Đại Ma Vương Không Hợp Cách

Chương 72: Nhiệt tình tiểu động vật

Giang Ly buông tay nói: "Đừng hô, ta cũng đâu có ép ngươi ăn. Mà lại ta cũng đang ăn mà. Với cả, cái đồ này dùng lửa đốt lên ăn, đúng là dễ gây cháy đấy chứ."
"Ta... ta liều m.ạ.n.g với ngươi!" Cảnh Oanh tức giận hét lên một tiếng, vớ lấy linh thạch trên bàn, phóng vút lên trời, thoắt cái đã chẳng còn bóng dáng.
Giang Ly ngước nhìn trời, nhếch miệng: "Liều như vậy thôi á? Thế thì ngươi muốn làm ta phá sản khó lắm à nha..."
Lắc đầu, Giang Ly tiện tay ném nốt viên linh thạch còn lại vào miệng, rời khỏi cửa hàng.
Tuy không tìm được Hàn Tùng Linh, nhưng tin tức Cảnh Oanh nói cho hắn đã đủ rồi.
Giang Ly dự định đến Himalaya xem thử, xem cái gọi là bức tường kia ra làm sao.
Hỏi han người địa phương, Giang Ly mới biết, Himalaya ở đây là Thần Sơn, Thánh Sơn.
Theo cách người dân nơi đây nói, Himalaya là nơi thần tiên ở, người bình thường không ai lên đó cả.
Nghe đâu, năm xưa ở Himalaya có hung thú xuống núi, hung hăng ngang ngược, g.i.ế.t c.h.óc không biết bao nhiêu người, rất nhiều cường giả nhân loại cũng bất lực với nó. Cuối cùng phải nhờ một vị thần tiên từ trên núi xuống mới miễn cưỡng trấn áp được nó.
Vị thần tiên đó khuyên nhủ mọi người đừng leo núi, để tránh rước họa vào thân.
Cũng từ đó, người ở đây không còn ai leo lên Himalaya nữa. Họ cùng lắm chỉ đi dạo dưới chân núi mà thôi.
Mặc dù không ai trèo lên, nhưng truyền thuyết cổ xưa để lại cũng không ít.
Nghe nói, trên Himalaya có thang trời thông lên, trên mỗi bậc thang đều có hung thú tuyệt thế trấn giữ, không cho người phàm lên đỉnh quấy rầy giấc ngủ của thần tiên.
Nhưng cũng có truyền thuyết, cánh cổng thông về phương đông ở ngay trên đỉnh Everest cao nhất Himalaya...
Giang Ly nghe đến đây càng tò mò về Himalaya, không nói hai lời, cưỡi lên lưng quạ đen, chỉ vào đỉnh núi: "Đi, đi xem thử!"
"Được thôi!" Quạ đen tiện tay phủi đám khói thuốc lá bên mép, cõng Giang Ly nhất phi trùng thiên, thẳng hướng đỉnh Himalaya mà đi.
Bình thường quạ đen tuyệt đối không dám tự mình đi lên, nhưng có Giang Ly làm chỗ dựa, gan quạ đen lớn hết cỡ rồi. Dù sao ở cạnh Giang Ly lâu vậy, hắn cũng nhìn ra được, thực lực Giang Ly căn bản không phải vấn đề có cao hay không, mà là không có đối thủ kia kìa.
Himalaya vô cùng to lớn, với tốc độ bay của quạ đen hơn một tiếng đồng hồ cũng chỉ mới bay qua bên ngoài núi nhỏ, mà cho dù chỉ là núi nhỏ bên ngoài, cũng cao hơn những ngọn núi khác Giang Ly từng thấy rất nhiều lần.
Thấy vậy, Giang Ly không nhịn được mà thốt lên: "Ngọa Tào, thật TM cao a!"
Vượt qua các ngọn núi bên ngoài, quạ đen lại tiếp tục bay cao lên, xuyên qua một tầng mây, Giang Ly thấy một ngọn núi uy nghi vô cùng, ngước mãi cũng chẳng thấy đỉnh!
Giang Ly kinh hãi: "Ngọa Tào, thật TM cao a!"
Hắc Liên khó chịu, ngoáy tai nói: "Người xưa Đông Đô các ngươi tí thì tuôn thơ văn, sao mà văn hoa thế, sao đến ngươi lại toàn ngọa tào vậy hả?"
Giang Ly ngược lại mặt không đỏ, hừ hừ: "Chịu thôi, ta cũng muốn ngâm thơ mà có học thức đâu, chỉ có câu ngọa tào là thông thiên hạ thôi.
Với lại, ngọa tào thì sao chứ?
Mục đích cơ bản của ngôn ngữ với chữ viết, không phải là để truyền đạt thông tin sao? Hai chữ của ta, đơn giản rõ ràng, ít lời mà nhiều nghĩa, ai nhìn vào cũng hiểu ý ngay."
Hắc Liên liếc xéo hắn, coi như đáp lại.
Đúng lúc này, quạ đen kêu lên: "Lão đại, đây hẳn là bậc thang thứ nhất trong Thập Ngũ Cầu Thang, núi Phổ Mori."
Giang Ly ngẩng đầu nhìn, cuối cùng cũng thấy được đỉnh núi này, từ góc độ này nhìn sang, Giang Ly r.u.n động! Chỉ thấy sau núi Phổ Mori này, có những ngọn núi cao hơn chồng chất lên nhau, núi sau cao hơn núi trước, như những bậc thang, cuối cùng vươn thẳng lên trời xanh!
Giang Ly há hốc mồm, lại muốn cảm thán.
Hắc Liên nói: "Ngọa Tào, thật TM cao a, đúng không?"
Giang Ly lườm hắn, lắc đầu.
Hắc Liên hỏi: "Thế ngươi định nói gì?"
Giang Ly nghiêm mặt nói: "Ta muốn nói, ngọa Tào, quá TM cao!"
Hắc Liên: "@$@..."
"Quạ đen, bay thẳng lên ngọn cao nhất kia xem thử đi." Giang Ly chỉ vào ngọn núi mà mắt thường không thể nhìn thấy điểm cuối nói.
Quạ đen lắc đầu: "Lão đại, không được. Quy tắc ở đây cổ quái lắm, ta không thể bay thẳng lên cao thế được, chỉ có thể đi dọc đường núi mà bay thôi. Nếu ép bay quá cao, sẽ có một lực lượng cổ quái trực tiếp tác động lên người, ép ta không bay lên được."
Giang Ly ngạc nhiên gãi đầu: "Lực lượng cổ quái? Sao ta không cảm thấy gì?"
Quạ đen nói: "Chắc tại ngươi mạnh quá đó chứ sao."
Câu nịnh này Giang Ly rất thích nghe, vỗ đầu quạ đen: "Được, thế thì ngươi cứ bay theo đường vậy."
Quạ đen lên tiếng, chuẩn bị lao lên núi Phổ Mori.
Đúng lúc này, một tiếng gầm giận dữ vang lên: "Rống!"
Âm thanh vô cùng hùng vĩ, rung động khiến cả ngọn núi run rẩy, nhiều chỗ còn xảy ra tuyết lở.
Giang Ly cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy trên đỉnh núi Phổ Mori, một con gấu lớn màu trắng đang vung vuốt cào cào ngực, gầm lên một tiếng động trời, toàn thân sức mạnh bùng nổ, bạch quang rực rỡ, tựa như thần thú trong truyền thuyết.
Sức mạnh của nó cực kỳ mạnh, bước chân nện xuống mang theo đạo vận.
Con gấu này vậy mà đã đạt tới cảnh giới Biết Ngày đệ nhất trọng thiên!
Chuyện này khiến Giang Ly có chút ngạc nhiên, trong sách sử cổ có nhắc tới, Thập Ngũ Đạo Cầu Thang lên trời, mỗi một bậc thang đều có người thủ hộ.
Mỗi người một mạnh hơn người kia!
Mà bậc thang thứ mười lăm này, tức là ngọn núi thấp nhất mà sinh linh cư ngụ cũng đã đạt đến cảnh giới Biết Ngày đệ nhất trọng thiên.
Giang Ly đột nhiên cảm thấy, có lẽ truyền thuyết cổ là thật, trên đỉnh Everest cao nhất kia có lẽ thực sự có thần tiên!
Con gấu lớn thấy quạ đen lượn trên trời, lại còn nhìn mình, hình như có chút bực tức, gầm lên: "Xuống đây!"
"À, được thôi." Giang Ly tùy tiện lên tiếng, sau đó quạ đen xoay người một cái lao vút xuống.
Gấu trắng thấy vậy, há cái miệng rộng, cười dữ tợn, liếm liếm môi: "Trông có vẻ ngon đấy..."
Thấy quạ đen đã xuống đủ thấp, gấu trắng lập tức nhảy lên, vung móng vuốt đánh tới, trong miệng hô to. . ."Cạn ly!"
Bên đống lửa bập bùng, Giang Ly nâng chai rượu cùng quạ đen, Hắc Liên cụng ly, tay kia cầm tay gấu nướng chín tới ăn như hổ đói. Vừa ăn vừa lảm nhảm: "Thịt này ngon quá, động vật Himalaya đúng là nhiệt tình, vừa gặp mặt đã mời khách... Món ngon khó cưỡng lại mà!"
Quạ đen gật gù theo: "Thịt này còn ngon hơn cả thịt ác ma, thịt ác ma dù sao cũng tích tụ nhiều ma khí, chất thịt tương đối mà nói hơi mục một chút. Nhìn thịt này đi, thuần thiên nhiên, hoang dã, động vật nhỏ không ô nhiễm, thơm quá đi!"
Hắc Liên cũng tán thành: "Theo ta thấy, đồ hoang dã ngon hơn đồ nuôi, ác ma ngon hơn đồ hoang dã, vực ngoại ngon hơn đồ ác ma, còn món ngon nhất là đồ vực ngoại hoang dã mà mạnh mẽ này."
Giang Ly với quạ đen gật đầu lia lịa.
Con gấu này thật sự quá lớn, một cái tay gấu cũng đủ ba người ăn, số còn lại Giang Ly bảo quạ đen gói mang đi.
Sau đó Giang Ly lại cưỡi quạ đen, chỉ vào ngọn núi tiếp theo: "Xuất phát, đi thăm hỏi các tiểu động vật trên ngọn núi kế tiếp!"
"Oa oa! Đi thôi!" Quạ đen vỗ cánh, nhất phi trùng thiên.
Chủ nhân của ngọn núi thứ mười bốn là một con đại bàng, hắn không ở trên đỉnh núi, mà là khi thấy quạ đen, trực tiếp từ trên trời lao xuống, hai vuốt xé trời giống nhau chụp tới! Bộ móng vuốt lớn kia thậm chí còn to hơn cả bản thể quạ đen!
Quạ đen sợ hết cả lông, hét lớn: "Lão đại, nện nó!"
Giang Ly ngẩng đầu, mắt lóe lên tinh quang: "Đúng là một đôi móng chim chắt tiêu phượng trảo!"
Giây tiếp theo. . .
Một tiếng nổ lớn. . .
Sau đó, ngọn núi thứ mười bốn bị đào ra một cái hố to, phía dưới hố to bị đào rỗng. Quạ đen đối diện không trung phun ra hỏa diễm, Giang Ly ném băng tuyết vào trong hố lớn, chẳng bao lâu liền biến thành nước sôi cuồn cuộn.
Giang Ly nhét hai cái móng vuốt lớn của đại bàng vào, tiện thể thêm không ít hành, gừng, tỏi, tiêu chắt vào...
Giang Ly không khỏi cảm thán: "Lấy núi làm nồi, lấy đất làm bếp, lấy trời làm nhà, sảng khoái, sảng khoái!"
Chẳng bao lâu, trên đỉnh núi, Giang Ly, Hắc Liên, quạ đen ngồi thành một hàng, ôm móng vuốt lớn mà ăn quên cả trời đất.
"Đáng tiếc quá, nồi lớn mà gia vị lại ít, không được ngon miệng. Quạ đen, lần sau đi siêu thị mua thêm chút gia vị, càng nhiều càng tốt..." Giang Ly dặn dò.
Quạ đen gật đầu lia lịa: "Yên tâm đi lão đại, đợi ta về, sẽ lượn một vòng mấy tiệm gia vị trong nước. Dù sao chúng ta không thiếu tiền mà!"
Hắc Liên ợ một tiếng nói: "Mới có hai tiếng mà đã ăn hết ba bữa cơm, hơi ngán rồi."
Giang Ly sờ bụng nói: "Món ngon như vậy, không nhân lúc còn tươi mà chén thì quá uổng phí. Có ăn vỡ bụng cũng phải ăn!"
Giang Ly tiếp tục gặm...
Đúng lúc này, một giọng nói ngọng nghịu, đầy mùi vị Bắc Kinh vang lên: "Ăn cái gì đó? Cho ta miếng nha? Nghe thèm."
Trong lòng Giang Ly run lên, cúi đầu xem, lại là Thiên Mạt mắt mơ màng hé mở, cái mũi nhỏ đánh hơi tới, nước bọt gần như chảy cả ra.
Giang Ly vừa thương lại vừa buồn cười, đỡ Thiên Mạt ngồi dậy, dùng dao cắt một miếng thịt vuốt đại bàng đưa cho Thiên Mạt: "Nếm thử, mỹ vị tuyệt trần đấy."
Hắc Liên vội ho một tiếng, truyền âm nói: "Huyết nhục tinh khí này quá nhiều, với nó mà nói, dễ bị bổ quá không tiêu được. Nếu nhục thể nó cường đại thêm chút nữa, nó thật sẽ ngủ miết đấy."
Tay Giang Ly khẽ r.u.n lên... Híp mắt nói: "Ta biết... Nhưng mà ta thà nó ngủ ngon giấc, còn hơn là tỉnh dậy khó chịu. Nếu không, ngươi nhẫn tâm để nó thèm à?"
Hắc Liên lắc đầu...
Giang Ly nói: "Xem ra, sau này chúng ta không nên ăn mỹ vị. Như vậy nó cũng sẽ thoải mái một chút..."
Hắc Liên lần đầu tiên vì người khác mà từ bỏ đồ ngon, nghiêm túc gật đầu.
Thiên Mạt ăn hai miếng thì không ăn nữa, nghiêng đầu tựa vào vai Giang Ly lại ngủ tiếp.
Nhìn dáng vẻ của Thiên Mạt, Giang Ly cũng mất cả hứng ăn, bảo quạ đen cất kỹ hết nguyên liệu, sau đó cả ba người tiếp tục lên đường.
Ngọn núi thứ mười ba là Trác Quỳnh Phong, ngọn núi uy nghiêm như một thanh đại kiếm, xuyên thẳng mây xanh. Phía trên có một con hạc trắng, con vật này vừa thấy Giang Ly, mắt lóe lên hồng quang, hai cánh rung lên một màn sương độc đỏ rực bay thẳng về phía Giang Ly.
Bạn cần đăng nhập để bình luận