Đại Ma Vương Không Hợp Cách

Chương 317: Cường hoành cổ nhân

Chương 317: Cường hoành cổ nhân Thế là Sa Hoàng nâng Giang Ly lên. Người khổng lồ nghe vậy, khẽ gật đầu nói: "Ta không rõ ràng ngươi nói thật hay giả, nhưng chờ ta đến, tất cả mê vụ đều sẽ tan biến. Nếu ngươi nói thật, thì Giang Ly hoàn toàn có thể là cường giả còn sống sót từ thời đại nhân loại cổ đại."
Sa Hoàng hiếu kì hỏi: "Đại đế nhân loại rốt cuộc mạnh cỡ nào? Ngoài đại đế ra, còn có cường giả nào khác không?"
Người khổng lồ liếc Sa Hoàng, nói: "Tiềm năng của nhân loại rất lớn, mỗi một vị đại đế thực lực cũng khác nhau, không thể đánh giá. Ít nhất ta không có tư cách đánh giá, bởi vì ta căn bản không biết trần nhà thực lực của bọn họ ở đâu. Nhưng có một điều chắc chắn, bọn họ ít nhất cũng là cường giả cấp kết đan. Còn ngươi chỉ là một con tép riu cảnh giới hóa thần, làm sao so sánh được? Về những cường giả khác, mỗi một vị đại đế quật khởi đều có những mãnh tướng tuyệt thế đi theo, những người đó cũng mạnh đến đáng sợ... Tuy nhiên, bộ tộc ta cũng không phải loại vừa đâu... Chúng ta cũng có lực lượng có thể chống lại, thậm chí trấn áp bọn họ."
Nói đến đây, người khổng lồ cảnh giác nhìn Sa Hoàng: "Ngươi hỏi nhiều quá rồi, từ giờ trở đi, ta không hỏi thì ngươi ngậm miệng cho ta."
Sa Hoàng không dám hé răng, trong lòng thì dậy sóng. Vốn tưởng Lam Tinh là một hành tinh yếu gà, giờ mới thấy, may là mình tới muộn. Tới sớm mà gặp mấy đế vương trong truyền thuyết kia thì sợ là chết không biết tại sao.
Còn giờ phút này, Giang Ly hoàn toàn không biết phiền phức sắp ập tới. Giờ phút này, hắn đang ngồi xổm trước cửa khu dân cư, mặt mày ủ dột nhìn cái thùng sắt to đùng, trên thùng ghi tên "Hồng tỷ".
Giang Ly thở dài, lấy điện thoại ra gọi cho mẹ: "Mẹ à... Trên toàn thế giới có đâu nhiều ác ma vậy, mẹ lấy đâu ra lắm hàng tồn kho thế?"
Hồng tỷ lười biếng đáp: "Con cứ việc ăn, chuyện mẹ kiếm đâu ra chúng thì đó là chuyện của mẹ. Mặt khác, nhóc con, mẹ phải đi."
Giang Ly ngẩn người, theo phản xạ hỏi: "Đi? Đi đâu?"
Hồng tỷ thở dài: "Mẹ ở lại có hai việc, một là đảm bảo con không bị ai chơi chết. Hai là muốn ôm cháu, nhưng giờ xem ra trông cậy con ôm cháu không đùa được rồi... Mẹ quyết định đi tìm ba con, xem có làm ra cái bé nữa được không."
Giang Ly lập tức cạn lời. Vốn dĩ là chuyện chia ly đầy bi thương, sao qua miệng người mẹ hung hãn này lại thành ra như vậy? Giang Ly vội vàng hắng giọng: "Mẹ à, tình cảm không ép buộc được đâu... Con cũng muốn thoát kiếp độc thân mà."
Hồng tỷ: "Ồ? Con muốn thoát kiếp độc thân?"
"Muốn chứ."
"Có cô nào thích hợp, con chịu cưới không?"
Giang Ly đáp: "Dĩ nhiên, con có thiếu năng lực đâu mà không muốn cưới vợ chứ?"
Hồng tỷ cười: "Vậy được, chỉ cần con muốn là được. Quay đầu mẹ cho con một bất ngờ, một bất ngờ cực lớn, ha ha ha..."
Giang Ly mặt mày ngơ ngác, bất ngờ ư? Đang nói chuyện gái mà tự dưng cho mình bất ngờ? Giang Ly có linh cảm chẳng lành, chẳng lẽ mẹ lại định sắp xếp cho hắn đi xem mắt? Hay là định tìm sẵn cho hắn một cô vợ, rồi bắt sinh con luôn? Cái này... má ơi, nhanh vậy sao! Nhưng nghĩ tới việc Hồng tỷ muốn đi, Giang Ly cũng không còn tâm trạng truy hỏi nữa, mà lo lắng hỏi: "Mẹ... Mẹ đi đâu tìm ba con vậy?"
Hồng tỷ nói: "Con muốn biết à?"
Giang Ly khẳng định: "Chắc chắn rồi."
Hồng tỷ đáp: "Đợi mẹ về rồi nói chuyện cho con nghe. Giờ con có thực lực rồi, cũng nên biết một số chuyện. Chỉ là... Mẹ không biết nên nói với ba con thế nào đây. Ba con không muốn con xuất đầu lộ diện như vậy..."
Giang Ly cười khổ: "Mẹ à, lúc đó con không ra mặt thì sao? Không ra mặt thì Lam Tinh cũng tiêu."
Hồng tỷ bĩu môi: "Yên tâm, không chết được đâu. Con cho rằng tổ tiên loài người, những đại năng, Thánh giả, đế vương chỉ biết nghĩ đến chuyện trước mắt, toàn đồ bỏ à? Con nghĩ mỗi con đánh chết thằng đó là có khả năng trấn áp cả Lam Tinh chắc?"
Nghe đến đây, Giang Ly im lặng.
Vấn đề này Giang Ly cũng đã nghĩ tới. Lực chiến đấu của mình rõ ràng chưa đột phá cảnh giới hóa thần. Cụ thể ở cảnh giới nào, Giang Ly cũng không rõ. Nhưng chắc chắn không phải là kết đan. Mà căn cứ vào những tài liệu lịch sử ghi chép, Lam Tinh đã từng có cường giả cảnh giới kết đan. Nếu những người này xuất thế, hắn cùng lắm cũng chỉ có khả năng điều khiển Lam Tinh chứ không đủ tư cách khởi động lại kỷ nguyên sinh mệnh của Lam Tinh!
Giang Ly hỏi: "Mẹ à, mẹ có gì cứ nói thẳng ra đi, đừng úp úp mở mở làm con khó chịu quá..."
"Có một vài chuyện không tiện nói qua điện thoại, hai ngày tới con cứ ngoan ngoãn ở nhà chờ đi, mẹ về ngay thôi..." Hồng tỷ vừa nói dứt lời đã cúp máy.
Cúp điện thoại, Giang Ly xách thùng sắt lớn trở về, vứt luôn cho Đậu Đậu. Đậu Đậu sướng rơn, cởi truồng ôm thùng chạy về nhà. Giang Ly nhìn Đậu Đậu vui vẻ, không nhịn được hỏi: "Đậu Đậu, ăn ngon lắm hả?"
Đậu Đậu gật đầu lia lịa: "Ngon lắm luôn á, đây toàn là tinh hoa cả đấy! Già thích ăn nhất."
Giang Ly tặc lưỡi, đưa tay lấy hai xiên ra. Rồi Giang Ly lên mái nhà. Hắc Liên hiếu kì: "Ngươi làm gì đó?"
Giang Ly đáp: "Đằng nào cũng phải chờ, nếm thử xem sao, ngươi muốn thử không?"
Hắc Liên nghĩ ngợi, gật đầu: "Vậy thì thử chút đi?"
Thế là hai người ngồi xổm ở đó, bắt đầu nướng xiên.
Phải công nhận là thịt này khi ăn rất dai, cảm giác rất đã. Giang Ly ăn được hai miếng thì nhướn mày nói: "Mùi vị thì cũng được, mà mỗi cái hình dáng này, nhìn hơi ghê ghê."
Rồi Giang Ly nhanh chóng chặt chém cho nó không còn nhận ra hình dáng ban đầu nữa, rồi mới bắt đầu ăn một cách thích thú. Đúng lúc đó, một giọng nói thanh lãnh vang lên: "Giang Ly, sống thoải mái nhỉ."
Giang Ly quay lại nhìn thì thấy Cảnh Oanh đến.
Giang Ly nhìn xiên thịt nướng, lại nhìn Cảnh Oanh, lập tức chắn ngang ở giữa, cười hì hì: "Cũng được thôi, ngươi có chuyện gì sao?"
Cảnh Oanh liếc Giang Ly ăn xiên nướng, hừ một tiếng: "Giả bộ lùi một bước, định chơi xỏ ta hả? Nếu còn bị ngươi lừa thì ta đổi họ!"
Giang Ly vẻ mặt oan uổng nói: "Thiên địa ơi, ta thật không có ý định gài ngươi đâu."
Cảnh Oanh không muốn tranh cãi với Giang Ly, đi đến ngồi đối diện Giang Ly, nói: "Có chuyện chính sự muốn nói."
Giang Ly: "Nói đi."
Cảnh Oanh đáp: "Nó chưa chết."
Giang Ly "ồ" một tiếng, rồi chợt ngẩng đầu lên: "Cái gì cơ?"
Cảnh Oanh: "Cái người mà ngươi giết không phải là nó!"
Giang Ly nhíu mày: "Sao có thể? Nó chẳng phải chính miệng thừa nhận à?"
Cảnh Oanh lắc đầu: "Nó là nó, mà cũng không phải nó, ngươi hiểu không?"
Giang Ly ngơ ngác nhìn Cảnh Oanh.
Cảnh Oanh nói: "Đội khảo cổ của ta khảo sát ra rất nhiều văn hiến cổ đại, trong đó có miêu tả rõ ràng về nó. Nó vô hình vô tướng, nuốt trôi trời đất, có thể hóa thân thành hàng triệu, có thể cầm mặt trời trên tay mà đứng trong tinh không, tựa như thần linh."
Giang Ly nhếch miệng: "Chém gió quá đà rồi? Cầm mặt trời trên tay? Thế thì nó phải to đến cỡ nào? Chẳng lẽ người xưa nhận thức sai lệch về thế giới, dẫn đến hiểu lầm hả?"
Cảnh Oanh nhàn nhạt nhìn Giang Ly, phản bác: "Ngươi lại nghĩ người xưa ngu à?"
Giang Ly im lặng, sự thật chứng minh, người xưa rất mạnh, thậm chí có người có thể mang thân xác đến được tinh không, người và thời đại như thế, sao có thể có tầm nhìn không bằng cái kẻ chưa rời khỏi địa cầu là hắn được?
Nhưng nếu thật là vậy, thì nó thật đáng sợ!
Cảnh Oanh tiếp tục: "Còn có chuyện đáng kinh hơn, ta nói ngươi giết nó nhưng không phải nó, có lẽ ngươi sẽ khó hiểu. Nhưng ta sẽ đổi cách giải thích, chắc chắn ngươi sẽ hiểu thôi. Ta tìm được một bản cổ tịch có tên «Tư Mã không sử» từ trong ngôi mộ cổ mới được khai quật. Tuy nó đã rách nát, nhưng bên trên vẫn còn ghi chép lại một đoạn về nó. Mặc dù nó tự xưng là thiên đạo, thần linh, nhưng người thời đó lại cho rằng nó là Tà Linh từ bên ngoài đến, là đại diện của sự tà ác. Có người đã từng chuyên đi điều tra về nó và sau đó họ kinh hãi phát hiện ra rằng, nó có thể hóa thành hàng triệu bản thể, mỗi một bản thể đều có thể tự sinh tự diệt, giống như sinh mệnh đơn độc vậy.
Nhưng hàng triệu bản thể đó lại không hề có linh hồn, dù sống hay chết đều không có linh hồn. Người ta gọi đó là 'sống ngẫu'. Tuy nhiên nó có thể tùy ý giáng xuống trên 'sống ngẫu' này bất kỳ lúc nào, nên 'sống ngẫu' này có thể được xem là một phần của nó. Đã từng có 'sống ngẫu' gọi nó là mẫu thể, là chủ nhân, là Thần Vương.
Nhưng trong «Tư Mã không sử» lại không tán thành thuyết pháp về mẫu thể, cho rằng nó không phải là một cá thể đơn thuần, mà tương tự như ong chúa trong tổ ong hay kiến chúa trong tổ kiến. Bản thân nó sẽ không lộ diện, nhưng nó lại có thể tạo ra vô số cá thể để chấp hành ý chí của nó."
Giang Ly nghe đến đây thì hiểu, nhíu mày hỏi: "Ý ngươi là, cái mà ta giết kia chỉ là một phân thân mà nó tạo ra? Hoặc là một con kiến lính?"
Cảnh Oanh gật đầu, chắc là nói nhiều nên tiện tay cầm lon bia lên uống. Vừa uống, nàng vừa liếc nhìn xiên thịt nướng của Giang Ly, nhưng cuối cùng lại nhịn không đụng vào.
Cảnh Oanh nói tiếp: "Ta quả thật là cho rằng như vậy. Để chứng minh giả thuyết này, ta đã lùng sục rất nhiều cổ tịch khác. Đáng tiếc, ngoài «Tư Mã không sử» ra, không còn một quyển sách cổ nào ghi chép chi tiết về nó cả. Nhưng, ngược lại, ta lại có một thu hoạch khác."
Nói đến đây, Cảnh Oanh lấy ra một tờ giấy đưa cho Giang Ly. Giang Ly cầm lấy xem thử, liền ngẩn người ra! Đây là một bức chân dung, vẽ một người mặc khôi giáp tướng quân thời cổ đại, tay cầm trường kiếm, khí phách hiên ngang. À... Mà có thể là nữ tướng nữa. Khuôn mặt này rất trung tính, Giang Ly thấy quen thuộc, đây chẳng phải cái tên mà hắn đánh chết đó sao!
Cảnh Oanh nói: "Đây là bức tranh trong một cổ bản mà ta tìm được. Bên trên nói hắn là thiên sứ thần, tự xưng là Thuật. Căn cứ theo tư liệu ta tìm hiểu trước đây, trong tam đại thiên thần thì đích thực có một người tên Thuật. Người này là người mạnh nhất trong tam đại thiên thần, nhưng cũng chỉ xuất hiện không lâu, rồi lại biến mất. Cho nên, ta có lý do để tin rằng, nó đã dùng thân xác của Thuật để đánh một trận với ngươi. Người chết là Thuật, chứ không phải là nó. Vì vậy, mối nguy của Lam Tinh chưa được giải quyết, mà ngược lại, còn trở nên nguy hiểm hơn. Vì ngươi xuất hiện mà nó đã cẩn trọng hơn, Lam Tinh sẽ càng gặp nguy hiểm."
Giang Ly nghe xong thì cảm thấy đau đầu... Vốn tưởng rằng có thể an bình sống những ngày tháng bình thường, giờ xem ra hắn đã nghĩ quá nhiều rồi. Giang Ly khó chịu, tiện tay kẹp một miếng thịt nướng lên ăn. Cảnh Oanh thấy vậy, chợt nói: "Đứng lại, miếng đó của ta."
Giang Ly: "Ngươi không phải không ăn à?"
Cảnh Oanh đáp: "Ta đói rồi."
Nói rồi, Cảnh Oanh gắp miếng thịt mà Giang Ly sắp ăn lên và bắt đầu ăn. Giang Ly hỏi: "Vậy ngươi biết rốt cuộc nó ở đâu không?"
Cảnh Oanh lắc đầu: "Không biết, những văn hiến mà ta tìm được đến giờ, đều nói nó đến từ trên trời. Ngoài ra thì không có thông tin gì nữa cả. Thái Dương Hệ thì rộng lớn như vậy, có cả mấy hành tinh kia kìa. Nếu có bản lĩnh thì cứ lần lượt mà đến xem đi, không chừng nó ở trên hành tinh nào đó."
Giang Ly cảm thấy cũng có lý, nhưng hắn cũng đâu thể nào có thể thân xác di chuyển xuyên không gian vũ trụ được, nên đành để nó qua một bên. Giang Ly nghĩ ngợi, rồi lại hỏi tiếp: "Ngươi còn biết gì nữa không? Ngoài những chuyện về nó, người xưa rốt cuộc mạnh đến mức nào?"
Cảnh Oanh: "Ta cũng không biết phải nói sao nữa, bởi vì có một số ghi chép trong sách cổ quá mức không tưởng, ta cũng không biết xác định thật giả như thế nào."
Giang Ly hứng thú hỏi: "Cứ kể thử đi."
Cảnh Oanh gật đầu: "Trong mộ của một vị Trung Thư Lệnh thời Nguyên Triều, người ta phát hiện ra một quyển sách không rõ thật giả. Trong đó ghi lại rằng, Cát Ca Hãn của Thành Cát Tư Hãn vốn dĩ có thể thống nhất thiên hạ, nhưng thời đó lại bị Tà ma ở ngoài vũ trụ xâm lược. Cát Ca Hãn đã dương cung bắn tà ma, một mũi tên xuyên qua 13 đầu tà ma khủng bố, khiến thiên hạ chấn động. Từ đó về sau, trong thời gian Cát Ca Hãn tại vị thì không có tà ma nào xâm nhập Lam Tinh nữa. Trong đó còn nói, đội quân mạnh nhất của Thành Cát Tư Hãn có hai đội, một đội là kỵ binh làm từ những con ngựa Hãn Huyết, một đội là lang kỵ binh. Hai đội quân này phối hợp nhịp nhàng với nhau, đánh đâu thắng đó. Nhưng sau đó, có một biến cố lớn xảy ra, khi tà ma đầy trời tràn vào. Cát Ca Hãn đã một mình vác cung bay lên trời, ngày đó, tên như sao băng rải xuống trên trời, vô số xác tà ma rơi xuống tinh không, sau đó thì không còn tin tức gì về Thành Cát Tư Hãn nữa. Vì sự ra đi của Thành Cát Tư Hãn, nhà Nguyên trở nên yên lặng. Sau này cháu trai của Thành Cát Tư Hãn là Bột Tất Ngạc lên ngôi, nhà Nguyên mới hưng thịnh lại, quét ngang thiên hạ."
Tuy Giang Ly không có chứng cứ gì để chứng minh những lời này là thật hay giả, nhưng hắn cảm thấy chuyện này có khả năng cao là thật!
Cảnh Oanh nói: "Theo quyển sách kia ghi chép, thời cuối Nguyên triều, môi trường sinh tồn của loài người khi đó vô cùng khắc nghiệt, nhà Nguyên suy yếu, những vùng lãnh thổ đã chiếm đóng trước đó đều nổi lên chính biến, chiến tranh liên miên khắp nơi. Đằng sau những chuyện này, lại là bóng tối của tà ma. Xã hội càng ngày càng biến động thì tà ma càng lộng hành, chúng thậm chí còn xây dựng tà giáo, bắt đầu đồ sát thành trì, làng mạc, tế bái tà thần để đổi lấy sức mạnh. Lúc đó, cả thế giới bị bao trùm bởi bóng tối, xác chết trôi nổi khắp nơi, máu chảy thành sông, con người ăn thịt lẫn nhau. Đúng lúc này có một người đứng lên, đó chính là Chu Nguyên Chương - Minh Thái Tổ. Người ta nói ông đã một mình giết phần lớn quan lại trong triều, mang theo vài người lẻ loi mà quét sạch hết tất cả cao thủ, thậm chí bắt được thủ lĩnh tà ma đang lẩn trốn rồi xử tử ngay trước công chúng. Chu Nguyên Chương lập ra nhà Minh, xây dựng Thần Cơ doanh, quét sạch toàn bộ tà giáo và tà ma, khi đó con người mới có thể an ổn nghỉ ngơi dưỡng sức."
Giang Ly nghe những lời này, trong đầu hiện ra một đại thời đại cuộn trào mãnh liệt. Ở cái thời đại đó, vô số tổ tiên, Thánh giả, đế vương quật khởi, lãnh đạo con người quét sạch tà ma, khung cảnh đó hẳn phải nhiệt huyết đến mức nào. Sau cái nhiệt huyết đó, lại là sự lạnh giá tận đáy lòng. Nếu loài người lúc bấy giờ không có những cường giả tuyệt thế xuất hiện, vậy thì cảnh tượng sẽ thế nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận