Đại Ma Vương Không Hợp Cách

Chương 159: Thẳng hướng Phong Môn

Chương 159: Thẳng hướng Phong Môn
Không còn cách nào khác, Carl thực sự rất xinh đẹp, dù cho mặc trang phục nam nhân, cũng chỉ làm lộ ra càng thêm vẻ hiên ngang mà thôi. Hơn nữa, ở phương đông, hầu như đều là người phương Đông, người mang phong thái Tây Vực như thế này càng lộ ra sự hiếm có, đã xinh đẹp lại càng thuộc hàng hiếm có trong hiếm có.
Vì vậy mọi người cơ bản không coi hắn là đàn ông, đều nghĩ rằng là phụ nữ, trực tiếp nhao nhao la lên:
"Vừa nãy ta còn muốn mắng Giang Ly là tên khốn nạn phá hoại việc chúng ta thưởng thức ngọc lưu ly đấy, kết quả tên này lại nhắm ngay một em gái còn xinh đẹp hơn. Còn muốn trực tiếp nữa, oa ha ha ha... Ta bắt đầu thích Giang Ly rồi."
"Giang Ly, người tốt a..."
"Carl, cho một cái đi! Ngao ô ngao ô..."
Quỷ Thần Xích Quỷ đã bị thiệt hại nặng nề, hơn nữa còn mất mặt to. Vốn dĩ ra sức tâng bốc Quỷ Thần Thục Sơn kiếm Tông đạo nhất chân nhân, Phong Môn, Hỏa Tông các người đều im miệng. Lúc này mà còn nhảy nhót nữa thì chính là tự tìm nhục.
Không có những người này dẫn đầu, đám thủy quân kia cũng không dám lên tiếng nữa.
Trên internet lại là một mớ hỗn độn.
Trong hiện thực, đám Tiểu Diệp Tử tuy biết Carl là nam nhân, nhưng mà một nam nhân tuấn mỹ như vậy, phụ nữ cũng không kìm được mà muốn trêu đùa lưu manh a. Hơn nữa mọi người đều thật sự tò mò, Carl thật sự là nam nhân sao? Một người đàn ông làm sao có thể xinh đẹp như vậy chứ?
Tất cả mọi người đều muốn để Carl "nghiệm thân" một chút, xác nhận lại.
Giang Ly tuy đã sờ qua ngực Carl, nhưng mà nghĩ lại, nhỡ đâu Carl là một "cô nàng ngực phẳng" thì sao mà làm? Chiêu này rõ ràng là không đáng tin rồi.
Giang Ly cũng nghĩ qua đủ kiểu cách để cùng Carl vào nhà vệ sinh so xem ai "xịt" xa hơn, kết quả đều bị một câu nhàm chán đuổi đi.
Bây giờ bắt được cơ hội, Giang Ly lại muốn thử xem.
Carl nghe vậy, khuôn mặt xinh đẹp lập tức trở nên đen ngòm, hung hăng trừng mắt nhìn Giang Ly một cái, xoay người rời đi, bỏ lại một câu: "Nhàm chán."
Mọi người thấy thế, lập tức một trận rên rỉ...
Mấy chục vạn đại quân trải qua chuyện ầm ĩ này, ai nấy đều thả lỏng, sau đó từng người bắt đầu tháo dây lưng quần, thay phiên nhau tưới hoa cho Xích Quỷ...
Có chiến hữu, anh em chết trong tay Xích Quỷ, càng trực tiếp tặng Xích Quỷ hai cú đá, đá Xích Quỷ muốn chửi mẹ luôn.
Nhưng biết làm sao bây giờ, bốn phương tám hướng, súng máy bắn tới tấp, hắn không há mồm thì còn dễ bị bắn vào mồm hơn, giờ đâu dám há mồm chứ?
Đúng lúc này, Giang Ly hô: "Lật cái đầu nó lên, lỗ mũi hướng lên trên."
Lời này vừa nói ra, Xích Quỷ trực tiếp mắng: "Giang Ly, tên vương bát đản ngươi!"
Sau một khắc, thực sự có người lật Xích Quỷ lại, lỗ mũi hướng lên trên, sau đó tiếp một trận "tắm gội" tràn đầy tình yêu thương.
Lần đầu tiên, Xích Quỷ muốn chết quách cho xong.
Đáng tiếc, thực lực đạt tới cấp độ của hắn, chỉ cần lực lượng không bị phong tỏa, hoàn toàn có thể rèn luyện thân thể mà trọng sinh. Chỉ cần đầu còn thì toàn bộ cơ thể đều có thể tái tạo. Vì vậy, đừng thấy chỉ còn một cái đầu, nhưng mà vẫn có thể sống sót, hơn nữa còn sống rất lâu.
Vốn hắn cho rằng cơn ác mộng này sẽ nhanh chóng trôi qua, nhưng mà hắn lại không để ý tới một sự việc.
Đó chính là, mấy chục vạn đại quân cho dù là cùng lúc mấy người khai hỏa, thì một vòng đi qua cũng phải tính bằng ngày. Thời gian lâu như vậy trôi qua, nước tiểu đầy bụng của người vừa rồi lại "đầy" lại lần nữa, và tiếp tục xếp hàng.
Cơn ác mộng này dường như vĩnh viễn không có điểm dừng.
Cuối cùng, ác quỷ không nhịn được nữa, hét lớn một tiếng: "Ta nói, ta nói! Cái gì ta cũng nói!
Tuy rằng vị trí Quỷ Thần ta không thể nói, nhưng mà ta biết vị trí Phong Môn!
Phong Môn có Thánh Nhân trở về rồi, hắn biết chỗ Quỷ Thần.
Ngươi muốn chết, có thể đi thử xem!"
Giang Ly nghe vậy, mắt lập tức sáng lên, hỏi: "Nói!"
Chờ Xích Quỷ nói xong, Xích Quỷ cười khẩy nói: "Ngươi dám đi không? Nhạn Đãng Sơn một trong Tam Sơn, Phong Môn ở chỗ đó. Tất cả nội tình về Phong Môn đều ở đấy, ngươi dám đi sao?"
Giang Ly không nói gì, trực tiếp vung một sợi dây thừng ra, cuốn lấy đầu Xích Quỷ, nhảy lên không trung, hét lớn một tiếng: "Quạ đen, xuất phát, Nhạn Đãng Sơn!"
Giang Ly kiến quốc cũng tốt, hay tiểu tiện lên Quỷ Thần cũng được, mục đích cuối cùng vẫn là muốn đào ra mấy cái được gọi là Thần đó! Bọn chúng bất diệt, trong lòng Giang Ly có một nỗi oán khí không tan, ăn cái gì cũng không thấy ngon!
"Giang Ly, mấy đại quân này phải làm sao bây giờ?" Carl lớn tiếng hỏi.
Giang Ly nói: "Tất cả đều giao cho ngươi, ta không có ở đây, ngươi là người đứng đầu!
"Ngươi..." Carl rất muốn khuyên vài câu, nhưng mà hắn cũng hiểu rõ, tính cách Giang Ly chính là như vậy. Hoặc là không đưa ra quyết định, một khi đã quyết định thì không ai có thể thay đổi.
Bất quá, Carl vẫn cầm điện thoại lên gọi cho Giang Ly.
Carl nói: "Giang Ly, ngươi muốn để ta giúp ngươi quản cái đống rối rắm này?"
Giang Ly nhích lại, tội nghiệp nói: "Bằng không thì sao? Chẳng lẽ ngươi trông cậy vào ta quản sao? Ta ngay cả con chó ta nuôi trong nhà còn quản không xong nữa là..."
Carl không còn gì để nói, nhưng vẫn lắc đầu nói: "Ta là hoàng đế đế quốc Macedonia, ngươi bảo ta làm việc cho ngươi? Không được!"
Giang Ly híp mắt nói: "Có làm hay không?"
Carl lắc đầu: "Không làm."
Giang Ly nói: "Nếu ngươi không làm thì sau này ta mỗi ngày sẽ cùng ngươi ngủ chung một giường, cùng lắm thì sẽ "tập đâm lê đao", sau đó mỗi ngày sẽ cùng ngươi đi vệ sinh xem ai "dài" hơn..."
"Dừng! Ngươi biến thái à?" Carl tức giận trừng mắt.
Giang Ly buông tay, vô lại nói: "Mọi người đều nói như vậy mà, không tin thì ngươi lên mạng mà hỏi."
Đối mặt với cái kẻ da mặt dày như tường thành này, cuối cùng Carl cũng thỏa hiệp.
Nhìn Giang Ly đi xa, Carl đột nhiên xoay người, khuôn mặt trong nháy mắt trở nên lạnh lùng, đồng thời hắn lại lần nữa lấy một chiếc mặt nạ ra đeo lên, trong nháy mắt đó, vị đế vương từng quét ngang Tây Vực lại trở về rồi.
Bá khí vô song, ngạo nghễ thiên hạ!
Khí chất kia làm Tiểu Diệp Tử và những người khác ngây ngốc, bọn họ biết Carl đã từng làm hoàng đế. Nhưng mà lúc ở cùng nhau, chưa từng cảm thấy Carl có gì đặc biệt. Nhưng vào thời khắc này, bọn họ lại có cảm giác ngưỡng mộ một vị đế vương của một trong bảy nước lớn! Xét về khí thế, Carl tuyệt đối không hề thua bất kỳ một vị đế vương nào!
Carl tiến lên một bước, đối với mấy chục vạn đại quân bên dưới nói: "Vào hàng ngũ!"
Mấy chục vạn đại quân đầu tiên là ngơ ngác, sau đó ngay lập tức đứng vào hàng ngũ, tạo thành đội hình vuông.
Carl nói: "Trước khi Giang Ly trở về, ta là thống soái tối cao của các ngươi. Bây giờ, toàn quân đóng trại tại chỗ, người bị thương chữa trị, những người không có chuyện gì thì cảnh giới. Người phụ trách các cánh quân thì vào thành đến gặp ta!"
"Rõ!"
Đám người đồng thanh hô to, sau đó bắt đầu dựa theo từng mệnh lệnh của Carl mà hành động...
Mị Thương Hải đứng bên cạnh nghe từng mệnh lệnh của Carl, không nhịn được mà tán thán: "Lợi hại, không có bất cứ một mệnh lệnh dư thừa nào, tất cả đều là những mệnh lệnh trực tiếp, hiệu quả cao, trực chỉ trọng điểm. Trong thời gian ngắn nhất, xây dựng được trật tự, thiết lập hệ thống phòng ngự, lập ra hệ thống phản kích... Carl, ghê gớm thật."
Carl tìm đến Cơ Khang: "Ngươi hận Giang Ly à?"
Cơ Khang liếc nhìn Carl, cười ha ha nói: "Ta nói hận, ngươi sẽ giết ta, đúng không? Đừng có phủ nhận, ta đã nhìn thấy trong ánh mắt của ngươi sự lạnh lẽo của một vị đế vương, tuyệt tình với người thân, chỉ cần là mối uy hiếp, ngươi sẽ sớm giải quyết hết, không cho phép một chút uy hiếp nào tồn tại."
Carl không nói gì.
Cơ Khang tiếp tục nói: "Ta hận hắn, thù giết cha không đội trời chung, chờ hắn tiêu diệt Thần tộc, nhân loại quật khởi, nếu ta còn chưa chết, ta sẽ quay lại giết hắn. Đương nhiên, ngươi muốn giết ta, vậy phải xem ngươi có đủ bản lĩnh giữ ta lại hay không đã."
Nói xong, Cơ Khang quay người bỏ đi.
Carl nhìn bóng lưng hắn nói: "Ta hiểu rõ Giang Ly, với tính tình của hắn, sẽ muốn ngươi ở lại. Như vậy, ngươi có thể tùy thời báo thù, thỉnh thoảng hạ độc, cho Hắc Đao dùng gì đó."
Cơ Khang lảo đảo cả người, suýt nữa thì ngã nhào xuống đất, sau đó vẫn phẩy tay nói: "Tuy là rất hấp dẫn đó, nhưng mà tên kia quá biến thái rồi, giờ muốn đánh lén hắn còn không có cơ hội nữa. Hơn nữa, ta làm hoàng tử nửa đời người, cũng đã nửa đời dùng mưu kế thủ đoạn rồi, hôm nay trở đi, ta muốn được là chính mình. Ta muốn giết hắn cũng là minh đao minh thương giết hắn, không giết được hắn thì vĩnh viễn không về nhà."
Carl nhìn bóng Cơ Khang đi xa, thì thầm: "Từ hôm nay trở đi, ngươi không còn liên quan gì tới chữ 'nhà' nữa rồi..."
Ngày hôm đó, trên internet các cuộc thảo luận gần như bùng nổ.
Rất nhiều người đều đang thảo luận một chuyện, Giang Ly rốt cuộc là người tốt hay người xấu.
Nói hắn là người tốt, hắn tiêu diệt Hàn Quốc, một lời không hợp liền giết mỹ nhân tuyệt thế... Hơn nữa còn "tiện" đến mức làm người khác muốn tát vào mặt hắn.
Quan trọng là, hắn giết thần, mang tới tai họa ngập trời cho nhân loại, hiện tại mọi người còn đang cảm thấy bất an. Không ít người âm thầm trữ lương thực, đào hầm đâu đó.
Nói hắn là người xấu thì hắn lại không cho phép bất cứ ai sỉ nhục nhân loại, dù là thần linh cũng không được. Đây là một kẻ vì bảo vệ tôn nghiêm của nhân loại mà có thể giết thần, một mãnh nhân tuyệt thế.
Bất quá, chủ đề được bàn tán nhiều nhất vẫn là chuyện Giang Ly đi tiểu lên Quỷ Thần, cùng việc Giang Ly đang trên đường tới Phong Môn, chuẩn bị diệt cả nhà Phong Môn!
Một người thách thức một tông môn ẩn thế, mọi người không biết nên đánh giá như thế nào.
Bởi vì cái tên Giang Ly này đã tạo ra quá nhiều kỳ tích rồi...
Một người diệt một nước, vậy thì diệt thêm một tông môn nữa cũng không có gì lạ.
"Phong Môn có Thánh Nhân tọa trấn, mà lại tổ địa Phong Môn có đại trận bảo hộ, ta không cho rằng bọn họ sẽ có cơ hội tiêu diệt Phong Môn. Đây không phải cùng một cấp độ!" Có người nhắc nhở đám người.
"Hàn Quốc cũng có Thánh Nhân, nhưng mà bọn họ lại không ở Hàn Quốc, nghe nói cũng ở bên ngoài. Nếu Thánh Nhân Hàn Quốc trở về, ha ha... Giang Ly càng gặp nhiều phiền phức hơn."
"Thánh chiến đó, đã bao nhiêu năm rồi không có bùng nổ."
"Cứ ngồi mà xem đi, mặc kệ ai thắng, cái trò hề này cũng sắp kết thúc rồi..." Một lão nhân cảm khái.
Đúng lúc này, trên internet một con quạ hô: "Thiện Quả lão đầu, ngươi lại thua rồi à, nhanh đưa tiền đây!"
Thiện Quả đau hết cả đầu, trước sau hắn đã thua hai kiện ngụy Thánh binh cùng một đống lớn linh thạch, những thứ này mà lấy ra hết, hắn có mà đi xin ăn. Nhưng mà không đưa thì cũng không được vì nó sẽ làm mất danh tiếng của hắn...
Thế là Thiện Quả lão nhân đưa ra một quyết định điên cuồng, khiêu chiến quạ đen nói: "Quạ đen, có dám đánh cược thêm một ván nữa không? Nếu ta thắng thì chúng ta xóa nợ, còn nếu ta thua, ta sẽ thiếu ngươi gấp đôi để trả cho ngươi."
Quạ đen nghe xong liền vui vẻ: "Được thôi, cược thế nào?"
Thiện Quả lão nhân nói: "Phong Môn có Thánh Nhân tọa trấn, hơn nữa tổ địa của Phong Môn có đại trận thủ hộ, ta không cho rằng bọn ngươi sẽ có cơ hội tiêu diệt Phong Môn. Vì vậy, ta cược chuyến đi này của các ngươi không có kết quả, hoặc là sẽ đại bại! Tóm lại, ta xem trọng Phong Môn!"
Lời này vừa nói ra, quạ đen còn chưa kịp trả lời thì trên internet đã bùng nổ.
"Ôi má ơi, Thiện Quả ngươi bớt lại đi, ngươi đúng là "sữa độc" đấy. Trước sau ngươi đã "sữa chết" một đế quốc, một triệu đại quân cùng một con Quỷ Thần. Ngươi mà cứ "sữa" nữa thì ta có cảm giác Phong Môn cũng sắp gặp nguy hiểm rồi đấy?" Có người phàn nàn nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận