Đại Ma Vương Không Hợp Cách
Chương 210: Một cái hố hàng
Chương 210: Một cái hố hàng
Bất quá khi một cước giẫm ra một vệt lục thì, vẫn làm trong lòng người trào dâng một trận vui sướng.
Giang Ly đi trong đại sơn Đông Bắc, tuyết trong núi rừng vẫn chưa tan hết, nhưng lớp vỏ tuyết đã bắt đầu lỏng ra. Dẫm lên không giống như tuyết, càng giống cát băng. . .
Giang Ly dù được Tô Cửu mời đến Tô gia, nhưng Tô gia đã dời đi từ lâu.
Hiện tại Giang Ly cũng chẳng biết tìm bọn họ ở đâu, chỉ đi bộ vô định trong rừng rậm.
Ngay lúc này, một bóng dáng phía trước vụt qua, Giang Ly nhướng mày, một bước dậm tới, đuổi kịp đối phương.
Nhìn kỹ, Giang Ly mừng rỡ, bóng đen kia là một con vật như hươu.
Nó không có sừng hươu, thân thể cũng nhỏ hơn rất nhiều, điểm quan trọng là, ánh mắt của thứ này gần giống Đại Cáp nhà hắn.
Xuẩn manh xuẩn manh!
Giang Ly đuổi tới sau mông nó, nó vẫn không phản ứng.
Giang Ly không nhịn được vỗ nhẹ gáy nó một cái, kết quả gia hỏa này giật mình sợ hãi, sau đó. . . Dừng lại.
Giang Ly kinh ngạc, trong lòng tự nhủ: "Ta dựa vào, hươu đông bắc đều ngây ngô vậy sao? Bị đánh không chạy, còn định dừng lại quay đầu đánh nhau à?"
Con hươu cứ nhảy nhót quay đầu nhìn Giang Ly, nghiêng đầu, tựa hồ đang nghĩ: "Đây là thứ gì."
Giang Ly xem ra có chút hiểu, tên này không phải lì, tên này là thần kinh thép, ngốc mà!
Thế là Giang Ly lại gõ lên đầu gia hỏa ngốc nghếch này một cái, lúc này nó mới kịp phản ứng, quay người nhanh chân nhảy nhót chạy trong đất tuyết. Không biết còn tưởng đang đùa giỡn.
Giang Ly nhịn không được xoa xoa mi tâm, sau đó vỗ trán một cái nói: "Ta nhớ rồi, tên này là một trong Đông Bắc Thần thú, ngốc hươu bào à?"
Nghĩ đến đây, Giang Ly không nhịn được cười, đuổi theo.
Dù sao hắn cũng không biết tìm Tô Cửu mấy người ở đâu, dứt khoát đi theo con ngốc này chạy lung tung.
"Người trẻ tuổi, ngươi đi theo cháu ta làm gì?"
Đúng lúc này, một tiếng nói già nua vọng đến.
Giang Ly vừa nghiêng đầu, lại không thấy người đâu.
Giang Ly cau mày. . .
Từ trong lớp vỏ tuyết ló ra một cái đầu lông xù, chắp tay trước ngực nói: "Người trẻ tuổi, ngươi thấy ta giống người hay giống thần. . . A? A! Thao, là ngươi!"
Giang Ly nhìn kỹ, khá lắm, tên thần thần đạo đạo này lại là một con chồn vàng!
Nhưng con chồn này rất đặc biệt, lông của nó không dài lắm, đều là lông tơ, cứ như mới mọc ra.
Sau đó con chồn đột nhiên rú lên một tiếng, từ trong lớp vỏ tuyết nhảy ra, cắm đầu chạy!
Giang Ly lập tức hiểu, tên này tám phần là một trong đám chồn bị quạ đen và mong đợi ngỗng liên thủ nhổ lông khi hắn lên núi lần trước!
Cũng chính là người của Hoàng gia ngũ đại gia tộc!
Tìm được người Hoàng gia, chẳng lẽ người Tô gia khó tìm sao?
Giang Ly mắt sáng lên, vồ mạnh vào khoảng không, con chồn bị hắn túm đuôi bắt trở lại.
"Lão đại, lão đại! Thả ta ra, ta không nhiều lông! Không đủ làm bút lông! Ngắn quá. . ." Chồn kêu ngao ngao.
Dù lần trước Giang Ly và bọn chúng hòa rồi, nhưng vừa nghĩ đến chuyện bị nhổ lông thê thảm, trong lòng tràn đầy ý sợ hãi với Giang Ly.
Giang Ly nói: "Đừng có kêu con bê, ta không hứng thú với lông ngươi. Nói cho ta, người Tô gia đi đâu?"
Nghe câu hỏi này, chồn ngẩn ra, sau đó một đôi mắt gian xảo nhìn ngó tứ phía, dường như đang lo lắng gì đó.
Giang Ly nói: "Không cần lo, trời có sập, ta chống cho!"
"Khẩu khí lớn thật, chỉ sợ ngươi gánh không nổi thôi!" Một giọng điệu ngạo mạn vọng tới.
Giang Ly quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nam tử từ trong rừng đi ra, dung mạo rất tuấn lãng, một thân bạch hồ cầu càng làm hắn thêm phong thái ngọc thụ.
Oanh!
Một quyền!
Nam tử trực tiếp bị Giang Ly một quyền đánh bay ra ngoài, xuyên qua hơn trăm cây đại thụ sau đó đâm vào núi, một ngụm máu tươi phun ra ngay.
Giang Ly túm lấy cổ áo hắn, hỏi: "Da cáo trên người ngươi ở đâu ra? Nói!"
Nam tử nôn ra máu nói: "Đại ca. . . Ta chỉ làm màu thôi, anh không trả lời thì thôi, sao anh đánh người? Hơn nữa, anh. . . anh bị mù à? Đây là da cáo do loài người các anh làm nhái, giả. . ."
Giang Ly sững sờ, nhìn kỹ bộ lông cáo, Giang Ly có chút xấu hổ, lau lau mũi nói: "Ờm. . . Vậy mua ở đâu? Bao nhiêu tiền?"
Nam tử trực tiếp bị cái mạch não kín của Giang Ly làm cho mộng, cười khổ nói: "Bách hóa đại lầu, ba trăm năm."
Giang Ly gật gật đầu, buông nam tử. . .
Sau đó Giang Ly quay lại hỏi con chồn: "Này, chồn. Tô gia đi đường nào?"
Kết quả con chồn lại cẩn trọng nhìn nam tử kia, Giang Ly nhìn, khá lắm tên này đúng là có vấn đề. Nếu không chồn không vừa nhắc đến Tô gia, liền như ăn trộm nhìn hắn.
Thế là Giang Ly trực tiếp tát vào mặt hắn một cái, đánh răng của hắn bay ra mấy chiếc, hỏi chồn: "Nói đi."
Chồn há hốc mồm. . .
Hắn còn chưa kịp nói, nam tử dưới đất ho ra máu nói: "Ta không làm gì hết, sao anh đánh tôi?"
Chồn nghe xong, lập tức rụt cổ lại.
Giang Ly thấy vậy, khá lắm còn dám quấy rối, thế là lại tát một phát: "Ngươi còn dám uy hiếp con chồn này, ta muốn mạng của ngươi!"
Nam tử nghe xong, nước mắt rưng rưng, nức nở nói: "Đại ca, con có làm gì đâu!"
Giang Ly cũng không để ý đến hắn, nhìn chồn nói: "Ngươi nói đi."
Chồn vẫn như ăn trộm nhìn về phía nam tử kia, nam tử kia cũng thông minh, biết vì sao mình bị đánh, lập tức hét to: "Mày TM đừng nhìn tao!"
Giang Ly giật mình, nhưng vẫn theo thói quen cũ, quay sang đá cho hắn một cước.
Nam tử bị đá gãy mấy cái xương sườn, sau đó dứt khoát vùi đầu vào lớp vỏ tuyết, bộ dáng như kiểu "tôi không thấy gì, không liên quan đến tôi".
Thấy thế, Giang Ly cũng an tâm, hỏi chồn: "Mau nói đi."
Chồn vẫn như tên trộm, nhưng Giang Ly không động tay, nó mới dám lại gần thận trọng nói: "Vừa rồi anh đánh đúng là người Tô gia, anh hỏi hắn chẳng phải xong rồi sao?"
Giang Ly nghe xong, mặt đen lại!
"Mẹ nó. . ." Giang Ly không nhịn được chửi một câu, một tay nhấc chồn lên, tức giận nói: "Ngươi nói đi, ngươi TM lén la lén lút làm gì? Ta còn tưởng hắn uy hiếp ngươi!"
Chồn một mặt vô tội nói: "Đại ca, con vốn đã có dáng trộm cắp bẩm sinh, nhìn gì cũng ánh mắt này. . . Cái này trách sao con được? Con vừa rồi chỉ là nhìn hắn, mới nói câu đó. Ai dè anh làm nhanh quá. . ."
Giang Ly xoa xoa mi tâm, một tay ném con chồn ra, nói: "Mau cút. . ."
Ném xong chồn, Giang Ly quay đầu nhìn nam tử nằm rạp trên đất, vội ho một tiếng, mặt dày mày dạn tiến đến, vỗ vỗ lưng hắn: "Này, huynh đệ. . ."
"Đừng đánh, đừng đánh nữa! Con không thấy các anh, con không tồn tại!" Nam tử sợ hãi run rẩy, kêu ngao ngao.
Nhưng tên này cũng khôn, biết nếu ngẩng đầu lên, tám phần bị tát, nên chết sống không ngẩng đầu lên.
Giang Ly bất đắc dĩ nói: "Nếu ngươi không ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng, ta coi như ra tay. Đến lúc đó đảm bảo đánh mông ngươi ra bã!"
Nghe thấy câu này, nam tử liền bật dậy ngồi thẳng, ngoan ngoãn nhìn Giang Ly nói: "Đại ca, còn gì nữa, xin cứ nói?"
Giang Ly cười: "Ngươi là người Tô gia?"
Nam tử dùng sức gật đầu.
Giang Ly nói: "Dẫn đường, ta muốn đến Tô gia các ngươi."
Nghe thấy câu này, sắc mặt nam tử trở nên nghiêm túc, nhìn chằm chằm Giang Ly nói: "Ngươi muốn làm gì? Ngươi là ai? Vì sao muốn đến Tô gia chúng ta?"
Giang Ly nhìn dáng vẻ nam tử, trong lòng vô vàn ý nghĩ xấu chợt nảy lên, hơi nheo mắt, đầy sát khí nói: "Đầu đông đến, kiếm hai bộ da cáo về làm áo bông."
Nam tử nghe xong sợ dựng cả lông, nhưng hắn cũng có chút cốt khí, ưỡn cổ, ngẩng đầu muốn hét lớn. . .
Kết quả Giang Ly vừa lườm một cái với ánh mắt đầy sát khí. . .
"Con xin dẫn đường cho đại nhân!" Nam tử hét lớn, đứng dậy dẫn đường đi ngay.
Giang Ly nhếch miệng, mặt im lặng nói: "Ngọa tào. . . Không tiết tháo như thế."
Nhưng càng đi, Giang Ly càng phát hiện, hắn hô hào dẫn đường nhưng lại đang đi đường xuống núi.
Giang Ly dù không quá quen thuộc nơi Đồ Thái Sơn này, nhưng dù sao cũng đã đến một hai lần. Có vài đường không biết, nhưng những gì mang tính dấu hiệu, hắn vẫn biết.
Nhưng Giang Ly cũng không vạch trần, cứ theo nam tử ra ngoài, ngược lại hắn muốn xem, khi xuống núi rồi, hắn sẽ có bộ dạng thế nào.
Chẳng mấy chốc, đến bìa ngoài núi, chân nam tử đi lại quả nhiên chậm dần, bộ dáng mấy lần muốn nói lại thôi, Giang Ly thấy trong lòng buồn cười.
Cuối cùng nam tử phù một tiếng quỳ xuống, rên rỉ nói: "Đại ca, thật không tiện, con bị mù đường, con lạc đường rồi."
Giang Ly lập tức bật cười, tên này không những ngốc mà còn kỳ hoa nữa!
Lý do này mà cũng nghĩ ra, có thể sống đến giờ cũng là kỳ tích.
Giang Ly cười nói: "Thôi, đừng giả vờ. Nói thật cho ngươi biết đi, ta đến tìm Tô Cửu."
"Ha ha. . ." Nam tử nhếch miệng cười, đầu thì gật lia lịa, nhưng trong ánh mắt sâu thẳm toàn là "Anh bịa đấy, cứ bịa tiếp đi, tôi nghe."
Giang Ly lúc sau hối hận, sớm biết tên này hai vậy, hắn đã không trêu chọc. Giờ thì hay rồi, tự hố mình rồi.
Giang Ly tiến lại: "Ngươi tên gì?"
Nam tử lúc này thành thật trả lời: "Con là Bạch Thập Nhất."
Giang Ly nhíu mày: "Tô gia có họ Bạch à?"
Bạch Thập Nhất lý lẽ hùng hồn nói: "Con theo họ mẹ!"
Giang Ly gật đầu: "Ta thật là bạn của Tô Cửu, ta tên Giang Ly. Chắc ngươi nghe đến rồi nhỉ?"
Bạch Thập Nhất nghe xong, liền gật đầu lia lịa nói: "Nghe rồi nghe rồi, đại danh của ngài con như sấm bên tai! Ngài lão ngưu bức, lợi hại như tặc, đã từng cái kia cái gì qua, già cái kia gì. . ."
Giang Ly nghe nửa ngày, trên trán toàn hắc tuyến, hắn đã hiểu, tên này căn bản không biết hắn! Thậm chí chưa từng nghe tên hắn, thuần túy là đang nói bừa!
Bốp!
Giang Ly cuối cùng không nhịn được ra tay.
"Nói! Nói Tô gia các ngươi ở đâu! Không nói, ta lột da ngươi ra làm áo bông!" Giang Ly hét lớn.
Kết quả lại thấy Bạch Thập Nhất tại chỗ cởi áo, đem bộ da cáo ba trăm mấy tệ kia đưa đến, nói: "Như ngài muốn, có sẵn, không cần làm."
Giang Ly: "#@$. . . #$%& "
"Mẹ nó!"
Giang Ly nhìn tên này, có chút không biết phải ra tay thế nào.
Đánh ư?
Đây là người nhà, đánh hơi quá.
Không đánh thì, tên này khó nhằn thật!
Giang Ly xoa huyệt Thái Dương nói: "Bạch Thập Nhất, Tô gia các ngươi ta không đến nữa. Nhưng ngươi phải trả lời ta một vấn đề."
"Ngươi nói đi." Bạch Thập Nhất sảng khoái kêu lên.
Giang Ly nói: "Tô gia các ngươi gần đây có nguy hiểm gì không?"
Bạch Thập Nhất quả quyết lắc đầu: "Không có, tốt lắm đây. Ngươi không đến thì tốt hơn."
Giang Ly gật đầu nói: "Được, nếu không còn gì, coi như đi."
Nói xong, Giang Ly xoay người rời đi.
Bạch Thập Nhất nhìn theo bóng lưng Giang Ly, vẫy tay nói: "Bái bai ngài nột! Đi thong thả nha, không tiễn! Nếu mua bộ lông cáo này, nhớ nhắc tên con ở bách hóa đại lầu nha, bớt 20%, con có tiền hoa hồng!"
Giang Ly suýt nữa không lăn xuống núi, trong lòng lẩm bẩm: "Móa, Tô gia sao có tên kỳ hoa thế này!"
Vừa xuống núi, Giang Ly thấy một người quen, đúng hơn là một con chồn!
Chính là con hắn gặp trên núi khi trước, tên này không biết đi đâu rút được một con gà mái, vác trên tuyết mà phi như bay.
Giang Ly qua, một tay tóm nó: "Đi đâu đấy?"
Chồn gian xảo nhìn Giang Ly một cái, liền thở phào nhẹ nhõm: "Lão đại, sao ngài vẫn chưa đi Tô gia ạ?"
Giang Ly nói: "Cái tên Bạch Thập Nhất không chịu dẫn đường, ta có cách nào? Đã gặp ngươi, ngươi dẫn đường cho ta đi?"
"Được thôi." Chồn cũng không làm khó, gật đầu dẫn đường ngay.
Trên đường đi, Giang Ly hỏi hắn trộm gà ở đâu, hắn chết sống không nhận trộm, chỉ bảo mình đi săn bắn trên núi.
Giang Ly nhìn cái mác trên cánh gà mái, chồn lúc này mới mặt đỏ bừng nói: "Cái đó. . . Thật ra. . . Ừm. . . Chúng ta hùn vốn với loài người xây trang trại gà. . . Tốt tốt, ngài đừng có nhìn con như thế, con nói dối đấy. Con trộm còn không được sao?"
Giang Ly cười. . .
Bởi cái gọi là, động vật có luật của động vật, con người có luật của con người, chồn trộm gà tuy có hơi hỗn láo, nhưng cũng không đáng tội chết.
Giang Ly cũng lười quản. . .
Con chồn vừa đi vừa lảm nhảm: "Lão đại, con nói cho ngài nghe, bây giờ đến Tô gia, không phải lúc tốt đâu."
Giang Ly buồn bực hỏi: "Vì sao lại nói vậy?"
Chồn nói: "Tô gia dạo này có chuyện, cụ thể chuyện gì xảy ra thì con không rõ. Chỉ nghe nói Tô Thập hình như muốn bị đuổi khỏi vị trí, có cường giả muốn làm chủ gia tộc."
Giang Ly nghe xong, cau mày, Tô Thập muốn bị đuổi khỏi vị trí? Chẳng phải tạo phản sao?
Ban đầu Giang Ly tưởng Bạch Thập Nhất lừa mình, nhưng nghĩ kỹ lại, từ góc độ của Bạch Thập Nhất, ai làm chủ cũng vậy. Nên chuyện này không xem là vấn đề của toàn tộc. . .
Nhưng với Giang Ly và tỷ đệ Tô gia, chuyện này thực sự là vấn đề lớn.
Theo giới thiệu của chồn, có vẻ là người Hồ tộc phương nam đột nhiên lên phía bắc Đồ Thái Sơn, tìm đến Tô gia. Muốn Tô gia quy thuận, Tô gia không chịu, hai bên liền đánh nhau.
Vốn Tô gia chiếm ưu thế, nhưng nhà Hồ bỗng dưng mời đến mấy nhân vật lão tổ tông, chỉ trong một tay đã trấn áp được tỷ đệ Tô gia.
Nhưng theo tình báo từ chồn, mấy người kia tuyệt đối không phải sinh vật của Lam Tinh. Yêu quái trên Lam Tinh không mạnh đến vậy!
Bất quá khi một cước giẫm ra một vệt lục thì, vẫn làm trong lòng người trào dâng một trận vui sướng.
Giang Ly đi trong đại sơn Đông Bắc, tuyết trong núi rừng vẫn chưa tan hết, nhưng lớp vỏ tuyết đã bắt đầu lỏng ra. Dẫm lên không giống như tuyết, càng giống cát băng. . .
Giang Ly dù được Tô Cửu mời đến Tô gia, nhưng Tô gia đã dời đi từ lâu.
Hiện tại Giang Ly cũng chẳng biết tìm bọn họ ở đâu, chỉ đi bộ vô định trong rừng rậm.
Ngay lúc này, một bóng dáng phía trước vụt qua, Giang Ly nhướng mày, một bước dậm tới, đuổi kịp đối phương.
Nhìn kỹ, Giang Ly mừng rỡ, bóng đen kia là một con vật như hươu.
Nó không có sừng hươu, thân thể cũng nhỏ hơn rất nhiều, điểm quan trọng là, ánh mắt của thứ này gần giống Đại Cáp nhà hắn.
Xuẩn manh xuẩn manh!
Giang Ly đuổi tới sau mông nó, nó vẫn không phản ứng.
Giang Ly không nhịn được vỗ nhẹ gáy nó một cái, kết quả gia hỏa này giật mình sợ hãi, sau đó. . . Dừng lại.
Giang Ly kinh ngạc, trong lòng tự nhủ: "Ta dựa vào, hươu đông bắc đều ngây ngô vậy sao? Bị đánh không chạy, còn định dừng lại quay đầu đánh nhau à?"
Con hươu cứ nhảy nhót quay đầu nhìn Giang Ly, nghiêng đầu, tựa hồ đang nghĩ: "Đây là thứ gì."
Giang Ly xem ra có chút hiểu, tên này không phải lì, tên này là thần kinh thép, ngốc mà!
Thế là Giang Ly lại gõ lên đầu gia hỏa ngốc nghếch này một cái, lúc này nó mới kịp phản ứng, quay người nhanh chân nhảy nhót chạy trong đất tuyết. Không biết còn tưởng đang đùa giỡn.
Giang Ly nhịn không được xoa xoa mi tâm, sau đó vỗ trán một cái nói: "Ta nhớ rồi, tên này là một trong Đông Bắc Thần thú, ngốc hươu bào à?"
Nghĩ đến đây, Giang Ly không nhịn được cười, đuổi theo.
Dù sao hắn cũng không biết tìm Tô Cửu mấy người ở đâu, dứt khoát đi theo con ngốc này chạy lung tung.
"Người trẻ tuổi, ngươi đi theo cháu ta làm gì?"
Đúng lúc này, một tiếng nói già nua vọng đến.
Giang Ly vừa nghiêng đầu, lại không thấy người đâu.
Giang Ly cau mày. . .
Từ trong lớp vỏ tuyết ló ra một cái đầu lông xù, chắp tay trước ngực nói: "Người trẻ tuổi, ngươi thấy ta giống người hay giống thần. . . A? A! Thao, là ngươi!"
Giang Ly nhìn kỹ, khá lắm, tên thần thần đạo đạo này lại là một con chồn vàng!
Nhưng con chồn này rất đặc biệt, lông của nó không dài lắm, đều là lông tơ, cứ như mới mọc ra.
Sau đó con chồn đột nhiên rú lên một tiếng, từ trong lớp vỏ tuyết nhảy ra, cắm đầu chạy!
Giang Ly lập tức hiểu, tên này tám phần là một trong đám chồn bị quạ đen và mong đợi ngỗng liên thủ nhổ lông khi hắn lên núi lần trước!
Cũng chính là người của Hoàng gia ngũ đại gia tộc!
Tìm được người Hoàng gia, chẳng lẽ người Tô gia khó tìm sao?
Giang Ly mắt sáng lên, vồ mạnh vào khoảng không, con chồn bị hắn túm đuôi bắt trở lại.
"Lão đại, lão đại! Thả ta ra, ta không nhiều lông! Không đủ làm bút lông! Ngắn quá. . ." Chồn kêu ngao ngao.
Dù lần trước Giang Ly và bọn chúng hòa rồi, nhưng vừa nghĩ đến chuyện bị nhổ lông thê thảm, trong lòng tràn đầy ý sợ hãi với Giang Ly.
Giang Ly nói: "Đừng có kêu con bê, ta không hứng thú với lông ngươi. Nói cho ta, người Tô gia đi đâu?"
Nghe câu hỏi này, chồn ngẩn ra, sau đó một đôi mắt gian xảo nhìn ngó tứ phía, dường như đang lo lắng gì đó.
Giang Ly nói: "Không cần lo, trời có sập, ta chống cho!"
"Khẩu khí lớn thật, chỉ sợ ngươi gánh không nổi thôi!" Một giọng điệu ngạo mạn vọng tới.
Giang Ly quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nam tử từ trong rừng đi ra, dung mạo rất tuấn lãng, một thân bạch hồ cầu càng làm hắn thêm phong thái ngọc thụ.
Oanh!
Một quyền!
Nam tử trực tiếp bị Giang Ly một quyền đánh bay ra ngoài, xuyên qua hơn trăm cây đại thụ sau đó đâm vào núi, một ngụm máu tươi phun ra ngay.
Giang Ly túm lấy cổ áo hắn, hỏi: "Da cáo trên người ngươi ở đâu ra? Nói!"
Nam tử nôn ra máu nói: "Đại ca. . . Ta chỉ làm màu thôi, anh không trả lời thì thôi, sao anh đánh người? Hơn nữa, anh. . . anh bị mù à? Đây là da cáo do loài người các anh làm nhái, giả. . ."
Giang Ly sững sờ, nhìn kỹ bộ lông cáo, Giang Ly có chút xấu hổ, lau lau mũi nói: "Ờm. . . Vậy mua ở đâu? Bao nhiêu tiền?"
Nam tử trực tiếp bị cái mạch não kín của Giang Ly làm cho mộng, cười khổ nói: "Bách hóa đại lầu, ba trăm năm."
Giang Ly gật gật đầu, buông nam tử. . .
Sau đó Giang Ly quay lại hỏi con chồn: "Này, chồn. Tô gia đi đường nào?"
Kết quả con chồn lại cẩn trọng nhìn nam tử kia, Giang Ly nhìn, khá lắm tên này đúng là có vấn đề. Nếu không chồn không vừa nhắc đến Tô gia, liền như ăn trộm nhìn hắn.
Thế là Giang Ly trực tiếp tát vào mặt hắn một cái, đánh răng của hắn bay ra mấy chiếc, hỏi chồn: "Nói đi."
Chồn há hốc mồm. . .
Hắn còn chưa kịp nói, nam tử dưới đất ho ra máu nói: "Ta không làm gì hết, sao anh đánh tôi?"
Chồn nghe xong, lập tức rụt cổ lại.
Giang Ly thấy vậy, khá lắm còn dám quấy rối, thế là lại tát một phát: "Ngươi còn dám uy hiếp con chồn này, ta muốn mạng của ngươi!"
Nam tử nghe xong, nước mắt rưng rưng, nức nở nói: "Đại ca, con có làm gì đâu!"
Giang Ly cũng không để ý đến hắn, nhìn chồn nói: "Ngươi nói đi."
Chồn vẫn như ăn trộm nhìn về phía nam tử kia, nam tử kia cũng thông minh, biết vì sao mình bị đánh, lập tức hét to: "Mày TM đừng nhìn tao!"
Giang Ly giật mình, nhưng vẫn theo thói quen cũ, quay sang đá cho hắn một cước.
Nam tử bị đá gãy mấy cái xương sườn, sau đó dứt khoát vùi đầu vào lớp vỏ tuyết, bộ dáng như kiểu "tôi không thấy gì, không liên quan đến tôi".
Thấy thế, Giang Ly cũng an tâm, hỏi chồn: "Mau nói đi."
Chồn vẫn như tên trộm, nhưng Giang Ly không động tay, nó mới dám lại gần thận trọng nói: "Vừa rồi anh đánh đúng là người Tô gia, anh hỏi hắn chẳng phải xong rồi sao?"
Giang Ly nghe xong, mặt đen lại!
"Mẹ nó. . ." Giang Ly không nhịn được chửi một câu, một tay nhấc chồn lên, tức giận nói: "Ngươi nói đi, ngươi TM lén la lén lút làm gì? Ta còn tưởng hắn uy hiếp ngươi!"
Chồn một mặt vô tội nói: "Đại ca, con vốn đã có dáng trộm cắp bẩm sinh, nhìn gì cũng ánh mắt này. . . Cái này trách sao con được? Con vừa rồi chỉ là nhìn hắn, mới nói câu đó. Ai dè anh làm nhanh quá. . ."
Giang Ly xoa xoa mi tâm, một tay ném con chồn ra, nói: "Mau cút. . ."
Ném xong chồn, Giang Ly quay đầu nhìn nam tử nằm rạp trên đất, vội ho một tiếng, mặt dày mày dạn tiến đến, vỗ vỗ lưng hắn: "Này, huynh đệ. . ."
"Đừng đánh, đừng đánh nữa! Con không thấy các anh, con không tồn tại!" Nam tử sợ hãi run rẩy, kêu ngao ngao.
Nhưng tên này cũng khôn, biết nếu ngẩng đầu lên, tám phần bị tát, nên chết sống không ngẩng đầu lên.
Giang Ly bất đắc dĩ nói: "Nếu ngươi không ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng, ta coi như ra tay. Đến lúc đó đảm bảo đánh mông ngươi ra bã!"
Nghe thấy câu này, nam tử liền bật dậy ngồi thẳng, ngoan ngoãn nhìn Giang Ly nói: "Đại ca, còn gì nữa, xin cứ nói?"
Giang Ly cười: "Ngươi là người Tô gia?"
Nam tử dùng sức gật đầu.
Giang Ly nói: "Dẫn đường, ta muốn đến Tô gia các ngươi."
Nghe thấy câu này, sắc mặt nam tử trở nên nghiêm túc, nhìn chằm chằm Giang Ly nói: "Ngươi muốn làm gì? Ngươi là ai? Vì sao muốn đến Tô gia chúng ta?"
Giang Ly nhìn dáng vẻ nam tử, trong lòng vô vàn ý nghĩ xấu chợt nảy lên, hơi nheo mắt, đầy sát khí nói: "Đầu đông đến, kiếm hai bộ da cáo về làm áo bông."
Nam tử nghe xong sợ dựng cả lông, nhưng hắn cũng có chút cốt khí, ưỡn cổ, ngẩng đầu muốn hét lớn. . .
Kết quả Giang Ly vừa lườm một cái với ánh mắt đầy sát khí. . .
"Con xin dẫn đường cho đại nhân!" Nam tử hét lớn, đứng dậy dẫn đường đi ngay.
Giang Ly nhếch miệng, mặt im lặng nói: "Ngọa tào. . . Không tiết tháo như thế."
Nhưng càng đi, Giang Ly càng phát hiện, hắn hô hào dẫn đường nhưng lại đang đi đường xuống núi.
Giang Ly dù không quá quen thuộc nơi Đồ Thái Sơn này, nhưng dù sao cũng đã đến một hai lần. Có vài đường không biết, nhưng những gì mang tính dấu hiệu, hắn vẫn biết.
Nhưng Giang Ly cũng không vạch trần, cứ theo nam tử ra ngoài, ngược lại hắn muốn xem, khi xuống núi rồi, hắn sẽ có bộ dạng thế nào.
Chẳng mấy chốc, đến bìa ngoài núi, chân nam tử đi lại quả nhiên chậm dần, bộ dáng mấy lần muốn nói lại thôi, Giang Ly thấy trong lòng buồn cười.
Cuối cùng nam tử phù một tiếng quỳ xuống, rên rỉ nói: "Đại ca, thật không tiện, con bị mù đường, con lạc đường rồi."
Giang Ly lập tức bật cười, tên này không những ngốc mà còn kỳ hoa nữa!
Lý do này mà cũng nghĩ ra, có thể sống đến giờ cũng là kỳ tích.
Giang Ly cười nói: "Thôi, đừng giả vờ. Nói thật cho ngươi biết đi, ta đến tìm Tô Cửu."
"Ha ha. . ." Nam tử nhếch miệng cười, đầu thì gật lia lịa, nhưng trong ánh mắt sâu thẳm toàn là "Anh bịa đấy, cứ bịa tiếp đi, tôi nghe."
Giang Ly lúc sau hối hận, sớm biết tên này hai vậy, hắn đã không trêu chọc. Giờ thì hay rồi, tự hố mình rồi.
Giang Ly tiến lại: "Ngươi tên gì?"
Nam tử lúc này thành thật trả lời: "Con là Bạch Thập Nhất."
Giang Ly nhíu mày: "Tô gia có họ Bạch à?"
Bạch Thập Nhất lý lẽ hùng hồn nói: "Con theo họ mẹ!"
Giang Ly gật đầu: "Ta thật là bạn của Tô Cửu, ta tên Giang Ly. Chắc ngươi nghe đến rồi nhỉ?"
Bạch Thập Nhất nghe xong, liền gật đầu lia lịa nói: "Nghe rồi nghe rồi, đại danh của ngài con như sấm bên tai! Ngài lão ngưu bức, lợi hại như tặc, đã từng cái kia cái gì qua, già cái kia gì. . ."
Giang Ly nghe nửa ngày, trên trán toàn hắc tuyến, hắn đã hiểu, tên này căn bản không biết hắn! Thậm chí chưa từng nghe tên hắn, thuần túy là đang nói bừa!
Bốp!
Giang Ly cuối cùng không nhịn được ra tay.
"Nói! Nói Tô gia các ngươi ở đâu! Không nói, ta lột da ngươi ra làm áo bông!" Giang Ly hét lớn.
Kết quả lại thấy Bạch Thập Nhất tại chỗ cởi áo, đem bộ da cáo ba trăm mấy tệ kia đưa đến, nói: "Như ngài muốn, có sẵn, không cần làm."
Giang Ly: "#@$. . . #$%& "
"Mẹ nó!"
Giang Ly nhìn tên này, có chút không biết phải ra tay thế nào.
Đánh ư?
Đây là người nhà, đánh hơi quá.
Không đánh thì, tên này khó nhằn thật!
Giang Ly xoa huyệt Thái Dương nói: "Bạch Thập Nhất, Tô gia các ngươi ta không đến nữa. Nhưng ngươi phải trả lời ta một vấn đề."
"Ngươi nói đi." Bạch Thập Nhất sảng khoái kêu lên.
Giang Ly nói: "Tô gia các ngươi gần đây có nguy hiểm gì không?"
Bạch Thập Nhất quả quyết lắc đầu: "Không có, tốt lắm đây. Ngươi không đến thì tốt hơn."
Giang Ly gật đầu nói: "Được, nếu không còn gì, coi như đi."
Nói xong, Giang Ly xoay người rời đi.
Bạch Thập Nhất nhìn theo bóng lưng Giang Ly, vẫy tay nói: "Bái bai ngài nột! Đi thong thả nha, không tiễn! Nếu mua bộ lông cáo này, nhớ nhắc tên con ở bách hóa đại lầu nha, bớt 20%, con có tiền hoa hồng!"
Giang Ly suýt nữa không lăn xuống núi, trong lòng lẩm bẩm: "Móa, Tô gia sao có tên kỳ hoa thế này!"
Vừa xuống núi, Giang Ly thấy một người quen, đúng hơn là một con chồn!
Chính là con hắn gặp trên núi khi trước, tên này không biết đi đâu rút được một con gà mái, vác trên tuyết mà phi như bay.
Giang Ly qua, một tay tóm nó: "Đi đâu đấy?"
Chồn gian xảo nhìn Giang Ly một cái, liền thở phào nhẹ nhõm: "Lão đại, sao ngài vẫn chưa đi Tô gia ạ?"
Giang Ly nói: "Cái tên Bạch Thập Nhất không chịu dẫn đường, ta có cách nào? Đã gặp ngươi, ngươi dẫn đường cho ta đi?"
"Được thôi." Chồn cũng không làm khó, gật đầu dẫn đường ngay.
Trên đường đi, Giang Ly hỏi hắn trộm gà ở đâu, hắn chết sống không nhận trộm, chỉ bảo mình đi săn bắn trên núi.
Giang Ly nhìn cái mác trên cánh gà mái, chồn lúc này mới mặt đỏ bừng nói: "Cái đó. . . Thật ra. . . Ừm. . . Chúng ta hùn vốn với loài người xây trang trại gà. . . Tốt tốt, ngài đừng có nhìn con như thế, con nói dối đấy. Con trộm còn không được sao?"
Giang Ly cười. . .
Bởi cái gọi là, động vật có luật của động vật, con người có luật của con người, chồn trộm gà tuy có hơi hỗn láo, nhưng cũng không đáng tội chết.
Giang Ly cũng lười quản. . .
Con chồn vừa đi vừa lảm nhảm: "Lão đại, con nói cho ngài nghe, bây giờ đến Tô gia, không phải lúc tốt đâu."
Giang Ly buồn bực hỏi: "Vì sao lại nói vậy?"
Chồn nói: "Tô gia dạo này có chuyện, cụ thể chuyện gì xảy ra thì con không rõ. Chỉ nghe nói Tô Thập hình như muốn bị đuổi khỏi vị trí, có cường giả muốn làm chủ gia tộc."
Giang Ly nghe xong, cau mày, Tô Thập muốn bị đuổi khỏi vị trí? Chẳng phải tạo phản sao?
Ban đầu Giang Ly tưởng Bạch Thập Nhất lừa mình, nhưng nghĩ kỹ lại, từ góc độ của Bạch Thập Nhất, ai làm chủ cũng vậy. Nên chuyện này không xem là vấn đề của toàn tộc. . .
Nhưng với Giang Ly và tỷ đệ Tô gia, chuyện này thực sự là vấn đề lớn.
Theo giới thiệu của chồn, có vẻ là người Hồ tộc phương nam đột nhiên lên phía bắc Đồ Thái Sơn, tìm đến Tô gia. Muốn Tô gia quy thuận, Tô gia không chịu, hai bên liền đánh nhau.
Vốn Tô gia chiếm ưu thế, nhưng nhà Hồ bỗng dưng mời đến mấy nhân vật lão tổ tông, chỉ trong một tay đã trấn áp được tỷ đệ Tô gia.
Nhưng theo tình báo từ chồn, mấy người kia tuyệt đối không phải sinh vật của Lam Tinh. Yêu quái trên Lam Tinh không mạnh đến vậy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận