Đại Ma Vương Không Hợp Cách

Chương 280: Nhỏ thiêu nướng

Chương 280: Thịt nướng nhỏElwind đang khi nói chuyện, giậm chân một cái, trên người sáng lên rực rỡ thánh quang, một thân áo choàng trắng tinh khoác lên người, thần thánh hơn cả Thiên Thần, càng thêm thánh khiết cao quý. Elwind thần thánh, là kiểu nắm giữ ánh sáng nhân tính, khiến người ấm áp. Còn Thiên Thần Thiên Diệp thì khác, sự thần thánh trên người hắn tỏa ra là một loại cao ngạo, lạnh lùng, giống như một cỗ máy móc quan sát chúng sinh một cách thờ ơ. Thiên Diệp vẫn không quay đầu, đưa lưng về phía Elwind, thản nhiên nói: "Tầm mắt của các ngươi quá hẹp, thật sự cho rằng cái gọi là Thần cấp, liền có thể nghịch thiên mà đi rồi sao? Các ngươi là do chúng ta tạo ra, chúng ta hiểu rõ các ngươi, còn hơn cả các ngươi hiểu rõ chính mình. Chúng ta biết hết nhược điểm của các ngươi, cũng nắm giữ mệnh môn của nền văn minh này. Ta đã nói, sự tồn tại của chúng ta là để quản lý các ngươi. Chúng ta... chính là kẻ địch trời sinh của các ngươi, khắc tinh." Nói đến đây, Thiên Diệp bỗng nhiên bước về phía trước một bước! Toàn bộ cầu đá chỉ có chín bước cự ly, nhảy đến là đài hoa sen, mà Thiên Diệp một bước này, trực tiếp đến vị trí bước thứ sáu! Lúc này Giang Ly mới chú ý, cầu đá được chia thành chín phần bằng đường cong, mỗi phần đều khắc hình mặt trăng khác nhau, lần lượt tương ứng trăng non, trăng lưỡi liềm, trăng thượng huyền, trăng khuyết, trăng tròn, trăng khuyết, trăng lưỡi liềm, trăng non. Giờ phút này, Thiên Diệp đang giẫm lên vị trí bước thứ sáu, trăng khuyết. Hắn đạp lên, thân thể hơi chao đảo một chút, dường như chịu ảnh hưởng gì đó, cả người có chút đứng không vững. Mã Nguyên nói: "Từ lâu nay, người của chúng ta nhiều nhất đi đến bước thứ ba sẽ hoàn toàn mất kiểm soát, bắt đầu nổi điên. Nhưng hắn lại đi đến bước thứ sáu, còn ba bước nữa... Không được, truyền thừa của Chu Chính Di, tuyệt đối không thể rơi vào tay hắn!" Nói vậy, nhưng ai dám lên? Cầu đá quá tà môn, ai dám chắc mình đi lên không bị ảnh hưởng? Elwind định mở miệng, Giang Ly nói: "Hay là để ta thử một chút?" Mọi người nghe vậy nhìn sang, thấy một thanh niên đứng cuối đội, nhìn ra là nhân viên bảo an mới đến, lập tức từng người thầm lắc đầu, nói thầm: "Quả nhiên là kẻ không biết không sợ." Tần Lăng Tuyết nói: "Giang Hỏa, chuyện này ngươi đừng quấy rối." Giang Ly nghe xong, lập tức không còn gì để nói, quấy rối? Hắn thực sự muốn giúp đỡ được chứ! Hắn cũng muốn xem « Thái Cực Đồ nói » của Chu Chính Di là sách như thế nào. Nhưng nơi này là người ta tìm được, giai đoạn đầu cũng là người ta đào xới, đến đây cũng là do Tần Lăng Tuyết dẫn hắn đến, hắn không tiện bác mặt người ta, xông lên. Thế là Giang Ly dứt khoát khoanh tay xem náo nhiệt vậy, dù sao thật có chuyện gì bất trắc, hắn trực tiếp một quyền đánh tới, không gì là không giải quyết được. Tần Lăng Tuyết mặc kệ Giang Ly, lập tức nói với Mã Nguyên: "Hắn là bạn ta, thực lực không ra gì..." Giang Ly: "MMP!" Mã Nguyên hiểu ý Tần Lăng Tuyết, trực tiếp hỏi những người khác: "Có ai nguyện ý thử một lần không?" Nói là hỏi những người khác, thực tế Mã Nguyên luôn nhìn Elwind. Dù sao, Elwind ở đây mạnh nhất, dù cô ta không phải người Đông Đô, nhưng cô ta là nhân loại, đáng tin cậy hơn Thiên Diệp. Cho dù có gì bất trắc, vật kia vẫn ở trong tay loài người, dù sao cũng hơn rơi vào tay Thiên Thần. Elwind nói: "Yên tâm, đồ của Đông Đô, ta sẽ không nhúng chàm." Nói xong, Elwind đi về phía cầu đá, bước lên một bước, thân thể Elwind rất vững vàng, đồng thời trực tiếp bước sang bước thứ hai, thứ ba, thứ tư! Đến bước thứ tư, Elwind dừng lại, vai hơi run nhẹ, dường như cũng chịu ảnh hưởng. Hắc Liên nói: "Đại khái là một loại xung kích tinh thần, bọn họ rơi vào ảo giác nào đó. Thiên Diệp kia có chút bản lĩnh, trong khi rơi vào ảo giác còn có thể phân tâm nói chuyện với người khác, chứng tỏ hắn vẫn còn chỗ trống. Nếu cô bé kia không nhanh chân, e là đồ vật sẽ rơi vào tay Thiên Diệp mất." Giang Ly định nói gì đó, Elwind lại tiến lên một bước! Khoảnh khắc đó, Thiên Diệp kêu lên đau đớn, như có núi Thiên Trọng Sơn đè lên người, suýt nữa ngã xuống, quay đầu phẫn nộ quát: "Trở về!" Elwind cũng dường như đang chịu áp lực lớn, giọng hơi trầm xuống nói: "Xem ra, càng nhiều người, sự khảo nghiệm từ sâu thẳm tâm linh càng mạnh. Đây là một cuộc đấu tranh ý chí, không liên quan thực lực... Thiên Diệp, chẳng phải ngươi tự nhận là cao hơn một bậc à? Thế nào? So xem ai đi đến cuối cùng được không?" Nói xong, Elwind lại giơ chân lên, muốn tiếp tục tiến lên! Mặt Thiên Diệp biến sắc, nắm chặt tay, gầm nhẹ: "Ngươi muốn chết sao?" Elwind cười, nàng vô cùng tự tin nói: "Ngươi dám động thủ à?" Thiên Diệp dường như đang kiêng kỵ điều gì, lạnh lùng hừ một tiếng: "Chờ ta lấy được « Thái Cực Đồ nói », sẽ giết ngươi!" Nói xong, Thiên Diệp nhấc chân, bước lên bậc thứ bảy, nhưng rồi hắn liền quỳ nửa gối xuống cầu, mồ hôi lớn như hạt đậu chảy trên trán, toàn thân xương cốt kêu răng rắc, rõ ràng đang nhận một sự khảo nghiệm rất lớn. Elwind không tiến lên, mà đứng ở bậc thứ sáu nhắm mắt lại, dường như đang đối kháng với điều gì đó. Giang Ly không hiểu chuyện gì, lén lấy cùi chỏ huých Tần Lăng Tuyết, hỏi: "Tình hình thế nào?" Tần Lăng Tuyết nói: "Đây là cầu thành, theo thí nghiệm của chúng ta mấy ngày nay, phát hiện cầu có một trận pháp kỳ lạ, chuyên nhằm vào tâm linh người để công kích. Nhưng thầy ta gọi là khảo nghiệm, cách khảo nghiệm nội tâm này rất tàn khốc, vượt qua thì khác gì tâm linh được siêu thoát, tiến hóa, có lợi ích to lớn. Không chịu nổi thì... nhẹ thì điên, nặng thì chết." Giang Ly nói: "Vậy những người phẩm hạnh không tốt đi lên, hẳn sẽ chết không nghi ngờ gì?" Tần Lăng Tuyết cười ha hả nói: "Đây là vì sao ta không cho ngươi đi lên." Giang Ly nghiến răng nghiến lợi: "Ý gì? Ta là người tốt đàng hoàng đó chứ!" Tần Lăng Tuyết liếc hắn: "Ừ, một người tốt toàn nói dối." Giang Ly cạn lời, cảm xúc hắn trong mắt cô bé này là thế đấy à... Thiên Diệp và Elwind bước ra một bước kia xong, liền lâm vào tĩnh lặng, cứ đứng vậy hơn hai tiếng. Giang Ly sờ bụng, liếc Tần Lăng Tuyết nói: "Có đói không?" Tần Lăng Tuyết nói: "Ngươi có gan thật đấy, đến lúc này rồi mà còn có tâm trạng đói à?" Giang Ly nói: "Chuyện này thì liên quan gì đến tâm trạng? Đây là nhu cầu sinh lý chứ gì? Đừng nói thừa, hỏi ngươi có đói bụng không." Tần Lăng Tuyết hừ một tiếng: "Không ăn, không đói." Ục ục... Vừa dứt lời, bụng Tần Lăng Tuyết đã phát ra tiếng kêu thật sự. Giang Ly nhìn bụng nhỏ của Tần Lăng Tuyết, cười hắc hắc: "Thật không đói?" Tần Lăng Tuyết đỏ mặt, quay đầu đi nói: "Đói, nhưng không phải lúc để ăn." Giang Ly nhíu mày: "Vậy lúc nào thì là?" Tần Lăng Tuyết không nhịn được nói: "Đương nhiên là khi phân thắng bại, lấy được « Thái Cực Đồ nói »!" Giang Ly liếc Thiên Diệp và Elwind nói: "Cứ để hai khúc gỗ đó à? Đợi hai người đó lấy được, chắc chúng ta chết đói mất. Nếu ngươi muốn, ta đi lấy cho...""Thôi đi, đừng có khoác lác, ngươi muốn ăn thì tự ăn đi, dù sao ta không có tâm trạng ăn." Tần Lăng Tuyết nói. Giang Ly gật đầu, hắn ra ngoài tìm ít củi rồi trở lại, tiện thể Giang Ly gọi con quạ mắt vàng luôn lượn trên không trung, đi theo hắn xuống. Không nói gì, trực tiếp nhét con quạ mắt vàng vào trong ngực mang vào hang. Hắn không dám đi quá xa, sợ có chuyện gì, không kịp cứu viện. Thấy Giang Ly ôm một đống củi tới, mọi người đều nhìn, vẻ mặt "ngươi to gan thật". Mã Nguyên không nhịn được hỏi: "Ngươi làm gì vậy?" "Đói bụng, nướng ăn chút gì." Giang Ly nói. Mã Nguyên nhíu mày: "Ngươi không thể ra ngoài nướng à? Không thấy đây đang có chuyện chính à?" Giang Ly nói: "Ta dù gì cũng là nhân viên bảo an, bảo vệ các ngươi an toàn là cần thiết. Đi ra ngoài, sợ không kịp cứu các ngươi." Nghe đến đây, không ít người cười... Tần Lăng Tuyết cũng không ngừng xoa mi tâm, quay mặt đi, không muốn nhìn Giang Ly, đồng thời lẩm bẩm: "Tên này sao lúc nào cũng không quên khoác lác vậy? Cũng quá không đáng tin đi... Mất mặt quá, biết thế đã không dẫn hắn đến." Mã Nguyên cũng bật cười: "Ngươi... bảo vệ chúng ta?" Giang Ly đương nhiên gật đầu: "Ừ... Không thì sao?" Mã Nguyên lắc đầu: "Ngươi có biết những người ở đây, thực lực của ngươi là gì không?" Giang Ly không để bụng nói: "Không biết các ngươi thực lực gì, dù sao không mạnh bằng ta." Phụt... Một người trực tiếp phun nước miếng, nhịn không được cười: "Huynh đệ, ngươi có biết hai người trên cầu mạnh cỡ nào không?" Giang Ly vừa loay hoay đống củi vừa nói: "Không cần biết, dù sao không có ta mạnh." "Trời ạ, Tần Lăng Tuyết cô tìm đâu ra người kỳ quặc vậy? Anh ta... tự tin quá rồi thì phải?" Tên mập mạp phun nước cười hỏi Tần Lăng Tuyết. Tần Lăng Tuyết cười ha hả nói: "Tôi không biết hắn." Mọi người càng cười to hơn, có người trêu Giang Ly, hỏi: "Này, huynh đệ, ngươi cảm thấy ngươi mạnh cỡ nào?" Giang Ly mạnh mẽ nói: "Mạnh nhất." "Haizz..." Mọi người không biết nói gì, thật chưa thấy ai không biết xấu hổ, toàn khoác lác. Tên mập vỗ vai tên đeo kính: "Yên tâm đi, người này chẳng ra sao cả, Tần tiểu thư cuối cùng vẫn là của cậu thôi." Tên đeo kính lập tức đỏ mặt: "Đừng... Đừng... Đừng nói bậy, tôi... Tôi..." "Được rồi, đừng nói gì nữa, bọn tôi hiểu mà." Tên mập cười nói. Giang Ly không để ý đến họ, trực tiếp móc trong ngực ra một đồ vật đen sì, đối với bó củi, phựt một ngọn lửa phun ra, đống củi lập tức cháy lên. Vì chỗ này sơn đen như mực, mọi người không nhìn rõ đồ trong tay Giang Ly, chỉ thấy hai đốm kim quang cùng ngọn lửa. Tên mập cười nói: "Cao thủ, cậu trâu bò vậy, sao nhóm lửa vẫn cần bật lửa thế?" Giang Ly nói: "Đây không phải bật lửa, đây là ác ma Thần cấp." Phụt... Mọi người không nhịn được nữa, tại chỗ cười phá lên, còn có người trực tiếp la hét: "Huynh đệ, cho chúng ta xem thử con ác ma Thần cấp làm bật lửa thế nào đi? Đừng giấu, cho chúng ta mở rộng tầm mắt cái coi." Kết quả Giang Ly còn chưa kịp nói, từ trong ngực đã truyền đến tiếng quạ mắt vàng: "Lão đại, bọn nó muốn xem chim của ngài kìa, ngài chịu được à?" Giang Ly nghe xong, suýt chút ngã dúi dụi vào đống lửa, cách quần áo bóp con quạ mắt vàng một cái, nhỏ giọng nói: "Mi câm miệng!" "Ôi, đại cao thủ giận rồi, mọi người mau nín cười đi, không khéo một hồi bị đại cao thủ xử lí đó." Tên mập cười nói. Mọi người cười càng to hơn. Hắc Liên nói: "Dù bọn này không có ác ý, nhưng cười như thế này, ta còn thấy không nổi nữa là. Ngươi chịu được à? Không giống phong cách của ngươi đâu." Giang Ly cười ha ha, không nói gì, mà là xoa con quạ mắt vàng, sau đó Hắc Liên thấy Giang Ly móc trong ngực ra một tảng thịt lớn tỏa thần vận... Mắt Hắc Liên lập tức sáng lên! Giang Ly quay lưng về phía mọi người, họ không thấy hắn lấy gì ra. Giang Ly hỏi: "Các ngươi đói chưa? Chốc nữa cùng ăn nhé?" Mọi người đồng loạt lắc đầu nói: "Chỉ có ngươi là gan lớn mới ăn được, chúng ta không ăn nổi." Giang Ly gật đầu, không để ý đến bọn họ, trực tiếp từ quạ mắt vàng nhận lấy khoan sắt, vỉ nướng, dầu muối tương dấm các loại gia vị, sau đó đặt than hồng vào giá nướng. Đặt vỉ nướng lên, miếng thịt thần cấp đặt lên trên, quệt dầu, chỉ nghe xoẹt một tiếng, mùi thơm đã bay lên. Khoảnh khắc đó, mọi người đều nghe thấy âm thanh này, theo bản năng nhìn sang, rồi cả lũ ngơ ngác. "Ngọa tào, thằng này mang giá nướng từ lúc nào vậy?" "Không thấy gì cả.""Không đúng, đội khảo cổ của chúng ta không mang giá nướng. Mà lại gia vị cũng không nhiều bằng hắn, hàng này là tự mang à?" Sau đó mọi người nhìn về phía Tần Lăng Tuyết. Tần Lăng Tuyết sắp khóc rồi, giờ cô thực sự hối hận khi dẫn Giang Ly đến, cái tên này mồm không giữ ngày nào cũng thổi phồng, rừng sâu núi thẳm lại còn nướng thịt được... Cô khó hiểu, lúc lên núi không thấy hắn mang gì mà, hắn lấy đâu ra vậy? Mã Nguyên lúc này đi tới, Tần Lăng Tuyết cười khổ nói: "Thưa thầy, chuyện này... Con..." Mã Nguyên vỗ vai cô, ân cần nói: "Con chưa có nhiều kinh nghiệm, nhìn lầm người là chuyện có thể hiểu được. Nhưng về sau, không được tự tiện quyết định nữa, biết không? Lần này vì biết con mang tới là người bình thường, với lại nơi này có cường giả trấn giữ, có cả cao thủ Thần cấp, nên mới cho con làm càn. Về sau, thầy không cho phép nữa, con hiểu chưa?" Tần Lăng Tuyết lúc này mới hiểu, ra là Mã Nguyên từ đầu muốn nhân cơ hội này cho cô một bài học, cô lập tức giống như đứa trẻ làm sai chuyện, đáng thương gật đầu: "Dạ hiểu rồi, thưa thầy." Đồng thời Tần Lăng Tuyết trong lòng thét lớn: "Cô ơi, mấy cô rốt cuộc giới thiệu cho con cái thể loại quái gì thế này vậy? Mấy cô về sau có thể an tĩnh du lịch ở ngoài không, đừng giới thiệu lung tung cho con được không?" Trong lúc hai người đang nói chuyện, lỗ mũi của hai người cũng khẽ run lên, mũi theo bản năng run run. Giống như con cún đánh hơi thấy mùi thịt, phản ứng theo bản năng. Sau đó hai người hít một hơi thật sâu, chỉ cảm thấy một mùi thịt chưa từng nghe thấy chui vào xoang mũi, tức thì bùng nổ, kích thích toàn bộ tế bào thèm ăn! Ục ục... Ục ục... Tiếng bụng kêu liên tiếp, tiếp đó là tiếng nuốt nước bọt và tiếng hít sâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận