Đại Ma Vương Không Hợp Cách

Chương 110: Mang thai

Chương 110: Mang thai
Sau đó, bộ đàm liên tục vang lên dồn dập.
“Chúng tôi hiểu rồi, ngươi không cần giải thích.” “Lão Phan, yên tâm đi, chào ngươi cái này một cái, kỳ thực kiếm thêm bốn mươi cũng không tệ. Chỉ sợ ngươi không thích cái này, vì bốn mươi mà khom lưng. . .” “Lão Phan, đừng nói nhiều lời, ra giá đi, một đại ca của ta cảm thấy ngươi cũng không tệ lắm.” “Cút!” . .
Đến sân bay, không bao lâu, Giang Ly liền thấy một chiếc xe thể thao màu đen phóng như bay đến, một cú vẩy đuôi dừng ngay trước mặt Giang Ly.
Cửa xe mở ra, Võ Dưỡng Thanh cùng Trình Thụ đi ra.
Trình Thụ cười nói: “Thêm một người, không sao chứ?” Giang Ly liếc nhìn Võ Dưỡng Thanh, Võ Dưỡng Thanh lè lưỡi với hắn, Giang Ly sờ cằm, vô cùng nghiêm túc nhìn Trình Thụ nói: “Cái này phải gửi vận chuyển chứ nhỉ, còn phải có chứng nhận kiểm dịch nữa à? Với cả, nhanh lên đi vào đi, nhìn cô ta nóng quá kìa, đều thè cả lưỡi ra rồi.” Đinh!
Oán khí +100
Võ Dưỡng Thanh phản ứng nhanh hơn tên đầu gỗ Trình Thụ, giậm chân một cái, thét lớn: “Giang. . . Ly!” Kết quả Giang Ly đã chạy chỉ còn thấy bóng lưng. . .
Vào sân bay, Giang Ly, Trình Thụ, Võ Dưỡng Thanh ngồi cùng một hàng trên máy bay.
Võ Dưỡng Thanh không ngừng trừng mắt Giang Ly, nếu ánh mắt có thể giết người thì chắc Giang Ly đã chết từ lâu rồi. . .
Bất quá Giang Ly mặt dày, cứ làm như không thấy, còn lẩm bẩm hát, một bộ dáng vẻ chọc tức vô cùng làm Võ Dưỡng Thanh tức đến trừng hắn không ngớt.
Đúng lúc này, một gã thanh niên xăm trổ đầy tay đi tới, vừa đi vừa gọi điện thoại nói: “Cái gì? Mang thai? Đừng có gấp, ta chuyển cho ngươi năm nghìn tệ rồi. Ngươi đừng khóc mà. . . Ngươi khóc cái gì chứ? Có gì to tát đâu?” Nghe được những lời này, Võ Dưỡng Thanh liếc nhìn Giang Ly, nói: “Có người nhìn không ra gì, nhưng khi làm việc lại rất ga lăng. Còn có người ha ha. . .” Giang Ly liếc gã xăm trổ, sau đó bĩu môi nói: “Ngươi thích loại này à?” Võ Dưỡng Thanh nói: “Ít nhất người ta có tinh thần trách nhiệm!” Lời vừa dứt, liền nghe thấy gã xăm trổ đột nhiên lớn tiếng quát: “Khóc cái gì mà khóc? Câm miệng! Chẳng phải lại tìm lý do để xin tiền tiêu vặt à? Xin tiền thì cứ nói là xin tiền đi, cái đồ đại lão gia mà cũng mang cái gì mang thai chứ? Nếu ta có thể làm ngươi mang thai thì ta còn phải đi làm gì? Ta ở nhà cũng kiếm ra tiền. . .” Gã xăm trổ nói rồi, liền ngồi xuống bên cạnh Võ Dưỡng Thanh.
Võ Dưỡng Thanh thấy thế, mặt tái mét, giật bắn mình, liền nhanh chóng vượt qua Trình Thụ và Giang Ly, ngồi sang phía bên kia của Giang Ly.
Giang Ly cười ha ha nói: “Thích loại này à?” Võ Dưỡng Thanh hung hăng nói: “Câm miệng!” Giang Ly trợn ngược mắt lên, nói với Trình Thụ: “Thấy chưa? Đây chính là phụ nữ đó, căn bản là không có lý lẽ gì hết!” Rất nhanh sau đó liền lên máy bay, có người phục vụ đặc biệt xuyên suốt hành trình, Giang Ly bị những người phục vụ này làm cho toàn thân hơi rùng mình.
Thấy cảnh này, Võ Dưỡng Thanh cuối cùng như lật ngược được ván cờ, cười nói: “Chưa ngồi khoang hạng nhất bao giờ hả?” Giang Ly kinh ngạc nhìn Trình Thụ một cái, Võ Dưỡng Thanh nói: “Đừng nhìn, tên này là thổ hào đấy. Xuất thân hào môn coi như xong đi, còn am hiểu năng lực hệ thực vật, hắn trồng hoa cỏ đều là cực phẩm được những người yêu thích hoa cỏ trên toàn thế giới tranh nhau mua. Hắn tùy tiện bán một gốc hoa, giá cả cũng đã là mấy triệu đô rồi. Ra ngoài ngồi khoang hạng nhất với hắn chỉ là bữa ăn sáng mà thôi.” Giang Ly nghe đến đây, mắt sáng lên, hắn vẫn cảm thấy năng lực của Trình Thụ khá đẹp, giờ xem ra, đây quả thực là máy in tiền!
Nghĩ đến mình kiếm tiền, còn phải đi đánh quái khắp thế giới, nhìn lại Trình Thụ người ta, ở nhà trồng chút cây là được rồi, so với hắn an nhàn hơn, tiền kiếm cũng nhanh hơn. . .
Lập tức, Giang Ly cảm thấy trong lòng có chút bất mãn, buồn bực nói: “Hắc Liên, ngươi biết trồng hoa không?” Hắc Liên đáp một cách rất đường hoàng: “Không biết!” Giang Ly: “Đồ cặn bã. . .” Hắc Liên: “Ngươi mới cặn bã, ngươi còn không biết đó thôi.” Nghe Võ Dưỡng Thanh nói vậy, Trình Thụ có chút ngại ngùng nói: “Vốn định thuê máy bay, nhưng từ sau khi ác ma xuất hiện, các chuyến bay đều trở nên khan hiếm, phía trên quy định cứng không cho thuê máy bay, nên mới thành ra thế này. Các ngươi thông cảm một chút, khi đến nơi, máy bay tư nhân của ta chắc cũng đã điều chỉnh lại, lúc về sẽ không phải chen chúc như vậy nữa.” Giang Ly nhìn chỗ ngồi của mình, rồi điều chỉnh ghế ngả, nằm vật ra đó lăn qua lăn lại một hồi, rồi ngơ ngẩn nhìn lên trần nhà, lẩm bẩm: “Mẹ nó, cái này mà gọi là chen? Thế giới của người có tiền quả nhiên. . . Thật sung sướng vô biên.” Không lâu sau, ghế bên trên Giang Ly cũng có người ngồi, Giang Ly nhìn qua thì thấy mừng rỡ, hóa ra là cái gã thanh niên xăm trổ!
Hắn vẫn đang gọi điện thoại, nhỏ giọng nói: “Tiểu ngoan ngoãn, nín đi, tiền tiêu vặt không phải là cho ngươi rồi sao? Nếu không ta cho thêm năm ngàn nữa nhé? A a đát. . .” Giang Ly cảm thấy toàn thân ớn lạnh, da gà nổi hết cả lên, nghĩ một lúc liền đứng lên tìm Võ Dưỡng Thanh.
“Đổi chỗ?” Võ Dưỡng Thanh ngạc nhiên nhìn Giang Ly.
Giang Ly gật đầu nói: “Ừm, cái tên xăm trổ đó ở ngay trên cạnh ta, tuy cách một lối đi nhỏ nhưng mà ta cứ thấy ghê ghê. Dù sao thì hắn thích nam nhân mà, ngươi qua đó chắc cũng không sao đâu. . . Hơn nữa, nếu có gì xảy ra, con gái như ngươi mà tẩn hắn thì cũng đâu có ai dám nói gì đúng không?” Võ Dưỡng Thanh lườm Giang Ly một cái, Giang Ly vốn cho rằng Võ Dưỡng Thanh sẽ không đồng ý đổi, nhưng điều làm hắn bất ngờ chính là, Võ Dưỡng Thanh lại đồng ý.
Lần đầu tiên, Giang Ly cảm thấy cô gái này cũng không tệ. . .
Đây chỉ là một chuyện nhỏ xen giữa, nhưng lại khiến quan hệ giữa Giang Ly và Võ Dưỡng Thanh trở nên gần gũi hơn một chút.
Từ Tiêu Tương bay đến Lộng Lẫy Đảo chỉ mất nửa giờ, thời gian cũng không dài, vì vậy Giang Ly chỉ tùy tiện chơi điện thoại một chút là đã tới nơi rồi.
Lộng Lẫy Đảo là một hòn đảo nằm ở phía nam của Đông Đô, cách đất liền một khoảng, vì nằm ở phía nam, gần xích đạo nên nhiệt độ quanh năm rất cao, là lựa chọn hàng đầu của nhiều người phương bắc khi muốn tránh rét vào mùa đông.
Thêm vào đó, hòn đảo này được thiên nhiên ưu ái ban cho bãi cát, đại dương và rừng mưa nhiệt đới, tạo nên một hòn đảo du lịch số một, chơi biển số một.
Nhiều người nói đến chuyện chơi biển, phương nam nhất định phải chọn hòn đảo này.
Đồng thời, mức chi tiêu trên hòn đảo này rất đa dạng, từ bãi cát miễn phí cho dân thường cho đến bãi biển riêng dành cho giới nhà giàu đều có cả, nói chung là dù bạn có nghèo hay giàu thì đều có chỗ để chơi, dù bạn có mang theo bao nhiêu tiền đi chăng nữa thì họ vẫn sẽ tìm cách giúp bạn móc sạch túi.
Ra khỏi sân bay, đã có xe sang trọng chờ sẵn, ngồi trong xe, uống đồ uống lạnh, nhìn ra ngoài xe thấy những người đang đổ mồ hôi nhễ nhại, Giang Ly lại một lần nữa cảm thán: “Người giàu có khác hẳn. . .” Hắc Liên tùy tiện nằm trên ghế, hừ hừ nói: “Nhớ năm xưa xe ngựa của ta bên trong tựa một không gian, có thể chứa cả mười vạn ngọn núi. . .” Giang Ly liếc nhìn Hắc Liên, rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ, hoàn toàn không để ý đến lão nhân luôn ba hoa khoác lác này.
Khách sạn là khách sạn sáu sao duy nhất của Lộng Lẫy Đảo, khách sạn có bãi biển riêng thì thôi đi, một nửa trong đó còn được xây trên biển, có cả phòng dưới biển độc nhất của Lộng Lẫy Đảo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận