Đại Ma Vương Không Hợp Cách
Chương 289: Thẳng nam phong thái
Chương 289: Phong thái thẳng nam
Giang Ly mắt sáng lên, không nói hai lời: "Kim Diệu, chính là cái này!"
Đinh!
Oán khí +1000
"Mẹ kiếp nhà ngươi!" Kim Diệu thấy Giang Ly cháu trai này lại để mắt tới em gái mình, lập tức mắng chửi.
Giang Ly nhướn mày nói: "Ngươi người này, sao lại không có chút tố chất nào thế? Mua bán không thành thì thôi, cái cô em này ngươi không bán, ngươi cứ nói là không bán, mắng ai đấy?"
Đinh!
Oán khí +1001
Lời này vừa nói ra, cô em gái kia lập tức hiểu ra chuyện gì, mày dựng ngược, chỉ vào Giang Ly trong màn hình mắng: "Thao tổ tông nhà ngươi!"
Giang Ly ngạc nhiên, nàng thế nào cũng không ngờ, cô gái nhìn rất hiền lành này, vừa mở miệng, lại thốt ra những lời thô tục trôi chảy như vậy.
Bất quá Giang Ly lập tức đáp trả: "Mắt tốt đấy! Cô nương, đến đây đi, ta cho ngươi biết ông đây cho thuê phòng, đáp ứng ngươi, sắp xếp thỏa đáng!"
Đinh!
Oán khí +1000
Em gái Kim Diệu, Kim Hi nghe xong, tóc đều muốn dựng đứng lên, chỉ vào Giang Ly trong màn hình, vân tay vào Kim Diệu nói: "Cái tên vương bát đản này là ai? Nói cho ta, ta muốn chơi c·hết hắn!"
Kim Diệu nghiến răng nói: "Giang Ly."
Kim Hi lập tức chạy, xa xa nghe thấy tiếng cô ta đang gọi: "Quản gia! Quản gia! Bố trí nhân thủ cho ta, điều tra một cái tên là Giang Ly, ta muốn đích thân qua đó băm hắn cho chó nhà ta ăn!"
Giang Ly nghe vậy, vui vẻ: "Ha ha, em gái của ngươi có chí khí đấy, mà đúng rồi, chó của em gái ngươi béo không? Bình thường cho ăn cái gì thế?"
Kim Diệu trong lòng cười khổ một hồi, cô em gái này của hắn rất rõ, vừa mới bế quan ra, với bên ngoài rất nhiều chuyện đều không hiểu rõ. Càng không biết Giang Ly là ai, hiện tại phát như điên lao ra, hơn phân nửa là sẽ thiệt thòi.
Cũng may, cô nàng không biết Giang Ly, quản gia thì nhận ra, vừa nghe nói là đi tìm Giang Ly gây chuyện, mấy người cưỡng ép lôi Kim Hi trở về, tránh cho dê vào miệng sói.
Kim Diệu thấy Kim Hi không sao, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Bất quá Kim Diệu vẫn nhíu chặt mày, một mặt phiền lòng.
Giang Ly hiếu kỳ hỏi: "Ngươi làm sao thế? Mặt mày ủ rũ, đến tháng à?"
Kim Diệu trợn mắt liếc Giang Ly, thở dài nói: "Ôi...Giang Ly, dạo này cha ta nhận được mối lợi lớn, trực tiếp từ Bán Thần bước vào Thần cấp, mà lại không phải Thần cấp cấp một, mà là cấp bậc cao hơn. Ngươi biết không? Cha ta từ Bán Thần bước vào Thần cấp, chỉ dùng hơn nửa tháng, tốc độ này, quá nhanh..."
Giang Ly buồn bực nói: "Đây không phải chuyện tốt sao? Sao ngươi còn không vui?"
Kim Diệu lắc đầu nói: "Là con của ông ấy, cha già thực lực tăng lên nhanh như vậy, ngươi không biết áp lực của ta lớn cỡ nào đâu..."
Nói xong, Kim Diệu đốt điếu thuốc, mặt mày buồn rầu nói: "Hai hôm trước, ta còn cùng mấy tên bán thần cấp cao thủ dòng dõi nói chuyện tào lao, chớp mắt một cái, bọn họ đều qua đây thỉnh an ta... Ai... Cái cảm giác ba ngày không gặp, phải lau mắt mà nhìn ấy... Ngươi hiểu không?"
Nói đến đây, tên này nói là phiền muộn, trên thực tế đã bắt đầu không nhịn được đắc ý, khóe miệng thỉnh thoảng nhếch lên một chút, phảng phất sắp nhịn không được bật cười.
Giang Ly lập tức hiểu ra, tên này tìm đến hắn khoe khoang việc cha hắn thực lực tăng tiến nhanh chóng.
Giang Ly cười ha hả nói: "Cái này, ta thật sự không hiểu."
Kim Diệu nghe được câu này, cười vui vẻ.
Sau đó liền nghe Giang Ly nói: "Dù sao, thực lực của ta không có tăng chậm đến vậy bao giờ... Ôi... Bất quá nghĩ kỹ lại cũng dễ hiểu. Dù sao tốc độ này chậm như vậy, cũng là rất đáng để ưu tư."
Tay Kim Diệu run lên, điếu thuốc vừa châm suýt nữa rơi xuống đất.
Giang Ly nói: "Còn có chuyện gì không? Không có gì thì ta tắt máy đây."
Kim Diệu lúc này mới nhớ ra chính sự, vội vàng kêu lên: "Giang Ly, cha ta ba ngày sau ở Hải Thành sẽ gặp anh hùng thiên hạ, muốn mời ngươi qua tham dự, ngươi đến không?"
"Không đi!" Giang Ly không chút do dự cự tuyệt, sau đó trực tiếp cúp máy.
Kim Diệu ngạc nhiên, bất quá hắn cũng không giận, ngược lại đắc ý cười.
Lúc này quản gia đến đây, cau mày nói: "Đại thiếu gia, sao ngài lại trêu chọc cái tên Giang Ly kia vậy?"
Kim Diệu lắc đầu nói: "Ta đâu có trêu chọc hắn, đây là ta có lòng tốt đến mời, hắn không đến, thì là chuyện của hắn, hắc hắc..."
Quản gia hiểu rõ Kim Diệu, cười khổ nói: "Lão nô nói câu không nên nói, ở Kim gia ta, cũng chỉ có gia chủ mới có tư cách đi mời Giang Ly. Ngài mở miệng... Hắn nếu đã đến, chẳng phải tương đương tự hạ thân phận sao?
Ngài làm vậy, chắc chắn hắn sẽ không tới.
Nhưng ngài lại tạo áp lực cho Cổ gia, để Cổ Khê đại tiểu thư đến Hải Thành tham gia thịnh hội.
Cái này loại..."
Trán Kim Diệu toát đầy mồ hôi lạnh, hắn vốn cho rằng tính toán của mình chỉ có mình biết, vạn vạn không ngờ, hết thảy tính toán nhỏ nhặt của hắn đều bị quản gia nhìn thấu.
Kim Diệu vội ho một tiếng nói: "Tang thúc, chuyện này ngài đừng để ý, ta tự có chừng mực. Với lại, theo đuổi con gái, chẳng phải ai cũng dựa vào thủ đoạn sao? Mà lại... Hắn và Cổ Khê có vẻ như cũng không có quan hệ gì thân mật đi..."
Kim Diệu đã điều tra về Giang Ly và Cổ Khê, hai người xem như bạn bè, cũng là đối tác làm ăn, cùng nhau kinh doanh khách sạn cách lửa ác ma trong nước. Ngoài ra, cũng không có quan hệ nào tiến thêm một bước...
Vì vậy hắn cảm thấy việc hắn theo đuổi Cổ Khê cũng không tính là đào tường, Giang Ly cũng không có lý do gì đến gây chuyện với hắn.
Vả lại, bây giờ thực lực của cha hắn không kém Giang Ly, coi như thực sự làm ầm ĩ, hắn không tin Giang Ly có thể làm gì được hắn.
Đuổi quản gia tang thúc đi, hắn liền thấy em gái Kim Hi phì phò chạy xuống, kêu lên: "Cho ta số điện thoại của Giang Ly, đánh không lại hắn, bà đây quấy rầy cho hắn chết!"
Kim Diệu cười cười, với lời thỉnh cầu này hắn lại không cự tuyệt, dù sao, thời buổi này không đáng giá nhất chính là thông tin cá nhân, hắn không cho, Kim Hi cũng có thể lấy được. Thà cho thoải mái còn hơn để cô ta làm ầm ĩ.
Bất quá Kim Diệu vẫn khuyên nhủ: "Em gái, em kiềm chế chút. Tên kia, không dễ chọc đâu."
Kim Hi ha ha một tiếng, cũng không biết có nghe lọt tai không.
Giang Ly mới cúp điện thoại không bao lâu, liền phát hiện có người thêm bạn WeChat, ảnh đại diện là một cô nàng ngực lớn gợi cảm hết mức, tóc dài tung bay, nhìn đã thấy mê người. Lý do xin kết bạn là: "Cô đơn đêm vắng, tìm kiếm an ủi."
Giang Ly nhìn, lông mày lập tức nhấp nháy, sau đó quả quyết đồng ý.
Kim Hi thấy vậy, lập tức cười: "Cứ tưởng tên này khó chơi, hóa ra cũng chỉ là một tên háo sắc... Xem ta trêu chọc hắn thế nào!"
Nhưng mà ngay giây tiếp theo, mắt cô đã tròn xoe, chỉ thấy Giang Ly lập tức nhắn cho cô một tin: "Ngoài mấy cái ảnh đại diện kia ra, còn cái nào quần áo ít hơn không? Nếu không thì xóa nhé."
Kim Hi lập tức hóa đá, gặp qua sắc lang, chưa từng gặp tên sắc lang nào thẳng thắn đến vậy, nha cũng không biết thâm trầm là cái gì cả? Sao có thể trực tiếp nói chuyện kiểu đó với gái được?
Kim Hi đáp một câu: "Anh cũng vội quá đấy?"
Giang Ly đáp lại hết sức hùng hồn: "Cô cũng vội câu dẫn tôi, sao lại không cho tôi vội được? Hơn nữa, còn không phải đối tượng của nhau, tôi còn lâu mới tán tỉnh cô. Thôi đi... Đừng ngại ngùng, cứ trực tiếp đi, gửi ảnh vào đi. Không được, gọi video cũng được."
Kim Hi rốt cuộc cũng chỉ là một tiểu nữ hài, thân là tiểu công chúa của Kim gia, bình thường cao cao tại thượng, khi nào bị người ta đối xử như vậy? Trong một lúc, vậy mà không biết nên đáp lại thế nào.
Sau đó tên ngốc kia lại trực tiếp gửi yêu cầu gọi video, khiến cô bực mình, run tay một cái lại bấm nhầm vào kết nối...
Trong nháy mắt đó, mặt cô đỏ bừng, vội vàng tắt máy, thầm cầu nguyện: "Tên hỗn đản kia tuyệt đối đừng nhìn thấy mặt mình nha... Chuyện này mà truyền ra, mất mặt chết mất!"
Kim Hi lấy hết dũng khí nhìn điện thoại.
"Sao lại tắt rồi? Còn chưa nhìn thấy gì mà... Có gửi ảnh đẹp không đấy? Không gửi xóa nha."
Kim Hi nhìn thấy vậy, lập tức nhẹ nhàng thở ra, bất quá vẫn tức đến nghiến răng, cắn răng nghiến lợi nói: "Đồ hỗn đản này, sao có thể vô sỉ như vậy chứ?"
Cô hoàn toàn quên mất, là mình chọc ghẹo người khác trước.
Kim Hi nghĩ một lát, đang tính xem phải ứng phó ra sao, chợt linh cơ khẽ động, cô có thể lên mạng tải mấy tấm hình người đẹp tiêu chuẩn cho hắn xem nha. Đến lúc đó...
Hắc hắc...
Kim Hi mắt sáng lên, nghĩ là làm ngay, sau đó lên baidu tùy tiện tìm mấy tấm hình ra, bất quá nghĩ kỹ thì rất dễ bị người ta phát hiện. Thế là Kim Hi bắt đầu lục lọi mấy trang web người lớn, làm sao, trang web người lớn ở Đông Đô sớm đã bị quét sạch gần hết rồi, bên ngoài căn bản không tìm thấy.
Kim Hi hết cách, đành phải đi tìm anh trai mình, cô nhớ trong điện thoại di động của anh mình, có không ít hàng tồn ảnh chụp những cô em anh ta đã từng ngắm qua...
Giờ khắc này, Kim Diệu đang tiếp đón một vị khách nhân.
Chính xác mà nói, Kim gia đang nghênh đón một vị khách nhân tôn quý.
Đó là một người mặc lễ phục dạ hội màu đen, mái tóc dài đen nhánh, mắt phượng không giận mà uy nghiêm nữ nhân.
Nàng rất trẻ, nhưng khí chất tỏa ra trên người lại hết sức bá đạo, giống như một nữ vương tuần sát thiên hạ, khiến Kim Diệu toàn thân khó chịu.
"Vương tiểu thư, sao ngài lại đến đây?" Kim Diệu nhìn thấy nữ nhân này, thực sự giật nảy mình.
Nếu như nữ nhân này đi ngoài đường, chắc chắn không ai nhận ra cô.
Nhưng ở trong giới thượng lưu, không ai không biết cô, em gái của gia chủ Vương gia Đông Đô ngũ đại gia tộc, Vương Đạo Thanh!
Vương Đạo Dương năm nay hơn bốn mươi tuổi, còn Vương Đạo Thanh lại là con gái mà cha mẹ anh sinh muộn, nhỏ hơn Vương Đạo Dương những hơn hai mươi tuổi. Có con lúc tuổi đã cao, Vương gia tự nhiên là yêu thương cô công chúa nhỏ này hết mực, chăm sóc đủ điều.
Dù là Vương Đạo Dương không sợ trời không sợ đất, khi nhìn thấy nữ vương lãnh đạm như băng này, cũng sẽ theo bản năng rụt cổ lại.
Có người nói, nếu như không phải Vương Đạo Dương sinh ra sớm hơn hai mươi năm, Vương Đạo Thanh sinh muộn hơn hai mươi năm, vị trí gia chủ Vương gia có tám phần là của Vương Đạo Thanh.
Về điều này, dù là Vương Đạo Dương cũng cười đáp trả cho qua: "Ai bảo ta sinh sớm hơn hai mươi năm làm gì."
Có thể thấy được, địa vị của Vương Đạo Thanh ở Vương gia cao đến mức nào!
Mà Kim gia và Cổ gia, thì là gia tộc phụ thuộc của Vương gia.
Chỉ có điều hiện giờ, Kim gia có một vị cường giả Thần cấp tọa trấn, quan hệ giữa hai nhà cũng trở nên tế nhị.
Đây cũng là lý do Vương Đạo Thanh đến.
Lý do này không khó đoán, cho dù là Kim Diệu cũng đoán được. Về phần cha của Kim Diệu, Kim Ba Không càng đã sớm đoán trước được tất cả, trước thời hạn ra ngoài tránh đầu sóng ngọn gió rồi.
Trong đầu Kim Diệu lúc này vẫn còn vang vọng lời Kim Ba Không nói khi rời đi: "Nhi tử, ta thành thần, nhưng phúc họa tương sinh, không được quá mức phách lối. Ta thành thần, nhất định sẽ có vô số lời ra tiếng vào, những người nhòm ngó Kim gia ta sẽ càng thêm đỏ mắt. Chúng ta nhìn thì hào nhoáng, nhưng thực chất lại đang ở đầu sóng ngọn gió. Về chuyện quan hệ giữa chúng ta với Vương gia, bây giờ không phải là lúc bàn chuyện này, mọi chuyện đợi sau đại hội rồi tính.
Vương gia hai ngày này nhất định sẽ có người đến, nếu như ta không đoán sai, có tám phần là Vương Thanh Minh.
Nữ nhân này cao ngạo lạnh lùng, từ nhỏ đến lớn trên mặt chẳng có mấy biểu cảm, ta không nhìn thấu được tâm tư của nàng, cũng không đoán được rõ.
Nhưng ta biết, nàng rất thông minh, nếu gặp mặt, chắc chắn sẽ dùng thực lực và thế lực, cùng lợi thế trẻ tuổi để ép hỏi ta, muốn có câu trả lời.
Nhưng đáp án này, hiện tại ta không thể cho nàng được, vì vậy nhất định phải tránh mặt.
Đợi nàng đến, ngươi hãy tiếp đón cho tốt, không được lơ là, trước kia thế nào thì bây giờ vẫn thế.
Nếu như nàng hỏi ngươi về dự định tương lai của gia tộc, ngươi cứ bảo hoàn toàn không biết, cứ đổ hết lên người ta, đã hiểu chưa?"
Kim Diệu không hiểu tại sao Kim Ba Không khăng khăng muốn đợi sau đại hội mới gặp mặt người của Vương gia, nhưng hắn hiểu một điều, cha hắn thông minh hơn hắn. Hắn không hiểu thì không cần hỏi, cứ làm theo là được...
Những chuyện này thoáng hiện trong đầu Kim Diệu, ánh mắt có chút dao động, liền biến mất ngay, rất tự nhiên đối với bọn người hầu hô: "Còn nhìn gì nữa? Đi lấy cho ta bình rượu đỏ trăm năm của cha ta. . . Thôi ta tự mình đi lấy vậy."
Nói xong, Kim Diệu quay đầu cười với Vương Đạo Thanh: "Vương tiểu thư, xin ngài chờ một lát. Bọn người làm chân tay lóng ngóng, tốt hơn hết là để tự ta đi lấy."
Vương Đạo Thanh khẽ gật đầu, trên mặt không có bất kỳ biểu tình biến hóa gì, phảng phất hết thảy đều là chuyện đương nhiên.
Thấy vậy, Kim Diệu trong lòng cũng khó chịu một trận, theo hắn, Thần cấp là những người đứng đầu thế giới hiện nay, là những quả bom nguyên tử có thể uy hiếp thiên hạ. Hiện giờ, Kim gia có cường giả Thần cấp tọa trấn, dựa vào đâu vẫn phải làm kẻ phụ thuộc?
Ngay khi Kim Diệu quay người rời đi, hoàn toàn không nhận thấy, phía sau hắn, Vương Đạo Thanh có đôi mắt phượng sáng như tuyết, thông qua bóng hình phản chiếu ở bên cạnh chiếc tủ kim loại của Kim Diệu, đã thấy được trong đôi mắt của hắn, tia bất mãn kia.
Kim Diệu rời đi, những người hầu kia cũng thức thời rời khỏi, bọn họ cũng biết, Vương Đạo Thanh không thích bên cạnh có người ngoài.
Trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lại một mình Vương Đạo Thanh, nàng ngồi trên ghế sofa, lấy điện thoại di động ra, lặng lẽ gửi đi một tin nhắn: "Kim Ba Không không ở nhà."
"Đã biết ngay là hắn không có ở nhà, vậy cũng tốt, cô hãy nhìn xung quanh đi, có đôi khi, đồ vật lại biết nói hơn người đấy." Vương Đạo Dương trả lời.
Vương Đạo Thanh khẽ gật đầu, tiện tay đặt điện thoại di động xuống bàn, sau đó chậm rãi đảo mắt nhìn quanh phòng khách.
Nói là phòng khách, kỳ thật căn phòng khách này còn lớn hơn cả đại sảnh của rất nhiều khách sạn năm sao, bên trong phòng khách trang hoàng lộng lẫy, tượng vàng có đến mấy bức, tuyệt đối xứng với danh hiệu gia tộc kim loại của Kim gia.
Ngay khi Vương Đạo Thanh rời đi không lâu, một bóng người bước vào phòng khách, chính là Kim Hi.
"Tên Kim Diệu kia, đi đâu rồi?" Kim Hi thầm nhủ.
Đúng lúc này, nàng nhìn thấy trên bàn đặt một chiếc điện thoại cũ kỹ, đây là mẫu điện thoại hoa thần đặt riêng từ ba năm trước, bên ngoài rất ít khi thấy.
Kim Hi nhếch mép, nghĩ thầm: "Đồ ngốc này, điện thoại làm gì còn vứt lung tung vậy? Bất quá như vậy cũng tốt, bớt phiền cho ta."
Giang Ly mắt sáng lên, không nói hai lời: "Kim Diệu, chính là cái này!"
Đinh!
Oán khí +1000
"Mẹ kiếp nhà ngươi!" Kim Diệu thấy Giang Ly cháu trai này lại để mắt tới em gái mình, lập tức mắng chửi.
Giang Ly nhướn mày nói: "Ngươi người này, sao lại không có chút tố chất nào thế? Mua bán không thành thì thôi, cái cô em này ngươi không bán, ngươi cứ nói là không bán, mắng ai đấy?"
Đinh!
Oán khí +1001
Lời này vừa nói ra, cô em gái kia lập tức hiểu ra chuyện gì, mày dựng ngược, chỉ vào Giang Ly trong màn hình mắng: "Thao tổ tông nhà ngươi!"
Giang Ly ngạc nhiên, nàng thế nào cũng không ngờ, cô gái nhìn rất hiền lành này, vừa mở miệng, lại thốt ra những lời thô tục trôi chảy như vậy.
Bất quá Giang Ly lập tức đáp trả: "Mắt tốt đấy! Cô nương, đến đây đi, ta cho ngươi biết ông đây cho thuê phòng, đáp ứng ngươi, sắp xếp thỏa đáng!"
Đinh!
Oán khí +1000
Em gái Kim Diệu, Kim Hi nghe xong, tóc đều muốn dựng đứng lên, chỉ vào Giang Ly trong màn hình, vân tay vào Kim Diệu nói: "Cái tên vương bát đản này là ai? Nói cho ta, ta muốn chơi c·hết hắn!"
Kim Diệu nghiến răng nói: "Giang Ly."
Kim Hi lập tức chạy, xa xa nghe thấy tiếng cô ta đang gọi: "Quản gia! Quản gia! Bố trí nhân thủ cho ta, điều tra một cái tên là Giang Ly, ta muốn đích thân qua đó băm hắn cho chó nhà ta ăn!"
Giang Ly nghe vậy, vui vẻ: "Ha ha, em gái của ngươi có chí khí đấy, mà đúng rồi, chó của em gái ngươi béo không? Bình thường cho ăn cái gì thế?"
Kim Diệu trong lòng cười khổ một hồi, cô em gái này của hắn rất rõ, vừa mới bế quan ra, với bên ngoài rất nhiều chuyện đều không hiểu rõ. Càng không biết Giang Ly là ai, hiện tại phát như điên lao ra, hơn phân nửa là sẽ thiệt thòi.
Cũng may, cô nàng không biết Giang Ly, quản gia thì nhận ra, vừa nghe nói là đi tìm Giang Ly gây chuyện, mấy người cưỡng ép lôi Kim Hi trở về, tránh cho dê vào miệng sói.
Kim Diệu thấy Kim Hi không sao, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Bất quá Kim Diệu vẫn nhíu chặt mày, một mặt phiền lòng.
Giang Ly hiếu kỳ hỏi: "Ngươi làm sao thế? Mặt mày ủ rũ, đến tháng à?"
Kim Diệu trợn mắt liếc Giang Ly, thở dài nói: "Ôi...Giang Ly, dạo này cha ta nhận được mối lợi lớn, trực tiếp từ Bán Thần bước vào Thần cấp, mà lại không phải Thần cấp cấp một, mà là cấp bậc cao hơn. Ngươi biết không? Cha ta từ Bán Thần bước vào Thần cấp, chỉ dùng hơn nửa tháng, tốc độ này, quá nhanh..."
Giang Ly buồn bực nói: "Đây không phải chuyện tốt sao? Sao ngươi còn không vui?"
Kim Diệu lắc đầu nói: "Là con của ông ấy, cha già thực lực tăng lên nhanh như vậy, ngươi không biết áp lực của ta lớn cỡ nào đâu..."
Nói xong, Kim Diệu đốt điếu thuốc, mặt mày buồn rầu nói: "Hai hôm trước, ta còn cùng mấy tên bán thần cấp cao thủ dòng dõi nói chuyện tào lao, chớp mắt một cái, bọn họ đều qua đây thỉnh an ta... Ai... Cái cảm giác ba ngày không gặp, phải lau mắt mà nhìn ấy... Ngươi hiểu không?"
Nói đến đây, tên này nói là phiền muộn, trên thực tế đã bắt đầu không nhịn được đắc ý, khóe miệng thỉnh thoảng nhếch lên một chút, phảng phất sắp nhịn không được bật cười.
Giang Ly lập tức hiểu ra, tên này tìm đến hắn khoe khoang việc cha hắn thực lực tăng tiến nhanh chóng.
Giang Ly cười ha hả nói: "Cái này, ta thật sự không hiểu."
Kim Diệu nghe được câu này, cười vui vẻ.
Sau đó liền nghe Giang Ly nói: "Dù sao, thực lực của ta không có tăng chậm đến vậy bao giờ... Ôi... Bất quá nghĩ kỹ lại cũng dễ hiểu. Dù sao tốc độ này chậm như vậy, cũng là rất đáng để ưu tư."
Tay Kim Diệu run lên, điếu thuốc vừa châm suýt nữa rơi xuống đất.
Giang Ly nói: "Còn có chuyện gì không? Không có gì thì ta tắt máy đây."
Kim Diệu lúc này mới nhớ ra chính sự, vội vàng kêu lên: "Giang Ly, cha ta ba ngày sau ở Hải Thành sẽ gặp anh hùng thiên hạ, muốn mời ngươi qua tham dự, ngươi đến không?"
"Không đi!" Giang Ly không chút do dự cự tuyệt, sau đó trực tiếp cúp máy.
Kim Diệu ngạc nhiên, bất quá hắn cũng không giận, ngược lại đắc ý cười.
Lúc này quản gia đến đây, cau mày nói: "Đại thiếu gia, sao ngài lại trêu chọc cái tên Giang Ly kia vậy?"
Kim Diệu lắc đầu nói: "Ta đâu có trêu chọc hắn, đây là ta có lòng tốt đến mời, hắn không đến, thì là chuyện của hắn, hắc hắc..."
Quản gia hiểu rõ Kim Diệu, cười khổ nói: "Lão nô nói câu không nên nói, ở Kim gia ta, cũng chỉ có gia chủ mới có tư cách đi mời Giang Ly. Ngài mở miệng... Hắn nếu đã đến, chẳng phải tương đương tự hạ thân phận sao?
Ngài làm vậy, chắc chắn hắn sẽ không tới.
Nhưng ngài lại tạo áp lực cho Cổ gia, để Cổ Khê đại tiểu thư đến Hải Thành tham gia thịnh hội.
Cái này loại..."
Trán Kim Diệu toát đầy mồ hôi lạnh, hắn vốn cho rằng tính toán của mình chỉ có mình biết, vạn vạn không ngờ, hết thảy tính toán nhỏ nhặt của hắn đều bị quản gia nhìn thấu.
Kim Diệu vội ho một tiếng nói: "Tang thúc, chuyện này ngài đừng để ý, ta tự có chừng mực. Với lại, theo đuổi con gái, chẳng phải ai cũng dựa vào thủ đoạn sao? Mà lại... Hắn và Cổ Khê có vẻ như cũng không có quan hệ gì thân mật đi..."
Kim Diệu đã điều tra về Giang Ly và Cổ Khê, hai người xem như bạn bè, cũng là đối tác làm ăn, cùng nhau kinh doanh khách sạn cách lửa ác ma trong nước. Ngoài ra, cũng không có quan hệ nào tiến thêm một bước...
Vì vậy hắn cảm thấy việc hắn theo đuổi Cổ Khê cũng không tính là đào tường, Giang Ly cũng không có lý do gì đến gây chuyện với hắn.
Vả lại, bây giờ thực lực của cha hắn không kém Giang Ly, coi như thực sự làm ầm ĩ, hắn không tin Giang Ly có thể làm gì được hắn.
Đuổi quản gia tang thúc đi, hắn liền thấy em gái Kim Hi phì phò chạy xuống, kêu lên: "Cho ta số điện thoại của Giang Ly, đánh không lại hắn, bà đây quấy rầy cho hắn chết!"
Kim Diệu cười cười, với lời thỉnh cầu này hắn lại không cự tuyệt, dù sao, thời buổi này không đáng giá nhất chính là thông tin cá nhân, hắn không cho, Kim Hi cũng có thể lấy được. Thà cho thoải mái còn hơn để cô ta làm ầm ĩ.
Bất quá Kim Diệu vẫn khuyên nhủ: "Em gái, em kiềm chế chút. Tên kia, không dễ chọc đâu."
Kim Hi ha ha một tiếng, cũng không biết có nghe lọt tai không.
Giang Ly mới cúp điện thoại không bao lâu, liền phát hiện có người thêm bạn WeChat, ảnh đại diện là một cô nàng ngực lớn gợi cảm hết mức, tóc dài tung bay, nhìn đã thấy mê người. Lý do xin kết bạn là: "Cô đơn đêm vắng, tìm kiếm an ủi."
Giang Ly nhìn, lông mày lập tức nhấp nháy, sau đó quả quyết đồng ý.
Kim Hi thấy vậy, lập tức cười: "Cứ tưởng tên này khó chơi, hóa ra cũng chỉ là một tên háo sắc... Xem ta trêu chọc hắn thế nào!"
Nhưng mà ngay giây tiếp theo, mắt cô đã tròn xoe, chỉ thấy Giang Ly lập tức nhắn cho cô một tin: "Ngoài mấy cái ảnh đại diện kia ra, còn cái nào quần áo ít hơn không? Nếu không thì xóa nhé."
Kim Hi lập tức hóa đá, gặp qua sắc lang, chưa từng gặp tên sắc lang nào thẳng thắn đến vậy, nha cũng không biết thâm trầm là cái gì cả? Sao có thể trực tiếp nói chuyện kiểu đó với gái được?
Kim Hi đáp một câu: "Anh cũng vội quá đấy?"
Giang Ly đáp lại hết sức hùng hồn: "Cô cũng vội câu dẫn tôi, sao lại không cho tôi vội được? Hơn nữa, còn không phải đối tượng của nhau, tôi còn lâu mới tán tỉnh cô. Thôi đi... Đừng ngại ngùng, cứ trực tiếp đi, gửi ảnh vào đi. Không được, gọi video cũng được."
Kim Hi rốt cuộc cũng chỉ là một tiểu nữ hài, thân là tiểu công chúa của Kim gia, bình thường cao cao tại thượng, khi nào bị người ta đối xử như vậy? Trong một lúc, vậy mà không biết nên đáp lại thế nào.
Sau đó tên ngốc kia lại trực tiếp gửi yêu cầu gọi video, khiến cô bực mình, run tay một cái lại bấm nhầm vào kết nối...
Trong nháy mắt đó, mặt cô đỏ bừng, vội vàng tắt máy, thầm cầu nguyện: "Tên hỗn đản kia tuyệt đối đừng nhìn thấy mặt mình nha... Chuyện này mà truyền ra, mất mặt chết mất!"
Kim Hi lấy hết dũng khí nhìn điện thoại.
"Sao lại tắt rồi? Còn chưa nhìn thấy gì mà... Có gửi ảnh đẹp không đấy? Không gửi xóa nha."
Kim Hi nhìn thấy vậy, lập tức nhẹ nhàng thở ra, bất quá vẫn tức đến nghiến răng, cắn răng nghiến lợi nói: "Đồ hỗn đản này, sao có thể vô sỉ như vậy chứ?"
Cô hoàn toàn quên mất, là mình chọc ghẹo người khác trước.
Kim Hi nghĩ một lát, đang tính xem phải ứng phó ra sao, chợt linh cơ khẽ động, cô có thể lên mạng tải mấy tấm hình người đẹp tiêu chuẩn cho hắn xem nha. Đến lúc đó...
Hắc hắc...
Kim Hi mắt sáng lên, nghĩ là làm ngay, sau đó lên baidu tùy tiện tìm mấy tấm hình ra, bất quá nghĩ kỹ thì rất dễ bị người ta phát hiện. Thế là Kim Hi bắt đầu lục lọi mấy trang web người lớn, làm sao, trang web người lớn ở Đông Đô sớm đã bị quét sạch gần hết rồi, bên ngoài căn bản không tìm thấy.
Kim Hi hết cách, đành phải đi tìm anh trai mình, cô nhớ trong điện thoại di động của anh mình, có không ít hàng tồn ảnh chụp những cô em anh ta đã từng ngắm qua...
Giờ khắc này, Kim Diệu đang tiếp đón một vị khách nhân.
Chính xác mà nói, Kim gia đang nghênh đón một vị khách nhân tôn quý.
Đó là một người mặc lễ phục dạ hội màu đen, mái tóc dài đen nhánh, mắt phượng không giận mà uy nghiêm nữ nhân.
Nàng rất trẻ, nhưng khí chất tỏa ra trên người lại hết sức bá đạo, giống như một nữ vương tuần sát thiên hạ, khiến Kim Diệu toàn thân khó chịu.
"Vương tiểu thư, sao ngài lại đến đây?" Kim Diệu nhìn thấy nữ nhân này, thực sự giật nảy mình.
Nếu như nữ nhân này đi ngoài đường, chắc chắn không ai nhận ra cô.
Nhưng ở trong giới thượng lưu, không ai không biết cô, em gái của gia chủ Vương gia Đông Đô ngũ đại gia tộc, Vương Đạo Thanh!
Vương Đạo Dương năm nay hơn bốn mươi tuổi, còn Vương Đạo Thanh lại là con gái mà cha mẹ anh sinh muộn, nhỏ hơn Vương Đạo Dương những hơn hai mươi tuổi. Có con lúc tuổi đã cao, Vương gia tự nhiên là yêu thương cô công chúa nhỏ này hết mực, chăm sóc đủ điều.
Dù là Vương Đạo Dương không sợ trời không sợ đất, khi nhìn thấy nữ vương lãnh đạm như băng này, cũng sẽ theo bản năng rụt cổ lại.
Có người nói, nếu như không phải Vương Đạo Dương sinh ra sớm hơn hai mươi năm, Vương Đạo Thanh sinh muộn hơn hai mươi năm, vị trí gia chủ Vương gia có tám phần là của Vương Đạo Thanh.
Về điều này, dù là Vương Đạo Dương cũng cười đáp trả cho qua: "Ai bảo ta sinh sớm hơn hai mươi năm làm gì."
Có thể thấy được, địa vị của Vương Đạo Thanh ở Vương gia cao đến mức nào!
Mà Kim gia và Cổ gia, thì là gia tộc phụ thuộc của Vương gia.
Chỉ có điều hiện giờ, Kim gia có một vị cường giả Thần cấp tọa trấn, quan hệ giữa hai nhà cũng trở nên tế nhị.
Đây cũng là lý do Vương Đạo Thanh đến.
Lý do này không khó đoán, cho dù là Kim Diệu cũng đoán được. Về phần cha của Kim Diệu, Kim Ba Không càng đã sớm đoán trước được tất cả, trước thời hạn ra ngoài tránh đầu sóng ngọn gió rồi.
Trong đầu Kim Diệu lúc này vẫn còn vang vọng lời Kim Ba Không nói khi rời đi: "Nhi tử, ta thành thần, nhưng phúc họa tương sinh, không được quá mức phách lối. Ta thành thần, nhất định sẽ có vô số lời ra tiếng vào, những người nhòm ngó Kim gia ta sẽ càng thêm đỏ mắt. Chúng ta nhìn thì hào nhoáng, nhưng thực chất lại đang ở đầu sóng ngọn gió. Về chuyện quan hệ giữa chúng ta với Vương gia, bây giờ không phải là lúc bàn chuyện này, mọi chuyện đợi sau đại hội rồi tính.
Vương gia hai ngày này nhất định sẽ có người đến, nếu như ta không đoán sai, có tám phần là Vương Thanh Minh.
Nữ nhân này cao ngạo lạnh lùng, từ nhỏ đến lớn trên mặt chẳng có mấy biểu cảm, ta không nhìn thấu được tâm tư của nàng, cũng không đoán được rõ.
Nhưng ta biết, nàng rất thông minh, nếu gặp mặt, chắc chắn sẽ dùng thực lực và thế lực, cùng lợi thế trẻ tuổi để ép hỏi ta, muốn có câu trả lời.
Nhưng đáp án này, hiện tại ta không thể cho nàng được, vì vậy nhất định phải tránh mặt.
Đợi nàng đến, ngươi hãy tiếp đón cho tốt, không được lơ là, trước kia thế nào thì bây giờ vẫn thế.
Nếu như nàng hỏi ngươi về dự định tương lai của gia tộc, ngươi cứ bảo hoàn toàn không biết, cứ đổ hết lên người ta, đã hiểu chưa?"
Kim Diệu không hiểu tại sao Kim Ba Không khăng khăng muốn đợi sau đại hội mới gặp mặt người của Vương gia, nhưng hắn hiểu một điều, cha hắn thông minh hơn hắn. Hắn không hiểu thì không cần hỏi, cứ làm theo là được...
Những chuyện này thoáng hiện trong đầu Kim Diệu, ánh mắt có chút dao động, liền biến mất ngay, rất tự nhiên đối với bọn người hầu hô: "Còn nhìn gì nữa? Đi lấy cho ta bình rượu đỏ trăm năm của cha ta. . . Thôi ta tự mình đi lấy vậy."
Nói xong, Kim Diệu quay đầu cười với Vương Đạo Thanh: "Vương tiểu thư, xin ngài chờ một lát. Bọn người làm chân tay lóng ngóng, tốt hơn hết là để tự ta đi lấy."
Vương Đạo Thanh khẽ gật đầu, trên mặt không có bất kỳ biểu tình biến hóa gì, phảng phất hết thảy đều là chuyện đương nhiên.
Thấy vậy, Kim Diệu trong lòng cũng khó chịu một trận, theo hắn, Thần cấp là những người đứng đầu thế giới hiện nay, là những quả bom nguyên tử có thể uy hiếp thiên hạ. Hiện giờ, Kim gia có cường giả Thần cấp tọa trấn, dựa vào đâu vẫn phải làm kẻ phụ thuộc?
Ngay khi Kim Diệu quay người rời đi, hoàn toàn không nhận thấy, phía sau hắn, Vương Đạo Thanh có đôi mắt phượng sáng như tuyết, thông qua bóng hình phản chiếu ở bên cạnh chiếc tủ kim loại của Kim Diệu, đã thấy được trong đôi mắt của hắn, tia bất mãn kia.
Kim Diệu rời đi, những người hầu kia cũng thức thời rời khỏi, bọn họ cũng biết, Vương Đạo Thanh không thích bên cạnh có người ngoài.
Trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lại một mình Vương Đạo Thanh, nàng ngồi trên ghế sofa, lấy điện thoại di động ra, lặng lẽ gửi đi một tin nhắn: "Kim Ba Không không ở nhà."
"Đã biết ngay là hắn không có ở nhà, vậy cũng tốt, cô hãy nhìn xung quanh đi, có đôi khi, đồ vật lại biết nói hơn người đấy." Vương Đạo Dương trả lời.
Vương Đạo Thanh khẽ gật đầu, tiện tay đặt điện thoại di động xuống bàn, sau đó chậm rãi đảo mắt nhìn quanh phòng khách.
Nói là phòng khách, kỳ thật căn phòng khách này còn lớn hơn cả đại sảnh của rất nhiều khách sạn năm sao, bên trong phòng khách trang hoàng lộng lẫy, tượng vàng có đến mấy bức, tuyệt đối xứng với danh hiệu gia tộc kim loại của Kim gia.
Ngay khi Vương Đạo Thanh rời đi không lâu, một bóng người bước vào phòng khách, chính là Kim Hi.
"Tên Kim Diệu kia, đi đâu rồi?" Kim Hi thầm nhủ.
Đúng lúc này, nàng nhìn thấy trên bàn đặt một chiếc điện thoại cũ kỹ, đây là mẫu điện thoại hoa thần đặt riêng từ ba năm trước, bên ngoài rất ít khi thấy.
Kim Hi nhếch mép, nghĩ thầm: "Đồ ngốc này, điện thoại làm gì còn vứt lung tung vậy? Bất quá như vậy cũng tốt, bớt phiền cho ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận