Đại Ma Vương Không Hợp Cách

Chương 260: Thần minh

Chương 260: Thần minh
Việc này vốn dĩ là chuyện tốt, nhưng dần dà mọi người phát hiện, luôn có một vài ác ma không nghe lời sẽ gây sự, mà những ác ma này hết lần này tới lần khác lại là những thủ hộ giả bản địa không đối phó được. Mỗi khi đến lúc này, lại có ác ma cường đại hơn giáng lâm, trấn áp những ác ma gây chuyện kia...
Trong một thời gian, có người bắt đầu đặt câu hỏi, chẳng lẽ nhân loại đã không còn khả năng bảo vệ mình nữa rồi sao? Vì sao lại cần ác ma đến bảo hộ?
Thậm chí có người hỏi: Ác ma, thật sự là ác ma sao? Hay bọn chúng là những thủ hộ giả mới?
Thậm chí có người còn lớn tiếng hô hào, rằng các thủ hộ giả nên rời khỏi vũ đài lịch sử, nhường chỗ cho những ác ma cường đại đến bảo vệ họ. Mặc dù loại ngôn luận này nhanh chóng bị mọi người phản đối, nhưng nó giống như một hạt giống mang theo ma lực, gieo vào lòng một số người, nảy mầm, bén rễ.
Thậm chí trong dân gian xuất hiện cả tổ chức tôn sùng ác ma, gọi là Răng Nanh Ác Ma!
Tổ chức Răng Nanh Ác Ma phát triển với tốc độ cực nhanh, bởi vì chỉ cần trở thành người của tổ chức Răng Nanh Ác Ma, liền có thể ký kết khế ước với ác ma, đạt được sự sống cộng hưởng, từ đó có được sức mạnh siêu phàm. Kém cỏi nhất cũng có cơ hội chữa trị bệnh tật, khi mà rất nhiều bệnh của nhân loại còn chưa chữa được, thì đám ác ma lại có thể dùng sức mạnh ác ma giải quyết...
Răng Nanh Ác Ma phát triển quá nhanh, cấp cao của tổ chức Thủ Hộ Giả không thể không liên lạc lại với Sứ giả Ác Ma, yêu cầu lập tức dừng hoạt động của Răng Nanh Ác Ma.
Điều khiến tất cả mọi người bất ngờ chính là, đám ác ma lại trực tiếp đồng ý, đồng thời ngay ngày hôm sau, mặc kệ hơn chục triệu thành viên tổ chức phản đối, giải tán tổ chức Răng Nanh Ác Ma, đồng thời yêu cầu thành viên tổ chức không được gây chuyện, nếu không sẽ bị coi là tội đồ của tổ chức Răng Nanh Ác Ma.
Các thành viên của Răng Nanh Ác Ma vô cùng phẫn nộ, la hét, biểu tình, nhưng không có ai thừa cơ gây rối.
Thấy một tổ chức chặt chẽ như vậy giải tán, cấp cao của tổ chức Thủ Hộ Giả âm thầm đổ mồ hôi lạnh, nhưng đồng thời họ cũng nghi ngờ, chẳng lẽ đám ác ma lại dễ dàng từ bỏ tổ chức này như vậy sao?
Lúc này, tại thành ác ma, Sa Điêu nghiêng đầu nhìn Bồ Công Anh, hỏi: "Thật đáng tiếc a, sao lại từ bỏ vậy?"
Bồ Công Anh coi thường nói: "Một lũ người thường thôi mà, từ bỏ thì thôi, lấy đâu ra tiếc nuối, vì cái gì?
Nhân loại tổng thể thể chất quá kém, gây sự thì được, đánh nhau thật thì chẳng có tác dụng gì.
Cho nên, những người này không quan trọng như chính nhân loại nghĩ đâu...
Ý nghĩa tồn tại của những người này chỉ là một lần dò xét mà thôi.
Mấy lão già kia đang thăm dò giới hạn cuối cùng của nhân loại, dưới cái vỏ kiểm tra sức khoẻ chữa bệnh mà thăm dò tiềm năng của nhân loại, và sức mạnh có thể có ở phía sau.
Bây giờ từ bỏ chỉ có hai khả năng, hoặc là bọn chúng đã có thứ mình muốn, hoặc là bọn chúng phát hiện ra lũ người này đối với bọn chúng không có tác dụng gì, ngược lại còn hơi vướng víu."
Sa Điêu nói: "Vướng víu cũng không đến mức chứ? Bọn họ quảng cáo hay mà, có thể kéo tới đóng quảng cáo, chỉ cần để hai người bọn họ một cặp, đứng trên sân khấu xoay mông một vòng, hô năm nay Tết nhất không nhận quà, nhận thì nhận ngay cây cọ tắm và khăn mặt..."
Bồ Công Anh như suy nghĩ gì gật đầu: "Cũng được đấy, sau này khi ta thống trị thiên hạ, sẽ cho bọn chúng diễn cái này!"
Xa xa đại sảnh, một đám ác ma đang ăn bỏng ngô, xem quảng cáo, từng tên xem mà thích thú.
Bồ Công Anh nói: "Nếu không ngươi cũng đi xem thử đi?"
"Được rồi." Sa Điêu đáp, rồi chạy tới chỗ đó.
Bồ Công Anh lắc đầu, chắp tay sau lưng đi về phía một cánh cửa đá đang đóng kín, đến nơi, Bồ Công Anh cung kính nói: "Sa Hoàng đại nhân, đã có ác ma cấp thần giáng lâm rồi, ngài còn chưa xuất quan sao?"
"Để chúng nó tự quậy, mục tiêu của chúng ta là Thiên Thần..." Một giọng nói khàn khàn vang lên.
Bồ Công Anh gật đầu, sau khi xin một cốc bia, cũng đi xem quảng cáo.
Mặc dù đám ác ma giải tán tổ chức Răng Nanh Ác Ma, nhưng nửa tháng sau lại công bố với bên ngoài, sắp khai tông lập phái, thu đồ đệ khắp nơi!
Tin tức này vừa ra, thiên hạ chấn động!
Bởi vì những ác ma cấp Thần kia đã chủ động đứng ra, muốn tại vị trí cánh cửa ác ma của mình, khai tông lập phái! Đồng thời còn công bố là nắm giữ công pháp tu hành mà nhân loại có thể tu luyện, và sẵn lòng truyền thụ cho nhân loại!
Bất quá thành viên của tổ chức Răng Nanh Ác Ma được ưu tiên!
Điều này như một cơn lốc xoáy quét qua toàn bộ Lam Tinh, sau đó thực sự có một lượng lớn người kéo đến các hang ổ của các ác ma cấp Thần, và lần lượt có người nhận được truyền thừa.
Có người nhìn thấy một tên lưu manh đường phố tầm thường, lại có thể bay lên trời, trọng điểm là thiết bị kiểm tra ma lực của ác ma lại không kiểm tra ra được ma lực của hắn!
Sức mạnh của hắn càng giống với tu sĩ hơn, hay có thể nói là ma tu!
Nhưng tên lưu manh kia chỉ bay được hai ba giây đã rơi xuống, rõ ràng là thời gian tu hành còn quá ngắn, chưa thể thực sự làm được đến trình độ lơ lửng trên không trung.
Mọi người xem xét, hoá ra không cần phải hợp thể với ác ma, cũng có thể đạt được sức mạnh, lập tức càng nhiều người ùa đến các hang ổ của đám ác ma cấp Thần.
Những ác ma cấp Thần này cũng không lẫn tránh, rất nhanh chóng kéo nhau giáng xuống một số ngọn núi có danh vọng lớn trong xã hội loài người, hoặc những ngọn núi mang sắc thái thần thoại, thật sự bắt đầu khai tông lập phái.
Từng đại điện mọc lên sừng sững, có ác ma thủ hộ con đường giữa con người và tông môn, có những ác ma cường đại làm đạo sư và đối luyện, trong chốc lát, các tông môn ác ma lại lần nữa nổi lên.
Đặc biệt là Đông Đô Thiên Sơn Mãng Long tông, Côn Luân Hạc Tiên tông, càng thu hút vô số người đến bái sư học nghệ.
Đối với việc này, các thủ hộ giả cũng cảm thấy sự tình có gì đó không ổn, nhưng họ lại không tìm ra lý do để phản bác đám ác ma này.
Dù sao, Răng Nanh Ác Ma bị giải tán là vì ác ma ký khế ước với nhân loại, trái với sự đồng thuận chung của hai bên lúc trước, rằng ác ma không nên có bất cứ sự kết hợp nào với nhân loại trên cả thân thể lẫn tinh thần, nhằm bảo đảm dòng máu của nhân loại được thuần khiết.
Nhưng bây giờ thì sao?
Đám ác ma căn bản không ký kết khế ước, mà lấy ra một số công pháp tu luyện mà nhân loại có thể luyện tập, hút nhân loại chủ động gia nhập tông môn chính quy!
Đây chẳng khác nào việc vô tư nâng cao thực lực của nhân loại!
Các thủ hộ giả hoàn toàn không có lý do gì để phản đối!
Điểm quan trọng là, rất nhiều người lại ủng hộ cách làm này của đám ác ma, dù sao quá nhiều người vì tiên thiên không có dị năng mà bị gạt ra ngoài vòng siêu phàm, ai mà không có một giấc mộng siêu phàm?
Tu hành, không cần lo lắng tâm trí của mình bị ảnh hưởng, vẫn có thể giữ được tâm trí ta, thu được sức mạnh, sự cám dỗ này quá lớn!
Đương nhiên cũng có một vài người có thân bằng hảo hữu chết dưới tay ác ma, vẫn duy trì sự thù địch đối với ác ma. Nhưng lập tức có người đứng ra hô hào: Oan có đầu nợ có chủ, người giết thân nhân của các ngươi là ác ma khác, những ác ma đó đã bị trừng phạt rồi, không cần thiết phải hận toàn tộc của người ta chứ?
Còn có người ví dụ: "Có người giết cha mẹ của các ngươi, chẳng lẽ các ngươi muốn xóa sổ toàn bộ nhân loại sao?"
Những lời này được rất nhiều người ủng hộ, trong chốc lát, những người hận ác ma đều không dám đứng ra nói chuyện nữa.
Theo nhân loại bị thu hút lên núi, hệ thống xã hội của loài người cũng xuất hiện tình trạng bị hút máu, rất nhiều vị trí thiếu người thì thôi, một số bộ môn nghiên cứu khoa học thậm chí trực tiếp ngừng hoạt động, những nhân tài vốn đang học về khoa học kỹ thuật, lại bắt đầu chuyển sang tu luyện.
Lộ trình phát triển của nhân loại, dường như lần nữa bị ngoại lực can thiệp, phát sinh sai lệch.
Cấp cao nhân loại không biết đám ác ma tính toán điều gì, nhưng người xưa có câu: "Không phải tộc ta, ắt có ý đồ khác!"
Cho nên cấp cao nhân loại hoàn toàn không tin được đám ác ma này!
Bởi vì chúng không có bất cứ lý do gì để giúp đỡ loài người...
Nhưng cấp cao nhân loại rất nhanh cũng có động thái, ngay lập tức công bố ra bên ngoài, sắp tại các viện trường cấp cho những công pháp tu hành chính thống, thích hợp cho con người tu luyện, đồng thời còn tuyên bố rằng những công pháp này là do tổ tiên cổ đại sáng tạo ra, là những công pháp phù hợp nhất cho nhân loại, hoàn toàn không cần lo lắng tác dụng phụ.
Cái gọi là tác dụng phụ, đương nhiên là ám chỉ các công pháp do đám ác ma truyền thụ, có thể sẽ sinh ra vấn đề khó chịu vì khác giống loài.
Quả nhiên, khi mọi người phát hiện nhà mình cũng có công pháp, lập tức có rất nhiều người bắt đầu quay trở lại.
Nhưng càng nhiều người vẫn đang quan sát, muốn xem bên nào mạnh hơn, để suy tính xem sẽ đi theo bên nào.
Ngay lúc mọi người đang ngóng trông, phía trên Thiên Sơn, ác ma Mãng Long đứng trên đỉnh núi đột nhiên phát ra tiếng: "Nhân loại, theo ta được biết, công pháp của các ngươi đã sớm bị đứt đoạn truyền thừa bởi vì mấy trăm năm truy sát của các ngươi, đến hôm nay, công pháp của các ngươi còn lại mấy phần? Công pháp có cao thấp, sư phụ có cao thấp, các ngươi cần gì phải dạy hư học sinh đâu? Ta nói câu này ở đây, nếu các ngươi không phục, nửa năm sau, đệ tử của chúng ta có thể phân cao thấp."
Đây chẳng khác nào một bức chiến thư, hơn nữa lại là chiến thư do đệ tử đối đầu!
Lập tức ánh mắt của toàn thế giới đều bị hấp dẫn tới.
Ác ma không hề nói cấp cao quyết đấu, mà nói thẳng là đệ tử phân cao thấp, bên nhân loại đương nhiên không thể nhường, nếu không chẳng phải là thừa nhận công pháp của mình không bằng người ta sao?
Như vậy, bao công sức xây dựng lòng tin trước đó, chỉ sợ sẽ đổ vỡ trong nháy mắt, học sinh ồ ạt bỏ đi.
Lão Hoa và mấy người họp khẩn cấp, cuối cùng vẫn quyết định đánh một trận với bọn chúng, bọn họ không tin những ác ma ngoại lai này sẽ có công pháp tốt hơn, và thích hợp với nhân loại tu luyện hơn những công pháp trong tay bọn họ, mặt khác, họ cũng không còn đường lui, trận chiến này không chiến cũng phải chiến!
Thế là Lão Hoa đáp lại: "Nửa năm? Tốt, vậy thì nửa năm sau so tài một chút xem sao, xem ai mới là tầm thường, dạy hư học sinh!"
Thời gian nửa năm đối với người bình thường mà nói không phải là ngắn, nhưng đối với người tu hành mà nói, cũng không phải là lâu, chỉ đủ để nhập môn mà thôi.
Nhưng đối với lão Hoa và mấy người, thì vấn đề không phải là thời gian dài ngắn, mà là họ đều không phải là người tu hành!
Bản thân họ cũng mới chỉ bắt đầu tiếp xúc với tu hành...
Bản thân họ còn đang mò đá qua sông, thì làm sao có thể dạy học sinh được?
Nhưng lời đã nói ra, không còn đường lui, đành chuẩn bị cứng rắn lên thôi.
Đúng vào ngày hôm đó, một ông lão râu bạc lưng đeo trường kiếm chủ động tìm đến bọn họ, đó rõ ràng là... Tôn Triều!
Chính là ông lão tự học thành tài, sau khi ngộ ra kiếm đạo thì khiêu chiến Giang Ly, kết quả bị cóc giáo huấn một trận, rồi bị lực lượng phòng ngự phối hợp mang đi.
Chỉ có điều sau khi Cảnh Long chết thì, những tu sĩ bị bắt đi này cũng mất tích không rõ, ai ngờ Tôn Triều lại còn nguyên vẹn mà quay lại!
Hơn nữa thực lực lại tăng mạnh, đã đạt đến cấp độ thiên tai thứ chín, sắp đột phá cực hạn, trở thành bán thần!
Lão Hoa và mấy người trực tiếp hóa đá!
Tôn Triều chỉ cười, hỏi một câu: "Nghe nói các người muốn dạy người tu hành? Không biết ta có thể làm lão sư được không?"
Lão Hoa và Mao Bất Bình liếc nhìn nhau, lập tức ăn ý, trực tiếp nói: "Ông có thể làm hiệu trưởng!"
Nghe nói có kiếm tu chân chính trở về, đến cả Diệp An kiếm tiên giả cũng chạy về. Diệp An là một kẻ thật sự say mê kiếm, vừa tới liền cùng Tôn Triều tỉ thí, kết quả Tôn Triều vung tay lên, những phi kiếm hắn điều khiển bằng tinh thần lực, toàn bộ đều phản phệ, quay ngược lại hướng hắn!
Một khắc sau Diệp An trực tiếp quỳ xuống bái sư!
Vẻ nhanh gọn dứt khoát đó, cộng thêm đôi mắt thành khẩn vô cùng cũng khiến cho lão Tôn Triều cảm động, Tôn Triều cũng không dài dòng, dù là về tuổi tác hay thực lực đều vượt qua Diệp An, việc thu Diệp An làm đại đệ tử tự nhiên cũng thuận buồm xuôi gió.
Sau đó, Diệp An chính thức thành lập tông môn tu sĩ hiện đại của con người đầu tiên trên Thái Hành Sơn. Lớn Ngũ Hành Kiếm Tông!
Diệp An làm đại đệ tử khai môn, đồng thời thu đồ khắp nơi, lại chỉ nhận người phàm!
Trong chốc lát, thiên hạ chấn động, một số người vốn đang do dự, nghe nói có kiếm tu chân chính thu đồ, lập tức vó ngựa không ngừng mà chạy tới. Lại thêm tổ chức Thủ Hộ Giả Đông Đô thêm dầu vào lửa, nhất thời Lớn Ngũ Hành Kiếm Tông danh tiếng vang dội khắp nước, vô số người chen chúc kéo đến...
Đồng thời, phía tây cũng truyền đến tin tức, nam tử bạch bào cưỡi lạc đà ở Phương Châu, trong trận chiến trước cánh cổng ác ma lại có kỳ ngộ, tiến vào một không gian kỳ diệu trùng điệp, nhận được truyền thừa bí ẩn cổ đại, trở thành một thánh đồ Ba Tư.
Đồng thời, hắn tìm được một tòa thánh thành Ba Tư bị bỏ hoang từ thời xưa, đốt lên thánh hỏa, trong một đêm, thánh thành nổi lên giữa sa mạc, xây lại vẻ huy hoàng, thu hút vô số người tới chiêm bái, đồ đệ vô số.
Nghe nói, hôm đó, tay hắn cầm đoản đao, một đao chém xuống, đã chẻ đôi sa mạc thành hai nửa, thần uy ngập trời!
Có người nhận ra đoản đao trong tay hắn, đó dường như là Kim Đao của Vương Ba Tư! Rất có thể hắn đã kế thừa sức mạnh của Vương Ba Tư, trở thành thần nơi nhân gian, một cao thủ đỉnh cấp cấp Thần xuất hiện! Loài người vui mừng khôn xiết!
Ở Điểu Châu, Thánh Nữ đại đình từng bị thiên thần truy sát nay đã trở về, toàn thân thần quang lưu chuyển, phía sau hiện ra đôi cánh quang trắng muốt, thần lực ngập trời, quét ngang mọi đối thủ cạnh tranh, nắm lại quyền kiểm soát đại đình.
Có người nói thánh nữ đại đình trong lúc đào tẩu đã có đại cơ duyên, kế thừa y bát của tu sĩ cổ đại đại đình, đạt được truyền thừa vô thượng, thậm chí có thể thực sự kết nối với thần thật được đại đình thờ phụng, trở thành người phát ngôn của thần trên Lam Tinh, thực lực không thua kém thần minh!
Thêm một cường giả cấp Thần nữa xuất hiện!
Ở phía bắc Điểu Châu, nữ kiếm sĩ Leona, người lần trước đánh giết ác ma gấu trắng, cũng một lần nữa xuất hiện, chỉ có điều lần này, nàng càng thêm lạnh lùng, cao ngạo, một mình một kiếm đứng tại eo biển mặt trời lặn giữa thành phố mặt trời không lặn và Điểu Châu, rồi sau đó một kiếm chém ra, nước biển bị tách ra vài giây rồi mới ầm ầm khép lại!
Nàng dường như cố tình khoe sức mạnh, nhưng một kiếm vừa xong, nàng cưỡi một con tuấn mã đen tuyền phóng đi.
Chỉ để lại cho người chứng kiến một bóng lưng xinh đẹp tiêu sái mà cô độc trong ánh chiều tà...
Nàng là một kiếm khách cô độc!
Nhưng vẫn có người nhận ra thanh kiếm nàng đeo, đó là một thanh kiếm rất nổi tiếng của Điểu Châu. Tyrfing!
Đây là thanh kiếm nguyền rủa thần thoại tồn tại trong truyền thuyết ở phía bắc Điểu Châu, nghe nói nó đã khắc chết rất nhiều chủ nhân.
Mà đến nay chưa ai được biết không bị nó khắc chết, chỉ có một người, chính là nữ kiếm sĩ cải trang nam nhân Hwahler!
Sau đó có người vạch trần, có người đã từng thấy Leona lảng vảng trong một phế tích cổ, dường như là đang tìm kiếm thứ gì. Mà thành phế tích kia, chính là thành phố Tyrfing do Hwahler xây dựng năm đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận