Đại Ma Vương Không Hợp Cách

Chương 338: Treo treo treo

Chương 338: Treo, treo, treo!
Quạ đen nghe xong, lập tức vui vẻ: "Ái chà, làm ta giật cả mình, còn định đánh hội đồng à?"
Nói đến đây, quạ đen nhìn về phía chim cánh cụt hỏi: "Bọn chúng cả nhà kéo đến, làm sao bây giờ?"
Đậu Đậu như có điều suy nghĩ nói: "Còn có thể làm sao? Cùng nhau treo lên chứ sao."
Chồn nghe thấy lời này giận đến hai mắt nhỏ đỏ rực, nghiến răng nghiến lợi nói: "Các ngươi đừng quá đáng!"
"Câm miệng, đều im lặng cho ta!" Đúng lúc này, cửa phòng dưới mở ra, Giang Ly ló đầu vào, quát lớn.
Đậu Đậu cùng quạ đen đồng thời chỉ vào chồn nói: "Là nó la, không liên quan đến tụi ta."
Giang Ly liếc mắt nhìn chồn nói: "Đây là... chuột à?"
Đinh! Oán khí +1000!
Chồn tức giận nói: "Ta là hoàng đại tiên, không phải chuột!"
Giang Ly à một tiếng nói: "Đây là hoàng đại tiên à... Ta còn lần đầu thấy đấy."
Chồn tức giận nói: "Tiểu tử, ngươi khôn hồn mau thả ta ra! Nếu không tự gánh lấy hậu quả!"
Giang Ly nghiêng đầu, rất đáng đánh mà nói: "Ngươi đừng nóng, ta hỏi ngươi một vấn đề."
Chồn giận dữ nói: "Nói!"
Giang Ly nói: "Ngươi... ngươi lông đâu? Bây giờ hoàng đại tiên đều không có lông sao?"
Chồn: "@# $@#..."
Đinh! Oán khí +1000!
Giang Ly thấy chồn không động tĩnh, đối với Đậu Đậu cùng quạ đen nói: "Các ngươi cứ trò chuyện đi, đừng có la hét lung tung nha! Quạ đen, chuyện này ngươi phụ trách, xảy ra sơ suất, đánh ngươi."
Giang Ly nói xong, đóng cửa đi.
Chồn thấy Giang Ly xem thường mình như thế, lập tức bốc hỏa, cố gắng muốn cạy dây thép ra ngoài trả thù một phen.
Kết quả liền thấy hai con gà vịt lông trắng treo bên cạnh đồng loạt xáp lại, hai cái cánh nhỏ rung rung kêu cạc cạc, cười hì hì nói: "Ngươi nhỏ tiếng chút nha, không thì bọn ta không khách sáo đấy."
Chồn nói: "Mấy người đừng tới đây, lại tới ta sẽ gọi người."
Quạ đen từ dưới nách móc ra một cái tất: "Tin không, ta nhét cái này vào mồm ngươi, ngươi có la rách cổ họng cũng vô dụng."
Chồn thấy thế biết hai kẻ này không phải loại hiền lành gì, hừ hừ một tiếng rồi không dám lên tiếng nữa. Chỉ là thầm thì trong lòng: "Chờ lão tổ tông tới, giết chết hai tên gà vịt tinh trắng này!"
Quạ đen và Đậu Đậu liếc nhìn nhau, đồng thời lộ ra một nụ cười gian, xem ra tối nay sẽ không quá nhàm chán rồi.
Giang Ly mấy người ngồi xuống ăn cơm uống rượu tiếp, Simon uống khá nhiều, mấy ngày nay hồi phục, làm hắn có chút tinh thần. Sau khi say, hắn bắt đầu khóc... khóc lớn một trận rồi đi ngủ.
Tôn Phúc Sơn thì vẫn còn sợ hãi, luôn nhìn ra ngoài.
Hắn vừa mới ra ngoài đi tiểu, cách phòng dưới rất gần, nên nghe rất rõ, đúng là có người ở bên trong phát ra tiếng kêu thảm thiết. Cảm giác đó, giống như bị người tra tấn vậy. Nghĩ lại giờ vẫn còn thấy toàn thân phát run...
Trọng điểm là, phòng của hắn ngay trên phòng dưới!
Phan Nghiên thấy mọi người uống cũng kha khá, liền nói với Giang Ly: "Ly Hỏa ca, em vẫn không cam lòng, muốn thử xem."
Vừa nói, Phan Nghiên đã khoác tay lên tay Giang Ly, Giang Ly cảm nhận rõ một tia mềm mại khác lạ.
Giang Ly tuy cũng choáng váng, nhưng vẫn rất rõ đối phương không phải là người mình muốn. Giang Ly tuy thích gái đẹp, thậm chí cũng từng nghĩ đến rất nhiều ý nghĩ xấu xa.
Nhưng tận sâu trong lòng, Giang Ly luôn ghi nhớ lời lão nhân hay nhắc nhở: "Nhà có vợ hiền chồng không gặp tai họa, cố gắng kiếm được vợ hiền chồng thành công hai phần ba."
Nên đời này chỉ muốn tìm người mình yêu, chứ không định tùy tiện lừa gạt ai.
Thế là Giang Ly mỉm cười với Phan Nghiên nói: "Ngủ ngon."
Sau đó Giang Ly rút tay mình về, nói một tiếng hắc liên với Thiên Mạt rồi lảo đảo bỏ đi.
Hắc liên trước khi đi cầm theo hơn nửa bình rượu đế, tiện tay nhặt một nắm lạc, chuẩn bị về tiếp tục uống.
Phan Nghiên thấy thế, lập tức tức giận giậm chân, rồi đuổi theo.
"Ly Hỏa, anh ghét em đến vậy à?" Phan Nghiên kêu lên.
Giang Ly quay đầu nhìn Phan Nghiên, ợ rượu nói: "Không phải ghét, là rất ghét."
Sau đó Giang Ly đi thẳng.
Phan Nghiên đứng tại chỗ, ngơ ngác.
Cô tự nhận nhan sắc của mình trong số các cô gái không thuộc hàng cao nhất, nhưng cũng là tuyệt sắc, trong trường cũng là hoa khôi, người theo đuổi không một ngàn thì cũng tám trăm. Kết quả, hôm nay lại bị người ta chê...
Phan Nghiên không cam tâm hỏi: "Em xấu đến vậy à?"
Giang Ly vừa mở cửa chuẩn bị vào nhà, quay đầu nhìn cô một cái.
Phan Nghiên theo bản năng tạo dáng mà cô cho là đẹp nhất, kết quả Giang Ly lắc đầu nói: "Người xấu không phải do mặt mũi xấu."
Nói xong, Giang Ly vào nhà.
Phan Nghiên ngạc nhiên... Giang Ly ý tứ rất rõ, người ta không phải chê cô xấu mà là cảm thấy tâm địa cô xấu!
Phan Nghiên đứng đó, ngẩn người một hồi lâu... Cuối cùng thở dài, về phòng một mình uống rượu giải sầu.
Tôn Phúc Sơn và Tiểu Vinh thấy thế, cuối cùng ở lại với cô.
Lý Thành Quân thì không đi, ngồi đó hút thuốc, mấy người nói chuyện lơ đãng.
Tiểu Vinh tò mò hỏi, dưới phòng có gì.
Phan Nghiên nói: "Không có gì, Giang Ly làm ít... đặc sản địa phương thôi."
"Đặc sản gì mà khiến sắc mặt cậu tệ thế kia? Nói chút coi?" Tiểu Vinh hỏi.
Phan Nghiên nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng nói: "Chuột..."
Lý Thành Quân hơi nhíu mày, hắn cùng Giang Ly đi chung, không thấy có chuột mà. Nhưng Giang Ly giữa chừng từng đi ra ngoài hai lần, không chừng là sau đó bắt được.
Nghĩ lại, cháu trai này quạ đen còn ăn, treo con chuột cũng không có gì lạ.
Lý Thành Quân chép miệng nói: "Đã sớm nghe người miền nam ăn chuột, có món gọi là chuột bao tử, chính là chuột non chấm nước tương. Quả nhiên mà!"
Tôn Phúc Sơn lắc đầu nói: "Không phải người miền nam nào cũng nặng khẩu vị thế, một nhúm người thôi..."
Lý Thành Quân cười cười, không nói tiếp.
Giờ phút này, cách nhà Lý Thành Quân không xa trên một sườn đồi nhỏ, ba con chồn đứng đó, đang ngẩng đầu nhìn sang bên này.
"Lão tam là ở chỗ này bị thiệt thòi à?" Một con chồn đứng thẳng dậy, ôm cây gậy, khinh thường nói.
Bên cạnh nó, một lớn một nhỏ hai con chồn, ra sức gật đầu, phát ra những tiếng kêu cổ quái.
Rõ ràng, hai con chồn này còn chưa thành tinh, không biết nói chuyện.
Chồn lớn hừ hừ nói: "Cái thằng ba nhà ta đúng là đồ bỏ đi, thấy rõ là ngày gia tộc dát đạt ta họp mặt, nó còn lớn tiếng làm loạn! Lát nữa cứu được nó ra, ta phải tẩn nó một trận mới tính."
Hai con chồn nhỏ bên cạnh căn bản không dám nói lời nào, dù sao, đó là ông nội của bọn chúng còn đây là bà cố nội, ai cũng không dám trêu vào.
Chồn già hừ hừ một tiếng, xuống sườn núi.
"Hai đứa bay ở ngoài canh, mặc kệ có chuyện gì cũng không cần phản ứng. Hôm nay ta ngược lại muốn xem xem, hai con gà vịt lông trắng kia đâu ra gan mà dám quậy phá trên địa bàn của nhà ta!"
Nói xong, chồn già tung mình nhảy lên đầu tường, sau đó trực tiếp đạp văng cửa sổ, rồi từ cửa sổ đi xuống phòng.
Hai con chồn nhỏ ở bên ngoài thò đầu nhìn, mày nhìn mày, ai cũng cảm thấy lần này đại thù của bọn chúng có thể báo được.
Trong phòng dưới, chồn già vào phòng, ngẩng đầu nhìn, nhướng mày, thầm nói: "Không phải nói là hai con gà vịt lông trắng à? Sao ở đây có ba con? Chẳng lẽ bọn nó hù ta à?"
Nghe được động tĩnh, chồn ở dưới vội nhìn lên, thấy chồn già thì lập tức kêu lên: "Lão nương, là con đây, con là thằng ba đây! Mau cứu con với, hai tên nhóc con kia quá đáng, lông của con cũng bị chúng nhổ hết rồi."
Chồn già lúc đầu không nhận ra, nghe tiếng mới biết, đây là con trai nhà mình, liền giậm chân nói: "Hai tên tiểu tử mắt sâu mày rậm, có gan xuống đây solo một trận!"
Quạ đen nhìn Đậu Đậu, nói: "Ai đi?"
Đậu Đậu lập tức nói: "Việc này để ta lo."
Nói xong, Đậu Đậu buông dây thép ra, nhảy thẳng xuống, theo bản năng xắn tay áo, lúc này mới nhớ ra lông của mình cũng mất hết, lấy đâu ra tay áo. Mặt Đậu Đậu đỏ lên, chỉ vào chồn già nói: "Lại đây lại đây, ta với ngươi đấu tay đôi một chút."
Chồn già hừ hừ: "Không biết con vịt nào đẻ ra cái giống gì mà cổ ngắn thế... Mày ăn trộm mà con?"
Đậu Đậu ưỡn ngực, nhướn mày, rất khó chịu nói: "Ngươi không được nói mẹ ta."
Chồn già xì một tiếng khinh bỉ: "Có gan làm chuyện xấu, còn không cho nói? Ta cứ nói đó, thì sao! Có giỏi thì đánh ta đi."
Con chồn già này rất xảo quyệt, mục đích của nó là chọc giận Đậu Đậu, dù sao người trong cơn giận dễ mắc sai lầm, như vậy nó sẽ có cơ hội lợi dụng.
Nhưng nó đã quên một điều, chọc giận đối thủ cũng cần có tiền đề, đó là trong tình huống ngang tài ngang sức. Nhưng hiện tại thì...
"Á đù!" Đậu Đậu đột nhiên biến mất, chồn già còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Đậu Đậu từ trên trời giáng xuống, một chưởng đập vào đầu chồn già! Bốp một tiếng giòn tan vang lên.
Chồn già trực tiếp bị đập nằm xuống đất, trước mắt hoa cả lên, nhìn cái gì cũng quay cuồng.
Nhưng con chồn già vẫn còn giữ được chút lý trí mà kêu lên: "Ngươi đánh lén..."
"Ta đánh! Ta đánh, đánh, đánh!" Đậu Đậu bốc hỏa, mặc kệ ngươi có đánh lén hay không, cứ cưỡi trên người chồn già mà nện cho tới.
Chồn già vừa kêu đánh lén thì đã thấy khổ sở nhận ra mình không thể đứng dậy nổi. Sau đó liền thấy gáy đau điếng, mắt trợn trắng...
Chồn già biết lần này đã đá phải tấm sắt, liền van xin: "Chờ... chút..."
Đậu Đậu mặc kệ nhiều thế, cứ tiếp tục đánh, đánh đến nỗi chồn già nói không ra lời, cuối cùng đánh cho ngất xỉu.
Đúng lúc này, quạ đen nói: "Đừng đánh nữa, bên ngoài có động tĩnh!"
Đậu Đậu nghe xong vội vàng kéo chồn già lên mái nhà, một phát nắm lấy chùm lông mông của chồn già kéo mạnh một cái!
"Ngao, ô ô."
Chồn già rên lên một tiếng, tỉnh lại từ trạng thái hôn mê, kết quả tiếng còn chưa ra khỏi họng thì đã bị một chiếc tất bịt miệng.
Sau đó quạ đen cùng Đậu Đậu thuần thục lột sạch lông của nó, trực tiếp treo trên nóc nhà.
Chồn già còn muốn kêu hai tiếng, kết quả Đậu Đậu một tay đập vào sau ót chồn già, nó tại chỗ ngất xỉu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận