Đại Ma Vương Không Hợp Cách

Chương 100: Thuận gió máy bay

Chương 100: Thuận Gió Máy Bay Bất quá Giang Ly vẫn không từ bỏ ý định, nói: "Vậy các ngươi không nghĩ cách tìm cho ta một môn công pháp để ta tu luyện à?"
Hồng tỷ lười biếng nằm ườn ra, nói: "Ngươi hỏi cha ngươi ấy, hắn không cho ngươi tu luyện, ta làm sao có cách nào?"
Giang Ly hết lời, nói: "Lão mụ, rõ ràng người mạnh như vậy, sao cái gì cũng nghe lão t·ử ta vậy? Với cả lão t·ử ta rốt cuộc đi đâu rồi? Đã bao nhiêu năm rồi? Người mạnh như vậy, chắc chắn lão t·ử cũng không phải người bình thường đâu? Có thể hàng phục người, khẳng định cũng là một mãnh nam chứ. Không đến nỗi bị người g·iết c·hết đấy chứ?"
Hồng tỷ bị Giang Ly hỏi, ngẩn ra một chút, rồi giơ tay lên cho Giang Ly một cái bạt tai vào trán, nói: "Cái đầu óc ngươi sao lại thông minh thế hả? Có phải vì trước đây không cho ngươi tu luyện nên toàn bộ tinh lực dùng để phát triển đầu óc không?"
Giang Ly lắc đầu, hất tay Hồng tỷ ra, nói: "Nói chuyện chính sự."
Hồng tỷ lắc đầu, nói: "Không biết, ngươi hỏi ta, ta cũng không biết. Cái tên hỗn đản đó sau khi đi thì chỉ gửi về một bức thư, viết mỗi một chữ."
Giang Ly tò mò hỏi: "Chữ gì?"
Hồng tỷ nói: "An."
Giang Ly hết nói, thì ra là báo bình an mà thôi. Giang Ly ngửa mặt nhìn trời, nói: "Lão t·ử ta không thể viết nhiều chữ hơn được sao? Lão mụ, sao người lại thích cái tên muộn hồ lô này vậy?"
Hồng tỷ lắc đầu, nói: "Không biết, chắc là hắn bỏ thuốc mê cho ta rồi."
Giang Ly: "@#..."
. . .
Chập tối, Giang Ly và Hồng tỷ mới về đến nhà, vừa đứng trước cửa, đã thấy Xương Long tay cầm chày cán bột, múa may với một con gà mái.
Hồng tỷ cười nói: "Xem ra luyện một ngày, tay nghề cũng khá rồi, có điều là chưa có thực chiến. Tiểu t·ử, cô bạn gái của ngươi tính cách cũng được, g·iết gà cũng không dám, sau này chắc chắn sẽ dịu dàng hiền thục thôi."
Giang Ly nghĩ đến cảnh Xương Long lúc đó quét sạch một dãy cao ốc, cười ha ha, không nói gì.
Nghe thấy có người nói chuyện, Xương Long vội quay đầu nhìn lại, thấy Giang Ly và Hồng tỷ đã về, nhanh chóng giấu chày cán bột ra sau lưng.
Giang Ly bất đắc dĩ nói: "Đừng giấu, thấy hết cả rồi."
Cát!
Một tiếng kêu t·h·ả·m t·h·iết của gà vang lên.
Sau đó, Xương Long thấy Hồng tỷ lôi một con gà về phía sau nhà bếp, tiếp theo đó liền nghe một tiếng gà kêu thảm thiết, rồi im bặt.
Hai người lập tức rùng mình. . .
Bữa tối là gà hầm, ngoài ra còn có một ít thịt hôm qua ăn thừa.
Nhìn đống thịt kia, Giang Ly và Xương Long đều cúi gằm mặt, nhất quyết không ăn.
Nhưng khi Hồng tỷ đập chày cán bột xuống bàn, hai người lập tức như hổ đói vồ mồi, ăn sạch những miếng thịt đó.
Đêm đó, hai người lại ngâm mình dưới sông suốt một đêm.
Khi trời vừa hửng sáng, Xương Long mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Ta đến khi nào mới được đi đây? Ngày nào cũng ngâm mình trong sông, t·h·ả·m quá rồi!"
Giang Ly biết nói gì đây? Lắc đầu, đi về nhà.
Điều Giang Ly không ngờ là, sau khi vào sân, trong sân vậy mà không có một con gà nào.
Mở cửa lớn bước vào nhà, liền thấy trên mặt đất ngay ngắn nằm một hàng mười hai con gà, ba con vịt!
Con nào con nấy đều bị t·r·ó·i chặt, nằm im lìm trên sàn nhà tội nghiệp nhìn Giang Ly, trong đó có một con gà giẫm chân, một quả trứng gà lăn ra. . .
Trên thân mấy con gà và vịt đều treo tấm bảng, lần lượt viết 1, 2, 3, 4... xếp đến tận 15, không biết là dùng để làm gì.
Trên mặt đất còn đặt một giỏ nấm...
Trên bàn đặt một tờ giấy, Giang Ly vừa nhìn thấy tờ giấy, tim liền đập thình thịch.
Giang Ly cầm lên xem, quả nhiên là thư của Hồng tỷ để lại.
"Này nhóc, khi con thấy thư này, lão nương đã đi rồi. Vì con đã có đủ thực lực tự vệ rồi nên ta cũng nên đi tìm cái tên hỗn đản lão t·ử của con. Đã bao nhiêu năm không gặp, nhớ quá đi. Yên tâm đi, ta sẽ không giống như lão t·ử của con, vừa đi liền bặt vô âm tín. Ta sẽ thường xuyên gọi điện, viết thư cho con, mặt khác không được phép chuyển nhà đâu đấy, chuyển nhà cũng phải để lại địa chỉ, để ta còn gửi đặc sản khắp thế giới cho con. Còn nữa, số trên mấy con gà, vịt đó là thứ tự mà con ăn đó, mỗi ngày một con, ăn không hết thì nuôi, dù sao con cũng có một khu biệt thự mà, phân cho chúng một phòng là được... Yêu con, lão mụ."
Nhìn thấy lão mụ rời đi, tâm tình Giang Ly vô cùng chua xót, không nỡ.
Nhưng khi Giang Ly nhìn thấy đoạn cuối, Hồng tỷ đã sắp xếp đâu ra đấy chuyện của mười lăm con động vật nhỏ này, trong lòng cậu lại thấy vừa buồn cười vừa tức, bà lão mụ này đúng là vẫn luôn xem cậu là trẻ con mà.
Càng nghĩ như vậy, Giang Ly càng thấy sống mũi cay cay. . .
Xương Long và Hắc Liên cũng xem nội dung trong thư, nhưng đối với hai ác ma này mà nói, thì cũng chẳng thấy có gì mà phải cảm động cả. n·g·ư·ợ·c lại hai kẻ đó đang rất hứng thú với mấy con gà vịt trên mặt đất. . .
Lão mụ không có ở nhà, Giang Ly tự nhiên cũng không muốn ở lại trong thôn lâu nữa.
"Ê a ha ha ha. . ."
Ngay lúc này, điện thoại của Giang Ly vang lên.
Giang Ly nghe máy xem thì là Trình Thụ gọi.
Vừa bắt máy, Giang Ly liền nghe thấy giọng Trình Thụ có chút mệt mỏi: "Giang Ly, lần sau cậu ném có thể có chừng mực chút không hả? Hai cái cánh tay của cậu, một cái ném sang bên kia núi, một cái ném sang một ngọn núi khác, tôi vì đi tìm hai thứ này, tí thì mệt c·hết rồi. . ."
Giang Ly nghĩ ngợi một hồi rồi nói: "Ừm... Tớ cố ý đấy."
Đinh!
Oán khí +100
Giang Ly nhìn mà lập tức cười vui vẻ.
Rồi liền nghe Trình Thụ ở đầu dây bên kia gầm lên: "Cậu có lộn không hả? Cậu cố ý? Cậu cố ý lừa tôi hả?"
Đinh!
Oán khí +10
Đinh!
Oán khí +100
Giang Ly nhìn thấy hai nhóm số liệu cùng lúc bay lên, có chút sững sờ, hỏi: "Hai người hả?"
Trình Thụ kinh ngạc nói: "Sao cậu biết? Võ Dưỡng Thanh cũng đang ở đây, nếu không có cô ấy trên trời giúp tìm, giờ còn chưa tìm thấy đâu."
Giang Ly nói: "Ra vậy, cái vụ này coi như là của hai người vậy, cũng không thể để người ta mất công mà đúng không?"
Trình Thụ chưa kịp nói gì, bên kia Võ Dưỡng Thanh đã cười ha ha nói: "Cảm ơn nha, ha ha..."
Giang Ly đợi hồi lâu, kết quả bên phía Trình Thụ không có con số nào bay lên cả, tò mò hỏi: "Ơ... Lão Trình, cậu đây không giận à?"
Trình Thụ đương nhiên nói: "Cô ấy đáng được mà, tại sao tớ phải giận?"
Giang Ly cạn lời, cậu chợt phát hiện, về phương diện đạo đức, cậu đúng là không bằng Trình Thụ.
"Tôi chỉ là thông báo cho cậu một tiếng, nếu không còn gì nữa thì chúng tôi mang cánh về nộp đây." Trình Thụ nói.
Giang Ly nghĩ ngợi, sau đó miêu tả lại hình dáng con ác ma cho Trình Thụ nghe, cậu cố tình để Lý Thành không dính dáng đến chuyện này. Không phải che chở Lý Thành mà vì chuyện này một khi bị tra ra đến Lý Thành, thì chắc chắn cậu cũng không thể giấu được, rồi quay đầu lại bị vạch trần ra, có lẽ sẽ rất phiền phức.
Sau khi nói xong, Giang Ly hỏi: "Hai người về kiểu gì?"
Trình Thụ nói: "Đi máy bay chứ sao, thế nào?"
Giang Ly quay đầu nhìn đám đồ ăn trong nhà mình, nói: "Hay là dựng một cái máy bay thuận gió đi?"
Trình Thụ không chút do dự đáp ứng. . .
Võ Dưỡng Thanh ở bên cạnh nghe thấy câu này, liền nhìn Trình Thụ bằng ánh mắt kỳ quái, sau đó cười ha hả không ngừng, làm Trình Thụ run rẩy cả người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận