Đại Ma Vương Không Hợp Cách
Chương 237: Giang Ly lái xe
Chương 237: Giang Ly lái xe
Chờ Đại Cáp quay đầu lại thì, Giang Ly đã sớm chạy mất dạng.
Đại Cáp lúc này mới như có điều suy nghĩ nói: "May mà ta không ngu ngốc..."
Điều khiến Giang Ly ngoài ý muốn là, thứ hai, trước cổng khu nhà Nam Lư yên tĩnh hơn rất nhiều, tuy vẫn còn một số người chưa từ bỏ ý định đứng chặn ở cổng.
Nhưng đa số đã rời đi, và không ai còn mang những món quà lộn xộn nữa.
Giang Ly vốn thở phào nhẹ nhõm, cho rằng mọi chuyện cứ vậy trôi qua.
Kết quả, đến chiều tối khi đi đón Thiên Mạt, Giang Ly trợn tròn mắt, con bé này tự dưng lái một chiếc xe kéo theo ba chiếc xe khác trở về!
Trong xe chất đầy quà, cả người ăn mặc lộng lẫy, chẳng khác nào một tiểu thư con nhà giàu mới nổi.
Sau khi nghe ngóng, Giang Ly mới hiểu, thì ra những người ở cổng phát hiện hối lộ Xương Long bạch nhãn lang không có tác dụng gì, liền chuyển sang tấn công em gái Giang Ly. Thế là Thiên Mạt vừa đến trường đã bị một đám người đuổi theo tặng quà các kiểu.
Để tiện cho Thiên Mạt mang quà về, bọn họ đã mua xe và thuê tài xế cho Thiên Mạt.
Nhưng Thiên Mạt là ai chứ?
Cô bé này xem xét, vẫn còn muốn thuê tài xế ư? Coi thường ta quá đấy!
Thế là, cô bé tự mình lái xe về nhà!
Về chuyện này, Giang Ly không khỏi bội phục Thiên Mạt, con bé này học cái gì cũng nhanh hơn cả hắn, đến giờ hắn vẫn chưa phân biệt được chân ga với chân phanh.
Nghĩ đến đây, Giang Ly vỗ trán, hắn cũng nên đi học lái xe mới được.
Nghĩ là làm, thứ hai, sau khi đưa Thiên Mạt đến trường, Giang Ly liền chạy đi học lái xe.
Giang Ly tìm đến một trường dạy lái tên là trường dạy lái Mới Dân, nằm trên một ngọn đồi nhỏ ở Tương Thành. Gọi là đồi chứ thực ra không cao, nhưng cũng không thấp, hơn hai trăm mét, lái xe lên phải vòng một con đường núi mới tới.
Đỉnh đồi đã bị san bằng trong đợt ác ma triều trước, thế nên ông chủ trường lái Mới Dân đã cho đổ xi măng, kẻ vạch các loại, xây dựng nên một trường dạy lái tại đó.
Thủ tục diễn ra vô cùng thuận lợi, kết quả, ngẩng đầu lên, Giang Ly mừng rỡ, người dạy hắn lái xe lại là người quen cũ!
Một thân áo sơ mi trắng, quần tây đen, gương mặt khó đăm đăm quen thuộc, chính là lão Phan, tay tài xế taxi từng bị Giang Ly hố trước đây. Chỉ có điều sau đó lão Phan muốn hố Giang Ly thì bị Giang Ly một quyền diệt bốn thần, lật bàn một cách mạnh mẽ.
Dẫn đến công ty taxi không dám thuê hắn, lão Phan đành phải chuyển nghề, đến trường lái của bạn làm huấn luyện viên.
Giờ phút này, gã mập đang vô cùng trân trọng lau chiếc xe tập lái của mình, khăn lông lớn, khăn lông nhỏ, hai thùng nước, lau kỹ càng tỉ mỉ, trắng bóng cả xe!
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Giang Ly cười…
Lão Phan thì như sắp khóc, nức nở nói: "Đại ca, xin tha cho con đường sống!"
Giang Ly vỗ vai hắn nói: "Đừng khóc, ta không đến tìm ngươi gây phiền phức, ta đến học lái xe."
Nghe xong lời này, tâm trạng lão Phan mới ổn định lại chút ít.
Lão Phan xin lỗi chừng mười phút, cuối cùng, Giang Ly đập vào động cơ xe cảnh cáo hắn, nói thêm lời nào nữa sẽ đánh cho thì hắn mới im lặng trở lại.
Giang Ly ngồi vào ghế lái, lão Phan ngồi ghế phụ, bắt đầu giảng giải cho Giang Ly những điều cơ bản khi lái xe và cách làm quen với các nút bấm trên xe.
Giang Ly học rất nhanh, chỉ một lần là nhớ, sau đó cài dây an toàn. Lão Phan nói: "Được rồi, nổ máy đi, lái chậm thôi."
Giang Ly hiếu kỳ hỏi: "Ta lần đầu lái xe mà ngươi đã để ta chạy? Ngươi không sợ ta nhấn ga, lái xe xuống dưới vực à? Chỗ này có phải vách núi đâu?"
Lão Phan dường như quá quen với câu hỏi tương tự, tùy tiện trả lời: "Không sao, ta tin ngươi không dám, dù sao cả hai ta đều trong xe mà, ngươi phải có trách nhiệm với mạng sống của mình chứ?"
Nói đến đây, lão Phan phát hiện Giang Ly không nhúc nhích.
Lão Phan nhìn Giang Ly, Giang Ly đang mỉm cười kỳ lạ nhìn hắn.
Lão Phan đột nhiên nhận ra, thằng nhóc trước mắt này đâu phải người thường, thằng nhóc này là đại ma vương tuyệt thế mà!
Người khác rơi xuống vách núi thì chắc chắn chết, còn thằng này thì chắc chẳng bị gì, không khéo còn phải tổ chức tang lễ cho mình nữa...
Lão Phan vừa khóc vừa chỉ xuống dưới chân nói: "Không sao, ngài lái chậm thôi, chỗ ta có phanh phụ."
Giang Ly lập tức vui vẻ, sau đó nhẹ nhàng nhấn ga, xe chuyển động, Giang Ly lái một vòng đơn giản rồi phát hiện lái xe không khó lắm, thế là bắt đầu vào số, tăng tốc...
Thường thì người học lái, huấn luyện viên chỉ cho chạy đến số hai là cùng, nhưng khi Giang Ly lái xe, lão Phan không dám cản, chỉ có thể nhìn chằm chằm phía trước, chuẩn bị đạp phanh bất cứ lúc nào, đồng thời để tay lên cạnh vô lăng, định bụng nếu tình hình nguy cấp thì giúp Giang Ly chuyển hướng, né chướng ngại vật…
Giang Ly rất nhanh đã lái xe đến số năm. Đây là đâu chứ? Trường dạy lái trên đỉnh núi!
Nơi này là để cho học viên thi, nên hoàn toàn không có những đoạn đường thẳng tắp, mà toàn là đường hình chữ S, lên dốc, xuống dốc, đường ngoằn ngoèo…thích hợp để thi. Nhưng với tốc độ xe của Giang Ly, chạy trên những đoạn đường như thế này thì quả thật hơi đáng sợ...
Cũng may là thần kinh phản xạ của Giang Ly nhanh nhạy, vừa chuyển hướng, vừa tăng tốc, giảm tốc một cách điêu luyện.
Lão Phan thấy thế thì thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Đúng lúc này, một chiếc xe của học viên nữ đột nhiên lao ra từ bên cạnh!
Trong khoảnh khắc đó, tóc gáy của lão Phan dựng đứng, hét lớn một tiếng: "Phanh lại!"
Đồng thời, lão Phan đạp mạnh phanh, đưa tay ra chộp lấy vô lăng, muốn giúp Giang Ly chuyển hướng để tránh chiếc xe của nữ học viên kia.
Kết quả chân phanh đạp xuống, nhưng cái vô lăng thì cứ cứng như hàn, gã đã dùng hết cả sức bú sữa mẹ rồi mà vẫn không nhúc nhích!
Nghiêng đầu sang, lão Phan như sắp khóc, thì ra là Giang Ly đang giữ chặt vô lăng, khiến hắn hoàn toàn không thể xoay chuyển được!
Rõ ràng là Giang Ly cũng bị tình huống đột ngột làm cho giật mình, dù sao thì đây là lần đầu tiên lái xe, hoàn toàn không ngờ sẽ có tình huống này xảy ra, năng lực xử lý tình huống khẩn cấp còn hơi kém một chút.
Lão Phan thấy xe không dừng lại được, sắp đâm vào, theo bản năng gào lên: "Phanh lại đi!"
Giang Ly đột nhiên hoàn hồn, sau đó, nghe rắc một tiếng!
Tiếp đó, lão Phan thấy chiếc xe yêu quý của mình, cách đúng một chút xíu nữa thôi là chạm rồi, ngừng lại.
Lão Phan ngả người vào lưng ghế, vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm nói: "Ngọa Tào... cuối cùng cũng dừng được. Bảo bối của ta, không bị sao...".
Nói xong, lão Phan nhìn Giang Ly, Giang Ly cười xấu hổ, chỉ xuống chân hắn.
Lão Phan thuận thế nhìn xuống...
"Mẹ nó. Xe mới của ta!"
Trong xe vọng ra tiếng kêu gào thảm thiết của lão Phan…
Thì ra là Giang Ly vào thời khắc nguy cấp đã kích hoạt bản năng đạp xe khi còn bé, lập tức đạp chân xuống, xuyên thủng sàn xe, dùng chân sát đất ghì xe dừng lại.
Một tuần sau…
Lão Phan hớn hở chạy đến tìm Giang Ly, nói cho hắn biết có thể chuẩn bị thi bằng lái.
Giang Ly ngơ ngác nói: "Không phải nói phải học một hai tháng mới được thi à?"
Lão Phan giống như đuổi tà nói: "Đó là quy định cho mấy đứa ngu thôi, ngươi ngưu b·ứ·c vậy, thông minh vậy, một tuần là đủ."
Sau đó Giang Ly bị lão Phan lái xe đưa đi trường thi.
Cũng như người ta vẫn nói, ông trời đã mở cho bạn một cánh cửa sổ thì chắc chắn sẽ đóng lại một cánh cửa.
Cánh cửa sức mạnh của Giang Ly đã mở toang, nhưng về mặt lái xe, năng khiếu của hắn gần như là con số âm.
Đương nhiên, lần đầu tiên làm hỏng xe là một sự cố ngoài ý muốn, dù sao thì cũng là lần đầu tiên lái, hồi hộp quá mà.
Còn hai ba bốn năm sáu bảy lần sau, đều là do hắn cố ý… Dù sao chỉ cần lão Phan sửa xe xong, hắn nhất định sẽ giúp hắn đạp xuyên xe.
Thứ nhất là trả thù cái tên này đã chơi đểu mình vào lúc Thiên Thần giáng lâm.
Thứ hai thì Giang Ly cảm thấy, chân có thể chạm xuống đất bất cứ lúc nào cũng an tâm hơn...
Sau này lão Phan cũng nhận ra, dứt khoát không sửa xe, cứ để vậy trông rất thoáng đãng, hơn nữa, trừ khi đi qua vũng nước phải co chân lên, bình thường thì thông gió cũng tốt, nhất là khi chở mấy cô học viên mặc váy, lão Phan đặc biệt hăng hái.
Nhưng nói thế nào thì xe cũng như vợ, vợ mình cứ bị người ta chà đạp như vậy, lão Phan vẫn rất khó chịu.
Cho nên lão Phan vẫn cố chạy vạy xin xỏ để cho Giang Ly đi thi sớm.
Giang Ly cũng không phụ sự kỳ vọng, thi một lần là đỗ hết, chiều tối thuận lợi nhận được bằng lái, vội vã ra về.
Vừa đi, Giang Ly vừa gọi điện thoại cho Thiên Mạt: "Nhóc con, cho con biết một tin tốt đây, ta thi đỗ rồi!"
"Giang Ly, thi cái bằng lái mà thôi, có gì đáng vui chứ? Thật ra con thấy lái xe đâu có nhanh bằng ngồi trên đ·ạ·n ph·á·o." Thiên Mạt ra vẻ người lớn nói.
Giang Ly: "... % $&. . ."
Nhìn bóng lưng Giang Ly lái xe đi, cầm theo bằng lái, lão Phan lúc đó như muốn khóc.
Mấy huấn luyện viên khác không biết chuyện gì xảy ra tiến lại gần, cười nói: "Nhìn không ra, tình cảm sư đồ của các người tốt nhỉ."
Lão Phan cười ha hả nói: "Tốt cái rắm!"…
Giang Ly về đến nhà thì cũng không nhịn được nữa, lập tức cho con ngựa sắt của mình lăn bánh, đắc ý chạy một vòng trong khu dân cư, rồi hô vọng lên trên lầu: "Thiên Mạt, ta đi mua đồ ăn đây!"
Nói xong, Giang Ly vui vẻ lái xe ra khỏi cổng, nhưng khi bắt đầu đi trên đường, Giang Ly mới phát hiện, lái xe trên đường khác với lái trên đường tập của trường dạy lái, hoàn toàn không phải là một khái niệm!
"Lý ca, xe sửa xong rồi à?" Một cô gái gặp Lý ca trước cổng chợ, cất tiếng chào.
Lý ca buồn rầu nói: "Đừng nhắc nữa, ta bây giờ cứ xung khắc với xe cộ, cứ xe nào ta mới lái được một tí thì hoặc là va vào nhau, hoặc là bị đâm…"
Cô gái kinh ngạc hỏi: "Chẳng lẽ xe của ngươi lại hỏng rồi?"
Lý ca lườm mắt nói: "Nói cái gì đó? Xe ta đây tốt đây, hiện tại đang đậu ngoài chợ kia kìa, ta không tin xui đến mức dừng ở đấy mà còn xảy ra chuyện."
Vừa dứt lời, nghe thấy bịch một tiếng, sau đó tiếng còi ô tô inh tai vang lên.
Lý ca và cô gái ngớ người ra, nhìn nhau, Lý ca nức nở nói: "Không... Không đến mức đó chứ?"
Sau đó, hai người như phát điên chạy ra ngoài, vừa ra khỏi chợ thì thấy một chiếc xe đậu ngay ngắn trong chỗ đậu và một chiếc xe G lớn đang đỗ cạnh nhau, hai chiếc xe song tránh không ngừng nhấp nháy, chiếc xe nhỏ thì như một cô dâu nhỏ bị tráng hán h·ã·m h·i·ế·p, phát ra âm thanh rít lên chói tai.
Lý ca xem xét, đúng là xe mình, vội vàng chạy đến xem tình hình.
Lại gần, Lý ca thở phào nhẹ nhõm, hai chiếc xe không va chạm lớn, chỉ bị trầy một lớp sơn trắng.
Lúc này, chủ xe G đi tới, nhìn xe hai bên, sau đó đưa thuốc lá cho Lý ca nói: "Huynh đệ, xin lỗi nhé, tại ta đang vội về nhà nấu cơm, lỡ va vào xe của ngươi. Cơ mà không sao, có gì đâu, ngươi cứ lái đi, cứ chụp hình các kiểu, nhớ số xe của ta, mai vẫn chỗ này, ngươi sửa hết bao nhiêu tiền ta trả cho."
Lý ca vừa thấy chiếc G lớn của đối phương là hàng đỉnh của đỉnh, xe sang tiền tỷ, biết đối phương không phải loại người thiếu tiền, thêm việc xe của mình cũng chẳng bị làm sao cả, nên muốn kết thêm mối thâm tình, gật đầu nói: "Được, vậy tôi lái đi đây, đừng để tắc đường. Ngày mai tôi chờ anh ở đây."
Chủ xe G gật đầu: "Không vấn đề gì, nhớ số xe của ta đấy, mai vẫn giờ này, vẫn chỗ này, không gặp không về nha."
"Được rồi!" Lý ca vui vẻ gật đầu, nhấn ga lái đi.
Đi trên đường, Lý ca mới nhớ ra, cái người kia nhìn quen quen...
"Sao nhìn giống Giang Ly vậy ta?" Lý ca lẩm bẩm, rồi lắc đầu cười nói: "Không thể nào, Giang Ly là siêu cấp đại ma vương mà, nếu là thật thì chắc sớm đạp xe mình ra bã rồi ấy chứ? Sao lại còn cà khịa, nói chuyện dễ nghe như thế?"
Giang Ly thấy đối phương đi thì cũng lau mồ hôi trán, người này hắn quá quen thuộc, xui xẻo từ trước đến nay, không biết bao nhiêu chiếc xe đã chết trong tay hắn.
Tuy rằng đối phương không biết do hắn gây ra, nhưng Giang Ly ít nhiều vẫn có chút chột dạ, dù sao thì lúc ấy hắn cũng không chủ động qua đó bồi thường cho người ta, mà trực tiếp chuồn mất.
Về đến nhà, làm một bàn gà Đông An, một nồi tiết vịt, một đĩa rau xào, Giang Ly, Bờ Ruộng Dọc Ngang và Trưởng Tôn Bảo ăn chực mặt mày đen hết lại ăn rất quên trời đất.
Ăn cơm xong, Trưởng Tôn Bảo đột nhiên nói: "Giang Ly, ta kể cho ngươi nghe một bí mật."
Giang Ly hỏi: "Nói đi."
Trưởng Tôn Bảo thần bí nói: "Hôm đó ngươi tấn cấp, không phải ta đến gần ngươi à. Ta phát hiện, những năng lượng lạnh kia có thể bị ta tu luyện hô hấp pháp hấp thu được."
Giang Ly ngẩn người ra, tấn cấp ư? Hắn tấn cấp khi nào vậy?
Sau đó Giang Ly mới bừng tỉnh, chắc là cái lần mà toàn bộ oán khí của thế giới đổ về người hắn, Trưởng Tôn Bảo không biết có chuyện gì, cứ tưởng đó là cảnh tượng thăng cấp của nhân vật chính trong tiểu thuyết, nên mới nói như vậy.
Nhưng Giang Ly cũng có chút kinh ngạc, khi đó hắn hấp thụ đâu phải là thiên địa nguyên khí, mà là oán khí mà!
Theo lý thuyết thì loại oán khí này chỉ có ác ma mới có thể hấp thụ được, sao Trưởng Tôn Bảo lại hấp thụ được?
Có gì đó quái lạ...
Nhưng Giang Ly cũng không truy hỏi đến cùng.
Một đêm trôi qua êm đềm, đến ngày thứ hai.
Lý ca nhìn giờ, vội vàng ra ngoài đứng chờ ở ven đường trước cổng chợ, kết quả chờ mãi không thấy Giang Ly đến.
Lý ca nghi hoặc lẩm bẩm: "Chẳng lẽ đã chạy mất rồi? Không nên chứ, xe vài chục vạn, mấy trăm đồng tiền sửa xe còn tiếc à? Không đến mức keo kiệt như vậy chứ?"
Đúng lúc này, ở chỗ khúc quanh phía trước bỗng nhiên có một đám người đi đến, từng người bước đi như bay, mặt mày hằn học, lo lắng, tức giận, sát khí đằng đằng chạy đến.
Đi đầu đám người kia rõ ràng là cái tên trông rất giống Giang Ly!
Nhưng mà giờ phút này đối phương có phải là Giang Ly không không còn quan trọng nữa, nhìn cái cách người ta kéo theo hai chục mạng người hùng hổ xông tới như vậy, Lý ca cảm thấy, dù có phải Giang Ly hay không, kết quả cũng chẳng khác gì nhau cả.
Chờ Đại Cáp quay đầu lại thì, Giang Ly đã sớm chạy mất dạng.
Đại Cáp lúc này mới như có điều suy nghĩ nói: "May mà ta không ngu ngốc..."
Điều khiến Giang Ly ngoài ý muốn là, thứ hai, trước cổng khu nhà Nam Lư yên tĩnh hơn rất nhiều, tuy vẫn còn một số người chưa từ bỏ ý định đứng chặn ở cổng.
Nhưng đa số đã rời đi, và không ai còn mang những món quà lộn xộn nữa.
Giang Ly vốn thở phào nhẹ nhõm, cho rằng mọi chuyện cứ vậy trôi qua.
Kết quả, đến chiều tối khi đi đón Thiên Mạt, Giang Ly trợn tròn mắt, con bé này tự dưng lái một chiếc xe kéo theo ba chiếc xe khác trở về!
Trong xe chất đầy quà, cả người ăn mặc lộng lẫy, chẳng khác nào một tiểu thư con nhà giàu mới nổi.
Sau khi nghe ngóng, Giang Ly mới hiểu, thì ra những người ở cổng phát hiện hối lộ Xương Long bạch nhãn lang không có tác dụng gì, liền chuyển sang tấn công em gái Giang Ly. Thế là Thiên Mạt vừa đến trường đã bị một đám người đuổi theo tặng quà các kiểu.
Để tiện cho Thiên Mạt mang quà về, bọn họ đã mua xe và thuê tài xế cho Thiên Mạt.
Nhưng Thiên Mạt là ai chứ?
Cô bé này xem xét, vẫn còn muốn thuê tài xế ư? Coi thường ta quá đấy!
Thế là, cô bé tự mình lái xe về nhà!
Về chuyện này, Giang Ly không khỏi bội phục Thiên Mạt, con bé này học cái gì cũng nhanh hơn cả hắn, đến giờ hắn vẫn chưa phân biệt được chân ga với chân phanh.
Nghĩ đến đây, Giang Ly vỗ trán, hắn cũng nên đi học lái xe mới được.
Nghĩ là làm, thứ hai, sau khi đưa Thiên Mạt đến trường, Giang Ly liền chạy đi học lái xe.
Giang Ly tìm đến một trường dạy lái tên là trường dạy lái Mới Dân, nằm trên một ngọn đồi nhỏ ở Tương Thành. Gọi là đồi chứ thực ra không cao, nhưng cũng không thấp, hơn hai trăm mét, lái xe lên phải vòng một con đường núi mới tới.
Đỉnh đồi đã bị san bằng trong đợt ác ma triều trước, thế nên ông chủ trường lái Mới Dân đã cho đổ xi măng, kẻ vạch các loại, xây dựng nên một trường dạy lái tại đó.
Thủ tục diễn ra vô cùng thuận lợi, kết quả, ngẩng đầu lên, Giang Ly mừng rỡ, người dạy hắn lái xe lại là người quen cũ!
Một thân áo sơ mi trắng, quần tây đen, gương mặt khó đăm đăm quen thuộc, chính là lão Phan, tay tài xế taxi từng bị Giang Ly hố trước đây. Chỉ có điều sau đó lão Phan muốn hố Giang Ly thì bị Giang Ly một quyền diệt bốn thần, lật bàn một cách mạnh mẽ.
Dẫn đến công ty taxi không dám thuê hắn, lão Phan đành phải chuyển nghề, đến trường lái của bạn làm huấn luyện viên.
Giờ phút này, gã mập đang vô cùng trân trọng lau chiếc xe tập lái của mình, khăn lông lớn, khăn lông nhỏ, hai thùng nước, lau kỹ càng tỉ mỉ, trắng bóng cả xe!
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Giang Ly cười…
Lão Phan thì như sắp khóc, nức nở nói: "Đại ca, xin tha cho con đường sống!"
Giang Ly vỗ vai hắn nói: "Đừng khóc, ta không đến tìm ngươi gây phiền phức, ta đến học lái xe."
Nghe xong lời này, tâm trạng lão Phan mới ổn định lại chút ít.
Lão Phan xin lỗi chừng mười phút, cuối cùng, Giang Ly đập vào động cơ xe cảnh cáo hắn, nói thêm lời nào nữa sẽ đánh cho thì hắn mới im lặng trở lại.
Giang Ly ngồi vào ghế lái, lão Phan ngồi ghế phụ, bắt đầu giảng giải cho Giang Ly những điều cơ bản khi lái xe và cách làm quen với các nút bấm trên xe.
Giang Ly học rất nhanh, chỉ một lần là nhớ, sau đó cài dây an toàn. Lão Phan nói: "Được rồi, nổ máy đi, lái chậm thôi."
Giang Ly hiếu kỳ hỏi: "Ta lần đầu lái xe mà ngươi đã để ta chạy? Ngươi không sợ ta nhấn ga, lái xe xuống dưới vực à? Chỗ này có phải vách núi đâu?"
Lão Phan dường như quá quen với câu hỏi tương tự, tùy tiện trả lời: "Không sao, ta tin ngươi không dám, dù sao cả hai ta đều trong xe mà, ngươi phải có trách nhiệm với mạng sống của mình chứ?"
Nói đến đây, lão Phan phát hiện Giang Ly không nhúc nhích.
Lão Phan nhìn Giang Ly, Giang Ly đang mỉm cười kỳ lạ nhìn hắn.
Lão Phan đột nhiên nhận ra, thằng nhóc trước mắt này đâu phải người thường, thằng nhóc này là đại ma vương tuyệt thế mà!
Người khác rơi xuống vách núi thì chắc chắn chết, còn thằng này thì chắc chẳng bị gì, không khéo còn phải tổ chức tang lễ cho mình nữa...
Lão Phan vừa khóc vừa chỉ xuống dưới chân nói: "Không sao, ngài lái chậm thôi, chỗ ta có phanh phụ."
Giang Ly lập tức vui vẻ, sau đó nhẹ nhàng nhấn ga, xe chuyển động, Giang Ly lái một vòng đơn giản rồi phát hiện lái xe không khó lắm, thế là bắt đầu vào số, tăng tốc...
Thường thì người học lái, huấn luyện viên chỉ cho chạy đến số hai là cùng, nhưng khi Giang Ly lái xe, lão Phan không dám cản, chỉ có thể nhìn chằm chằm phía trước, chuẩn bị đạp phanh bất cứ lúc nào, đồng thời để tay lên cạnh vô lăng, định bụng nếu tình hình nguy cấp thì giúp Giang Ly chuyển hướng, né chướng ngại vật…
Giang Ly rất nhanh đã lái xe đến số năm. Đây là đâu chứ? Trường dạy lái trên đỉnh núi!
Nơi này là để cho học viên thi, nên hoàn toàn không có những đoạn đường thẳng tắp, mà toàn là đường hình chữ S, lên dốc, xuống dốc, đường ngoằn ngoèo…thích hợp để thi. Nhưng với tốc độ xe của Giang Ly, chạy trên những đoạn đường như thế này thì quả thật hơi đáng sợ...
Cũng may là thần kinh phản xạ của Giang Ly nhanh nhạy, vừa chuyển hướng, vừa tăng tốc, giảm tốc một cách điêu luyện.
Lão Phan thấy thế thì thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Đúng lúc này, một chiếc xe của học viên nữ đột nhiên lao ra từ bên cạnh!
Trong khoảnh khắc đó, tóc gáy của lão Phan dựng đứng, hét lớn một tiếng: "Phanh lại!"
Đồng thời, lão Phan đạp mạnh phanh, đưa tay ra chộp lấy vô lăng, muốn giúp Giang Ly chuyển hướng để tránh chiếc xe của nữ học viên kia.
Kết quả chân phanh đạp xuống, nhưng cái vô lăng thì cứ cứng như hàn, gã đã dùng hết cả sức bú sữa mẹ rồi mà vẫn không nhúc nhích!
Nghiêng đầu sang, lão Phan như sắp khóc, thì ra là Giang Ly đang giữ chặt vô lăng, khiến hắn hoàn toàn không thể xoay chuyển được!
Rõ ràng là Giang Ly cũng bị tình huống đột ngột làm cho giật mình, dù sao thì đây là lần đầu tiên lái xe, hoàn toàn không ngờ sẽ có tình huống này xảy ra, năng lực xử lý tình huống khẩn cấp còn hơi kém một chút.
Lão Phan thấy xe không dừng lại được, sắp đâm vào, theo bản năng gào lên: "Phanh lại đi!"
Giang Ly đột nhiên hoàn hồn, sau đó, nghe rắc một tiếng!
Tiếp đó, lão Phan thấy chiếc xe yêu quý của mình, cách đúng một chút xíu nữa thôi là chạm rồi, ngừng lại.
Lão Phan ngả người vào lưng ghế, vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm nói: "Ngọa Tào... cuối cùng cũng dừng được. Bảo bối của ta, không bị sao...".
Nói xong, lão Phan nhìn Giang Ly, Giang Ly cười xấu hổ, chỉ xuống chân hắn.
Lão Phan thuận thế nhìn xuống...
"Mẹ nó. Xe mới của ta!"
Trong xe vọng ra tiếng kêu gào thảm thiết của lão Phan…
Thì ra là Giang Ly vào thời khắc nguy cấp đã kích hoạt bản năng đạp xe khi còn bé, lập tức đạp chân xuống, xuyên thủng sàn xe, dùng chân sát đất ghì xe dừng lại.
Một tuần sau…
Lão Phan hớn hở chạy đến tìm Giang Ly, nói cho hắn biết có thể chuẩn bị thi bằng lái.
Giang Ly ngơ ngác nói: "Không phải nói phải học một hai tháng mới được thi à?"
Lão Phan giống như đuổi tà nói: "Đó là quy định cho mấy đứa ngu thôi, ngươi ngưu b·ứ·c vậy, thông minh vậy, một tuần là đủ."
Sau đó Giang Ly bị lão Phan lái xe đưa đi trường thi.
Cũng như người ta vẫn nói, ông trời đã mở cho bạn một cánh cửa sổ thì chắc chắn sẽ đóng lại một cánh cửa.
Cánh cửa sức mạnh của Giang Ly đã mở toang, nhưng về mặt lái xe, năng khiếu của hắn gần như là con số âm.
Đương nhiên, lần đầu tiên làm hỏng xe là một sự cố ngoài ý muốn, dù sao thì cũng là lần đầu tiên lái, hồi hộp quá mà.
Còn hai ba bốn năm sáu bảy lần sau, đều là do hắn cố ý… Dù sao chỉ cần lão Phan sửa xe xong, hắn nhất định sẽ giúp hắn đạp xuyên xe.
Thứ nhất là trả thù cái tên này đã chơi đểu mình vào lúc Thiên Thần giáng lâm.
Thứ hai thì Giang Ly cảm thấy, chân có thể chạm xuống đất bất cứ lúc nào cũng an tâm hơn...
Sau này lão Phan cũng nhận ra, dứt khoát không sửa xe, cứ để vậy trông rất thoáng đãng, hơn nữa, trừ khi đi qua vũng nước phải co chân lên, bình thường thì thông gió cũng tốt, nhất là khi chở mấy cô học viên mặc váy, lão Phan đặc biệt hăng hái.
Nhưng nói thế nào thì xe cũng như vợ, vợ mình cứ bị người ta chà đạp như vậy, lão Phan vẫn rất khó chịu.
Cho nên lão Phan vẫn cố chạy vạy xin xỏ để cho Giang Ly đi thi sớm.
Giang Ly cũng không phụ sự kỳ vọng, thi một lần là đỗ hết, chiều tối thuận lợi nhận được bằng lái, vội vã ra về.
Vừa đi, Giang Ly vừa gọi điện thoại cho Thiên Mạt: "Nhóc con, cho con biết một tin tốt đây, ta thi đỗ rồi!"
"Giang Ly, thi cái bằng lái mà thôi, có gì đáng vui chứ? Thật ra con thấy lái xe đâu có nhanh bằng ngồi trên đ·ạ·n ph·á·o." Thiên Mạt ra vẻ người lớn nói.
Giang Ly: "... % $&. . ."
Nhìn bóng lưng Giang Ly lái xe đi, cầm theo bằng lái, lão Phan lúc đó như muốn khóc.
Mấy huấn luyện viên khác không biết chuyện gì xảy ra tiến lại gần, cười nói: "Nhìn không ra, tình cảm sư đồ của các người tốt nhỉ."
Lão Phan cười ha hả nói: "Tốt cái rắm!"…
Giang Ly về đến nhà thì cũng không nhịn được nữa, lập tức cho con ngựa sắt của mình lăn bánh, đắc ý chạy một vòng trong khu dân cư, rồi hô vọng lên trên lầu: "Thiên Mạt, ta đi mua đồ ăn đây!"
Nói xong, Giang Ly vui vẻ lái xe ra khỏi cổng, nhưng khi bắt đầu đi trên đường, Giang Ly mới phát hiện, lái xe trên đường khác với lái trên đường tập của trường dạy lái, hoàn toàn không phải là một khái niệm!
"Lý ca, xe sửa xong rồi à?" Một cô gái gặp Lý ca trước cổng chợ, cất tiếng chào.
Lý ca buồn rầu nói: "Đừng nhắc nữa, ta bây giờ cứ xung khắc với xe cộ, cứ xe nào ta mới lái được một tí thì hoặc là va vào nhau, hoặc là bị đâm…"
Cô gái kinh ngạc hỏi: "Chẳng lẽ xe của ngươi lại hỏng rồi?"
Lý ca lườm mắt nói: "Nói cái gì đó? Xe ta đây tốt đây, hiện tại đang đậu ngoài chợ kia kìa, ta không tin xui đến mức dừng ở đấy mà còn xảy ra chuyện."
Vừa dứt lời, nghe thấy bịch một tiếng, sau đó tiếng còi ô tô inh tai vang lên.
Lý ca và cô gái ngớ người ra, nhìn nhau, Lý ca nức nở nói: "Không... Không đến mức đó chứ?"
Sau đó, hai người như phát điên chạy ra ngoài, vừa ra khỏi chợ thì thấy một chiếc xe đậu ngay ngắn trong chỗ đậu và một chiếc xe G lớn đang đỗ cạnh nhau, hai chiếc xe song tránh không ngừng nhấp nháy, chiếc xe nhỏ thì như một cô dâu nhỏ bị tráng hán h·ã·m h·i·ế·p, phát ra âm thanh rít lên chói tai.
Lý ca xem xét, đúng là xe mình, vội vàng chạy đến xem tình hình.
Lại gần, Lý ca thở phào nhẹ nhõm, hai chiếc xe không va chạm lớn, chỉ bị trầy một lớp sơn trắng.
Lúc này, chủ xe G đi tới, nhìn xe hai bên, sau đó đưa thuốc lá cho Lý ca nói: "Huynh đệ, xin lỗi nhé, tại ta đang vội về nhà nấu cơm, lỡ va vào xe của ngươi. Cơ mà không sao, có gì đâu, ngươi cứ lái đi, cứ chụp hình các kiểu, nhớ số xe của ta, mai vẫn chỗ này, ngươi sửa hết bao nhiêu tiền ta trả cho."
Lý ca vừa thấy chiếc G lớn của đối phương là hàng đỉnh của đỉnh, xe sang tiền tỷ, biết đối phương không phải loại người thiếu tiền, thêm việc xe của mình cũng chẳng bị làm sao cả, nên muốn kết thêm mối thâm tình, gật đầu nói: "Được, vậy tôi lái đi đây, đừng để tắc đường. Ngày mai tôi chờ anh ở đây."
Chủ xe G gật đầu: "Không vấn đề gì, nhớ số xe của ta đấy, mai vẫn giờ này, vẫn chỗ này, không gặp không về nha."
"Được rồi!" Lý ca vui vẻ gật đầu, nhấn ga lái đi.
Đi trên đường, Lý ca mới nhớ ra, cái người kia nhìn quen quen...
"Sao nhìn giống Giang Ly vậy ta?" Lý ca lẩm bẩm, rồi lắc đầu cười nói: "Không thể nào, Giang Ly là siêu cấp đại ma vương mà, nếu là thật thì chắc sớm đạp xe mình ra bã rồi ấy chứ? Sao lại còn cà khịa, nói chuyện dễ nghe như thế?"
Giang Ly thấy đối phương đi thì cũng lau mồ hôi trán, người này hắn quá quen thuộc, xui xẻo từ trước đến nay, không biết bao nhiêu chiếc xe đã chết trong tay hắn.
Tuy rằng đối phương không biết do hắn gây ra, nhưng Giang Ly ít nhiều vẫn có chút chột dạ, dù sao thì lúc ấy hắn cũng không chủ động qua đó bồi thường cho người ta, mà trực tiếp chuồn mất.
Về đến nhà, làm một bàn gà Đông An, một nồi tiết vịt, một đĩa rau xào, Giang Ly, Bờ Ruộng Dọc Ngang và Trưởng Tôn Bảo ăn chực mặt mày đen hết lại ăn rất quên trời đất.
Ăn cơm xong, Trưởng Tôn Bảo đột nhiên nói: "Giang Ly, ta kể cho ngươi nghe một bí mật."
Giang Ly hỏi: "Nói đi."
Trưởng Tôn Bảo thần bí nói: "Hôm đó ngươi tấn cấp, không phải ta đến gần ngươi à. Ta phát hiện, những năng lượng lạnh kia có thể bị ta tu luyện hô hấp pháp hấp thu được."
Giang Ly ngẩn người ra, tấn cấp ư? Hắn tấn cấp khi nào vậy?
Sau đó Giang Ly mới bừng tỉnh, chắc là cái lần mà toàn bộ oán khí của thế giới đổ về người hắn, Trưởng Tôn Bảo không biết có chuyện gì, cứ tưởng đó là cảnh tượng thăng cấp của nhân vật chính trong tiểu thuyết, nên mới nói như vậy.
Nhưng Giang Ly cũng có chút kinh ngạc, khi đó hắn hấp thụ đâu phải là thiên địa nguyên khí, mà là oán khí mà!
Theo lý thuyết thì loại oán khí này chỉ có ác ma mới có thể hấp thụ được, sao Trưởng Tôn Bảo lại hấp thụ được?
Có gì đó quái lạ...
Nhưng Giang Ly cũng không truy hỏi đến cùng.
Một đêm trôi qua êm đềm, đến ngày thứ hai.
Lý ca nhìn giờ, vội vàng ra ngoài đứng chờ ở ven đường trước cổng chợ, kết quả chờ mãi không thấy Giang Ly đến.
Lý ca nghi hoặc lẩm bẩm: "Chẳng lẽ đã chạy mất rồi? Không nên chứ, xe vài chục vạn, mấy trăm đồng tiền sửa xe còn tiếc à? Không đến mức keo kiệt như vậy chứ?"
Đúng lúc này, ở chỗ khúc quanh phía trước bỗng nhiên có một đám người đi đến, từng người bước đi như bay, mặt mày hằn học, lo lắng, tức giận, sát khí đằng đằng chạy đến.
Đi đầu đám người kia rõ ràng là cái tên trông rất giống Giang Ly!
Nhưng mà giờ phút này đối phương có phải là Giang Ly không không còn quan trọng nữa, nhìn cái cách người ta kéo theo hai chục mạng người hùng hổ xông tới như vậy, Lý ca cảm thấy, dù có phải Giang Ly hay không, kết quả cũng chẳng khác gì nhau cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận