Đại Ma Vương Không Hợp Cách
Chương 274: Cua gái bí tịch
Chương 274: Bí kíp cua gái
Sau đó, Giang Ly lấy điện thoại di động ra, phát một bài hát ru, cứ như vậy, một đám đại ác ma thêm đại ma vương, cùng Thiên Mạt và những tiểu ma vương khác, cùng nhau hát yêu khúc hát ru cho quạ đen mắt vàng nghe.
Quạ đen mắt vàng vừa nức nở khóc vừa kêu: "Sao ta nghe giống kèn bài « đại xuất tấn » vậy?"
Cuối cùng, dưới sự cổ vũ của mọi người, quạ đen mắt vàng với nghị lực phi thường đã vượt qua được mấy ngày gian nan nhất, chính thức đặt chân vào lĩnh vực Thần cấp.
Các ác ma khác thì đã tốt hơn nhiều, đều đã nhanh chóng bước vào Bán Thần cấp, cũng không gặp phải sét đánh. Ngược lại, Trần Nhã và Ngô Hiểu Linh hợp thể thành âm dương ác ma, thực lực đạt đến đỉnh phong Bán Thần cấp, hiện tại là người mạnh nhất tiểu khu, chỉ sau Giang Ly, Xương Long, và quạ đen mắt vàng. Các nàng còn là bộ mặt nhan trị của tiểu khu, đồng thời chính thức trở thành quản lý sân khấu tại khách sạn ác ma cách lửa trong nước, kiêm chức tổng trù bếp của tiểu khu Nam Lư.
Đồng thời, đám Liên Văn Hiên cũng được ở nhà ven hồ, hưởng ánh trăng trước, ăn không ít huyết nhục Thần cấp, phối hợp với công pháp tu luyện, đều đột phá tăng mạnh. Hiện tại, một góc Tiêu Tương từ thành phố có cao thủ thiên tai cấp nhất, đã biến thành thành phố có nhiều cường giả thiên tai cấp nhất.
Nhưng người nhận được nhiều lợi ích nhất vẫn là Trình Thụ, gã này lần trước lỡ mất huyết nhục ác ma Bán Thần cấp, lần này có thịt máu ác ma Thần cấp để ăn, tự nhiên không cam lòng tụt lại. Hắn ăn nhiều hơn ai hết, cuối cùng nhờ huyết nhục Thần cấp mà đột phá cấp chín thiên tai, đạt đến lĩnh vực Bán Thần cấp.
Sau đó là Tôn Triều, lão tiểu tử này sau khi nhận ra Giang Ly, liền mặt dày mày dạn đi theo.
Ở bên ngoài, Tôn Triều là một lão đạo nhân phong thái tiên phong đạo cốt, tông chủ Ngũ Hành Kiếm Tông, phong thái hiên ngang, như thần tiên.
Nhưng vì một miếng huyết nhục Thần cấp, lão nhân này đã gần như không biết xấu hổ, chỉ thiếu nước ôm đùi Giang Ly mà đi.
Tôn Triều nói, dù sao người ta lần đầu mất mặt là ở chỗ Giang Ly rồi, cũng chẳng sợ mất mặt thêm lần nữa.
Lão Hoa, Mao Bất Bình, Diệp An mấy người cũng đi theo, không có cách nào, huyết nhục Thần cấp có lực hấp dẫn quá lớn.
Bọn họ không ăn nhiều như ác ma, nhưng lợi ích nhận được không hề ít.
Lão Hoa và Mao Bất Bình cuối cùng cũng đặt chân vào Bán Thần cấp, Diệp An thì chạm được đến giới hạn của Thần cấp, chỉ là không bước qua được thôi, nhưng tin là chỉ cần đủ thời gian thì sớm muộn cũng đạt được.
So với Diệp An và Trình Thụ thì Tôn Triều tiến bộ chậm hơn, dù ăn rất nhiều huyết nhục Thần cấp, cũng chỉ khó khăn lắm mới bước từ cấp chín thiên tai lên Bán Thần cấp, mà còn chỉ là Sơ cấp Bán Thần, tương đương thực lực cấp mười thiên tai.
Điều này thực sự làm Giang Ly hơi kinh ngạc, theo lý thuyết thì Tôn Triều có đại cơ duyên, đạt được truyền thừa Ngũ Hành Kiếm Tông, đáng ra phải đột phá tăng mạnh mới đúng. Thế nhưng mà gia hỏa này lại chậm như con ốc sên già vậy...
Về sau nói chuyện mới biết, Tôn Triều tự thân không hợp với truyền thừa Ngũ Hành Kiếm Tông. Ngũ Hành Kiếm Tông cần lĩnh ngộ sức mạnh thiên địa ngũ hành, dung nhập vào sự kiên định của bản thân mới có thể tu luyện. Nhưng Tôn Triều từ nhỏ đã là một kẻ say kiếm, hắn theo đuổi kiếm đạo thuần túy, cho nên kiếm ý của hắn cực kỳ thuần khiết, không muốn dung nhập sức mạnh ngũ hành. Vì vậy mà không thể tu luyện được công pháp cao thâm của Ngũ Hành Kiếm đạo, chỉ có thể tu luyện nhập môn công pháp, ngưng tụ kiếm ý cơ bản, đơn giản thuần túy nhất.
Đối với việc này, Giang Ly không hiểu tu hành, cũng không biết nói gì, cuối cùng chỉ cho hắn một túi lớn huyết nhục Thần cấp, tiễn hắn và Diệp An đi.
Mấy người giải tán hết, Giang Ly mới thầm nói: "Đáng tiếc..."
Hắc Liên lại cười hắc hắc nói: "Đáng tiếc cái gì? Thành tựu tương lai của lão nhân này, e rằng còn hơn cả Diệp An!"
Giang Ly khó hiểu nhìn Hắc Liên.
Hắc Liên nói: "Ta đã nói với ngươi rồi, pháp mạnh nhất trên đời, chính là tập trung lực lượng vào một điểm công kích. Mà không phải những thứ lòe loẹt kia. Càng là hoa hòe sức tưởng tượng, thì chứng tỏ lực lượng càng hỗn tạp, hoặc lực lượng càng phân tán. Càng thuần túy thì lực lượng càng ngưng tụ, càng tinh khiết. Một trăm tờ giấy chồng lên nhau thì kiếm không phá nổi. Nhưng trải rộng một trăm tờ giấy ra thì đừng nói kiếm, kim châm cũng phá được. Lão đầu kia tu luyện kiếm ý tinh khiết nhất, đường đi sau này của ông ta sẽ dài hơn Diệp An nhiều."
Giang Ly nói: "Nói cách khác, sau này Tôn Triều sẽ rất trâu bò?"
Hắc Liên lắc đầu: "Khó nói lắm, thuần túy tượng trưng cho con đường hẹp, càng theo đuổi thứ thuần túy thì yêu cầu với tâm linh càng cao. Nếu ý chí không kiên định, tâm linh không giữ được tinh khiết, không bị ngoại vật ảnh hưởng, không bị ngoại vật hấp dẫn, từ đầu đến cuối kiên trì như một, không quên sơ tâm, thì sớm muộn gì hắn cũng sẽ sa vào bụi bặm... Con đường thuần túy, chỉ cần vướng phải một chút bụi bặm thì không còn giá trị, con đường cũng sẽ đứt đoạn. Đường đi này rất khó... Hắn có thể đi xa tới đâu thì khó nói."
Giang Ly gật đầu, có chút hiểu.
Hắc Liên cười tủm tỉm hỏi: "Ngươi không đi nhắc nhở hắn sao?"
Giang Ly liếc hắn nói: "Ngươi bớt lừa ta, nhắc nhở hắn? Trạng thái bây giờ của hắn là vô tri mà tinh khiết, ta đi nhắc nhở không phải khác nào vẽ dây đỏ lên giấy trắng sao? Ngươi đây là muốn hố ta đấy à?"
Hắc Liên ngạc nhiên nhìn Giang Ly: "Hắc... Ngộ tính của ngươi không tệ."
Giang Ly nói: "Đại đạo vạn pháp, trăm sông đổ về một biển, có gì mà khó hiểu."
Mặc dù Giang Ly không cố tình tuyên truyền tin tức này, nhưng chuyện lớn như hai đạo thiên lôi giáng xuống khu Nam Lư như thần phạt thì không thể nào giấu được.
Khi video và ảnh chụp lan truyền ra... Các cường giả Thần cấp theo bản năng nhìn về phía Đông Đô, cười nói: "Chúc mừng!"
Sau đó, tin Đông Đô có hai cường giả tấn cấp Thần cấp lan ra, cả nước Đông Đô vui mừng nhảy cẫng.
Thậm chí còn được nghỉ ba ngày, cả nước ăn mừng.
Có người cho rằng như vậy là quá đáng, nhưng chỉ những người đã trải qua tai họa ác ma Thần cấp của Đông Đô mới hiểu, như vậy vẫn chưa đủ. Không có cường giả Thần cấp trấn giữ bảo vệ quốc vận, thì cơ bản là mỗi ngày sống trong lo sợ. Giống như lần trước, nếu Đông Đô có một Thần cấp tọa trấn, thì đám Trần Mãng Huyền có lẽ cũng không chọn Đông Đô làm trận đầu. Nếu có hai cường giả Thần cấp tọa trấn, có lẽ Trần Mãng Huyền sẽ chọn lục địa khác mà tấn công. Đông Đô cũng có thể tránh được tai ương...
Có thể nói, sự tồn tại của cường giả Thần cấp, giống như đạn hạt nhân năm xưa, trấn áp cả nước, đồng thời uy hiếp mọi kẻ địch.
Đến giờ khắc này, ai cũng hiểu rõ tầm quan trọng của võ lực.
Cho nên, khi có hai cường giả Thần cấp xuất hiện, cả nước vui mừng, cả nước chúc tụng là điều cần phải có ở bất kỳ quốc gia nào. Nhất là những nước không có cường giả Thần cấp nào, thì lại càng ngưỡng mộ vô cùng...
Nhưng vào giờ phút này, Giang Ly lại đang đau đầu, hoàn toàn không vui vẻ!
Bởi vì, một tháng trước, Đại Cáp mang theo một lũ Husky ăn một lượng lớn lạp xưởng hun khói, ban đêm không ngủ được, suốt ngày cứ ha ha ha kết quả ra.
Một đám Nhị Cáp bụng phệ bắt đầu lượn lờ trong khu dân cư... Lúc này Giang Ly mới phát hiện, những con Husky này, trừ Đại Cáp ra, thì tất cả đều là cái!
Giang Ly nhịn không được chỉ trời bắt đầu chửi đổng: "Ngọa tào... lũ chó súc sinh kia, các ngươi lại còn dùng cả mỹ nhân kế với một con chó... Các ngươi có bản lĩnh thì nhằm vào ta đây này!"
Cứ như là ông trời nghe thấy tiếng Giang Ly kêu gào vậy...
Điện thoại di động của Giang Ly bỗng reo lên.
"Mẹ, sao dạo này mẹ rảnh gọi điện thoại cho con vậy?" Giang Ly thấy là Hồng tỷ gọi thì lập tức ngoan ngoãn lại.
Hồng tỷ cười ha hả, tiếng cười mang theo vài phần âm trầm: "Tiểu tử, lời này của con nghe cứ như không phải mẹ gọi cho con thì con sẽ nhớ gọi cho mẹ vậy."
Giang Ly sờ sờ mũi, có chút ngượng ngùng.
Hồng tỷ nói: "Nói chuyện chính sự, Long Ninh đâu?"
Giang Ly nói: "Cô ấy đang ở ngoài, sao vậy? Mẹ tìm cô ấy có chuyện gì à?"
"Có, con bảo cô ấy tới đây, ta có chuyện muốn nói." Hồng tỷ nói.
Giang Ly nói: "Dạ được, vậy con cúp trước, con đi gọi cô ấy nhé."
"Gọi cái rắm, con cứ ở trên lầu hét đi! Cường giả Thần cấp mà con còn giết được, hét một tiếng vang khắp thành cũng không vấn đề gì đâu. Nhanh lên, đừng lề mề!" Hồng tỷ nói.
Nghe lời này, Giang Ly lập tức có dự cảm chẳng lành, chẳng lẽ Hồng tỷ đã biết gì rồi?
Giang Ly vội vàng liếc mắt ra hiệu với Hắc Liên, kết quả Hắc Liên lại ngửa đầu nhìn trần nhà, vẻ mặt như không nhìn thấy gì.
Giang Ly nói trong lòng: "Hắc Liên, lần này ngươi không giúp ta, sau này đừng hòng ăn đồ ngon nữa."
Hắc Liên nói: "Được rồi, ngoài chiêu này ra ngươi còn chiêu gì nữa không?"
"Còn cần chiêu khác à?" Giang Ly hỏi ngược lại.
Hắc Liên hừ một tiếng rồi nói: "Được, ta đi còn không được sao?"
"Mang hai bộ đồ nữ qua đó." Giang Ly dặn dò.
Đúng lúc này, Hồng tỷ nói: "Tiểu tử, đừng nói nhiều nữa, mở video lên!"
Sau một khắc, hai người mở video lên, chỉ thấy bối cảnh của Hồng tỷ là một khu rừng rậm, không biết bà ta đang ngồi xổm trong khu rừng nào.
Hồng tỷ nói: "Hướng ống kính của con ra ngoài, ngay cái đình trước cổng tiểu khu của các con ấy."
Nghe xong, Giang Ly cảm thấy dự cảm không lành càng thêm mãnh liệt, Hồng tỷ biết cả cái đình gác cổng ở tiểu khu của bọn họ, chẳng lẽ?
"Tiểu tử, sắc mặt con khó coi à?" Hồng tỷ nói.
Giang Ly vội ho một tiếng: "Cũng được... ha ha..."
"Ha ha? Bây giờ con tự nhận hay là đợi chút nữa ta bóc mẽ cái trò con mèo của con ra, rồi tự mình về cùng con tâm sự cái chuyện vì sao chổi lông gà lại không có lông gà hả?" Hồng tỷ âm trầm nói.
Giang Ly nghĩ bụng, vì sao chổi không có lông gà à? Chẳng phải là do bị bà đánh cho bay cả rồi còn gì?
Đồng thời Giang Ly chắc mẩm là Hồng tỷ đã biết hết cả rồi.
Không lâu sau, Xương Long đến, một thân nữ trang, mặc dù không trang điểm gì, nhưng là ác ma Thần cấp, làn da đẹp hơn bất kỳ phụ nữ bình thường nào trên Lam Tinh. Nhìn vào đúng là một cô gái... chỉ có vai hơi rộng thôi.
Hồng tỷ thấy Xương Long thì cười ha hả: "Cởi quần ra!"
Giang Ly nghe vậy thì suýt nữa ngã nhào, nói: "Mẹ à, chúng ta còn chưa đến mức đó đâu."
Hồng tỷ hừ hừ nói: "Con đến hay không thì liên quan gì tới ta? Hai đứa mình đều là con gái, cởi quần áo có sao?"
Xương Long mặt mày ngơ ngác nhìn Giang Ly, hắn vốn nghĩ lần này cũng như lần trước, qua loa là xong thôi, bây giờ xem ra thì có chút khó à. Nếu thật mà phải cởi quần, thì có lẽ tất cả đều bại lộ...
Giang Ly nhìn Xương Long, lại nhìn vẻ mặt đắc ý, chờ xem kịch hay của Hồng tỷ.
Giang Ly thở dài: "Thôi được rồi, cô xuống dưới lầu đi."
Giang Ly vẫy tay, Xương Long nhìn Giang Ly, như đang hỏi, có chắc không?
Giang Ly gật đầu, Xương Long lúc này mới đi xuống lầu.
Vừa đóng cửa lại thì Hồng tỷ đã hét lên: "Đồ tiểu tử thối, con tưởng mẹ con là đồ ngốc hả? Lần đầu tiên nhìn cái đứa nhỏ này, ta đã thấy có vấn đề rồi, nhà ai con gái vai lại rộng như thế? Chẳng qua lúc đó ta gấp quá, nên mới tin chuyện ma quỷ của con đấy!"
Giang Ly cười khổ: "Mẹ, sao trách con được, nào có ai mà giục cưới dữ như mẹ đâu chứ?"
Hồng tỷ hừ hừ: "Ta giục con cưới? Con cũng đã hai mươi mấy rồi, còn chưa kết hôn chẳng phải là dưa chuột già sao? Đợi thêm mấy năm nữa thì thành dưa chuột muối ấy! Ta có thể không gấp được sao?"
Giang Ly vội kêu lên: "Dừng dừng, đừng nói sang chuyện khác nữa... Sao mẹ biết Xương Long là trai?"
Hồng tỷ liếc xéo hắn một cái rồi nói: "Con náo loạn ra chuyện lớn thế, cả thiên hạ đều biết tình hình của con rồi, mẹ con không biết à? Mặc dù ta không ở trong thành phố, nhưng điện thoại vẫn có, vẫn lên mạng được. Tình hình tiểu khu của con như nào thì vừa tìm là cả mạng đều thấy. Còn Xương Long tiểu tử này, ta nhìn ảnh là biết ngay là Long Ninh, còn muốn lừa ta?"
Giang Ly không còn gì để nói, thầm nghĩ: "Quả nhiên là người nổi tiếng sợ mập, sớm biết vậy thì mình nên khiêm tốn chút, đi đánh ác ma thì đeo cái mặt nạ vào."
Nhưng giờ nghĩ gì cũng vô ích rồi, muộn mất rồi.
Giang Ly liên tục nhận lỗi, xin lỗi, nhưng Hồng tỷ cứ hừ hừ không chấp nhận.
Giang Ly bất đắc dĩ nói: "Mẹ, mẹ nói đi, phải làm sao mẹ mới chấp nhận?"
Hồng tỷ nói: "Ta không dám đâu, cánh của con cứng rồi, không thèm nghe lời mẹ nữa rồi..."
Giang Ly liên tục nhận tội, cuối cùng Hồng tỷ nói: "Ta bảo con làm gì, con sẽ làm đó chứ?"
"Đúng, chỉ cần mẹ vui là được. Cho dù mẹ bây giờ bảo con đi theo đuổi tinh tinh cái, con cũng theo đuổi." Giang Ly nói.
Hồng tỷ liếc xéo hắn một cái: "Con mà thích kiểu nặng đô như thế thì ta cũng phải vì tương lai của các cháu trai, cháu gái mà cân nhắc gen di truyền đấy. Chuyện đuổi theo tinh tinh cái thì không đến mức phải làm, nhưng mà ta giúp con liên hệ chuyện hôn sự rồi, ngày mai con ra mắt cho mẹ!"
Giang Ly ngạc nhiên, rồi chỉ vào mặt mình: "Ra mắt? Con đi ra mắt á?"
Hồng tỷ trừng mắt còn to hơn Giang Ly, chống nạnh nói: "Đúng, ra mắt. Sao? Nhìn mặt con là không muốn đi rồi hả? Xem đây, hai ngày nay chiến lợi phẩm đi săn của ta!"
Vừa nói, Hồng tỷ rút từ phía sau ra một cây chổi lông gà dài hơn một mét!
Nói là chổi lông gà, nhưng lông thì lại tản ra thần quang, còn cán chổi không phải là cán trúc, mà là xương thú dài ngoẵng, trên xương thú thì phát ra ánh sáng kỳ dị, nhìn là biết, cả cái chổi lông gà này đều làm từ vật liệu cao cấp!
Giang Ly nhận ra được, phía trên có không ít lông vũ và xương cốt của ác ma Bán Thần cấp, nói cách khác, mẹ hắn đã đi săn Bán Thần!
Hồng tỷ hơi ngửa đầu, vuốt ve chổi lông gà trên lòng bàn tay rồi nói: "Đừng có đoán mò, là hai con ác ma Bán Thần cấp đánh nhau, ta lượm lông vũ đầy đất ở chiến trường của bọn nó, còn xương cốt thì là nhặt trong ổ của một con ác ma Bán Thần khác..."
Lời này khiến Giang Ly có chút không tin, hắn luôn cảm thấy Hồng tỷ đang giấu rất nhiều chuyện.
Nhưng Giang Ly vẫn phối hợp giả vờ tin, cười khổ nói: "Mẹ, đánh đứa bé thôi mà, mẹ cho đến mức là lượm trong ổ của ác ma Bán Thần, rồi lại còn đi xem đánh nhau với ác ma Bán Thần sao? Mẹ vất vả quá."
Sau đó, Giang Ly lấy điện thoại di động ra, phát một bài hát ru, cứ như vậy, một đám đại ác ma thêm đại ma vương, cùng Thiên Mạt và những tiểu ma vương khác, cùng nhau hát yêu khúc hát ru cho quạ đen mắt vàng nghe.
Quạ đen mắt vàng vừa nức nở khóc vừa kêu: "Sao ta nghe giống kèn bài « đại xuất tấn » vậy?"
Cuối cùng, dưới sự cổ vũ của mọi người, quạ đen mắt vàng với nghị lực phi thường đã vượt qua được mấy ngày gian nan nhất, chính thức đặt chân vào lĩnh vực Thần cấp.
Các ác ma khác thì đã tốt hơn nhiều, đều đã nhanh chóng bước vào Bán Thần cấp, cũng không gặp phải sét đánh. Ngược lại, Trần Nhã và Ngô Hiểu Linh hợp thể thành âm dương ác ma, thực lực đạt đến đỉnh phong Bán Thần cấp, hiện tại là người mạnh nhất tiểu khu, chỉ sau Giang Ly, Xương Long, và quạ đen mắt vàng. Các nàng còn là bộ mặt nhan trị của tiểu khu, đồng thời chính thức trở thành quản lý sân khấu tại khách sạn ác ma cách lửa trong nước, kiêm chức tổng trù bếp của tiểu khu Nam Lư.
Đồng thời, đám Liên Văn Hiên cũng được ở nhà ven hồ, hưởng ánh trăng trước, ăn không ít huyết nhục Thần cấp, phối hợp với công pháp tu luyện, đều đột phá tăng mạnh. Hiện tại, một góc Tiêu Tương từ thành phố có cao thủ thiên tai cấp nhất, đã biến thành thành phố có nhiều cường giả thiên tai cấp nhất.
Nhưng người nhận được nhiều lợi ích nhất vẫn là Trình Thụ, gã này lần trước lỡ mất huyết nhục ác ma Bán Thần cấp, lần này có thịt máu ác ma Thần cấp để ăn, tự nhiên không cam lòng tụt lại. Hắn ăn nhiều hơn ai hết, cuối cùng nhờ huyết nhục Thần cấp mà đột phá cấp chín thiên tai, đạt đến lĩnh vực Bán Thần cấp.
Sau đó là Tôn Triều, lão tiểu tử này sau khi nhận ra Giang Ly, liền mặt dày mày dạn đi theo.
Ở bên ngoài, Tôn Triều là một lão đạo nhân phong thái tiên phong đạo cốt, tông chủ Ngũ Hành Kiếm Tông, phong thái hiên ngang, như thần tiên.
Nhưng vì một miếng huyết nhục Thần cấp, lão nhân này đã gần như không biết xấu hổ, chỉ thiếu nước ôm đùi Giang Ly mà đi.
Tôn Triều nói, dù sao người ta lần đầu mất mặt là ở chỗ Giang Ly rồi, cũng chẳng sợ mất mặt thêm lần nữa.
Lão Hoa, Mao Bất Bình, Diệp An mấy người cũng đi theo, không có cách nào, huyết nhục Thần cấp có lực hấp dẫn quá lớn.
Bọn họ không ăn nhiều như ác ma, nhưng lợi ích nhận được không hề ít.
Lão Hoa và Mao Bất Bình cuối cùng cũng đặt chân vào Bán Thần cấp, Diệp An thì chạm được đến giới hạn của Thần cấp, chỉ là không bước qua được thôi, nhưng tin là chỉ cần đủ thời gian thì sớm muộn cũng đạt được.
So với Diệp An và Trình Thụ thì Tôn Triều tiến bộ chậm hơn, dù ăn rất nhiều huyết nhục Thần cấp, cũng chỉ khó khăn lắm mới bước từ cấp chín thiên tai lên Bán Thần cấp, mà còn chỉ là Sơ cấp Bán Thần, tương đương thực lực cấp mười thiên tai.
Điều này thực sự làm Giang Ly hơi kinh ngạc, theo lý thuyết thì Tôn Triều có đại cơ duyên, đạt được truyền thừa Ngũ Hành Kiếm Tông, đáng ra phải đột phá tăng mạnh mới đúng. Thế nhưng mà gia hỏa này lại chậm như con ốc sên già vậy...
Về sau nói chuyện mới biết, Tôn Triều tự thân không hợp với truyền thừa Ngũ Hành Kiếm Tông. Ngũ Hành Kiếm Tông cần lĩnh ngộ sức mạnh thiên địa ngũ hành, dung nhập vào sự kiên định của bản thân mới có thể tu luyện. Nhưng Tôn Triều từ nhỏ đã là một kẻ say kiếm, hắn theo đuổi kiếm đạo thuần túy, cho nên kiếm ý của hắn cực kỳ thuần khiết, không muốn dung nhập sức mạnh ngũ hành. Vì vậy mà không thể tu luyện được công pháp cao thâm của Ngũ Hành Kiếm đạo, chỉ có thể tu luyện nhập môn công pháp, ngưng tụ kiếm ý cơ bản, đơn giản thuần túy nhất.
Đối với việc này, Giang Ly không hiểu tu hành, cũng không biết nói gì, cuối cùng chỉ cho hắn một túi lớn huyết nhục Thần cấp, tiễn hắn và Diệp An đi.
Mấy người giải tán hết, Giang Ly mới thầm nói: "Đáng tiếc..."
Hắc Liên lại cười hắc hắc nói: "Đáng tiếc cái gì? Thành tựu tương lai của lão nhân này, e rằng còn hơn cả Diệp An!"
Giang Ly khó hiểu nhìn Hắc Liên.
Hắc Liên nói: "Ta đã nói với ngươi rồi, pháp mạnh nhất trên đời, chính là tập trung lực lượng vào một điểm công kích. Mà không phải những thứ lòe loẹt kia. Càng là hoa hòe sức tưởng tượng, thì chứng tỏ lực lượng càng hỗn tạp, hoặc lực lượng càng phân tán. Càng thuần túy thì lực lượng càng ngưng tụ, càng tinh khiết. Một trăm tờ giấy chồng lên nhau thì kiếm không phá nổi. Nhưng trải rộng một trăm tờ giấy ra thì đừng nói kiếm, kim châm cũng phá được. Lão đầu kia tu luyện kiếm ý tinh khiết nhất, đường đi sau này của ông ta sẽ dài hơn Diệp An nhiều."
Giang Ly nói: "Nói cách khác, sau này Tôn Triều sẽ rất trâu bò?"
Hắc Liên lắc đầu: "Khó nói lắm, thuần túy tượng trưng cho con đường hẹp, càng theo đuổi thứ thuần túy thì yêu cầu với tâm linh càng cao. Nếu ý chí không kiên định, tâm linh không giữ được tinh khiết, không bị ngoại vật ảnh hưởng, không bị ngoại vật hấp dẫn, từ đầu đến cuối kiên trì như một, không quên sơ tâm, thì sớm muộn gì hắn cũng sẽ sa vào bụi bặm... Con đường thuần túy, chỉ cần vướng phải một chút bụi bặm thì không còn giá trị, con đường cũng sẽ đứt đoạn. Đường đi này rất khó... Hắn có thể đi xa tới đâu thì khó nói."
Giang Ly gật đầu, có chút hiểu.
Hắc Liên cười tủm tỉm hỏi: "Ngươi không đi nhắc nhở hắn sao?"
Giang Ly liếc hắn nói: "Ngươi bớt lừa ta, nhắc nhở hắn? Trạng thái bây giờ của hắn là vô tri mà tinh khiết, ta đi nhắc nhở không phải khác nào vẽ dây đỏ lên giấy trắng sao? Ngươi đây là muốn hố ta đấy à?"
Hắc Liên ngạc nhiên nhìn Giang Ly: "Hắc... Ngộ tính của ngươi không tệ."
Giang Ly nói: "Đại đạo vạn pháp, trăm sông đổ về một biển, có gì mà khó hiểu."
Mặc dù Giang Ly không cố tình tuyên truyền tin tức này, nhưng chuyện lớn như hai đạo thiên lôi giáng xuống khu Nam Lư như thần phạt thì không thể nào giấu được.
Khi video và ảnh chụp lan truyền ra... Các cường giả Thần cấp theo bản năng nhìn về phía Đông Đô, cười nói: "Chúc mừng!"
Sau đó, tin Đông Đô có hai cường giả tấn cấp Thần cấp lan ra, cả nước Đông Đô vui mừng nhảy cẫng.
Thậm chí còn được nghỉ ba ngày, cả nước ăn mừng.
Có người cho rằng như vậy là quá đáng, nhưng chỉ những người đã trải qua tai họa ác ma Thần cấp của Đông Đô mới hiểu, như vậy vẫn chưa đủ. Không có cường giả Thần cấp trấn giữ bảo vệ quốc vận, thì cơ bản là mỗi ngày sống trong lo sợ. Giống như lần trước, nếu Đông Đô có một Thần cấp tọa trấn, thì đám Trần Mãng Huyền có lẽ cũng không chọn Đông Đô làm trận đầu. Nếu có hai cường giả Thần cấp tọa trấn, có lẽ Trần Mãng Huyền sẽ chọn lục địa khác mà tấn công. Đông Đô cũng có thể tránh được tai ương...
Có thể nói, sự tồn tại của cường giả Thần cấp, giống như đạn hạt nhân năm xưa, trấn áp cả nước, đồng thời uy hiếp mọi kẻ địch.
Đến giờ khắc này, ai cũng hiểu rõ tầm quan trọng của võ lực.
Cho nên, khi có hai cường giả Thần cấp xuất hiện, cả nước vui mừng, cả nước chúc tụng là điều cần phải có ở bất kỳ quốc gia nào. Nhất là những nước không có cường giả Thần cấp nào, thì lại càng ngưỡng mộ vô cùng...
Nhưng vào giờ phút này, Giang Ly lại đang đau đầu, hoàn toàn không vui vẻ!
Bởi vì, một tháng trước, Đại Cáp mang theo một lũ Husky ăn một lượng lớn lạp xưởng hun khói, ban đêm không ngủ được, suốt ngày cứ ha ha ha kết quả ra.
Một đám Nhị Cáp bụng phệ bắt đầu lượn lờ trong khu dân cư... Lúc này Giang Ly mới phát hiện, những con Husky này, trừ Đại Cáp ra, thì tất cả đều là cái!
Giang Ly nhịn không được chỉ trời bắt đầu chửi đổng: "Ngọa tào... lũ chó súc sinh kia, các ngươi lại còn dùng cả mỹ nhân kế với một con chó... Các ngươi có bản lĩnh thì nhằm vào ta đây này!"
Cứ như là ông trời nghe thấy tiếng Giang Ly kêu gào vậy...
Điện thoại di động của Giang Ly bỗng reo lên.
"Mẹ, sao dạo này mẹ rảnh gọi điện thoại cho con vậy?" Giang Ly thấy là Hồng tỷ gọi thì lập tức ngoan ngoãn lại.
Hồng tỷ cười ha hả, tiếng cười mang theo vài phần âm trầm: "Tiểu tử, lời này của con nghe cứ như không phải mẹ gọi cho con thì con sẽ nhớ gọi cho mẹ vậy."
Giang Ly sờ sờ mũi, có chút ngượng ngùng.
Hồng tỷ nói: "Nói chuyện chính sự, Long Ninh đâu?"
Giang Ly nói: "Cô ấy đang ở ngoài, sao vậy? Mẹ tìm cô ấy có chuyện gì à?"
"Có, con bảo cô ấy tới đây, ta có chuyện muốn nói." Hồng tỷ nói.
Giang Ly nói: "Dạ được, vậy con cúp trước, con đi gọi cô ấy nhé."
"Gọi cái rắm, con cứ ở trên lầu hét đi! Cường giả Thần cấp mà con còn giết được, hét một tiếng vang khắp thành cũng không vấn đề gì đâu. Nhanh lên, đừng lề mề!" Hồng tỷ nói.
Nghe lời này, Giang Ly lập tức có dự cảm chẳng lành, chẳng lẽ Hồng tỷ đã biết gì rồi?
Giang Ly vội vàng liếc mắt ra hiệu với Hắc Liên, kết quả Hắc Liên lại ngửa đầu nhìn trần nhà, vẻ mặt như không nhìn thấy gì.
Giang Ly nói trong lòng: "Hắc Liên, lần này ngươi không giúp ta, sau này đừng hòng ăn đồ ngon nữa."
Hắc Liên nói: "Được rồi, ngoài chiêu này ra ngươi còn chiêu gì nữa không?"
"Còn cần chiêu khác à?" Giang Ly hỏi ngược lại.
Hắc Liên hừ một tiếng rồi nói: "Được, ta đi còn không được sao?"
"Mang hai bộ đồ nữ qua đó." Giang Ly dặn dò.
Đúng lúc này, Hồng tỷ nói: "Tiểu tử, đừng nói nhiều nữa, mở video lên!"
Sau một khắc, hai người mở video lên, chỉ thấy bối cảnh của Hồng tỷ là một khu rừng rậm, không biết bà ta đang ngồi xổm trong khu rừng nào.
Hồng tỷ nói: "Hướng ống kính của con ra ngoài, ngay cái đình trước cổng tiểu khu của các con ấy."
Nghe xong, Giang Ly cảm thấy dự cảm không lành càng thêm mãnh liệt, Hồng tỷ biết cả cái đình gác cổng ở tiểu khu của bọn họ, chẳng lẽ?
"Tiểu tử, sắc mặt con khó coi à?" Hồng tỷ nói.
Giang Ly vội ho một tiếng: "Cũng được... ha ha..."
"Ha ha? Bây giờ con tự nhận hay là đợi chút nữa ta bóc mẽ cái trò con mèo của con ra, rồi tự mình về cùng con tâm sự cái chuyện vì sao chổi lông gà lại không có lông gà hả?" Hồng tỷ âm trầm nói.
Giang Ly nghĩ bụng, vì sao chổi không có lông gà à? Chẳng phải là do bị bà đánh cho bay cả rồi còn gì?
Đồng thời Giang Ly chắc mẩm là Hồng tỷ đã biết hết cả rồi.
Không lâu sau, Xương Long đến, một thân nữ trang, mặc dù không trang điểm gì, nhưng là ác ma Thần cấp, làn da đẹp hơn bất kỳ phụ nữ bình thường nào trên Lam Tinh. Nhìn vào đúng là một cô gái... chỉ có vai hơi rộng thôi.
Hồng tỷ thấy Xương Long thì cười ha hả: "Cởi quần ra!"
Giang Ly nghe vậy thì suýt nữa ngã nhào, nói: "Mẹ à, chúng ta còn chưa đến mức đó đâu."
Hồng tỷ hừ hừ nói: "Con đến hay không thì liên quan gì tới ta? Hai đứa mình đều là con gái, cởi quần áo có sao?"
Xương Long mặt mày ngơ ngác nhìn Giang Ly, hắn vốn nghĩ lần này cũng như lần trước, qua loa là xong thôi, bây giờ xem ra thì có chút khó à. Nếu thật mà phải cởi quần, thì có lẽ tất cả đều bại lộ...
Giang Ly nhìn Xương Long, lại nhìn vẻ mặt đắc ý, chờ xem kịch hay của Hồng tỷ.
Giang Ly thở dài: "Thôi được rồi, cô xuống dưới lầu đi."
Giang Ly vẫy tay, Xương Long nhìn Giang Ly, như đang hỏi, có chắc không?
Giang Ly gật đầu, Xương Long lúc này mới đi xuống lầu.
Vừa đóng cửa lại thì Hồng tỷ đã hét lên: "Đồ tiểu tử thối, con tưởng mẹ con là đồ ngốc hả? Lần đầu tiên nhìn cái đứa nhỏ này, ta đã thấy có vấn đề rồi, nhà ai con gái vai lại rộng như thế? Chẳng qua lúc đó ta gấp quá, nên mới tin chuyện ma quỷ của con đấy!"
Giang Ly cười khổ: "Mẹ, sao trách con được, nào có ai mà giục cưới dữ như mẹ đâu chứ?"
Hồng tỷ hừ hừ: "Ta giục con cưới? Con cũng đã hai mươi mấy rồi, còn chưa kết hôn chẳng phải là dưa chuột già sao? Đợi thêm mấy năm nữa thì thành dưa chuột muối ấy! Ta có thể không gấp được sao?"
Giang Ly vội kêu lên: "Dừng dừng, đừng nói sang chuyện khác nữa... Sao mẹ biết Xương Long là trai?"
Hồng tỷ liếc xéo hắn một cái rồi nói: "Con náo loạn ra chuyện lớn thế, cả thiên hạ đều biết tình hình của con rồi, mẹ con không biết à? Mặc dù ta không ở trong thành phố, nhưng điện thoại vẫn có, vẫn lên mạng được. Tình hình tiểu khu của con như nào thì vừa tìm là cả mạng đều thấy. Còn Xương Long tiểu tử này, ta nhìn ảnh là biết ngay là Long Ninh, còn muốn lừa ta?"
Giang Ly không còn gì để nói, thầm nghĩ: "Quả nhiên là người nổi tiếng sợ mập, sớm biết vậy thì mình nên khiêm tốn chút, đi đánh ác ma thì đeo cái mặt nạ vào."
Nhưng giờ nghĩ gì cũng vô ích rồi, muộn mất rồi.
Giang Ly liên tục nhận lỗi, xin lỗi, nhưng Hồng tỷ cứ hừ hừ không chấp nhận.
Giang Ly bất đắc dĩ nói: "Mẹ, mẹ nói đi, phải làm sao mẹ mới chấp nhận?"
Hồng tỷ nói: "Ta không dám đâu, cánh của con cứng rồi, không thèm nghe lời mẹ nữa rồi..."
Giang Ly liên tục nhận tội, cuối cùng Hồng tỷ nói: "Ta bảo con làm gì, con sẽ làm đó chứ?"
"Đúng, chỉ cần mẹ vui là được. Cho dù mẹ bây giờ bảo con đi theo đuổi tinh tinh cái, con cũng theo đuổi." Giang Ly nói.
Hồng tỷ liếc xéo hắn một cái: "Con mà thích kiểu nặng đô như thế thì ta cũng phải vì tương lai của các cháu trai, cháu gái mà cân nhắc gen di truyền đấy. Chuyện đuổi theo tinh tinh cái thì không đến mức phải làm, nhưng mà ta giúp con liên hệ chuyện hôn sự rồi, ngày mai con ra mắt cho mẹ!"
Giang Ly ngạc nhiên, rồi chỉ vào mặt mình: "Ra mắt? Con đi ra mắt á?"
Hồng tỷ trừng mắt còn to hơn Giang Ly, chống nạnh nói: "Đúng, ra mắt. Sao? Nhìn mặt con là không muốn đi rồi hả? Xem đây, hai ngày nay chiến lợi phẩm đi săn của ta!"
Vừa nói, Hồng tỷ rút từ phía sau ra một cây chổi lông gà dài hơn một mét!
Nói là chổi lông gà, nhưng lông thì lại tản ra thần quang, còn cán chổi không phải là cán trúc, mà là xương thú dài ngoẵng, trên xương thú thì phát ra ánh sáng kỳ dị, nhìn là biết, cả cái chổi lông gà này đều làm từ vật liệu cao cấp!
Giang Ly nhận ra được, phía trên có không ít lông vũ và xương cốt của ác ma Bán Thần cấp, nói cách khác, mẹ hắn đã đi săn Bán Thần!
Hồng tỷ hơi ngửa đầu, vuốt ve chổi lông gà trên lòng bàn tay rồi nói: "Đừng có đoán mò, là hai con ác ma Bán Thần cấp đánh nhau, ta lượm lông vũ đầy đất ở chiến trường của bọn nó, còn xương cốt thì là nhặt trong ổ của một con ác ma Bán Thần khác..."
Lời này khiến Giang Ly có chút không tin, hắn luôn cảm thấy Hồng tỷ đang giấu rất nhiều chuyện.
Nhưng Giang Ly vẫn phối hợp giả vờ tin, cười khổ nói: "Mẹ, đánh đứa bé thôi mà, mẹ cho đến mức là lượm trong ổ của ác ma Bán Thần, rồi lại còn đi xem đánh nhau với ác ma Bán Thần sao? Mẹ vất vả quá."
Bạn cần đăng nhập để bình luận