Đại Ma Vương Không Hợp Cách

Chương 94: Núi không tại cao, chim không tại lớn

Chương 94: Núi không ở cao, chim không ở lớn
"Ta muốn vẽ tranh lên người hắn, để hoa cúc của hắn nở rộ!" Một người khác hét lên.
"Vẫn chưa đủ, ta muốn để mấy dì sạch sẽ chụp ảnh hắn rồi đăng lên vòng bạn bè!" Tên tỉnh dậy sớm nhất, thấy đám dì cứ dùng đèn flash chụp, cũng đi theo gào thét.
Đám người đầy căm phẫn tiến vào thang máy.
Cùng lúc đó, trên tầng cao nhất, Giang Ly đi theo dòng người về phòng họp lớn để trao giải.
Khi đi ngang qua thang máy, Giang Ly hơi dừng lại, bởi vì hắn nghĩ đến một chuyện, nếu Lưu Du không ở đây, thì hắn nên tìm ở đâu.
Ngay lúc đó, cửa thang máy mở ra, nhưng không có ai đi lên, ngược lại một tên tráng hán nhảy ra.
Giang Ly còn chưa kịp làm gì, con quạ đen đang đậu trên vai Giang Ly "ai nha" một tiếng giật mình, quay người liền tung một cánh!
Bộp một tiếng, gã tráng hán bị đạp ngược trở về!
Hắn dán người vào tường mấy giây mới từ từ trượt xuống. . .
Cùng lúc đó cửa thang máy đóng lại.
Giang Ly nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn thoáng qua, vừa hay thấy cửa thang máy đóng, cau mày nói: "Sao thế?"
Quạ đen có chút chột dạ, vừa rồi hắn nhìn rõ, có một tên to con nhảy tới, sau đó bị hắn vô ý đạp xuống thang máy. Hắn như một đứa trẻ làm điều xấu, đảo mắt lia lịa, không dám nói chuyện này, vội ho khan một tiếng: "Cái đó... gặp ác mộng."
Giang Ly định nói gì đó, bên kia có người hô: "Mọi người ơi, xin mời nhanh chóng ngồi vào chỗ, lễ trao giải sắp bắt đầu rồi."
Hắc Liên nhướng mày nhìn quạ đen, quạ đen đáng thương nhìn Hắc Liên, làm ra vẻ cầu xin.
Hắc Liên truyền âm: "Một nửa kho bạc nhỏ của ngươi ta lấy."
Quạ đen trợn tròn mắt định liều mạng, Hắc Liên lập tức nói: "Giang Ly, ta vừa rồi..."
"Thành giao!" Quạ đen truyền âm trả lời.
Giang Ly khó hiểu hỏi Hắc Liên: "Sao thế?"
Hắc Liên nói: "Không có gì, ta vừa rồi thấy có người giống Lưu Du, nhìn kỹ thì không phải."
Giang Ly ừ một tiếng, không để ý, liền đi theo đám người vào phòng họp.
Cùng lúc đó, trong thang máy.
Mười một bảo an đứng trong thang, đang bàn xem làm thế nào thu thập Giang Ly, thì nghe thấy một tiếng "coong" lớn, bên trên nóc thang truyền đến một tiếng động mạnh.
"Động tĩnh gì?" Mọi người giật mình.
Một tên bảo an gan lớn ra hiệu mọi người phụ một tay, đẩy tấm hoạt động trên nóc thang ra, leo lên xem xét. Kết quả. . .
"Hổ ca? !" Bảo an giật mình.
Hổ ca nghe thấy tiếng liền ngẩng đầu, nhân viên an ninh kia nhìn thấy trên mặt Hổ ca in một dấu cánh chim màu đỏ nói: "Hổ ca, mặt của anh?"
Hổ ca vừa trợn tròn mắt nói: "Ngươi thấy gì?"
Bảo an liên tục lắc đầu.
Hổ ca hừ hừ nói: "Vừa rồi ta trượt chân... ta lên bắt thằng nhãi đó ngay. Các ngươi lát nữa đi lên, đóng chặt hết các cửa cho ta, đừng để nó chạy. Ta phải đánh cho nó đến mẹ nó còn không nhận ra! "
"Yên tâm đi, Hổ ca. Bất quá, nếu thằng nhãi đó thật có chút bản lĩnh thì cửa bình thường cũng không cản được." An ninh này đầu óc rất linh hoạt, đưa ra nghi vấn của mình.
Hổ ca nhíu mày nghĩ một lát rồi nói: "Ta sẽ nghĩ cách dẫn hắn đến phòng họp bảo mật, nơi đó dù là tường hay cửa sổ đều được gia cố bằng siêu hợp kim, chắc chắn như đồng, ngay cả ta cũng khó xông vào. Đến lúc đó các ngươi đóng chặt cửa chính lại... Nhớ kỹ, mặc kệ nghe thấy động tĩnh gì, cũng không được mở cửa. Ta phải tiếp đãi thằng nhãi gây chuyện này cho ra trò!"
Bảo an liên tục gật đầu. . .
Sau một khắc, Hổ ca dùng sức đạp một cái, rướn người lên.
Cơ hồ cùng lúc, một tiếng "bịch" trầm đục vang lên.
Hổ ca trong lòng run lên, cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy sợi cáp kéo thang máy đã đứt. . .
Thang máy vèo một tiếng rơi xuống.
Mặt Hổ ca lập tức đen lại... Lẩm bẩm: "Áy... Ta không cố ý mà."
"A!" Một tiếng thét chói tai vang lên, "bịch" một tiếng, cơ chế an toàn của thang máy hoạt động, cắm ở vị trí tầng ba.
Lại thêm đám bảo an được huấn luyện bài bản, tố chất thân thể kinh người, bị ngã như vậy cũng chỉ bị thương nhẹ. . . Từng người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sau đó ngửa đầu muốn chửi đổng. Nhưng nghĩ đến người cầm đầu vụ này là Hổ ca, cuối cùng vẫn phải nhịn.
Một đám đứa khổ sở không dám đi thang máy, vội vã leo thang bộ lên lầu.
Mà lúc này, Giang Ly nhìn quần áo của mình, sau đó khó khăn phát hiện, vậy mà không có chỗ ngồi của hắn!
Hắc Liên khinh bỉ nói: "Ngươi chỉ là một tên bảo an, còn đòi chỗ ngồi? Có thể vào được đây đã là giỏi rồi."
Giang Ly như có điều suy nghĩ gật gật đầu, sau đó liếc qua nhà vệ sinh công cộng ở bên kia, vừa thấy có một người đàn ông đi vào, Giang Ly cười ha ha rồi đi theo: "Có chỗ ngồi rồi."
Không lâu sau, Giang Ly mặc một thân trường bào trắng, tay phe phẩy quạt giấy, một mái tóc dài phiêu dật bước ra.
Vừa đi vừa thầm nhủ: "Duyên phận a, cướp quần áo tặng tóc giả, đúng là hài tử ngoan."
Còn trong nhà vệ sinh, một kẻ bị lột sạch, toàn thân dùng son môi viết các loại chữ đáng thương ngồi trên bồn cầu khóc không ra nước mắt, lại không dám lên tiếng.
Dù sao, bọn họ là người nổi tiếng trong xã hội, không phải bảo an bình thường, nếu thật sự bị người phát hiện bộ dạng này, chắc chắn hôm đó lên trang nhất. Hơn nữa, tin tức còn hot hơn cả lễ trao giải.
Quan trọng nhất là, mất mặt lần này về sau, cả đời hắn cũng đừng mơ lăn lộn trong cái giới này nữa.
Vì thế, hắn bi thương lựa chọn im lặng, không dám hé răng, an tĩnh chờ người kia mang quần áo đến cho hắn.
Giang Ly trở lại hội trường, cầm trong tay tấm vé vào cửa, trên đó viết dòng thứ nhất là số 8, còn có cái tên. Sai sót lớn rồi.
Giang Ly đọc hai lần rồi tặc lưỡi: "Á...Nhạ phi, sao không gọi là Zidane?"
Giang Ly không khách khí, trực tiếp đặt mông ngồi xuống, tiện tay vuốt ba lọn tóc phía trước, che mất hơn nửa gương mặt, như vậy, mọi người về cơ bản cũng không nhìn rõ mặt mũi của hắn. Đồng thời Giang Ly vừa ngó nghiêng xung quanh, vừa tìm Lưu Du, kết quả vẫn không thấy Lưu Du đâu.
Đúng lúc này, một thân ảnh xinh đẹp bước vào tầm mắt của Giang Ly.
Đó là một dáng người thướt tha, hai chân thon dài, vóc dáng trước sau lồi lõm, khiến Giang Ly cũng phải sáng mắt lên.
Giang Ly thuận thế ngẩng lên nhìn, thấy một khuôn mặt thanh lệ. Khuôn mặt nàng nhỏ nhắn, ngũ quan rất tinh xảo, lúc không cười có vẻ thanh lãnh, nhưng khi cười lại mang đến cảm giác vũ mị.
Quạ đen thấy vậy, theo bản năng huýt sáo một tiếng: "Cô nàng này xinh quá!"
Quạ đen há miệng, âm thanh không lớn, nhưng cũng không nhỏ, lập tức thu hút sự chú ý của không ít người.
Từng người liếc Giang Ly một cái, rồi lộ ra một nụ cười quỷ dị. Nụ cười ấy phảng phất đang nói: "Ngươi xong đời rồi!"
Đồng thời Giang Ly phát hiện, những người đàn ông khi Lỗ Ấu Nam đi ngang qua đều tránh né như rắn rết, đồng thời không quên cung kính chào hỏi, nhưng không ai dám đến gần nàng nửa bước.
Còn chưa kịp để Giang Ly hiểu chuyện gì, người đẹp tuyệt sắc đó mỉm cười với hắn, nụ cười đó tuyệt mỹ khuynh thành như băng tan, bảo nàng yêu mị hành tẩu cũng không quá lời.
Cho dù Giang Ly đã quen nhìn mỹ nữ, đột nhiên gặp phải một người khi thì lạnh như băng, khi thì nóng rực như lửa, cũng có chút không chịu nổi.
"Chẳng lẽ nàng ta thích ta rồi?" Giang Ly mặt dày suy nghĩ.
Lúc Giang Ly đang suy nghĩ lung tung, nữ tử kia ngồi xuống cạnh chỗ của Giang Ly.
Giang Ly lập tức kinh ngạc, đây cũng trùng hợp quá chứ?
Đồng thời, Giang Ly liếc nhìn tên trên chỗ ngồi. Lỗ Ấu Nam.
"Tề công tử không nuôi nữ nhân, chuyển sang nuôi chim rồi?" Lỗ Ấu Nam mỉm cười, đưa tay định sờ quạ đen.
Quạ đen vỗ cánh kêu lên: "Lão đại, nữ nhân này muốn sờ đại điểu của ngươi!"
Phốc!
Người xung quanh đang xem náo nhiệt trực tiếp phun đầy trời nước bọt. . .
Nam thì cười phá lên, nữ thì xì mắng không thôi, gọi con chim này đúng là lưu manh.
Bàn tay Lỗ Ấu Nam vươn ra lập tức cứng đờ giữa không trung, một khuôn mặt nhỏ xinh đẹp trong nháy mắt đỏ bừng. Dù người phụ nữ này có chút vấn đề, khiến những người đàn ông kia tránh như rắn rết, nhưng nàng chung quy vẫn là phụ nữ. Hơn nữa, nàng còn là một người phụ nữ hết sức xinh đẹp, sinh ra đã được vô số ánh hào quang bao phủ, được vô số đàn ông tôn sùng.
Đàn ông trước mặt nàng mãi mãi cũng thể hiện sự lịch thiệp, khiến nàng chưa từng gặp phải tình huống lúng túng này, nhất thời không biết nên ứng phó thế nào.
Giang Ly thấy Lỗ Ấu Nam lúng túng như vậy, cũng muốn giúp nàng giải vây, dù gì cũng là mỹ nữ, phải biết thương hoa tiếc ngọc.
Cảm nhận được dao động tâm tình của Giang Ly, Hắc Liên ha ha nói: "Ngươi cũng biết thương hương tiếc ngọc sao?"
Giang Ly trực tiếp liếc hắn một cái rồi nói: "Tình thương của ta cao mà!"
Hắc Liên: "Ha ha. . ."
Giang Ly muốn chứng minh tình thương cao của mình, nên mỉm cười với Lỗ Ấu Nam đang lúng túng nói: "Muốn sờ chim của ta thì cứ sờ đi, cùng lắm thì ta chịu chút thiệt thòi, không có gì."
Vốn dĩ lời nói này, chim chỉ quạ đen, phối hợp bối cảnh hiện tại cũng không có gì.
Nhưng lời vừa nói ra xong, Giang Ly lại thấy có gì đó không đúng. . .
Mà mặt Lỗ Ấu Nam càng thêm đỏ, trừng mắt nhìn Giang Ly, hầm hừ tức giận. Rất lâu, đôi mắt to xinh đẹp của nàng khẽ híp lại, rồi cứ thế cười. . . Nàng cười lộ ra răng khểnh, trông rất đáng yêu.
Giang Ly thầm nghĩ: "Mẹ nó, nữ nhân này lợi hại thật! Khi thì lạnh như băng, khi thì vũ mị, khi thì lại thanh xuân như một tiểu ác ma vậy. Rốt cuộc là tính cách gì vậy trời?"
Lỗ Ấu Nam hào phóng sờ lên đầu quạ đen nói: "Chim của ngươi nhỏ thật đấy."
Phốc!
Xung quanh lại tiếp tục phun mưa nước bọt. . .
Phốc phốc phốc phốc, tiếng cười không nhịn được cứ vang lên không dứt.
Giang Ly lại không coi trọng mà nói: "Cổ nhân có câu, núi không tại cao có tiên thì nổi danh, nước không tại sâu có rồng thì linh thiêng, chim không tại lớn, vừa đủ dùng là được. Ngươi đừng bắt bẻ, ngươi xem, chiêu này của ngươi cũng có lấy được đâu."
Phốc phốc phốc!
Tất cả nước đều phun hết!
Rất nhiều nam đồng bào không nhịn được giơ ngón tay cái với Giang Ly, khen ngợi: "Huynh đài, câu cổ nhân đó nói ở đâu vậy? Thật là ngầu!"
Mấy cô thì nhao nhao ném ánh mắt khó chịu cho Giang Ly, mắng thẳng: "Lưu manh!"
Cũng may, đèn trong buổi lễ trao giải không được sáng, thêm nữa tóc Giang Ly gây ảo giác, không nhìn rõ khuôn mặt, với quạ đen đậu trên vai che đi tầm mắt của phần lớn người, mới không bị ai liếc mắt nhận ra hắn là kẻ giả mạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận