Đại Ma Vương Không Hợp Cách
Chương 218: Không có địa vị a
Chương 218: Không có địa vị à?
Nhưng Thông Thiên lại không hề nhúc nhích, hai mắt nhắm nghiền, không khác gì quá khứ, không có bất kỳ sinh cơ nào.
“Chẳng lẽ là ta nhìn nhầm?” Giang Ly nói nhỏ.
“Mọi người khỏe, ta Giang Ly lại trở về rồi đây!” Giang Ly còn chưa tiến vào lãnh thổ Đại Minh hoàng triều, đã rống to một tiếng về phía bầu trời.
Tiếng rống chấn thiên, âm thanh lan xa không biết bao nhiêu vạn dặm!
Ngay lập tức, thiên hạ chấn động!
“Ngọa Tào, cái tai họa kia lại trở về rồi!”
“Tên tiện nhân trở về rồi, mùa hè này sẽ không quá tẻ nhạt a!”
“Đều nói hắn đi về phía tây, ra Hàm Cốc quan chiến thiên thần rồi. Vốn cho rằng chuyến đi này ít nhất cũng phải một năm rưỡi, kết quả lúc này mới mấy ngày à?”
“Là bị đánh trở lại rồi sao?”
“Không giống, nghe cái giọng này, trung khí mười phần, rõ ràng là bộ dạng khải hoàn mà!”
Mọi người trên mạng xôn xao nghị luận, có người vui mừng, có kẻ sầu bi.
Vui mừng tự nhiên là người bình thường, mọi người tuy miệng mồm hùng hổ với Giang Ly, nhưng trong lòng vẫn rất cao hứng. Bởi vì họ biết, Giang Ly thật sự đứng về phía Nhân tộc, hơn nữa lại là một đại cao thủ. Có hắn ở đây, an toàn, an tâm!
Còn về những kẻ không thích Giang Ly, thì đêm không thể yên giấc…
“Phía trước chính là Hoàng Thành Đại Minh, đến đó, các ngươi tùy ý liền tốt. Đó là địa bàn của ta!” Giang Ly vô cùng cao hứng quơ hai tay, đời người khoảnh khắc đỉnh cao nhất, chẳng gì bằng cùng người quen khoe khoang.
Thấy Giang Ly bộ dáng đắc ý này, Cổ Khê hai mắt khẽ lật nói: “Ha ha… Xem ngươi đắc ý kìa, coi chừng ngươi về rồi, đến lúc đó ngay cả người tiếp đãi cũng không có.”
Giang Ly nói: “Sao có thể? Ta thế nhưng là hoàng đế Đại Minh! Ta về, còn có thể không ai nghênh đón? Ta đoán chừng, đội nghênh đón đó tối thiểu phải dài mười dặm!”
Trong lúc nói chuyện, Giang Ly dẫn theo mọi người một chụp lên đầu quạ đen, đã biến thành một con quạ đen to như núi nhỏ từ trên mây đen lao xuống.
Giang Ly càng thêm vui vẻ hô lớn: “Các con dân Đại Minh, hoàng đế của các ngươi trở về rồi đây!”
Đợi đến khi mọi người đáp xuống, Giang Ly nhìn cửa thành trống trơn, ngây dại cả mặt…
Ở bên trên, Cổ Khê ha ha cười nói: “Đây là cái mười dặm đón chào ngươi nói đó à?”
Cảnh Bắc cười hắc hắc: “Trên mặt đất có con kiến, cái này… cũng coi như con dân của ngươi đi?”
Giang Ly liếc hắn một cái nói: “Thôi đi, bà mẹ nó chứ, cũng quá không coi ta ra gì rồi.”
Đến khi cả đám người đi vào cửa thành Đại Minh hoàng thành, liền thấy một nữ hài ôm một chồng tử tài liệu một đường băng băng đi tới. Vừa chạy vừa hô: “Nhường một chút… Nhường một chút! Không thấy sao, không thấy sao, đều nhường một chút! Ta không thấy gì cả a!”
Sau đó cô bé kia lao thẳng đến trước mặt Giang Ly, phanh gấp lại, kêu lên: “Bệ hạ, ngươi về rồi, đến lượt ngươi phê tấu chương!”
Mặt Giang Ly trong nháy mắt liền đen lại, lấy mấy quyển ở trên ra, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Diệp Tử ở phía sau nói: “Ôi… Ta xa xôi chinh chiến ở phía tây trở về, ngươi đón ta như thế đó à?”
Tiểu Diệp Tử lý trực khí tráng nói: “Bằng không thì sao? Còn có màn mười dặm đón tiếp à? Đại ca, ngươi mới ra ngoài ba ngày! Chứ không phải mười ngày nửa tháng, mười năm tám năm. Ngươi thế này cùng lắm chỉ coi như ra ngoài đi toilet…”
Giang Ly liếc nàng một cái nói: “Nhà ngươi đi toilet mà lên Thượng Tam Thiên à? Rớt xuống Thái Bình Dương bơi về cũng không cần lâu vậy đâu?”
“Thôi thôi, bây giờ hoan nghênh bệ hạ về nhà. Đi đi, phê tấu chương đi.” Tiểu Diệp Tử nói vô cùng qua loa.
Giang Ly trực tiếp đem mấy cái tấu chương kia trả lại, lần nữa che kín khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Diệp Tử, rồi sau đó xoay người rời đi: “Quá đau lòng, đi thôi!”
Thấy Giang Ly thực sự đi, Cổ Khê có chút không chắc chắn bèn hỏi: “Thật đi đó à?”
Giang Ly gật đầu: “Đi!”
Cổ Khê nhìn về phía những người khác, chỉ thấy Mã Phong ở đó cười hì hì.
Tô Cửu thì thản nhiên lấy điện thoại di động ra chụp ảnh Đại Minh hoàng thành, đều là bộ dạng không hề để ý.
Lúc này Giang Ly nói với Cổ Khê: “Không quá ba giây, bọn họ sẽ phải cầu ta trở về.”
Sau đó liền nghe phía sau một loạt tiếng bước chân đi xa, đi theo quạ đen nói: “Lão đại, Tiểu Diệp Tử chạy mất rồi.”
Giang Ly kinh ngạc, quay đầu nhìn lại, giỏi nha con bé này, tung hai cái bím tóc dài chạy nhanh thoăn thoắt, chân sau còn tung cả bụi!
“Tiểu Diệp Tử, ngươi đi đâu đó?” Giang Ly hỏi.
Tiểu Diệp Tử không quay đầu lại kêu lên: “Ngươi không phê thì ta phải tìm người khác phê chứ, đằng sau còn một đống đó! Ngài muốn đi đâu chơi, tùy ý đi.”
Giang Ly chỉ vào mình nói: “Ta dù gì cũng là hoàng đế, ngươi lại cứ vậy bỏ mặc ta à? Nể mặt mũi ta chút có được không?”
“Mọi người đều bận cả! Ngài tùy ý đi nhé!” Tiểu Diệp Tử chạy mất dạng.
Nhìn vào cái cổng thành trống trơn…
Giang Ly xoa xoa mũi, bây giờ là về hay không đây?
“Lão đại, về không?” Quạ đen hỏi.
Giang Ly liếc hắn một cái nói: “Nói thừa, đi thôi, về nhà.”
Giang Ly cũng da mặt dày, không để ý ánh mắt kỳ quái của mọi người, sải bước đi vào.
Những người khác thấy thế, dồn dập cười, cùng nhau đi theo vào Đại Minh hoàng thành.
Không vào hoàng thành thì không biết, vào hoàng thành thì giật mình.
Chỉ vỏn vẹn ba ngày, Đại Minh hoàng thành vốn vẫn còn là một đống phế tích, giờ phút này đã là nhà cao san sát, kiến trúc cổ thành dãy.
Đại thụ che trời rợp bóng cây trên đường nhỏ, đá xanh lát đường, tiểu thương lui tới, vô cùng náo nhiệt.
Quan trọng là, ở đây, bạn có thể nhìn thấy những phong cảnh không giống với các quốc gia khác.
Các quốc gia khác, căn cứ vào hướng mà quốc gia mình chú trọng, nên những thứ lưu thông trên thị trường cũng khác thường.
Tề quốc là các sản phẩm khoa học kỹ thuật, còn Tần quốc thì lưu thông các loại thần binh lợi khí được rèn đúc cùng các loại đan dược pháp bảo.
Sở quốc lưu thông thì là đặc sản của nước mình…
Chỉ có Đại Minh quốc là không tầm thường, quốc gia nào cũng có, ai đến cũng không từ chối, như một nồi lẩu thập cẩm!
Không phải quốc gia khác không thể làm như vậy, chủ yếu là các quốc gia đều cân nhắc, tiền đều tự thành một hệ thống. Đến quốc gia khác, chuyển đổi vô cùng phiền phức, rất nhiều tiểu thương căn bản lười đi làm việc này.
Lão bách tính bình thường cũng coi không rõ, hạn chế sự giao dịch lẫn nhau.
Nhưng Đại Minh triều thì khác, ở đây, quốc gia đứng ra thành lập một hệ thống hối đoái tiền tệ, đến đây có thể trực tiếp đổi sang tiền của Đại Minh hoàng triều. Sau đó thống nhất đo lường, thống nhất mua bán. Vì có người chuyên giúp đỡ nhóm tiểu thương tính toán chuyện này, giảm bớt rất nhiều phiền phức cho mọi người, cho nên Đại Minh hoàng triều ở nơi này mới có thể mọc lên như nấm, cái gì cũng có.
Đây cũng là ý tưởng của Giang Ly từ ban đầu, chỉ là hắn cũng biết rõ chuyện này, nói thì dễ làm thì khó.
Nhưng vạn vạn không ngờ tới, Carl mấy người dĩ nhiên thật sự làm được chuyện này!
Chỉ là hiện tại xem ra, vẫn còn hơi rườm rà…
Giang Ly nghĩ, phải tìm cơ hội, cùng mấy lão già đó tâm sự về chuyện này. Nhân loại bản bộ tộc không thể tự vây mình ở cái thứ đo lường tiền bạc này chứ?
Chuyện như vậy, người khác không thể nói, nhưng Giang Ly thì có thể. Dù sao nói không rõ ràng, ta liền học mấy ông đồ Nho, nói không rõ ràng, ta động tay giải quyết a.
Xuyên qua đường phố trung tâm, thẳng đến hoàng thành, vào hoàng thành, Giang Ly liền thấy người đi lại trong hoàng thành, ai nấy đều bận đến nỗi chân không chạm đất bay tứ tung.
Không sai, tất cả mọi người đều không phải chạy, mà là bay!
Hiển nhiên, đám người chuyên làm việc này đều cố tình chọn tu sĩ.
Bất quá cũng không phải không có người bình thường làm việc, một số việc không cần bay nhảy, chỉ cần sắp xếp trên máy tính, thì vẫn có người thường. Mặt khác là nhà bếp và phục vụ, đều là người bình thường.
Giang Ly đi một đường, hiểu rõ ra, dần dần lại càng bội phục năng lực làm việc của Carl, Lỗ Ấu Nam.
Ngắn ngủi mấy ngày, một đế quốc đã được vận hành trở lại như thế!
“Quả nhiên, mình giỏi không bằng tìm người giỏi a.” Giang Ly từ đáy lòng cảm khái.
Đến khi Giang Ly vào trong đại điện, liền thấy Carl đang nhanh chóng xem xét những việc trong tay.
Nghe thấy tiếng bước chân, Carl khẽ ngẩng đầu, nhìn lướt Giang Ly, sau đó gật đầu nói: “Ngươi về rồi? Vào làm việc đi.”
Giang Ly: “@# $@#%…”
Giang Ly muốn khóc không ra nước mắt à, hắn dù sao cũng là ra ngoài đại chiến một trận, diệt hai tôn thiên thần, còn thu một đám yêu quái làm đàn em. Kết quả… hắn về rồi, không một ai nhiệt tình một chút.
Bất quá cuối cùng Giang Ly vẫn là nhịn, dù sao, người ta đang làm việc thực tế, hơn nữa cũng đích thật là bận.
Cho dù vậy, Giang Ly vẫn cứ ép buộc tất cả tập hợp một chỗ, đóng cửa lớn lại, bắt đầu giới thiệu những người mình mang tới.
“Cuối cùng cũng có người đến giúp đỡ, tốt quá rồi.” Tiểu Diệp Tử nước mắt đã sắp rơi.
Carl cũng thở phào nhẹ nhõm nói: “Nếu thành viên tổ chức của ngươi đều đến rồi, thì ta có thể mặc kệ chứ?”
Giang Ly lập tức xông tới, ôm lấy vai Carl nói: “Huynh đệ tốt, đừng vậy mà. Ngươi xem, không phải ngươi đang làm rất tốt đó sao? Cứ làm tiếp đi, thật sự không được, cái ghế hoàng đế này cho ngươi làm?”
Carl liếc Giang Ly một cái nói: “Không thích đáng, đây không phải hoàng đế, cái này là nô lệ! Mệt mỏi quá…”
Giang Ly nói: “Ngươi bận rộn cũng không sao, chúng ta đi ngâm suối nước nóng, thi nhau tè xem ai xa hơn thì sao? Thư giãn chút tinh thần.”
“Ta vẫn nên đi làm việc đi…” Carl nhìn Giang Ly như nhìn một kẻ ngốc, giữ khoảng cách mười mét với Giang Ly.
Mọi người thì một trận mỉm cười… Biết tên Giang Ly này không đáng tin, chỉ là không ngờ tới tên này không biết xấu hổ như vậy, thật sự không phải là người!
Cổ Khê nhịn không được mắng: “Giang Ly, ngươi nói với một cô gái những lời này, ngươi còn có thể vô sỉ hơn nữa à?”
Giang Ly lười giải thích, liếc Cổ Khê nói: “Sao nào? Ngươi cũng muốn cùng bọn ta thi xem ai tè xa hơn à?”
“Cút!” Cổ Khê nghiến răng nghiến lợi muốn vung nắm đấm đánh người.
Ngược lại Tô Cửu khẽ hành lễ với Giang Ly nói: “Bệ hạ, chúng ta đều là người mới đến, đối với nơi này cái gì cũng không quen thuộc. Tùy tiện nhúng tay vào chuyện ở đây không hay lắm nhỉ? Nếu không, trước mắt chúng ta có thể làm việc gì đó, giúp mọi người một chút thôi? Chờ làm xong việc, chúng ta lại ra ngoài du ngoạn tốt hơn.”
Tô Cửu dù gì cũng là người từng trải, tuy bên ngoài hay nói đùa với Giang Ly, nhưng ở đây. Nàng rất rõ ràng, ở đây có rất nhiều người là thủ hạ của Giang Ly, ở đây phải cho đủ mặt mũi cho Giang Ly mới được. Đến lúc không có người, đó là một cách nói khác.
Hơn nữa, lời nói của nàng rất rõ ràng, bọn họ chỉ đến giúp, không phải đến tranh công, lại càng không phải đến chiếm tiện nghi, hái quả đào.
Nghe thấy lời này, quả nhiên, Dương Dương, Bộ Tùng mấy người thầm nhẹ nhõm thở ra.
Giang Ly nghe thấy lời này, cảm kích liếc nhìn Tô Cửu, quả nhiên, vào thời khắc mấu chốt vẫn là tỷ tỷ khiến người bớt lo à.
Mã Phong cũng đến trước hành lễ nói: “Bệ hạ, Tô tiểu thư nói rất đúng, nếu có việc cần làm, cứ tùy thời gọi chúng ta. Đợi làm xong việc, chúng ta liền ra ngoài dạo một chút, thưởng thức cảnh đẹp phương đông.”
Lúc này Lỗ Ấu Nam mở miệng: “Tốt, tốt… Nơi này đều không phải là người ngoài. Mấy vị huynh đệ tỷ muội có thể đến đây, nói rõ đều là người hắn tín nhiệm. Nói thật, chúng ta không có nhiều ham muốn đối với quyền lực lắm. Ở đây bận rộn bù đầu, chỉ là nghĩ Nhân tộc về sau có thể tốt hơn chút, bản thân cũng tận một phần sức lực mà thôi. Vị tỷ tỷ này em giúp ta đi.”
Nói câu này, Lỗ Ấu Nam đã ôm lấy cánh tay Tô Cửu, một tay khác thì lôi kéo Cổ Khê nói: “Muội muội, chân ngươi trắng thật đó nha?”
Cổ Khê lần đầu tiên bị nữ nhân trêu đùa lưu manh, khuôn mặt xinh đẹp trong nháy mắt liền đỏ lên…
Sau đó Lỗ Ấu Nam ghé vào tai Cổ Khê, nói gì đó, mấy cô nàng gian giảo nhìn Carl, rồi sau đó nhìn Giang Ly với vẻ mặt cổ quái, cuối cùng sau khi hiểu ra thì cười hắc hắc.
Thấy cảnh này, Giang Ly biết, mình không cần lo lắng chuyện của những người này nữa.
Quả nhiên, vật họp theo loài, người chia theo nhóm.
Những người Giang Ly đồng ý đều là một loại người, không có quá lớn ham muốn đối với cái gọi là quyền lực.
Dù cho là Carl, hắn cũng không có hứng thú với quyền lực ở đây, trong đầu chỉ có đế quốc Macedonia của hắn thôi. Dù sao, đó mới là giang sơn một tay hắn gây dựng, càng có cảm giác thành tựu…
Như kiểu so với việc nhận nuôi một đứa trẻ, dù sao cũng không phải do mình sinh ra thân thiết;
Huống chi, phụ mẫu của đứa trẻ được nhận nuôi này ở ngay bên cạnh, càng quá phận hơn là phụ mẫu của đứa bé đó cũng ăn uống đồ của hắn, cái này ai đổi lại đều muốn vứt đứa trẻ đi cả chứ?
Không có lợi ích giằng xé, cái còn lại chính là tình cảm, cho nên chung sống rất hòa hợp.
Đến ngày thứ hai, một đám người đã bắt đầu phân công việc.
Ai cũng không khách khí, ai cần thì gọi người, ai bị gọi liền đi.
Bất kể là Cổ Khê hay Mã Phong, Cảnh Bắc, Nghiêm Dư Giáng mấy người, hay là Tô Cửu mấy người, vốn là những người quản lý ở một phương.
Tuy chưa quản lý qua một quốc gia, nhưng thủ đoạn xử lý công việc cũng đều giống nhau, cho nên bắt tay vào làm rất nhanh, xử lý sự việc cũng rất hiệu quả.
Có đám người này vào vị trí, toàn bộ cơ quan quốc gia Đại Minh hoàng triều vận hành nhanh hơn.
Còn về phần Giang Ly…
“Thoải mái!” Giang Ly nhìn đồng hồ đã mười một giờ, cuối cùng cũng rời giường.
Hắc Liên nhìn Giang Ly nói: “Ngươi cũng biết giữ mặt chút đi? Những người kia đang mệt sắp chết, ngươi ngủ ở đây giấc thẳng cẳng?”
Giang Ly lý trực khí tráng nói: “Ngươi hiểu cái gì? Ta đây là nghỉ ngơi dưỡng sức, lát nữa còn muốn khẩu chiến với đám ông đồ Nho, còn phải đại chiến với đám thiên thần trên trời nữa.”
Hắc Liên liếc hắn một cái nói: “Đó là lực lượng của ta!”
Giang Ly nói: “Bây giờ là của ta…”
“Phi! Đừng có dày mặt.” Hắc Liên không chút khách khí mắng.
Giang Ly da mặt tự nhiên là dày cộm, không quan trọng nói: “Tùy ngươi nói sao thì nói… Dù sao cái mặt này, có hay không cũng như vậy.”
Đúng lúc này, có người đưa tới một phong thư.
Giang Ly mở ra xem, lập tức vui vẻ.
Phong thư này là thúc giục Giang Ly mau chóng tiến đến Tề Quốc đô thành, khai hội thất quốc.
Hóa ra, những ngày Giang Ly rời đi, đại hội đã bắt đầu rồi. Nhưng Giang Ly không có mặt, nên không có cách nào khai hội, vì chủ yếu sức chiến đấu là Giang Ly… Hắn không có ở đó, mọi người bàn luận hay đến đâu cũng vô dụng. Cuối cùng vẫn phải tìm Giang Ly để thương lượng lại…
Cho nên, mãi mới kéo dài được.
Nhưng Thông Thiên lại không hề nhúc nhích, hai mắt nhắm nghiền, không khác gì quá khứ, không có bất kỳ sinh cơ nào.
“Chẳng lẽ là ta nhìn nhầm?” Giang Ly nói nhỏ.
“Mọi người khỏe, ta Giang Ly lại trở về rồi đây!” Giang Ly còn chưa tiến vào lãnh thổ Đại Minh hoàng triều, đã rống to một tiếng về phía bầu trời.
Tiếng rống chấn thiên, âm thanh lan xa không biết bao nhiêu vạn dặm!
Ngay lập tức, thiên hạ chấn động!
“Ngọa Tào, cái tai họa kia lại trở về rồi!”
“Tên tiện nhân trở về rồi, mùa hè này sẽ không quá tẻ nhạt a!”
“Đều nói hắn đi về phía tây, ra Hàm Cốc quan chiến thiên thần rồi. Vốn cho rằng chuyến đi này ít nhất cũng phải một năm rưỡi, kết quả lúc này mới mấy ngày à?”
“Là bị đánh trở lại rồi sao?”
“Không giống, nghe cái giọng này, trung khí mười phần, rõ ràng là bộ dạng khải hoàn mà!”
Mọi người trên mạng xôn xao nghị luận, có người vui mừng, có kẻ sầu bi.
Vui mừng tự nhiên là người bình thường, mọi người tuy miệng mồm hùng hổ với Giang Ly, nhưng trong lòng vẫn rất cao hứng. Bởi vì họ biết, Giang Ly thật sự đứng về phía Nhân tộc, hơn nữa lại là một đại cao thủ. Có hắn ở đây, an toàn, an tâm!
Còn về những kẻ không thích Giang Ly, thì đêm không thể yên giấc…
“Phía trước chính là Hoàng Thành Đại Minh, đến đó, các ngươi tùy ý liền tốt. Đó là địa bàn của ta!” Giang Ly vô cùng cao hứng quơ hai tay, đời người khoảnh khắc đỉnh cao nhất, chẳng gì bằng cùng người quen khoe khoang.
Thấy Giang Ly bộ dáng đắc ý này, Cổ Khê hai mắt khẽ lật nói: “Ha ha… Xem ngươi đắc ý kìa, coi chừng ngươi về rồi, đến lúc đó ngay cả người tiếp đãi cũng không có.”
Giang Ly nói: “Sao có thể? Ta thế nhưng là hoàng đế Đại Minh! Ta về, còn có thể không ai nghênh đón? Ta đoán chừng, đội nghênh đón đó tối thiểu phải dài mười dặm!”
Trong lúc nói chuyện, Giang Ly dẫn theo mọi người một chụp lên đầu quạ đen, đã biến thành một con quạ đen to như núi nhỏ từ trên mây đen lao xuống.
Giang Ly càng thêm vui vẻ hô lớn: “Các con dân Đại Minh, hoàng đế của các ngươi trở về rồi đây!”
Đợi đến khi mọi người đáp xuống, Giang Ly nhìn cửa thành trống trơn, ngây dại cả mặt…
Ở bên trên, Cổ Khê ha ha cười nói: “Đây là cái mười dặm đón chào ngươi nói đó à?”
Cảnh Bắc cười hắc hắc: “Trên mặt đất có con kiến, cái này… cũng coi như con dân của ngươi đi?”
Giang Ly liếc hắn một cái nói: “Thôi đi, bà mẹ nó chứ, cũng quá không coi ta ra gì rồi.”
Đến khi cả đám người đi vào cửa thành Đại Minh hoàng thành, liền thấy một nữ hài ôm một chồng tử tài liệu một đường băng băng đi tới. Vừa chạy vừa hô: “Nhường một chút… Nhường một chút! Không thấy sao, không thấy sao, đều nhường một chút! Ta không thấy gì cả a!”
Sau đó cô bé kia lao thẳng đến trước mặt Giang Ly, phanh gấp lại, kêu lên: “Bệ hạ, ngươi về rồi, đến lượt ngươi phê tấu chương!”
Mặt Giang Ly trong nháy mắt liền đen lại, lấy mấy quyển ở trên ra, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Diệp Tử ở phía sau nói: “Ôi… Ta xa xôi chinh chiến ở phía tây trở về, ngươi đón ta như thế đó à?”
Tiểu Diệp Tử lý trực khí tráng nói: “Bằng không thì sao? Còn có màn mười dặm đón tiếp à? Đại ca, ngươi mới ra ngoài ba ngày! Chứ không phải mười ngày nửa tháng, mười năm tám năm. Ngươi thế này cùng lắm chỉ coi như ra ngoài đi toilet…”
Giang Ly liếc nàng một cái nói: “Nhà ngươi đi toilet mà lên Thượng Tam Thiên à? Rớt xuống Thái Bình Dương bơi về cũng không cần lâu vậy đâu?”
“Thôi thôi, bây giờ hoan nghênh bệ hạ về nhà. Đi đi, phê tấu chương đi.” Tiểu Diệp Tử nói vô cùng qua loa.
Giang Ly trực tiếp đem mấy cái tấu chương kia trả lại, lần nữa che kín khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Diệp Tử, rồi sau đó xoay người rời đi: “Quá đau lòng, đi thôi!”
Thấy Giang Ly thực sự đi, Cổ Khê có chút không chắc chắn bèn hỏi: “Thật đi đó à?”
Giang Ly gật đầu: “Đi!”
Cổ Khê nhìn về phía những người khác, chỉ thấy Mã Phong ở đó cười hì hì.
Tô Cửu thì thản nhiên lấy điện thoại di động ra chụp ảnh Đại Minh hoàng thành, đều là bộ dạng không hề để ý.
Lúc này Giang Ly nói với Cổ Khê: “Không quá ba giây, bọn họ sẽ phải cầu ta trở về.”
Sau đó liền nghe phía sau một loạt tiếng bước chân đi xa, đi theo quạ đen nói: “Lão đại, Tiểu Diệp Tử chạy mất rồi.”
Giang Ly kinh ngạc, quay đầu nhìn lại, giỏi nha con bé này, tung hai cái bím tóc dài chạy nhanh thoăn thoắt, chân sau còn tung cả bụi!
“Tiểu Diệp Tử, ngươi đi đâu đó?” Giang Ly hỏi.
Tiểu Diệp Tử không quay đầu lại kêu lên: “Ngươi không phê thì ta phải tìm người khác phê chứ, đằng sau còn một đống đó! Ngài muốn đi đâu chơi, tùy ý đi.”
Giang Ly chỉ vào mình nói: “Ta dù gì cũng là hoàng đế, ngươi lại cứ vậy bỏ mặc ta à? Nể mặt mũi ta chút có được không?”
“Mọi người đều bận cả! Ngài tùy ý đi nhé!” Tiểu Diệp Tử chạy mất dạng.
Nhìn vào cái cổng thành trống trơn…
Giang Ly xoa xoa mũi, bây giờ là về hay không đây?
“Lão đại, về không?” Quạ đen hỏi.
Giang Ly liếc hắn một cái nói: “Nói thừa, đi thôi, về nhà.”
Giang Ly cũng da mặt dày, không để ý ánh mắt kỳ quái của mọi người, sải bước đi vào.
Những người khác thấy thế, dồn dập cười, cùng nhau đi theo vào Đại Minh hoàng thành.
Không vào hoàng thành thì không biết, vào hoàng thành thì giật mình.
Chỉ vỏn vẹn ba ngày, Đại Minh hoàng thành vốn vẫn còn là một đống phế tích, giờ phút này đã là nhà cao san sát, kiến trúc cổ thành dãy.
Đại thụ che trời rợp bóng cây trên đường nhỏ, đá xanh lát đường, tiểu thương lui tới, vô cùng náo nhiệt.
Quan trọng là, ở đây, bạn có thể nhìn thấy những phong cảnh không giống với các quốc gia khác.
Các quốc gia khác, căn cứ vào hướng mà quốc gia mình chú trọng, nên những thứ lưu thông trên thị trường cũng khác thường.
Tề quốc là các sản phẩm khoa học kỹ thuật, còn Tần quốc thì lưu thông các loại thần binh lợi khí được rèn đúc cùng các loại đan dược pháp bảo.
Sở quốc lưu thông thì là đặc sản của nước mình…
Chỉ có Đại Minh quốc là không tầm thường, quốc gia nào cũng có, ai đến cũng không từ chối, như một nồi lẩu thập cẩm!
Không phải quốc gia khác không thể làm như vậy, chủ yếu là các quốc gia đều cân nhắc, tiền đều tự thành một hệ thống. Đến quốc gia khác, chuyển đổi vô cùng phiền phức, rất nhiều tiểu thương căn bản lười đi làm việc này.
Lão bách tính bình thường cũng coi không rõ, hạn chế sự giao dịch lẫn nhau.
Nhưng Đại Minh triều thì khác, ở đây, quốc gia đứng ra thành lập một hệ thống hối đoái tiền tệ, đến đây có thể trực tiếp đổi sang tiền của Đại Minh hoàng triều. Sau đó thống nhất đo lường, thống nhất mua bán. Vì có người chuyên giúp đỡ nhóm tiểu thương tính toán chuyện này, giảm bớt rất nhiều phiền phức cho mọi người, cho nên Đại Minh hoàng triều ở nơi này mới có thể mọc lên như nấm, cái gì cũng có.
Đây cũng là ý tưởng của Giang Ly từ ban đầu, chỉ là hắn cũng biết rõ chuyện này, nói thì dễ làm thì khó.
Nhưng vạn vạn không ngờ tới, Carl mấy người dĩ nhiên thật sự làm được chuyện này!
Chỉ là hiện tại xem ra, vẫn còn hơi rườm rà…
Giang Ly nghĩ, phải tìm cơ hội, cùng mấy lão già đó tâm sự về chuyện này. Nhân loại bản bộ tộc không thể tự vây mình ở cái thứ đo lường tiền bạc này chứ?
Chuyện như vậy, người khác không thể nói, nhưng Giang Ly thì có thể. Dù sao nói không rõ ràng, ta liền học mấy ông đồ Nho, nói không rõ ràng, ta động tay giải quyết a.
Xuyên qua đường phố trung tâm, thẳng đến hoàng thành, vào hoàng thành, Giang Ly liền thấy người đi lại trong hoàng thành, ai nấy đều bận đến nỗi chân không chạm đất bay tứ tung.
Không sai, tất cả mọi người đều không phải chạy, mà là bay!
Hiển nhiên, đám người chuyên làm việc này đều cố tình chọn tu sĩ.
Bất quá cũng không phải không có người bình thường làm việc, một số việc không cần bay nhảy, chỉ cần sắp xếp trên máy tính, thì vẫn có người thường. Mặt khác là nhà bếp và phục vụ, đều là người bình thường.
Giang Ly đi một đường, hiểu rõ ra, dần dần lại càng bội phục năng lực làm việc của Carl, Lỗ Ấu Nam.
Ngắn ngủi mấy ngày, một đế quốc đã được vận hành trở lại như thế!
“Quả nhiên, mình giỏi không bằng tìm người giỏi a.” Giang Ly từ đáy lòng cảm khái.
Đến khi Giang Ly vào trong đại điện, liền thấy Carl đang nhanh chóng xem xét những việc trong tay.
Nghe thấy tiếng bước chân, Carl khẽ ngẩng đầu, nhìn lướt Giang Ly, sau đó gật đầu nói: “Ngươi về rồi? Vào làm việc đi.”
Giang Ly: “@# $@#%…”
Giang Ly muốn khóc không ra nước mắt à, hắn dù sao cũng là ra ngoài đại chiến một trận, diệt hai tôn thiên thần, còn thu một đám yêu quái làm đàn em. Kết quả… hắn về rồi, không một ai nhiệt tình một chút.
Bất quá cuối cùng Giang Ly vẫn là nhịn, dù sao, người ta đang làm việc thực tế, hơn nữa cũng đích thật là bận.
Cho dù vậy, Giang Ly vẫn cứ ép buộc tất cả tập hợp một chỗ, đóng cửa lớn lại, bắt đầu giới thiệu những người mình mang tới.
“Cuối cùng cũng có người đến giúp đỡ, tốt quá rồi.” Tiểu Diệp Tử nước mắt đã sắp rơi.
Carl cũng thở phào nhẹ nhõm nói: “Nếu thành viên tổ chức của ngươi đều đến rồi, thì ta có thể mặc kệ chứ?”
Giang Ly lập tức xông tới, ôm lấy vai Carl nói: “Huynh đệ tốt, đừng vậy mà. Ngươi xem, không phải ngươi đang làm rất tốt đó sao? Cứ làm tiếp đi, thật sự không được, cái ghế hoàng đế này cho ngươi làm?”
Carl liếc Giang Ly một cái nói: “Không thích đáng, đây không phải hoàng đế, cái này là nô lệ! Mệt mỏi quá…”
Giang Ly nói: “Ngươi bận rộn cũng không sao, chúng ta đi ngâm suối nước nóng, thi nhau tè xem ai xa hơn thì sao? Thư giãn chút tinh thần.”
“Ta vẫn nên đi làm việc đi…” Carl nhìn Giang Ly như nhìn một kẻ ngốc, giữ khoảng cách mười mét với Giang Ly.
Mọi người thì một trận mỉm cười… Biết tên Giang Ly này không đáng tin, chỉ là không ngờ tới tên này không biết xấu hổ như vậy, thật sự không phải là người!
Cổ Khê nhịn không được mắng: “Giang Ly, ngươi nói với một cô gái những lời này, ngươi còn có thể vô sỉ hơn nữa à?”
Giang Ly lười giải thích, liếc Cổ Khê nói: “Sao nào? Ngươi cũng muốn cùng bọn ta thi xem ai tè xa hơn à?”
“Cút!” Cổ Khê nghiến răng nghiến lợi muốn vung nắm đấm đánh người.
Ngược lại Tô Cửu khẽ hành lễ với Giang Ly nói: “Bệ hạ, chúng ta đều là người mới đến, đối với nơi này cái gì cũng không quen thuộc. Tùy tiện nhúng tay vào chuyện ở đây không hay lắm nhỉ? Nếu không, trước mắt chúng ta có thể làm việc gì đó, giúp mọi người một chút thôi? Chờ làm xong việc, chúng ta lại ra ngoài du ngoạn tốt hơn.”
Tô Cửu dù gì cũng là người từng trải, tuy bên ngoài hay nói đùa với Giang Ly, nhưng ở đây. Nàng rất rõ ràng, ở đây có rất nhiều người là thủ hạ của Giang Ly, ở đây phải cho đủ mặt mũi cho Giang Ly mới được. Đến lúc không có người, đó là một cách nói khác.
Hơn nữa, lời nói của nàng rất rõ ràng, bọn họ chỉ đến giúp, không phải đến tranh công, lại càng không phải đến chiếm tiện nghi, hái quả đào.
Nghe thấy lời này, quả nhiên, Dương Dương, Bộ Tùng mấy người thầm nhẹ nhõm thở ra.
Giang Ly nghe thấy lời này, cảm kích liếc nhìn Tô Cửu, quả nhiên, vào thời khắc mấu chốt vẫn là tỷ tỷ khiến người bớt lo à.
Mã Phong cũng đến trước hành lễ nói: “Bệ hạ, Tô tiểu thư nói rất đúng, nếu có việc cần làm, cứ tùy thời gọi chúng ta. Đợi làm xong việc, chúng ta liền ra ngoài dạo một chút, thưởng thức cảnh đẹp phương đông.”
Lúc này Lỗ Ấu Nam mở miệng: “Tốt, tốt… Nơi này đều không phải là người ngoài. Mấy vị huynh đệ tỷ muội có thể đến đây, nói rõ đều là người hắn tín nhiệm. Nói thật, chúng ta không có nhiều ham muốn đối với quyền lực lắm. Ở đây bận rộn bù đầu, chỉ là nghĩ Nhân tộc về sau có thể tốt hơn chút, bản thân cũng tận một phần sức lực mà thôi. Vị tỷ tỷ này em giúp ta đi.”
Nói câu này, Lỗ Ấu Nam đã ôm lấy cánh tay Tô Cửu, một tay khác thì lôi kéo Cổ Khê nói: “Muội muội, chân ngươi trắng thật đó nha?”
Cổ Khê lần đầu tiên bị nữ nhân trêu đùa lưu manh, khuôn mặt xinh đẹp trong nháy mắt liền đỏ lên…
Sau đó Lỗ Ấu Nam ghé vào tai Cổ Khê, nói gì đó, mấy cô nàng gian giảo nhìn Carl, rồi sau đó nhìn Giang Ly với vẻ mặt cổ quái, cuối cùng sau khi hiểu ra thì cười hắc hắc.
Thấy cảnh này, Giang Ly biết, mình không cần lo lắng chuyện của những người này nữa.
Quả nhiên, vật họp theo loài, người chia theo nhóm.
Những người Giang Ly đồng ý đều là một loại người, không có quá lớn ham muốn đối với cái gọi là quyền lực.
Dù cho là Carl, hắn cũng không có hứng thú với quyền lực ở đây, trong đầu chỉ có đế quốc Macedonia của hắn thôi. Dù sao, đó mới là giang sơn một tay hắn gây dựng, càng có cảm giác thành tựu…
Như kiểu so với việc nhận nuôi một đứa trẻ, dù sao cũng không phải do mình sinh ra thân thiết;
Huống chi, phụ mẫu của đứa trẻ được nhận nuôi này ở ngay bên cạnh, càng quá phận hơn là phụ mẫu của đứa bé đó cũng ăn uống đồ của hắn, cái này ai đổi lại đều muốn vứt đứa trẻ đi cả chứ?
Không có lợi ích giằng xé, cái còn lại chính là tình cảm, cho nên chung sống rất hòa hợp.
Đến ngày thứ hai, một đám người đã bắt đầu phân công việc.
Ai cũng không khách khí, ai cần thì gọi người, ai bị gọi liền đi.
Bất kể là Cổ Khê hay Mã Phong, Cảnh Bắc, Nghiêm Dư Giáng mấy người, hay là Tô Cửu mấy người, vốn là những người quản lý ở một phương.
Tuy chưa quản lý qua một quốc gia, nhưng thủ đoạn xử lý công việc cũng đều giống nhau, cho nên bắt tay vào làm rất nhanh, xử lý sự việc cũng rất hiệu quả.
Có đám người này vào vị trí, toàn bộ cơ quan quốc gia Đại Minh hoàng triều vận hành nhanh hơn.
Còn về phần Giang Ly…
“Thoải mái!” Giang Ly nhìn đồng hồ đã mười một giờ, cuối cùng cũng rời giường.
Hắc Liên nhìn Giang Ly nói: “Ngươi cũng biết giữ mặt chút đi? Những người kia đang mệt sắp chết, ngươi ngủ ở đây giấc thẳng cẳng?”
Giang Ly lý trực khí tráng nói: “Ngươi hiểu cái gì? Ta đây là nghỉ ngơi dưỡng sức, lát nữa còn muốn khẩu chiến với đám ông đồ Nho, còn phải đại chiến với đám thiên thần trên trời nữa.”
Hắc Liên liếc hắn một cái nói: “Đó là lực lượng của ta!”
Giang Ly nói: “Bây giờ là của ta…”
“Phi! Đừng có dày mặt.” Hắc Liên không chút khách khí mắng.
Giang Ly da mặt tự nhiên là dày cộm, không quan trọng nói: “Tùy ngươi nói sao thì nói… Dù sao cái mặt này, có hay không cũng như vậy.”
Đúng lúc này, có người đưa tới một phong thư.
Giang Ly mở ra xem, lập tức vui vẻ.
Phong thư này là thúc giục Giang Ly mau chóng tiến đến Tề Quốc đô thành, khai hội thất quốc.
Hóa ra, những ngày Giang Ly rời đi, đại hội đã bắt đầu rồi. Nhưng Giang Ly không có mặt, nên không có cách nào khai hội, vì chủ yếu sức chiến đấu là Giang Ly… Hắn không có ở đó, mọi người bàn luận hay đến đâu cũng vô dụng. Cuối cùng vẫn phải tìm Giang Ly để thương lượng lại…
Cho nên, mãi mới kéo dài được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận