Đại Ma Vương Không Hợp Cách
Chương 196: Đến a, ngươi chơi chết ta a
Giang Ly xoay người tiến tới, trán hai người gần như sắp chạm vào nhau, Giang Ly cười toe toét nói: "Ta muốn thử xem."
"Đại trận của ta vẫn còn ở đây, ngươi thật sự muốn thử một chút? Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, trước đây một trong ba người Thanh Liên thiếu niên nguyên thủy cũng đã từng chịu thiệt ở chỗ này. Ngươi xuất thân từ một tinh cầu phế thải linh khí cằn cỗi của đại lục nguyên thủy, nơi đó tiên thiên linh khí không đủ. Dù có trường sinh đại đạo cùng huyết mạch tuyệt thế, ngươi có thể đi được bao xa?" Văn Trọng khiêu khích.
Giang Ly nghiêng đầu nói: "Đừng nói vô ích, ta chỉ hỏi ngươi, ta đánh nát cái trận này của ngươi, ngươi có chịu nói cho ta chuyện về lão tử ta không?"
Văn Trọng đáp: "Ngươi cứ phá trận đi rồi nói."
Dứt lời, Văn Trọng hóa thành lôi đình biến mất.
Khoảnh khắc sau, cảnh tượng xung quanh vỡ tan, hoàn toàn biến thành một thế giới hắc ám cùng lôi đình cùng tồn tại.
Lôi đình xé ngang trời, tiếng long ngâm vang vọng không ngớt bên tai. Uy áp cuồn cuộn từ trên trời giáng xuống.
Mơ hồ trong bóng tối, Giang Ly thấy những nhân ảnh qua lại, mang theo từng đợt phong lôi cuồn cuộn.
"Giang Ly, trận này tên là lôi nguyên tinh đấu đại trận, còn gọi là cửu cực lôi đình sao băng đại trận. Trận này phát động không chỉ có lôi đình chi lực mà còn có phong vân hỗ trợ. Nếu không chịu nổi thì ngươi cứ sớm đầu hàng đi. Đương nhiên, ngươi đã diệt tông môn của Phong Thần Phong bà, lần này nàng e là sẽ ra tay ác độc đấy." Âm thanh của Văn Trọng vọng đến, vô cùng nhẹ nhàng, tựa hồ không xem Giang Ly ra gì.
Ít nhất thì hắn không cho rằng Giang Ly có thể thoát khỏi đại trận hoặc là có thể kiên trì được.
Giang Ly liếc mắt nhìn vào bóng tối, cười nói: "Ngươi gọi cái này là đại trận?"
Trong lòng Văn Trọng có dự cảm chẳng lành, nhưng hắn có niềm tin tuyệt đối vào đại trận này. Vì đại trận này là tâm huyết cả đời hắn, năm đó còn từng nhốt ba người trong Thanh Liên nguyên thủy.
Hắn không tin, thực lực của Giang Ly có thể hơn Thanh Liên nguyên thủy năm xưa sao?
Thế là Văn Trọng nói: "Đừng có cãi cùn, ngươi muốn phá trận, cứ việc thử xem. Khởi trận, giết!"
Theo lệnh của Văn Trọng, hai mươi tư tôn Lôi Bộ thiên thần trong đại trận đồng loạt ra tay.
"Gió lớn nổi lên!" Một giọng nữ vang lên, ngay sau đó cuồng phong gào thét, hắc phong rít gào giận dữ.
Giang Ly có thể cảm nhận được, hắc phong không phải đơn thuần là phong, mà là mang một loại cảm giác tương tự Tốn Phong Quyền trong Lam Tinh. Trong gió mang theo lực phong hóa, dường như muốn làm mục nát nhục thân và linh hồn của Giang Ly. Đồng thời, cuồng phong còn kèm theo một loại thuộc tính đặc biệt, khiến Giang Ly buồn ngủ.
"Xuân khốn thu mệt, ngủ đi." Giọng nữ lại vang lên.
"Mây chuyển." Một giọng nói già nua vang lên, mây đen xoay chuyển, ngay lập tức những Lôi Long, Lôi Phượng đang bay lượn trên bầu trời đảo chiều, gào thét lao thẳng về phía Giang Ly!
Từng đạo lôi đình như ngàn vạn Lôi Long, Phượng Hoàng đánh giết tới.
Giang Ly mơ hồ thấy trong thân rồng, phượng có những cây kim lôi đình xuyên qua hư không. Hiển nhiên lôi đình chỉ là ngụy trang, còn những cây kim mới là sát chiêu.
"Lôi lên!" Đám người cùng nhau hô lớn.
Mây đen trên đầu Giang Ly hóa thành một cái phễu khổng lồ, cái phễu hạ xuống như một vòng xoáy giữa biển cả, hút hết lôi đình trong mây đen, hội tụ, ép chặt lại rồi hóa thành từng đợt lôi đình trút xuống!
Trong chốc lát, trên trời dưới đất, bốn phương tám hướng đều là lôi đình cuồn cuộn, sát kiếp xuất hiện!
"Giang Ly, đây mới là món khai vị, nếu như đến đây ngươi cũng không chống được. Vậy thì chắc chắn ngươi không làm ta đau đầu nổi đâu..." Giọng của Văn Trọng truyền tới.
Giang Ly đáp ừ một tiếng rồi giậm chân: "Pháp tướng thiên địa!"
Oanh!
Ma lực trong cơ thể Giang Ly bùng nổ, theo thân thể vươn lên, ngay tức khắc hóa thành cao mấy trăm ngàn trượng, đấm một quyền, toàn bộ công kích phía trước bị tan rã, chân lớn dẫm xuống, đại địa vỡ nát, mây đen nổ tung, mặc kệ là Lôi Long hay Phượng Hoàng, mặc kệ là kim châm hay gì, tất cả đều tan tành!
Giang Ly ngửa mặt lên trời, há rộng miệng, nuốt!
Lôi đình trên trời rơi xuống đều bị Giang Ly một ngụm nuốt vào bụng!
Tiếp theo sau ba tiếng cười to của Giang Ly: "Cũng chỉ đến thế thôi!"
Giang Ly trong sự ngỡ ngàng của mọi người, một quyền đánh vào cái phễu mây trên không, cái phễu mây nổ tung!
Mờ mờ trong đó, có một bóng người chật vật chạy trốn.
Giang Ly nhếch mép cười một tiếng, há rộng miệng phun ra về phía người đó.
Ầm ầm…
Lôi đình cuồn cuộn bùng lên, ánh sáng rực trời, chớp mắt đã nuốt chửng người kia!
"Thiên Tôn cứu mạng!" Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, một bàn tay lớn phá không xuất hiện, trực tiếp bóp nát lực lôi đình của Giang Ly.
Văn Trọng lại hiện thân!
Văn Trọng như đang nhìn quái vật mà nhìn Giang Ly nói: "Ngươi đúng là làm ta kinh ngạc đó. Dù chỉ là thăm dò một kích nhưng ngươi có thể nhìn thấu nhãn trận của đại trận, xem ra ta đã đánh giá thấp ngươi rồi."
Giang Ly nhìn Văn Trọng hỏi: "Ta hỏi lại lần nữa, nắm đấm này của ta có làm ngươi đau đầu không?"
Văn Trọng cười: "Ngươi đánh giá thấp ta quá rồi, năm đó ta từng có thể một mình phong tỏa Thanh Liên nguyên thủy ở thiên đình rồi làm hắn bị thương đấy. Ngươi nghĩ rằng ngươi có thể phá được cái trận này sao? Trò chơi chỉ mới bắt đầu thôi... Ách..."
Văn Trọng còn chưa nói hết câu, Giang Ly đã đấm một quyền vào hư không, rồi kéo ra một đầu đại đạo!
Trên đại đạo đầy phù văn lôi đình dày đặc, lôi đình cuồn cuộn, giãy giụa thân thể như một con cự mãng nổi điên muốn thoát khỏi sự lôi kéo của Giang Ly.
Nhưng bàn tay lớn của Giang Ly như một cái kìm sắt, gắt gao khóa chặt con cự mãng này, mặc nó vùng vẫy thế nào cũng không thể nhúc nhích.
"Ngươi..." Văn Trọng chấn kinh, dù hắn từng nghe La Tuyên thuật lại chuyện Giang Ly có thể kéo đại đạo ra để chiến đấu.
Nhưng Văn Trọng vẫn luôn cho rằng Giang Ly chỉ tu luyện đại đạo hỏa diễm và tốc độ, có thể là hắn đã đi đến đỉnh cao của các đại đạo đó, nên mới có thể điều khiển hai đại đạo cũng không có gì lạ.
Nhưng trước mắt, Giang Ly lại có thể tách một đại đạo lôi đình ra một cách cứng rắn, hơn nữa nhìn bộ dạng, có vẻ như đại đạo lôi đình này hoàn toàn không quen Giang Ly, còn đang liều mạng phản kháng.
Ngay lúc này, Giang Ly vung tay quất thẳng xuống...
Rắc!
Phù văn lôi đình trên đại đạo lôi đình bay tán loạn khắp nơi, toàn bộ đại đạo nứt vỡ.
"Mày mà nhúc nhích nữa, tao quất chết mày!" Giang Ly uy hiếp.
Đại đạo lôi đình đang điên cuồng giãy dụa vừa rồi, ngay lập tức suy sụp, mềm nhũn nằm yên trong hư không.
Giang Ly cười, một tay kéo đại đạo lôi đình, một tay chỉ Văn Trọng: "Nghe nói... ngươi muốn dùng lôi đình đánh chết ta? Lại đây, ngươi tâm sự với nó đi."
Văn Trọng nhìn đại đạo lôi đình, vẻ mặt ngơ ngác... Hắn tung hoành thiên hạ bao nhiêu năm, nói chuyện lý lẽ với đại đạo thì đây là lần đầu.
Văn Trọng vội vàng ho một tiếng: "Cái này..."
Giang Ly đá một cước vào đại đạo lôi đình: "Nó không nói gì, ngươi nên thể hiện thái độ đi chứ! Ta biết, tất cả các ngươi đều có linh tính, đừng có giả chết."
Đại đạo lôi đình nghe xong, liền rầm vang, bùng phát ra cuồn cuộn lôi đình chi lực, rồi theo đó toàn bộ đại trận sôi trào, vô tận lôi đình tụ lại, ngưng tụ trên con đường lớn!
Chốc lát, có người kêu thảm trong tiếng sấm sét: "Thiên Tôn, ta khống chế không nổi đại trận!"
Oanh!
Một thân ảnh ngã nhào ra, trong làn khói đen đặc đã toàn thân đen nhẻm, rõ ràng là bị phản phệ của đại trận.
Giang Ly thấy vậy thì mừng rỡ, đá vào đại đạo lôi đình: "Tiếp tục."
Văn Trọng thấy thế, biết không thể kéo dài được nữa, nếu không Giang Ly hoàn toàn có thể dựa vào đại đạo lôi đình mà phá trận của hắn, dù sao, lôi đình diệu pháp có ngàn vạn, nhưng cốt lõi vẫn là đại đạo lôi đình diễn hóa thành. Đại đạo lôi đình là mẹ của lôi đình, nó ra tay thì thiên hạ lôi đình đều quy phục, ai có thể trốn?
Văn Trọng lấy ra hai thanh Kim Tiên, chỉ vào Giang Ly: "Phong lôi cùng chuyển động, Thiên Tru!"
Cuồng phong gào thét, mây đen cuồn cuộn, lôi đình vô tận ngưng tụ lại thành một thanh thần tiên lôi đình khổng lồ từ trên trời giáng xuống đánh vào thiên linh cái của Giang Ly.
Giang Ly cũng không chịu thua kém, vung đại đạo lôi đình, giáng thẳng xuống thần tiên lôi đình đó.
Oanh!
Một tiếng nổ lớn!
Ngoài dự đoán của Giang Ly, đại đạo lôi đình lại bị chấn bay!
Lực lôi đình trên thần tiên lôi đình bị đại đạo lôi đình hút vào, bên trong lại cuộn trào cuồng phong và mây đen!
Cuồng phong khuấy động mây đen, ầm ầm rơi xuống!
Rầm một tiếng đánh thẳng vào trán Giang Ly, tia lửa bắn ra tứ phía!
Giang Ly lảo đảo, lùi về sau một bước.
Văn Trọng thấy thế liền cười ha ha: "Giang Ly, chẳng lẽ ngươi cho rằng hai mươi bốn thần Lôi bộ của ta, đều là người tu luyện Lôi hệ sao? Cái gọi là không có gió không thể có mây, không có mây thì không sinh lôi. Hạ thần Lôi bộ của ta có không ít người thần thông quảng đại đấy. Ngươi chỉ dựa vào một đại đạo, muốn quét sạch hai mươi bốn thần của Lôi bộ ta thì có phải xem thường bọn ta quá không?"
Giang Ly nghe vậy thì bĩu môi, liếc mắt nhìn vào chỗ sâu của đại trận, ở đó có một người nữ cầm túi Phong đứng trong hư không, một đôi mắt đẹp mang theo vẻ lạnh lẽo đang nhìn Giang Ly. Trong ánh mắt ẩn chứa sự căm hận, dường như muốn trào ra ngoài.
Giang Ly biết, người phụ nữ này có lẽ chính là trợ Phong Thần Hạm Chi Tiên.
Giang Ly nói: "Dù cho phong ba nổi lên sấm chớp. Nhưng cái phong vân này của ngươi có lẽ cũng không đáng nhắc tới."
Văn Trọng cười: "Đừng có mạnh miệng, có bản lĩnh thì phá trận này của ta rồi hãy nói!"
Giang Ly cười ha ha: "Tốt!"
Vừa nói, Giang Ly vừa thò tay trái ra cắm vào hư không...
Thấy cảnh quen thuộc này, nụ cười trên mặt Văn Trọng hơi cứng lại, nghĩ thầm: "Ngọa Tào, thằng nhóc này không phải lại định kéo ra thêm một đại đạo nữa chứ? Không thể nào... một đại đạo đã khó thuần phục lắm rồi. Đồng thời khống chế hai đại đạo, chuyện này không phải là người làm!"
Nhưng rất nhanh Văn Trọng nhận ra, người trước mắt này, căn bản TM không phải là người!
Tay trái Giang Ly kéo ra một cái, một đại đạo bị tách ra, đó rõ ràng là… Đại đạo của gió!
Thấy cảnh này, hai mắt Văn Trọng muốn lồi ra, kinh hãi: "Đồng thời khống chế hai đại đạo?"
Giang Ly đưa một ngón tay ra, vẫy vẫy: "Ngươi đang sỉ nhục ai đấy? Cái gì gọi là khống chế hai đại đạo… Lão tử còn nhiều hơn thế đấy!"
Vừa nói, Giang Ly vừa giậm chân, oanh một tiếng!
Lấy Giang Ly làm trung tâm, bốn phía hư không nổ tung, trong hư không từng đại đạo ngang dọc!
Đại đạo hỏa và đại đạo tốc độ trước đó bị Giang Ly thu phục, trực tiếp bị Giang Ly tách ra. Hai đại đạo biết Giang Ly khủng bố nên không dám làm càn.
Nhưng đại đạo mây lần đầu bị Giang Ly mang ra vẫn còn muốn giãy dụa đôi chút, kết quả bị Giang Ly tát gãy hơn nửa đoạn, ngay lập tức đại đạo mây cũng liền ngoan ngoãn.
Giang Ly trực tiếp kết ba đại đạo thành một bó hoa, vác lên vai, rồi nhếch miệng cười với Văn Trọng: "Ngươi thấy bó hoa này của ta có thể phá cái trận này của ngươi không?"
Văn Trọng nhìn thấy cảnh này thì mặt tái mét.
Từ khi còn bé đến giờ, hắn đã thấy vô vàn kỳ nhân dị sĩ, cường giả còn nhiều vô số kể, nhưng hung hãn như Giang Ly thì đúng là lần đầu tiên hắn thấy.
Văn Trọng lắc đầu: "Xem ra La Tuyên không nói dối."
Giang Ly nói: "Bây giờ là ăn thịt ngựa hay là đánh nhau, ngươi chọn đi."
Văn Trọng vừa giơ tay, một đạo phù lôi bay về phía Giang Ly, Giang Ly nắm lấy nó trong tay.
Văn Trọng nói: "Vì thực lực của ngươi đã đủ tiêu chuẩn rồi, tin tức này có thể cho ngươi."
Giang Ly kinh ngạc nhìn lá bùa lôi trong tay, hỏi: "Tin tức gì?"
Văn Trọng chỉ vào đại trận xung quanh: "Phá trận đi, tin tức sẽ tự nhiên xuất hiện... Ngươi TM đợi ta nói xong đã!"
Oanh!
Ba đại đạo hoành không!
Thiên băng địa liệt…
Lời của Văn Trọng còn chưa dứt, trực tiếp bị ba đại đạo nện bay ra ngoài, hai mươi tư thần tướng Lôi Bộ nhao nhao kêu thảm, Hạm Chi Tiên thì được chăm sóc đặc biệt. Gió lớn đi kèm mây đen, sấm sét nổ vang, đánh cho Hạm Chi Tiên hộc máu, tứ chi tan nát…
Nếu không phải Hạm Chi Tiên đi theo Văn Trọng đến đây, Giang Ly nể mặt Văn Trọng, nếu không thì một kích vừa rồi Hạm Chi Tiên đã phải chết không nghi ngờ.
Bên ngoài, đám người La Tuyên cũng không có im lặng chờ đợi.
Sau khi Giang Ly tiến vào đại trận, La Tuyên ở bên ngoài không ngừng châm chọc đám người Minh Hoàng.
Người của Đại Minh Hoàng thì không giỏi cãi nhau lắm, nhưng người không giỏi thì có chim giỏi.
Thế là con quạ đen bị ném ra ngoài.
Quạ đen mang theo cái loa siêu to phiên bản gia cường, cùng sự hỗ trợ của dàn âm thanh siêu cấp của đội nghiên cứu khoa học Lỗ Ấu Nam, ngẩng đầu lên mắng tổ tông mười tám đời nhà La Tuyên một trận.
La Tuyên: "Các ngươi bên Minh triều không còn ai sao? Lại để một con chim ra cãi nhau với ta."
Quạ đen há mồm nói: "Có người ta cũng chẳng thèm đôi co với ngươi, trình độ của ngươi cũng chỉ xứng để cãi nhau với ta thôi. Đến đây, nhóc tạp nham, chúng ta tiếp tục nào."
Nói xong, quạ đen quay đầu kêu to với Đại Cáp: "Lôi con lừa già chưa chết đó ra đây cho ta."
Đại Cáp lập tức lôi Xích Yên Câu ra, chỉ có điều lúc này, bốn chân của Xích Yên Câu chỉ còn lại một cái, lại thêm mất đầu, cứ như một con lật đật khổng lồ nhảy trên mặt đất vậy.
La Tuyên xem vậy thì tức giận sôi lên, chỉ vào quạ đen và mấy người nghiến răng nghiến lợi: "Các ngươi... các ngươi... muốn chết à?"
Quạ đen uốn éo mông nói: "Đúng rồi, muốn chết, đến đi, ngươi chơi chết ta đi!"
La Tuyên ngoài cười nhưng trong lòng không cười nói: "Ngươi chờ xem Giang Ly bị lôi đình đánh chết đi rồi hãy nói. Không cần ta động tay, các ngươi không một ai sống sót nổi đâu!"
Quạ đen có lòng tin tuyệt đối với Giang Ly, tiện tay móc một miếng thịt nướng nói: "Được thôi, ta chờ... Chỉ sợ cái trận pháp gà mờ này của ngươi không làm gì được. Thịt nướng ăn không? Cái thịt lừa kia đó, vị ngon lắm đấy."
Mắt La Tuyên gần như tóe lửa, nếu không phải tự mình kiềm chế, hắn thật sự muốn tát chết con chim chết tiệt này.
La Tuyên nói: "Hắn còn nghĩ ra được à? Dù cho năm xưa thiếu niên tuyệt đại tới đây cũng từng bị trọng thương. Ngươi nghĩ xem, Giang Ly còn có thể ra ngoài sao? Đúng là buồn cười!"
Trên mạng khi nghe thấy những lời này thì dân mạng cũng lo lắng.
Đến hôm nay thì người dù có ngốc cũng đã hiểu ra.
Nhân tộc đã từng có quá khứ huy hoàng, cái gọi là Thần tộc năm xưa chỉ là tôi tớ của nhân loại, chỉ là về sau nhân tộc suy tàn, lũ tôi tớ mới lật ngược lên thôi.
"Đại trận của ta vẫn còn ở đây, ngươi thật sự muốn thử một chút? Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, trước đây một trong ba người Thanh Liên thiếu niên nguyên thủy cũng đã từng chịu thiệt ở chỗ này. Ngươi xuất thân từ một tinh cầu phế thải linh khí cằn cỗi của đại lục nguyên thủy, nơi đó tiên thiên linh khí không đủ. Dù có trường sinh đại đạo cùng huyết mạch tuyệt thế, ngươi có thể đi được bao xa?" Văn Trọng khiêu khích.
Giang Ly nghiêng đầu nói: "Đừng nói vô ích, ta chỉ hỏi ngươi, ta đánh nát cái trận này của ngươi, ngươi có chịu nói cho ta chuyện về lão tử ta không?"
Văn Trọng đáp: "Ngươi cứ phá trận đi rồi nói."
Dứt lời, Văn Trọng hóa thành lôi đình biến mất.
Khoảnh khắc sau, cảnh tượng xung quanh vỡ tan, hoàn toàn biến thành một thế giới hắc ám cùng lôi đình cùng tồn tại.
Lôi đình xé ngang trời, tiếng long ngâm vang vọng không ngớt bên tai. Uy áp cuồn cuộn từ trên trời giáng xuống.
Mơ hồ trong bóng tối, Giang Ly thấy những nhân ảnh qua lại, mang theo từng đợt phong lôi cuồn cuộn.
"Giang Ly, trận này tên là lôi nguyên tinh đấu đại trận, còn gọi là cửu cực lôi đình sao băng đại trận. Trận này phát động không chỉ có lôi đình chi lực mà còn có phong vân hỗ trợ. Nếu không chịu nổi thì ngươi cứ sớm đầu hàng đi. Đương nhiên, ngươi đã diệt tông môn của Phong Thần Phong bà, lần này nàng e là sẽ ra tay ác độc đấy." Âm thanh của Văn Trọng vọng đến, vô cùng nhẹ nhàng, tựa hồ không xem Giang Ly ra gì.
Ít nhất thì hắn không cho rằng Giang Ly có thể thoát khỏi đại trận hoặc là có thể kiên trì được.
Giang Ly liếc mắt nhìn vào bóng tối, cười nói: "Ngươi gọi cái này là đại trận?"
Trong lòng Văn Trọng có dự cảm chẳng lành, nhưng hắn có niềm tin tuyệt đối vào đại trận này. Vì đại trận này là tâm huyết cả đời hắn, năm đó còn từng nhốt ba người trong Thanh Liên nguyên thủy.
Hắn không tin, thực lực của Giang Ly có thể hơn Thanh Liên nguyên thủy năm xưa sao?
Thế là Văn Trọng nói: "Đừng có cãi cùn, ngươi muốn phá trận, cứ việc thử xem. Khởi trận, giết!"
Theo lệnh của Văn Trọng, hai mươi tư tôn Lôi Bộ thiên thần trong đại trận đồng loạt ra tay.
"Gió lớn nổi lên!" Một giọng nữ vang lên, ngay sau đó cuồng phong gào thét, hắc phong rít gào giận dữ.
Giang Ly có thể cảm nhận được, hắc phong không phải đơn thuần là phong, mà là mang một loại cảm giác tương tự Tốn Phong Quyền trong Lam Tinh. Trong gió mang theo lực phong hóa, dường như muốn làm mục nát nhục thân và linh hồn của Giang Ly. Đồng thời, cuồng phong còn kèm theo một loại thuộc tính đặc biệt, khiến Giang Ly buồn ngủ.
"Xuân khốn thu mệt, ngủ đi." Giọng nữ lại vang lên.
"Mây chuyển." Một giọng nói già nua vang lên, mây đen xoay chuyển, ngay lập tức những Lôi Long, Lôi Phượng đang bay lượn trên bầu trời đảo chiều, gào thét lao thẳng về phía Giang Ly!
Từng đạo lôi đình như ngàn vạn Lôi Long, Phượng Hoàng đánh giết tới.
Giang Ly mơ hồ thấy trong thân rồng, phượng có những cây kim lôi đình xuyên qua hư không. Hiển nhiên lôi đình chỉ là ngụy trang, còn những cây kim mới là sát chiêu.
"Lôi lên!" Đám người cùng nhau hô lớn.
Mây đen trên đầu Giang Ly hóa thành một cái phễu khổng lồ, cái phễu hạ xuống như một vòng xoáy giữa biển cả, hút hết lôi đình trong mây đen, hội tụ, ép chặt lại rồi hóa thành từng đợt lôi đình trút xuống!
Trong chốc lát, trên trời dưới đất, bốn phương tám hướng đều là lôi đình cuồn cuộn, sát kiếp xuất hiện!
"Giang Ly, đây mới là món khai vị, nếu như đến đây ngươi cũng không chống được. Vậy thì chắc chắn ngươi không làm ta đau đầu nổi đâu..." Giọng của Văn Trọng truyền tới.
Giang Ly đáp ừ một tiếng rồi giậm chân: "Pháp tướng thiên địa!"
Oanh!
Ma lực trong cơ thể Giang Ly bùng nổ, theo thân thể vươn lên, ngay tức khắc hóa thành cao mấy trăm ngàn trượng, đấm một quyền, toàn bộ công kích phía trước bị tan rã, chân lớn dẫm xuống, đại địa vỡ nát, mây đen nổ tung, mặc kệ là Lôi Long hay Phượng Hoàng, mặc kệ là kim châm hay gì, tất cả đều tan tành!
Giang Ly ngửa mặt lên trời, há rộng miệng, nuốt!
Lôi đình trên trời rơi xuống đều bị Giang Ly một ngụm nuốt vào bụng!
Tiếp theo sau ba tiếng cười to của Giang Ly: "Cũng chỉ đến thế thôi!"
Giang Ly trong sự ngỡ ngàng của mọi người, một quyền đánh vào cái phễu mây trên không, cái phễu mây nổ tung!
Mờ mờ trong đó, có một bóng người chật vật chạy trốn.
Giang Ly nhếch mép cười một tiếng, há rộng miệng phun ra về phía người đó.
Ầm ầm…
Lôi đình cuồn cuộn bùng lên, ánh sáng rực trời, chớp mắt đã nuốt chửng người kia!
"Thiên Tôn cứu mạng!" Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, một bàn tay lớn phá không xuất hiện, trực tiếp bóp nát lực lôi đình của Giang Ly.
Văn Trọng lại hiện thân!
Văn Trọng như đang nhìn quái vật mà nhìn Giang Ly nói: "Ngươi đúng là làm ta kinh ngạc đó. Dù chỉ là thăm dò một kích nhưng ngươi có thể nhìn thấu nhãn trận của đại trận, xem ra ta đã đánh giá thấp ngươi rồi."
Giang Ly nhìn Văn Trọng hỏi: "Ta hỏi lại lần nữa, nắm đấm này của ta có làm ngươi đau đầu không?"
Văn Trọng cười: "Ngươi đánh giá thấp ta quá rồi, năm đó ta từng có thể một mình phong tỏa Thanh Liên nguyên thủy ở thiên đình rồi làm hắn bị thương đấy. Ngươi nghĩ rằng ngươi có thể phá được cái trận này sao? Trò chơi chỉ mới bắt đầu thôi... Ách..."
Văn Trọng còn chưa nói hết câu, Giang Ly đã đấm một quyền vào hư không, rồi kéo ra một đầu đại đạo!
Trên đại đạo đầy phù văn lôi đình dày đặc, lôi đình cuồn cuộn, giãy giụa thân thể như một con cự mãng nổi điên muốn thoát khỏi sự lôi kéo của Giang Ly.
Nhưng bàn tay lớn của Giang Ly như một cái kìm sắt, gắt gao khóa chặt con cự mãng này, mặc nó vùng vẫy thế nào cũng không thể nhúc nhích.
"Ngươi..." Văn Trọng chấn kinh, dù hắn từng nghe La Tuyên thuật lại chuyện Giang Ly có thể kéo đại đạo ra để chiến đấu.
Nhưng Văn Trọng vẫn luôn cho rằng Giang Ly chỉ tu luyện đại đạo hỏa diễm và tốc độ, có thể là hắn đã đi đến đỉnh cao của các đại đạo đó, nên mới có thể điều khiển hai đại đạo cũng không có gì lạ.
Nhưng trước mắt, Giang Ly lại có thể tách một đại đạo lôi đình ra một cách cứng rắn, hơn nữa nhìn bộ dạng, có vẻ như đại đạo lôi đình này hoàn toàn không quen Giang Ly, còn đang liều mạng phản kháng.
Ngay lúc này, Giang Ly vung tay quất thẳng xuống...
Rắc!
Phù văn lôi đình trên đại đạo lôi đình bay tán loạn khắp nơi, toàn bộ đại đạo nứt vỡ.
"Mày mà nhúc nhích nữa, tao quất chết mày!" Giang Ly uy hiếp.
Đại đạo lôi đình đang điên cuồng giãy dụa vừa rồi, ngay lập tức suy sụp, mềm nhũn nằm yên trong hư không.
Giang Ly cười, một tay kéo đại đạo lôi đình, một tay chỉ Văn Trọng: "Nghe nói... ngươi muốn dùng lôi đình đánh chết ta? Lại đây, ngươi tâm sự với nó đi."
Văn Trọng nhìn đại đạo lôi đình, vẻ mặt ngơ ngác... Hắn tung hoành thiên hạ bao nhiêu năm, nói chuyện lý lẽ với đại đạo thì đây là lần đầu.
Văn Trọng vội vàng ho một tiếng: "Cái này..."
Giang Ly đá một cước vào đại đạo lôi đình: "Nó không nói gì, ngươi nên thể hiện thái độ đi chứ! Ta biết, tất cả các ngươi đều có linh tính, đừng có giả chết."
Đại đạo lôi đình nghe xong, liền rầm vang, bùng phát ra cuồn cuộn lôi đình chi lực, rồi theo đó toàn bộ đại trận sôi trào, vô tận lôi đình tụ lại, ngưng tụ trên con đường lớn!
Chốc lát, có người kêu thảm trong tiếng sấm sét: "Thiên Tôn, ta khống chế không nổi đại trận!"
Oanh!
Một thân ảnh ngã nhào ra, trong làn khói đen đặc đã toàn thân đen nhẻm, rõ ràng là bị phản phệ của đại trận.
Giang Ly thấy vậy thì mừng rỡ, đá vào đại đạo lôi đình: "Tiếp tục."
Văn Trọng thấy thế, biết không thể kéo dài được nữa, nếu không Giang Ly hoàn toàn có thể dựa vào đại đạo lôi đình mà phá trận của hắn, dù sao, lôi đình diệu pháp có ngàn vạn, nhưng cốt lõi vẫn là đại đạo lôi đình diễn hóa thành. Đại đạo lôi đình là mẹ của lôi đình, nó ra tay thì thiên hạ lôi đình đều quy phục, ai có thể trốn?
Văn Trọng lấy ra hai thanh Kim Tiên, chỉ vào Giang Ly: "Phong lôi cùng chuyển động, Thiên Tru!"
Cuồng phong gào thét, mây đen cuồn cuộn, lôi đình vô tận ngưng tụ lại thành một thanh thần tiên lôi đình khổng lồ từ trên trời giáng xuống đánh vào thiên linh cái của Giang Ly.
Giang Ly cũng không chịu thua kém, vung đại đạo lôi đình, giáng thẳng xuống thần tiên lôi đình đó.
Oanh!
Một tiếng nổ lớn!
Ngoài dự đoán của Giang Ly, đại đạo lôi đình lại bị chấn bay!
Lực lôi đình trên thần tiên lôi đình bị đại đạo lôi đình hút vào, bên trong lại cuộn trào cuồng phong và mây đen!
Cuồng phong khuấy động mây đen, ầm ầm rơi xuống!
Rầm một tiếng đánh thẳng vào trán Giang Ly, tia lửa bắn ra tứ phía!
Giang Ly lảo đảo, lùi về sau một bước.
Văn Trọng thấy thế liền cười ha ha: "Giang Ly, chẳng lẽ ngươi cho rằng hai mươi bốn thần Lôi bộ của ta, đều là người tu luyện Lôi hệ sao? Cái gọi là không có gió không thể có mây, không có mây thì không sinh lôi. Hạ thần Lôi bộ của ta có không ít người thần thông quảng đại đấy. Ngươi chỉ dựa vào một đại đạo, muốn quét sạch hai mươi bốn thần của Lôi bộ ta thì có phải xem thường bọn ta quá không?"
Giang Ly nghe vậy thì bĩu môi, liếc mắt nhìn vào chỗ sâu của đại trận, ở đó có một người nữ cầm túi Phong đứng trong hư không, một đôi mắt đẹp mang theo vẻ lạnh lẽo đang nhìn Giang Ly. Trong ánh mắt ẩn chứa sự căm hận, dường như muốn trào ra ngoài.
Giang Ly biết, người phụ nữ này có lẽ chính là trợ Phong Thần Hạm Chi Tiên.
Giang Ly nói: "Dù cho phong ba nổi lên sấm chớp. Nhưng cái phong vân này của ngươi có lẽ cũng không đáng nhắc tới."
Văn Trọng cười: "Đừng có mạnh miệng, có bản lĩnh thì phá trận này của ta rồi hãy nói!"
Giang Ly cười ha ha: "Tốt!"
Vừa nói, Giang Ly vừa thò tay trái ra cắm vào hư không...
Thấy cảnh quen thuộc này, nụ cười trên mặt Văn Trọng hơi cứng lại, nghĩ thầm: "Ngọa Tào, thằng nhóc này không phải lại định kéo ra thêm một đại đạo nữa chứ? Không thể nào... một đại đạo đã khó thuần phục lắm rồi. Đồng thời khống chế hai đại đạo, chuyện này không phải là người làm!"
Nhưng rất nhanh Văn Trọng nhận ra, người trước mắt này, căn bản TM không phải là người!
Tay trái Giang Ly kéo ra một cái, một đại đạo bị tách ra, đó rõ ràng là… Đại đạo của gió!
Thấy cảnh này, hai mắt Văn Trọng muốn lồi ra, kinh hãi: "Đồng thời khống chế hai đại đạo?"
Giang Ly đưa một ngón tay ra, vẫy vẫy: "Ngươi đang sỉ nhục ai đấy? Cái gì gọi là khống chế hai đại đạo… Lão tử còn nhiều hơn thế đấy!"
Vừa nói, Giang Ly vừa giậm chân, oanh một tiếng!
Lấy Giang Ly làm trung tâm, bốn phía hư không nổ tung, trong hư không từng đại đạo ngang dọc!
Đại đạo hỏa và đại đạo tốc độ trước đó bị Giang Ly thu phục, trực tiếp bị Giang Ly tách ra. Hai đại đạo biết Giang Ly khủng bố nên không dám làm càn.
Nhưng đại đạo mây lần đầu bị Giang Ly mang ra vẫn còn muốn giãy dụa đôi chút, kết quả bị Giang Ly tát gãy hơn nửa đoạn, ngay lập tức đại đạo mây cũng liền ngoan ngoãn.
Giang Ly trực tiếp kết ba đại đạo thành một bó hoa, vác lên vai, rồi nhếch miệng cười với Văn Trọng: "Ngươi thấy bó hoa này của ta có thể phá cái trận này của ngươi không?"
Văn Trọng nhìn thấy cảnh này thì mặt tái mét.
Từ khi còn bé đến giờ, hắn đã thấy vô vàn kỳ nhân dị sĩ, cường giả còn nhiều vô số kể, nhưng hung hãn như Giang Ly thì đúng là lần đầu tiên hắn thấy.
Văn Trọng lắc đầu: "Xem ra La Tuyên không nói dối."
Giang Ly nói: "Bây giờ là ăn thịt ngựa hay là đánh nhau, ngươi chọn đi."
Văn Trọng vừa giơ tay, một đạo phù lôi bay về phía Giang Ly, Giang Ly nắm lấy nó trong tay.
Văn Trọng nói: "Vì thực lực của ngươi đã đủ tiêu chuẩn rồi, tin tức này có thể cho ngươi."
Giang Ly kinh ngạc nhìn lá bùa lôi trong tay, hỏi: "Tin tức gì?"
Văn Trọng chỉ vào đại trận xung quanh: "Phá trận đi, tin tức sẽ tự nhiên xuất hiện... Ngươi TM đợi ta nói xong đã!"
Oanh!
Ba đại đạo hoành không!
Thiên băng địa liệt…
Lời của Văn Trọng còn chưa dứt, trực tiếp bị ba đại đạo nện bay ra ngoài, hai mươi tư thần tướng Lôi Bộ nhao nhao kêu thảm, Hạm Chi Tiên thì được chăm sóc đặc biệt. Gió lớn đi kèm mây đen, sấm sét nổ vang, đánh cho Hạm Chi Tiên hộc máu, tứ chi tan nát…
Nếu không phải Hạm Chi Tiên đi theo Văn Trọng đến đây, Giang Ly nể mặt Văn Trọng, nếu không thì một kích vừa rồi Hạm Chi Tiên đã phải chết không nghi ngờ.
Bên ngoài, đám người La Tuyên cũng không có im lặng chờ đợi.
Sau khi Giang Ly tiến vào đại trận, La Tuyên ở bên ngoài không ngừng châm chọc đám người Minh Hoàng.
Người của Đại Minh Hoàng thì không giỏi cãi nhau lắm, nhưng người không giỏi thì có chim giỏi.
Thế là con quạ đen bị ném ra ngoài.
Quạ đen mang theo cái loa siêu to phiên bản gia cường, cùng sự hỗ trợ của dàn âm thanh siêu cấp của đội nghiên cứu khoa học Lỗ Ấu Nam, ngẩng đầu lên mắng tổ tông mười tám đời nhà La Tuyên một trận.
La Tuyên: "Các ngươi bên Minh triều không còn ai sao? Lại để một con chim ra cãi nhau với ta."
Quạ đen há mồm nói: "Có người ta cũng chẳng thèm đôi co với ngươi, trình độ của ngươi cũng chỉ xứng để cãi nhau với ta thôi. Đến đây, nhóc tạp nham, chúng ta tiếp tục nào."
Nói xong, quạ đen quay đầu kêu to với Đại Cáp: "Lôi con lừa già chưa chết đó ra đây cho ta."
Đại Cáp lập tức lôi Xích Yên Câu ra, chỉ có điều lúc này, bốn chân của Xích Yên Câu chỉ còn lại một cái, lại thêm mất đầu, cứ như một con lật đật khổng lồ nhảy trên mặt đất vậy.
La Tuyên xem vậy thì tức giận sôi lên, chỉ vào quạ đen và mấy người nghiến răng nghiến lợi: "Các ngươi... các ngươi... muốn chết à?"
Quạ đen uốn éo mông nói: "Đúng rồi, muốn chết, đến đi, ngươi chơi chết ta đi!"
La Tuyên ngoài cười nhưng trong lòng không cười nói: "Ngươi chờ xem Giang Ly bị lôi đình đánh chết đi rồi hãy nói. Không cần ta động tay, các ngươi không một ai sống sót nổi đâu!"
Quạ đen có lòng tin tuyệt đối với Giang Ly, tiện tay móc một miếng thịt nướng nói: "Được thôi, ta chờ... Chỉ sợ cái trận pháp gà mờ này của ngươi không làm gì được. Thịt nướng ăn không? Cái thịt lừa kia đó, vị ngon lắm đấy."
Mắt La Tuyên gần như tóe lửa, nếu không phải tự mình kiềm chế, hắn thật sự muốn tát chết con chim chết tiệt này.
La Tuyên nói: "Hắn còn nghĩ ra được à? Dù cho năm xưa thiếu niên tuyệt đại tới đây cũng từng bị trọng thương. Ngươi nghĩ xem, Giang Ly còn có thể ra ngoài sao? Đúng là buồn cười!"
Trên mạng khi nghe thấy những lời này thì dân mạng cũng lo lắng.
Đến hôm nay thì người dù có ngốc cũng đã hiểu ra.
Nhân tộc đã từng có quá khứ huy hoàng, cái gọi là Thần tộc năm xưa chỉ là tôi tớ của nhân loại, chỉ là về sau nhân tộc suy tàn, lũ tôi tớ mới lật ngược lên thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận