Đại Ma Vương Không Hợp Cách

Chương 93: Hỗn a hỗn

Hắc Liên mang theo quạ đen liền đi qua, chờ quạ đen đậu trên bờ vai Giang Ly, Giang Ly lại nghênh đón một trận chụp ảnh loạn xạ. Thậm chí có người ở phía dưới đã viết xong tin tức: "Đại minh tinh... Ách... Đây là ai nhỉ? Được rồi, viết phía sau, đại minh tinh mang chim tham gia nghi thức trao giải biển trời, gây chú ý." Chờ Giang Ly đi xa, một nhóm phóng viên bắt đầu ngươi hỏi ta, ta hỏi ngươi: "Ai, vừa nãy người kia là ai vậy?" "Không biết, ta thấy mọi người chụp thì ta mới chụp." "Ta thấy hắn ăn mặc khác lạ nên mới chụp." "Những fan hâm mộ kia chắc biết, họ vừa nãy la hét ghê lắm." Sau đó một nhóm phóng viên đến hỏi thăm, kết quả lại là... "Ngươi không biết?" Fan kinh ngạc nhìn phóng viên. Nhóm phóng viên mặt đỏ bừng, nghĩ mình là phóng viên giải trí mà còn không quen biết minh tinh, có hơi mất mặt. Bất quá vẫn dày mặt gật đầu. Sau đó fan hâm mộ trợn mắt nói: "Thì làm sao ta biết hắn là ai?" Phóng viên ngạc nhiên: "Ngươi không biết, ngươi còn gọi to thế?" Fan hâm mộ lý lẽ hùng hồn: "Ta thấy các người chụp ảnh, tưởng hắn là đại minh tinh nên mới gọi. Nếu có thể chụp chung tấm ảnh, ký tên gì đó, chẳng phải kiếm lời sao?" Phóng viên: "@# $..." Giang Ly mặc kệ đám người đang ngơ ngác ở bên ngoài, tiến vào đại sảnh liền theo bảng hướng dẫn, đi thẳng đến phòng hội nghị biển trời trên tầng cao nhất. Cùng lúc đó, mấy nhân viên bảo an cũng đi vào, bên ngoài nháo nhào hăng hái như vậy, bọn họ cũng ý thức được hình như có người trà trộn vào. Thế là đi tìm, chuẩn bị hỏi thăm tình hình, đảm bảo không có ai quấy rối. Giang Ly nhìn lại, nhướng mày, đang định chuồn thì bị mấy nhân viên bảo an bao vây lại. "Tiên sinh, có thể cho xem thiệp mời không ạ?" Một nam nhân khách khí nói. Giang Ly hơi lúng túng, thiệp mời? Hắn làm gì có, vội ho một tiếng nói: "Cái đó... Ta là bạn Lưu Du. Là hắn gọi ta đến, có vấn đề sao?" "Lưu tiên sinh?" Địa vị Lưu Du hiển nhiên không thấp, mấy nhân viên bảo an có chút do dự. Đúng lúc này, một người cười khẽ nói: "Ngươi biết Lưu Du?" Giang Ly gật đầu. Người kia lập tức cầm điện thoại lên gọi, đồng thời dùng ánh mắt như thể đợi Giang Ly bị vạch trần rồi bị đánh nhìn hắn: "Alo, kính chào Lưu tiên sinh... A, là Tương tiên sinh à. Chuyện là, có một người tự xưng là bạn Lưu tiên sinh ở dưới lầu, nói là được mời đến... Không có à? Không có thì tốt rồi, tôi biết phải làm thế nào." "Chờ một chút, ngươi để ta nói với hắn." Giang Ly vội kêu lên. Người kia trực tiếp cúp máy, lắc chiếc gậy trong tay nói: "Tôi nghĩ, chúng ta vẫn nên nói chuyện ở phía sau đi." Giang Ly nhìn theo hướng người kia chỉ, đó là một gian phòng chứa đồ. Giang Ly gật đầu nói: "Được." "Coi như ngươi thức thời, đến địa bàn của ta gây rối, ha ha... Tiểu tử, ngươi thật có phúc." Người kia cười nhạo. "Cẩu ca, một lát kiềm chế chút." Có người nhắc nhở. Cẩu ca vung tay, coi như đáp ứng, sau đó khoác vai Giang Ly, kéo Giang Ly về phía phòng chứa đồ. Ngay khi Giang Ly sắp bước vào phòng chứa đồ thì Lưu Du từ trên lầu đi xuống, vừa vặn thấy bóng lưng Giang Ly đi vào. Ở thế giới này, đa số người đều để tóc dài, và trang phục đều là cổ trang là chính. Nhưng sau khi Lưu Du đến, mang theo phong cách Lam Tinh, âu phục giày da cũng dần được lan truyền trong giới giải trí, có điều tóc ngắn thì vẫn không được chấp nhận. Bởi vậy, trên đường cái những người để tóc ngắn vẫn rất ít, thỉnh thoảng có một hai người thì vẫn bị người khác nhìn bằng ánh mắt khác thường. Ngay cả bản thân Lưu Du cũng bắt đầu để tóc dài. Cho nên, đột nhiên thấy bóng lưng tóc ngắn, tự nhiên sẽ để ý thêm một chút. Nhưng chỉ cái liếc mắt đó, thân thể Lưu Du hơi run lên. "Thiếu gia, sao vậy?" Tưởng côn thấy Lưu Du khác thường liền hỏi. Lưu Du cau mày nói: "Vừa rồi cái bóng dáng đó có chút quen, hình như có hơi giống Giang Ly?" Tưởng côn nói: "Chắc dạo này ngươi bận quá, mệt muốn chết nên hoa mắt thôi. Giang Ly làm sao xuất hiện ở đây được? Ai cũng biết giữa Đông và Tây có thần tường ngăn trở, chúng ta không ra được, bên kia không vào được. Lúc trước nếu không phải... Thôi bỏ đi, không nói chuyện này. Coi như hắn đến thì thế nào? Ở bên kia hắn là thiên kiêu tuyệt thế, ở bên này thiên địa đạo tắc ngưng tụ, tất cả mọi người đều bị áp chế. Lúc trước khi chúng ta rời Lam Tinh, thực lực của hắn chắc ở cảnh giới Lục Trần chứ? Đáng tiếc, Lục Trần đến thế giới này cũng chỉ là một võ giả bình thường thôi. Dù có hơn người thường nhưng vẫn chả là gì cả." Lưu Du cười khổ nói: "Không biết vì sao, cứ nghĩ đến tên đó là mí mắt ta lại giật loạn. Cứ có cảm giác sắp có chuyện không hay xảy ra..." "Đi thôi đi thôi, cầm đồ đạc, chúng ta nhanh lên đi, mọi người đang chờ đấy. Hôm nay ngươi là nhân vật chính mà! Giải thưởng lớn biển trời đó nha, ha ha ha..." Tưởng côn vui vẻ cười nói. Lưu Du lại một trận cười khổ, từng có lúc, ở Lam Tinh hắn là thiên chi kiêu tử, tuổi còn trẻ liền bước vào thiên tai cấp. Vào thời đại đó, hắn hoàn toàn xứng đáng là thiên kiêu tuyệt thế... Đương nhiên, nếu không có Giang Ly. Cho dù có Giang Ly, địa vị Lưu Du cũng nhất định ở trên cao. Diễn viên? Thời đó diễn viên trong mắt hắn thì là gì chứ. Hắn xưa nay luôn xem thường diễn viên, cho rằng đó là việc bán mặt kiếm lời, mất mặt. Kết quả... Hắn chẳng thể nghĩ tới, việc đuổi theo bước chân của tổ tiên, đi đến cuối cùng lại khiến mình trở thành cái bộ dạng mà mình ghét nhất. Lắc đầu, Lưu Du xua đi những ý nghĩ rối bời trong đầu... Vì hắn biết, ở thế giới này mới thật sự là thời đại thiên kiêu tung hoành. Ở thời đại này, hắn chẳng là cái gì. Nghĩ muốn tiếp tục theo dấu tổ tiên, hắn chỉ có thể dựa vào chính mình và tiền! Dựa vào thực lực của bản thân đã không đáng tin cậy, hiện tại hắn chỉ có thể liều mạng kiếm tiền, sau đó mua chuộc các mối quan hệ để tìm kiếm dấu vết tổ tiên. Chờ Lưu Du vào thang máy, Giang Ly từ trong phòng chứa đồ bước ra, chỉ có điều lần này hắn đã mặc một bộ đồ bảo an. Một thân trang phục màu đen, đeo kính đen, trên vai đậu một con chim, nhìn có chút dở hơi. Bất quá cũng không ai chú ý đến hắn, hắn cứ thế nghênh ngang đi lên lầu. Còn trong phòng chứa đồ, người ngổn ngang nằm trên mặt đất, quần áo của bọn họ đều bị một mồi lửa thiêu thành tro tàn. Từng người cởi trần bị đánh cho bất tỉnh trên mặt đất, toàn thân bị ai đó dùng son môi vẽ không biết bao nhiêu hình rùa, cầu ngày, người máy đóng cọc, cầu bao nuôi gì đó. Có người tỉnh trước, thấy trên người mình toàn hình vẽ gợi cảm, khóc không ra nước mắt nói: "Ta thề có chết cũng không mang cái này ra ngoài đường!" Đúng lúc này, một cô lao công mở cửa phòng chứa đồ, ngay lập tức cô ta sợ ngây người. Đầu tiên là thét lên, sau đó là tách tách tách chụp ảnh, điên cuồng đăng lên mạng xã hội. Mấy tên bảo an bị đánh tỉnh, lại nhìn hành động của cô lao công, từng người đều muốn phát điên rồi! Rất nhanh chuyện mấy tên bảo an bị hành hung, lột đồ vẽ bậy đã bị truyền ra. Mấy tên bảo an khác một bên cười nhạo bọn họ, vừa bắt đầu thông báo cho những người khác, bốn phía tìm kiếm bóng dáng Giang Ly. "Hổ ca, anh ở đó không?" Có người chạy đến một căn phòng, gõ cửa gọi lớn. Bên trong căn phòng, một thân hình cao đến hai mét, cánh tay to bằng bắp đùi người thường của một tên tráng hán, đang ép một cô gái vào tường, chuẩn bị tiến tới bước tiếp theo. Đột nhiên nghe cửa thùng thùng vang lên, lập tức bốc hỏa: "Có chuyện thì đánh rắm, không có chuyện thì cút!" "Hổ ca, em trai anh bị người ta đánh rồi!" Người bên ngoài kêu lên. Hổ ca nghe xong, hai ngón tay thô ráp như cái lông mày liền dựng lên... Oanh! Lối thoát hiểm hợp kim, toàn bộ cửa khóa, bị một bàn chân lớn đạp bay! Người vừa gõ cửa kia cũng rất nhanh nhẹn, sau khi gõ cửa liền trốn ra một bên, không dám đứng phía sau cánh cửa. Hiển nhiên, Hổ ca làm như vậy không phải một hai lần. Hổ ca tóm lấy người kia như tóm gà con, hỏi: "Tên nào dám bắt nạt em trai ta?" Người kia đáng thương nói: "Còn chưa tìm được, nhưng chắc chắn ở trong tòa nhà. Hắn trà trộn vào, đặc điểm của hắn là tóc ngắn, trên vai còn có con chim!" Hổ ca vứt cái tên tiểu đệ kia xuống đất, khiến hắn ngã sấp ngã ngửa. Đồng thời, Hổ ca móc tai nghe ra đeo, ra lệnh: "Bất kể các ngươi dùng cách gì, phải tìm cho ta tên đó và con chim! Ta muốn lột da hắn, hầm con chim của hắn!" "Rõ Hổ ca!" Trong tai nghe truyền đến tiếng kêu hưng phấn của một nhóm bảo an. Đồng thời có người báo cáo: "Hổ ca, tên kia khó xơi lắm, bảy tám anh em bọn em đều bị hắn hạ một chiêu rồi." Hổ ca nhếch mép, mặt mang hưng phấn nói: "Khó xơi? Hổ ca ta thích nhất khó xơi... Như vậy mới thú vị." Vừa nói, Hổ ca lấy từ trong túi ra một con thằn lằn da xanh ném xuống đất nói: "Da xanh, đi tìm cho ta tên đó!" Thằn lằn gật đầu, miệng nói tiếng người: "Vâng, Hổ ca." Thì ra con thằn lằn kia là một con ác ma! Chỉ là ở đây, hắn chỉ có thể làm sủng vật bị nuôi, những lúc quan trọng thì làm chút việc vặt, như tìm người chẳng hạn. Thằn lằn chui vào phòng quan sát, mười mấy màn hình hắn liếc mắt là có thể xem toàn bộ, rất nhanh hắn phát hiện Giang Ly đang trà trộn vào bên ngoài hội trường. "Hổ ca, tìm được rồi, hắn đang ở bên ngoài hội trường trao giải biển trời. Có vẻ như, hắn muốn vào bên trong." Thằn lằn báo cáo. Hổ ca gật đầu, thô bạo xé cửa thang máy dùng cho công nhân, sau đó không chờ thang máy đi lên mà trực tiếp nhảy vào, hai tay bám vào vách tường dùng sức kéo, cả người như mũi tên lao vụt lên cao mấy chục mét, sau đó hai chân liên tục đạp vào tường, một đường xông lên trên. Cùng lúc đó, nhân viên bảo an cũng đang sốt ruột chờ thang máy. "Hổ ca đi lên rồi, mọi người nói Hổ ca có thắng không? Tên nhãi kia cũng có chút thực lực đấy." Có người lo lắng. "Lo cái rắm, Hổ ca là ai? Đó là đại võ sư thật sự đó!" "Trước mặt đại võ sư, tất cả chỉ là cặn bã. Cho dù thằng nhãi đó có ba đầu sáu tay, hôm nay cũng phải trả giá đắt vì những gì hắn làm." "Ta đoán chừng lúc chúng ta lên thì thằng nhãi kia đã bị đánh thành đầu heo rồi." "Đánh thành đầu heo chưa đủ, ta muốn lột hết quần áo của nó ra!" Tên tiểu tử đáng thương trước đó bị Giang Ly thu thập giận dữ hét lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận