Đại Ma Vương Không Hợp Cách

Chương 236: Ngốc chó

Chương 236: Đồ ngốc chó
Đang lúc nói chuyện, cửa phòng mở ra, mấy tên đại hán mang theo ống thép, dao găm xông vào, người cầm đầu vừa tiến vào vừa hô: "Hôm nay ai đánh mẹ ta cùng con trai ta?! Đứng ra!" Đồng thời gã kia hai tay nắm lấy vạt áo, dùng sức kéo lên, muốn cởi áo, một thân hình xăm kỳ dị lộ ra, thật sự có chút dọa người.
Nhưng còn chưa kịp cởi áo xong, mấy người đi theo hắn, khí thế hung hăng lập tức run cầm cập, rồi liên tục vỗ vào lưng tên xăm mình. Tên xăm mình đang cởi áo, áo che khuất tầm nhìn, không thấy rõ tình hình, không nhịn được nói: "Vỗ ta làm gì? Lên cho ta mà xông lên, không xử đẹp bọn chúng…"
Đang nói, tên xăm mình đã kéo áo xuống, để lộ cơ bắp cùng hình xăm, vẻ mặt hung ác ngẩng đầu nhìn người trong phòng... Bên cạnh tên nam tử đeo kính, vẻ mặt hào hoa phong nhã có vẻ khá quen... Cô nàng có đôi chân dài trắng như tuyết kia càng nhìn càng quen mắt... Người phụ nữ mặc áo bào đỏ kia sao lại quen thuộc đến thế kia?
Cái gã nắm đấm cuồn cuộn gân xanh kia, cũng quen mặt nha… Nhìn người chủ ở chính diện, toàn thân hắn run rẩy, thấy rõ ràng rồi, tựa như là… “Liên Văn Hiên đại nhân?” Tráng hán run rẩy nói.
Liên Văn Hiên cười nói: “Ngươi tìm ta à?”
Tráng hán lắc đầu... Những người khác đồng loạt hỏi: "Tìm ta sao?" Tráng hán mang theo tiếng khóc nức nở, liên tục lắc đầu.
Lúc này, nam tử đang quay lưng về phía hắn xoay người lại, hỏi: "Ngươi tìm ta à?" Phù phù! Tráng hán chỉ cảm thấy chân nhũn ra, thân bất do kỷ quỳ xuống đất, người trước mặt hắn trước đây không biết, nhưng hai ngày này, mỗi ngày đều thấy trên bảng tin, hắn sao có thể không biết? Đại ma vương, Giang Ly!
Đây chính là người một quyền oanh sát bốn tôn Thiên Thần, giây giết kẻ mạnh nhất loài người, siêu cấp vô địch đại ma vương! Nghe nói người này giết người không chớp mắt, ăn thịt người không cần muối, chỉ riêng cái thân hình thịt thà của hắn, có lẽ vừa vặn làm đồ nhắm rượu cho người ta.
"Nhầm người, nhầm người, thật xin lỗi, thật xin lỗi... Tôi... tôi... Tôi tự..." Tráng hán rất muốn nói tự phạt ba chén, nhưng nghĩ lại, mình đâu có mang rượu đến. Còn rượu của đại ma vương, hắn đâu dám uống... Vì vậy nói: "Tôi tự tát ba cái tạ tội."
Giang Ly lắc đầu nói: "Thôi đi, ngươi không nhầm người đâu, con của ngươi bị em gái ta đánh, còn mẹ ngươi chắc chắn do ta đánh. Về đầu đuôi câu chuyện thì tự về hỏi cho rõ, ta không muốn nói thừa. Còn vấn đề gì nữa không?" Tráng hán gật đầu như giã tỏi… Giang Ly nói: "Vậy thì mau đi đi, lẽ nào còn muốn ăn nhờ ở đậu à?"
Tráng hán như được đại xá, liền vội vàng đứng lên, dẫn một đám người chạy nhanh đi. Vừa ra khỏi cửa, mấy người liền phù phù ngồi xuống vỉa hè, mấy gã tráng hán vỗ ngực nói: "Ngọa Tào... Làm ta sợ hết hồn...". "Huynh đệ, ngươi thật là gan lớn, còn dám khoe hình xăm. Hình xăm của ngươi có hung dữ, cũng không hung bằng tuyệt thế đại ma vương."
Tráng hán cười khổ nói: "Xin lỗi mấy huynh đệ, suýt chút nữa hại các ngươi mất mạng. Ta về nhà trước, chuyện này ta phải hỏi cho rõ ràng mới được... Tiện thể làm thủ tục cho con thôi học." Nói xong, tráng hán vội vàng chạy đi. Mấy người khác nhìn nhau, chuẩn bị tản ra.
Đúng lúc này, có người nhỏ giọng nói: "Tráng ca thiệt thòi quá, chuyện quan trọng nhất là đừng đắc tội đại ma vương, thế mà anh ấy kiếm lời rồi." Có người không hiểu hỏi: "Sao lại nói vậy?" "Thời buổi này, cái gì là quan trọng nhất? An toàn! Còn nơi nào an toàn hơn trường mầm non của em gái đại ma vương chứ? Nhỡ bọn trẻ thiết lập được tình bạn gì đó..."
Mọi người nghe xong, mắt lập tức sáng lên, rồi từng người như có điều suy nghĩ bỏ đi, vừa đi vừa gọi điện thoại: "Mẹ, con thấy thằng Vĩ nhà mình còn có thể ở lại một năm nữa… Không phải, con thấy chủ yếu là nó học mẫu giáo chưa tốt, như thế đã vội vàng đi học trước ban, hơi sớm."
Giang Ly cũng không ngờ, một lần ngoài ý muốn ra mặt lại khiến trường mầm non Hoa Hướng Dương lên đến đỉnh cao danh vọng, cũng không biết ai đã tung tin rằng, đại ma vương Giang Ly không hề tiêu diệt tại trường mầm non của họ. Kết quả ngày thứ hai, một đám người ùn ùn kéo đến chặn kín trường mầm non, ai nấy cũng muốn đưa con vào học.
Lại có mấy đại tài phiệt trực tiếp ra tay, dùng tiền đập choáng váng hiệu trưởng trường mầm non, mơ mơ hồ hồ, một trường mầm non chỉ có diện tích hơn 200 mét vuông, đã bị người ta dùng tiền nâng lên thành thị… Hết cách, những đại tài phiệt này không thiếu tiền, cái thiếu chính là kéo được mối quan hệ với Giang Ly. Vất vả lắm mới có cơ hội, đương nhiên là sẽ không buông tay.
Nhưng vào giờ phút này, Giang Ly không hề biết những điều này, hắn đang ngồi lột tôm hùm cho đám thiên Mạt kia. Thiên Mạt đặt điện thoại lên bàn, xem phim hoạt hình «Thỏ Phải Chết», vừa hé cái miệng nhỏ chờ Giang Ly đút ăn.
Võ Dưỡng Thanh nhìn thấy kỹ năng vụng về của Giang Ly, lắc đầu nói: "Để ta làm cho." Sau đó Võ Dưỡng Thanh bắt đầu giúp Thiên Mạt lột tôm hùm, tốc độ rõ ràng nhanh hơn rất nhiều, cũng tỉ mỉ và quan tâm hơn. Giang Ly thấy vậy, quyết định nhường việc này lại cho Võ Dưỡng Thanh.
Lúc này mọi người vui vẻ hòa thuận, đang nói chuyện thì Cổ Khê đang ngồi bên cạnh bỗng lên tiếng: "Giang Ly, tốt nhất là ngươi đừng chủ quan." Giang Ly ngạc nhiên: "Ý gì?"
Cổ Khê nói: "Trong nhân loại không phải chỉ có một Albert cấp chín cường giả tối đỉnh, thiên tai cấp chín chỉ là người mạnh nhất loài người, phía trên còn có Bán Thần. Theo ta được biết, các quốc gia đều có một vài lão quái vật cấp Bán Thần, chỉ là bọn họ đều đang trấn thủ những cánh cửa ác ma, nên không ra ngoài."
Nói đến đây, Liên Văn Hiên và mấy người khác cũng dừng lại, liên tục gật đầu. Liên Văn Hiên nói: "Theo thông tin ta nắm được, đã từng lộ diện Bán Thần cấp cao thủ, chỉ riêng Đông Đô thôi đã có năm người, được gọi là Đông Đô ngũ thần, Phương Châu, Điểu Châu, Thông Châu đều có cao thủ Bán Thần xuất hiện. Chỉ có Hạc Châu là chưa từng có Bán Thần cấp cao thủ xuất hiện, nhưng theo chúng ta phỏng đoán, Hạc Châu là một trong những đại lục cổ xưa nhất, một trong những nơi cư ngụ của bốn nền văn minh cổ, không thể nào không có cao thủ Bán Thần được. Họ không lộ diện, không có nghĩa là không tồn tại!"
Cổ Khê nói: "Chúng ta không phải dọa ngươi, chỉ nhắc nhở ngươi thôi, bất kể đến lúc nào, tuyệt đối đừng chủ quan." Đúng lúc này, Mã Phong ha ha cười nói: "Nói thật, về cao thủ nhân loại Giang Ly thật sự không cần quá lo lắng." Mọi người ngớ người, đồng loạt nhìn Mã Phong.
Mã Phong nói: "Cổ tiểu thư, sau đây, là để tôi nói hay là cô cứ nói đi?" Cổ Khê cúi đầu, dùng đũa khua tôm hùm nhỏ trong bát, rồi nói: "Anh nói đi, có một số việc tôi không muốn nhắc đến."
Mã Phong gật đầu, nói: "Giang Ly, cao thủ nhân loại có mạnh hơn nữa, cũng vẫn là người. Hơn nữa, nhân loại có một quy định ngầm được các gia tộc lớn cổ xưa liên kết ban ra, đó chính là, Bán Thần trở lên không được tàn sát lẫn nhau. Thậm chí, yêu cầu Bán Thần trở lên, tận khả năng không được lộ mặt, đó là lý do vì sao nhiều năm như vậy, những cao thủ Bán Thần lộ diện chỉ đếm trên đầu ngón tay."
Mã Phong liếc mắt nhìn Cổ Khê: "Cổ gia, chính là một trong những người tham gia ban hành quy định liên kết đó, và cũng là thành viên quan trọng. Vậy nên, Bán Thần của loài người, căn bản ngươi không cần lo, họ sẽ không tới tìm ngươi gây phiền toái đâu. Đương nhiên, phàm là không có gì là tuyệt đối, cẩn thận với mấy người không tuân thủ quy củ đó thì cũng tốt."
Nói đến đây, Mã Phong dừng lại nói: "So với cao thủ loài người, ngươi vẫn nên cẩn thận mấy vị Thiên Thần kia thì hơn." Nghiêm Dư Giáng bỗng ngẩng đầu lên nói: "Cẩn thận Thiên Thần? Chẳng phải bọn chúng đều giống chó nhà có tang chạy trốn hết rồi à? Đến tổ chức Thiên Thần của bọn chúng cũng đã từ bỏ..."
Mã Phong lắc đầu nói: "Chó nhà có tang? Thật ra câu này không thích hợp để nói về Thiên Thần, ta đã suy xét rất nhiều lần, nhưng kết luận chỉ có một, rút lui chiến lược, dẫn xà xuất động, mượn dao giết người!"
Cảnh Bắc ngạc nhiên nói: "Có ý gì?" Mã Phong nói: "Theo mặt chữ, rút lui chiến lược là sau khi lực lượng bên ngoài của chúng bị Giang Ly phá hủy, chúng tạm thời rút lui để quan sát, xem tình hình cụ thể thế nào. Dù sao, sự xuất hiện của Giang Ly đã làm rối loạn toàn bộ kế hoạch và tính toán của bọn họ. Đối phó với chúng ta, chúng còn có thể nói đạo lý, chúng ta phải giữ thể diện, muốn động thủ thì phải có lý do. Nhưng Giang Ly thì khác, hắn căn bản không thèm nói đạo lý với bọn chúng, thà gánh lấy tiếng xấu, vẫn cứ giết ngươi, đối diện với một kẻ có thực lực cường đại, lại không thèm nói đạo lý, chúng nhất định phải sắp xếp lại kế hoạch của mình.
Mã Phong uống một ngụm nước trà rồi tiếp tục: "Còn dẫn xà xuất động, chính là chờ sau khi ở vào thế yếu sẽ đợi thêm nhiều cao thủ của nhân loại xuất hiện. Bởi vì sự xuất hiện của Giang Ly, Thiên Thần đã bắt đầu nghi ngờ tính chính xác trong tin tức của mình, nên sau khi yếu thế rút lui, chúng muốn mọi người tự tin lên cao, để dụ ra nhiều cao thủ. Để đạt được mục đích nắm rõ thông tin về cao thủ nhân loại, rồi từ đó thiết kế kế hoạch hoàn toàn mới, hoặc xác định vị trí để thanh trừ những mối đe dọa đó. Đương nhiên, rắn ở đây không chỉ là cao thủ nhân loại.
Những con ác ma đột ngột xuất hiện, chắc chắn là thứ nằm ngoài dự tính của chúng, chúng cũng cần thời gian để quan sát một chút.” “Còn mượn dao giết người, kỳ thật có thể hiểu thành bàng quan, tọa sơn quan hổ đấu, ngư ông đắc lợi… Bọn chúng rời đi, cường giả loài người và ác ma tự nhiên mà thành đối địch với nhau.
Ác ma muốn không gian sống, nhân loại muốn bảo vệ quê hương, đây là trận chiến sinh tử không thể điều hòa, thù lớn như trời! Không có Thiên Thần, chúng tự nhiên sẽ đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán, đến khi cuối cùng Thiên Thần sẽ xuất hiện và thu thập tàn cuộc."
Nói đến đây, Mã Phong lắc đầu nói: "Vậy nên bây giờ ta đang nghi ngờ, liệu bốn Thiên Thần chết dưới tay Giang Ly, có phải đã sớm nằm trong kế hoạch. Dù sao, Thiên Thần gần như không có cảm xúc, như từng cái máy móc thịt người, nếu đạt được mục đích, thì cái chết đối với chúng, cũng chẳng qua là một trình tự bắt buộc."
Giang Ly nghe đến đây, khẽ gật đầu, phân tích của Mã Phong không phải không có lý. Võ Dưỡng Thanh bỗng nhiên nói: "Mã Phong, tất cả những gì anh nói, đều phải đặt trên cơ sở của thực lực tuyệt đối đúng không? Lẽ nào Thiên Thần còn có tồn tại đáng sợ hơn?"
Mã Phong đương nhiên gật đầu nói: "Đương nhiên, theo điều tra của Cảnh Long, có thể thấy, trong lịch sử đã xuất hiện các nền văn minh khác. Những nền văn minh đó đã từng mạnh mẽ hơn loài người, nhưng rồi vẫn ở thời kỳ đỉnh cao, rồi đột nhiên biến mất trong một đêm. Nếu mọi thứ đúng như Cảnh Long đoán, thì lực lượng của Thiên Thần chắc chắn vô cùng đáng sợ, ít nhất, lực lượng mạnh nhất của chúng không nên chỉ dừng lại ở loài người mạnh nhất! Hơn nữa, mấy tên Thiên Thần đó chẳng phải đã nhắc đến một người sao?"
Cổ Khê nói: "Thần Vương!" Mã Phong gật đầu nói: "Đúng vậy, chính là hắn, hắn đã là Thần Vương, sao có thể vẫn là thiên tai cấp chín? Bọn chúng rõ ràng nắm giữ sức mạnh cường đại hơn, lại đột ngột rút lui khỏi cuộc chơi vào thời điểm này, rõ ràng là có vấn đề. Vấn đề này có thể nằm trên người của chúng, hoặc có thể nằm ở kế hoạch gì đó. Dù là cái nào, chúng ta vẫn nên cẩn thận là tốt nhất."
Mọi người đồng loạt gật đầu, Giang Ly cũng không ngoại lệ, nhưng Giang Ly căn bản không lo, quản nó Thần Vương hay Điểu Vương, chỉ cần dám tới, đấm một nhát chết tươi là xong. Nói về Thiên Thần, Giang Ly thực ra rất cảm kích bọn chúng, nếu không có mấy tên Thiên Thần này, có lẽ Giang Ly sẽ không tự do kiểm soát được sức mạnh của mình một cách hoàn mỹ, cũng sẽ không đạt tới trình độ thiên tai cấp chín. Kiểm soát sức mạnh của bản thân có lợi ở chỗ, sau này khi gặp lại người ở thiên tai cấp chín, Giang Ly có thể không cần tốn quá nhiều sức, một quyền có thể giải quyết vấn đề một cách hoàn hảo, mà không cần lo lắng dư ba sức mạnh gây ra những thiệt hại không cần thiết.
Đương nhiên, dù cảm kích, nhưng lần sau gặp mặt, Giang Ly cũng không ngại đấm chết thêm vài tên nữa… Ăn cơm xong, Giang Ly ôm Thiên Mạt, mang theo hắc liên về nhà.
Trên đường, hắc liên lẩm bẩm: “Thật là gà phiền phức, nếu ta là ngươi, lúc trước không nên đấm chết tươi bọn cặn bã kia. Bắt lại hỏi bọn nó quê quán ở đâu, trực tiếp giết tới đó, oanh tạc tất cả cho xong chuyện!” Giang Ly lẩm bẩm theo, ngẫm lại, lời của hắc liên có vẻ cũng rất đúng. Nhưng nghĩ kỹ lại, Thiên Thần từ trên trời rơi xuống, dù biết quê bọn nó ở đâu thì cũng có ích lợi gì chứ? Hắn lại không biết bay…
Về đến nhà, Giang Ly thấy ở cửa lớn vẫn còn rất nhiều người đứng đó, nhưng người đến tặng quà đã giảm đi rất nhiều, phần lớn đều ở lại cửa đợi xem mặt Giang Ly. Giang Ly lắc đầu, leo tường vào khu nhà. Kết quả vừa vào trong, mặt Giang Ly liền tối sầm lại, chỉ thấy Đại Cáp mang theo một đám Husky chạy tán loạn trong sân!
Lúc ấy Giang Ly đều hoa mắt, dụi nửa ngày mới dám xác định, kia là một đám chó, chứ không phải Đại Cáp tu luyện phân thân thuật. Giang Ly một tay tóm lấy Đại Cáp: “Đại Cáp, ngươi đang làm cái gì vậy? Sao? Một mình ngươi phá nhà chưa đủ nghiền, đây là chuẩn bị thành lập đội phá dỡ à?"
Đại Cáp thấy Giang Ly, lập tức cụp tai, gian giảo, rụt rè lại gần, hắc hắc nói: “Cái này… cái này cũng không trách ta, đều do đám người bên ngoài kia tặng."
Giang Ly ngạc nhiên nói: "Mấy tên đó điên rồi hả? Không dưng lại đem đám chó ngu ngốc này tới làm gì?" Nói xong Giang Ly liền hối hận, trước mặt Đại Cáp mà nói vậy thì có vẻ hơi quá, đang định xin lỗi, liền thấy Đại Cáp đồng cảm gật đầu nói: "Đúng vậy, đưa đám chó ngu ngốc này đến làm gì?"
Giang Ly không còn gì để nói, vỗ vỗ đầu Đại Cáp: "Được rồi, ngươi... Ngươi dẫn đám đàn em đi chơi đi. Nhớ kỹ, không được phóng uế bừa bãi, nếu không ta sẽ chặt đầu nấu thịt chó hầm đấy!" Đại Cáp ra sức gật đầu, sau khi đi, đột nhiên dừng lại, lẩm bẩm: "Không đúng, chó ngu ngốc... chó... Hình như ta cũng là chó mà…"
Bạn cần đăng nhập để bình luận