Chương 159: Thông minh? Trần Kỳ nói: "Càng loạn càng phải học chứ, học sinh là nền tảng của nhân loại, nếu học sinh cũng mất thì chúng ta xong đời. Bây giờ thế giới loạn lạc như vậy, khắp nơi thiếu người mới. Cấp trên bây giờ coi trọng giáo dục lắm, chúng ta vừa nhận được thông báo, nói là toàn lực phối hợp chúng ta khôi phục việc lên lớp, đội trị an công trình sẽ lập tức đến trường sửa chữa. Thật ra cũng chẳng có gì để sửa, trường mình có bị tấn công đâu, chỉ có cửa sổ bị hư không ít. À phải rồi, Giang Ly, cậu có đến không?" Giang Ly không chút do dự đáp: "Khi nào bắt đầu làm?" "Ba ngày sau đi làm, đến lúc đó tớ qua đón cậu." Trần Kỳ nói. "Được thôi!" Giang Ly lên tiếng. Hắc Liên bực dọc nói: "Ngươi thật sự đi à? Đường đường đại ma vương, ngươi lại đi dạy học sinh? Ngươi không thấy mất mặt à?" Giang Ly lười biếng nằm dài trên ghế salon phản bác: "Ta không biết bay, lại không thể di chuyển trong không gian, càng không thể xuyên thế giới. Gặp hết tất cả ác ma và địch nhân, một tay cũng có thể bóp c·h·ết... Trước đây ta nghèo, ta thấy k·i·ế·m tiền còn có chút thú vị. Kết quả thì sao? Trong nháy mắt ta thành chủ của một nửa tòa thành, hoàn thành tổ chức Thủ Hộ Giả Tiêu Tương lớn nhất, giàu có nhất, mạnh mẽ nhất. Ta bây giờ muốn tiền có tiền, muốn sức mạnh có sức mạnh, lại quen biết một đám lớn người có quyền. Ngươi nói xem... Ta chơi game kiểu này làm sao nữa đây? Cái gì cũng đạt cấp tối đa rồi, hiện tại làm gì cũng không còn chút cảm giác thú vị nào!" Hắc Liên nghe vậy thì suy tư ngồi xuống bên cạnh Giang Ly, nói: "Chuyện này... năm đó ta cũng gặp phải tình cảnh như ngươi bây giờ." Giang Ly mắt sáng lên, hỏi: "Vậy ngươi giải quyết như thế nào?" Hắc Liên nói: "Thử thách những thứ mình không giỏi." "Ví dụ như?" Giang Ly hỏi. Hắc Liên nghiêm trang ngồi thẳng, cố tỏ vẻ thánh thiện nói: "Năm đó ta là một vị T·h·i·ê·n Thần đời thứ nhất, chí cao vô thượng, vô địch thiên hạ. Về sau, ta phát hiện mình ở trên cao lạnh lẽo quá, chỉ có thử thách giới hạn bản thân mới có chút ý nghĩa." Nửa câu trước Giang Ly coi như không nghe, nhưng nửa sau hắn lại rất đồng ý. Hiện tại Giang Ly đúng là bề ngoài mạnh mẽ nhưng bên trong cực kỳ trống rỗng. Hắc Liên tiếp tục nói: "Ngươi nói xem, khi đó ta có được cả thiên hạ, thực lực thông thiên không có đối thủ, muốn gì có nấy, muốn thử thách giới hạn? Quá khó." Giang Ly gật đầu hỏi: "Vậy sau đó thì sao?" Hắc Liên đột nhiên giãn mặt ra, cười hắc hắc nói: "Sau đó ta hiểu, ta luôn là thần, trông rất ngầu, nhưng thật ra cuộc đời ta không trọn vẹn! Ta chưa làm ma bao giờ mà, từ một vị thần được vạn người kính ngưỡng, biến thành con ma bị vạn người khinh bỉ, đó chẳng phải là thử thách à? Thế là ta thành đại ma vương. Sự thật chứng minh, làm một tên đại ma vương bồng bột vui hơn làm một vị T·h·i·ê·n Thần cứng nhắc nhiều." Giang Ly nghe xong liền cười ha ha: "Ngươi vòng vo móc nối để ta tiếp tục làm ma vương đúng không?" Hắc Liên ưỡn ngực nói: "Ngươi đừng có không phục, vậy ngươi nói đi, bây giờ ngươi làm gì còn thấy hứng thú?" Giang Ly nằm dài trên ghế salon, nhìn lên trần nhà nghĩ nửa ngày, cuối cùng bất lực nói: "Hình như, thật sự không có gì đặc biệt thấy hứng thú." Hắc Liên lập tức xáp lại: "Vậy đó, ngươi có thể thử làm chuyện xấu. Bắt đầu từ chuyện nhỏ, chậm rãi bồi dưỡng, ngươi sẽ thấy niềm vui trong đó là vô tận." Giang Ly gật đầu nói: "Hay là, thử một chút?" "Nhất định phải thử!" Hắc Liên vỗ bàn một cái nói: "Thay vì chỉ nói mà không làm, chi bằng bây giờ làm luôn cho rồi!" Giang Ly nói: "Ví dụ như?" Hắc Liên chỉ ra bên ngoài: "Trước hết tiêu diệt cái thành phố này để luyện tay xem sao!" Bốp! Một ông lão từ trong cửa sổ bay ra, "bịch" một tiếng ngã xuống đất. Hắc Liên đứng ở dưới lầu chỉ lên bệ cửa sổ mắng: "Nhóc con láo toét, dám đá ông già à?" Thế rồi, Giang Ly đang nằm dài trên ban công, cười nói với hắn: "Đá lão già, coi như là làm chuyện xấu à?" "Thỏ không ăn cỏ gần hang!" "Ta gọi đây là bắt đầu từ những việc nhỏ xung quanh, từng bước một, phấn đấu để làm lớn mạnh!" "MMP!" Hắc Liên chửi xong bỗng sững sờ, vì hắn nhận ra nụ cười của Giang Ly có chút khác lạ. Trước kia nụ cười của Giang Ly là uể oải, lười biếng, luôn mang một vẻ gì đó không quan trọng, cùng chút lo lắng khó hiểu. Nhưng lần này khác rồi, hắn cười có vẻ... Đểu cáng! "Ngươi... Có vẻ không giống trước." Hắc Liên hỏi. Giang Ly nhếch mép cười nói: "Lời vừa rồi của ngươi khiến ta nghĩ thông suốt được vài chuyện, đôi khi thay đổi một chút, có lẽ sẽ khác. Hôm nay bắt đầu, chúng ta chơi tới bến luôn!" Nói xong, Giang Ly nhảy xuống từ ban công, sải bước đi ra cửa khu chung cư. Trước đó, Giang Ly mang mấy tên to con về mà không rảnh để ý tới chúng, vội vàng trở về phòng xem Thiên Mạt. Sau khi xác nhận Thiên Mạt không sao, cùng Hắc Liên cãi nhau lại quên mất chúng, thế là mấy tên to con cứ đứng ở cửa khu chung cư nửa ngày trời. Quả thực dọa cho người trong khu chung cư phát hoảng, kêu trời kêu đất rằng ác ma đến báo thù, ai nấy đều trốn trong nhà run rẩy. Một lúc sau, thấy mấy tên to con im lìm, rất ngoan không nhúc nhích, mọi người mới dám thò đầu ra xem rốt cuộc chuyện gì xảy ra. Giang Ly thấy thế liền cười toe toét, dang hai tay ra hô: "Nhìn cái gì đó? Sau này mấy tên này là nhân viên quản lý của khu này, còn sắp xếp như nào thì... Này con cóc kia ngươi làm gì đó?" Giang Ly chợt thấy, con cóc lớn đang nghiêng đầu đi, vênh cái mông lên tựa như đang lén lút ăn cái gì. Cóc nghe vậy, vội quay đầu, mặt lộ vẻ ngại ngùng: "Đói bụng..." Giang Ly giật mình, ác ma ăn thịt người không có gì lạ, hắn sợ cháu trai này ăn người thì hóa ra Giang Ly lại gián tiếp h·ạ·i người ta mất. Thế là Giang Ly lạnh lùng nói: "Há mồm!" Con cóc há mồm, "soạt" một tiếng, một đống rác rưởi rơi đầy đất. Túi nhựa, xương cá, cái gì cũng có. Giang Ly ngạc nhiên: "Cái này... Ngươi cũng nuốt được?" Con cóc cười hắc hắc nói: "Ngon lắm." Giang Ly gật gật đầu, rồi chỉ vào con cóc: "Từ giờ con này sẽ là nhân viên vệ sinh chuyên thu gom rác của khu này, có rác gì thì vứt cho nó nhé." Con cóc nghe vậy thì mừng rơn, liên tục gật đầu nói: "Đúng đúng đúng... Cứ đưa cho ta hết, đừng vứt bừa phí của." Đám người nghe xong cười khan một tiếng, trong lòng thầm nhủ: "Đưa cho nó? Nhìn cái bụng kia kìa, lỡ nó nổi điên lên thì tất cả bọn mình không đủ cho nó ăn đâu." Giang Ly cũng kệ, chỉ vào khách sạn gần đó nói: "Sau này quán rượu trong nước đổi tên thành khách sạn chủ đề ác ma lửa trong nước! Mấy ác ma này sẽ là chủ đề bên trong..." Sau đó Giang Ly chỉ vào bể phun nước ở giữa khu chung cư, thứ mà vài chục năm trước là đồ xịn, nhưng giờ lại trông quê mùa và đơn điệu. Lại thêm lâu ngày không sửa chữa, vòi phun đã không phun nước nữa, ao cũng cạn rồi. Giang Ly chỉ vào bể phun nước nói: "Cái tảng đá kia, ngươi ra đó ngồi xổm, sau này ngươi cứ làm giả sơn." "À... Được." Ác ma giả sơn lập tức gật đầu, sau đó chạy tới hấp tấp, đứng đó trông không khác gì hòn giả sơn, trên người đầy lỗ, lại có thể phun nước, lượng nước lớn nhỏ tùy hắn quyết định. "Giang Ly đại nhân, ta tự phun nước có hạn thôi, có thể rút nước ngầm không ạ?" Ác ma giả sơn hỏi. Giang Ly kinh ngạc: "Ngươi còn biết rút nước ngầm à?" Ác ma giả sơn cười hắc hắc: "Một chút thủ đoạn nhỏ thôi, không đáng nhắc đến." "Được, rút đi." Giang Ly cho phép. Ác ma giả sơn dưới mông phát ra tiếng ầm ầm, rồi một dòng suối trong liền phun ra, nước suối chảy vào trong cơ thể hắn rồi từ các lỗ trên người phun ra, trông khá hơn nhiều. Quan trọng là, nước sạch bong! Nhưng Giang Ly thề, cả đời này hắn sẽ không bao giờ uống cái nước này, hắn luôn có cảm giác cái thứ này là nước bọt hoặc nước tiểu của ác ma... Giang Ly lại bảo ác ma kiến phá cái hàng rào xung quanh đài phun nước, sau đó đào một đường nước thông thẳng ra sông nhỏ bên ngoài, cuối cùng chảy vào Tương Giang. Như thế một phát, trong khu chung cư có thêm một dòng nước, Giang Ly nhìn cũng thấy thích mắt. Còn những người khác có thích hay không thì Giang Ly không quan tâm, dù sao đây là khu của hắn, thích ở thì ở, không thích thì thôi. Lúc này Cổ Khê tới, hết cách rồi, mấy con ác ma to tướng vào thành thì tổ chức Thủ Hộ Giả không thể không đến xem sao. Giang Ly vừa thấy Cổ Khê thì vui vẻ hô lên: "Cổ Khê, cô đến đúng lúc quá. Mấy cái này là bồn hoa, chậu cây cảnh, tượng điêu khắc cho khách sạn chủ đề ác ma lửa trong nước của chúng ta đó, cô xem, sắp xếp chỗ đặt đi?" Nhìn mấy tên đại ác ma màu đỏ tai họa trước mặt, Cổ Khê trong lòng hơi run. Nhưng nhìn đám ác ma tội nghiệp, mỗi con một vẻ như mấy con cún bị bỏ rơi đang chờ sắp xếp, cô lại thấy hơi đồng tình với bọn chúng, đường đường là đại ác ma màu đỏ tai họa mà lại ra nông nỗi này... mất mặt quá! Nếu là ác ma đã bị thu phục thì Cổ Khê cũng chẳng tiện nói gì, trực tiếp sắp xếp cho vài con đi theo cô. Chẳng bao lâu, một cây đại thụ ác ma xòe tán lá ra, che kín lối vào quán rượu, đồng thời dây leo bò vào sảnh, bao phủ toàn bộ sảnh như một khu rừng rậm nguyên sinh, lại thêm hai con rắn hóa thành hai con mãng xà lớn quấn trên mái, quả thật khiến người ta cảm thấy hung hiểm. Phía dưới, con kiến lớn nằm rạp xuống đất làm ghế nằm. Một con cóc to lớn nằm sấp trên hòn non bộ, ngửa mặt lên trời, làm cho hòn non bộ thêm sức sống. Đây chính là cách bày trí bên ngoài khách sạn của Giang Ly... Khá là mới lạ, lại rất tốn kém! Lúc Cổ Khê đang bận rộn, Giang Ly cứ đứng bên cạnh, một đôi mắt liếc qua liếc lại phần thân dưới của Cổ Khê... Hắc Liên không nhịn được hỏi: "Động lòng hả?" Giang Ly liếc hắn một cái, trong lòng nghĩ: "Ngươi không có não à, không thấy trên người cô ta có gì đó lạ sao?" Hắc Liên nhìn kỹ lại, sau đó nói: "Không có gì mà..." Giang Ly không nói, vì Cổ Khê đang đắc ý bước tới. Cổ Khê cười nói: "Sao?" Giang Ly giơ ngón tay cái lên nói: "Sắp xếp gọn gàng ghê, người xưa không lừa ta." "Sao lại nói thế? Chẳng lẽ là câu, ai bảo đàn ông thua đàn bà? Hay là cân quắc trâm anh?" Cổ Khê cười hì hì. Giang Ly lắc đầu. Cổ Khê tò mò hỏi: "Vậy là gì?" Giang Ly từ tốn nói ra từng chữ: "Cô là một người phụ nữ có kiến thức, cũng rất thông minh." Cổ Khê cười: "Cám ơn đã khen, nhưng câu này hình như không phải của người xưa nói thì phải?" Cổ Khê vừa dứt lời, liền thấy Giang Ly đã biến mất tăm. Cổ Khê thấy thế liền có cảm giác bị hố, nhưng nghĩ mãi không hiểu mình bị hố chỗ nào. Đúng lúc này, mắt vàng quạ đen bay đến, cười hắc hắc: "Kiến thức, tóc dài kiến thức nông cạn? Thông minh, ngực to óc phẳng? Hiểu chưa?" Cổ Khê kinh ngạc, rồi dậm chân một cái, giận dữ nói: "Đáng c·h·ết, thằng vương bát đản này nói đầu tôi bị hỏng đã đành, lại dám bảo ngực tôi phẳng?! Giang Ly, tôi liều với anh!" "Đinh!" Oán khí +100 Cổ Khê dang đôi chân dài lao thẳng vào nhà Giang Ly, tiếp đó vang lên một loạt tiếng leng keng lộn xộn... Bịch! Một tiếng! Cổ Khê bay ra từ cửa sổ, trên mông in dấu một bàn chân to. Cổ Khê lồm cồm bò dậy, xoa mông chỉ lên lầu mắng: "Giang Ly, anh còn là đàn ông không hả? Anh vô sỉ, anh lưu manh, anh đồ khốn nạn!" Giang Ly đứng trên ban công, tiện tay cởi một chiếc giày ra. Cổ Khê lập tức vào thế phòng bị, chuẩn bị trốn. Sau đó Giang Ly ném mấy món đồ vào nhà, hô: "Thiên Mạt, giặt giùm giày với, cảm ơn nha." Cổ Khê: "..." "Anh chê tôi bẩn? Tôi... Tôi mà không đánh lại anh, tôi chửi c·h·ết anh!" Cổ Khê tức tối chửi một hồi, sau khi nhận ra mình thật sự không làm gì được Giang Ly, đánh không lại, chửi thì mặt dày như mặt thớt, vô dụng... Bất lực, Cổ Khê giậm chân một cái, hậm hực bỏ đi. Hắc Liên tiến lại gần nói: "Người ta giúp cậu mà cậu lại đạp người ta, không hay cho lắm." "Giả làm bạn tôi thăm dò tôi, tốt hả?" Giang Ly hỏi ngược lại. Hắc Liên ngạc nhiên: "Cái gì?!" Giang Ly nói: "Ngươi nghĩ ta nhìn chằm chằm mông cô ta nhìn cái gì? Chỗ khác của Cổ Khê thì ta không nói, chứ chỗ đó... Ngươi hiểu, ta ấn tượng sâu sắc lắm. Cô nàng này chắc chắn không phải Cổ Khê!" "Xin chỉ giáo cho?" Hắc Liên hỏi. Giang Ly nói: "Số đo không đúng, Cổ Khê không có mông vểnh như thế! Cho nên ta trêu tức cô ta, thăm dò tính cách của cô ta. Mà phải nói, diễn rất giỏi, biểu hiện các mặt hoàn hảo, không có một chút sơ hở!" Hắc Liên nói: "Vậy sau đó?" Giang Ly rút một điếu thuốc châm, nhìn về phía hoàng hôn xa xăm: "Sau đó ta mới cho cái chân vào để cảm nhận." "Xác nhận là giả?" Hắc Liên hỏi. Vẻ mặt Giang Ly lập tức trở nên khó coi, khổ sở nói: "Cảm giác chân quen thuộc quá, hồi trước ta còn cầm cái thứ đồ đó bị người ta đuổi chạy cả một đoạn đường, ngươi quên rồi hả?" Hắc Liên ngẩn ra, rồi đột nhiên nhớ ra gì đó, không nhịn được nữa cười ha hả: "Ha ha ha... Ngươi cái này... Ha ha... Ố Long, một cú lừa lớn! Ha ha ha... Ngươi đây là tự cho mình thông minh mà bị thông minh h·ạ·i rồi, ngươi tiếp xúc với ác ma nhiều quá nên mắc b·ệ·n·h đa nghi rồi sao? Ha ha..." Giang Ly mặt như mướp đắng, da mặt dày như hắn mà giờ cũng không biết làm sao để giải thích cho Cổ Khê về cú đạp của mình... Cuối cùng, Giang Ly lẩm bẩm: "Thôi vậy, dù sao lão tử cũng có phải người tốt đẹp gì." Không quan tâm nữa, Giang Ly về phòng cùng Thiên Mạt xem TV. Lúc này một đám mây đen kéo tới, đổ một cơn mưa lớn. Một vài chủ doanh nghiệp vừa đi ra ngoài trở về, quên mang ô bị ướt sũng phải chạy trối chết, kết quả vừa vào đến khu chung cư thì kinh ngạc phát hiện, cái cây to lớn kia đã che gần một nửa khu chung cư! Nhánh cây to lớn, lá cây như mái nhà, có khi thì tách ra để mưa đọng, nắng chiếu xuống. Khi có người thì lại chủ động khép lại, giúp mọi người che mưa chắn gió. Mọi người lập tức có cảm tình hơn với cây ác ma này, nói mình lời rồi.