cô ấy chết chung!"
Giang Ly gật gật đầu, sau đó mặc kệ Dương Dạ Ma nói gì, trực tiếp kéo Dương Dạ Ma đi thẳng đến nhà của Trình Thụ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận