Đại Ma Vương Không Hợp Cách
Chương 298: Tin tức của nó
Chương 298: Tin tức của nó
Tấm hộ thuẫn màu trắng đột nhiên nổ tung, sau đó bên trong hộ thuẫn xuất hiện một xoáy nước màu trắng, một lực hút kinh khủng bộc phát, Vương Thanh Minh không kịp phản ứng trực tiếp bị hút vào.
Đúng lúc này, một cây trường thương vang lên một tiếng đánh nát hộ thuẫn, thế như chẻ tre xuyên qua hộ thuẫn, trực tiếp lao đến bên người Vương Thanh Minh, đồng thời phía dưới truyền đến giọng của Giang Ly: "Bắt lấy, nó sẽ đưa ngươi ra ngoài!"
Vương Thanh Minh nhếch môi, trong mắt lóe lên một tia giãy dụa, cuối cùng lạnh lùng hừ một tiếng, không nắm lấy Long thương, mà để mặc cho nó sượt qua người.
Rõ ràng, Vương Thanh Minh không muốn mang ơn Giang Ly.
Giang Ly thấy vậy, không nhịn được mắng một câu: "Đồ đàn bà ngu ngốc!"
Hắc liên cười hắc hắc: "Nàng không ngu, nàng là tự phụ, cho rằng mình có thể thoát ra. Còn về cây trường thương của ngươi, nếu nàng nắm lấy, vậy là nợ ngươi một cái ân tình. Vậy sau này, nàng làm sao có ý mà g·iết ngươi a... Nàng đối với ngươi dù không phải hận đến xương tủy, cũng kém không nhiều muốn g·iết cho hả giận."
Giang Ly không nói gì, ấm ức nói: "Cái này có thể trách ta sao? Rõ ràng là cô nương Kim Hi đưa cho ta, chứ có phải ta cướp đâu..."
Hắc liên hỏi ngược lại một câu: "Ngươi muốn nói đạo lý với đàn bà à?"
Giang Ly im lặng...
Nói đạo lý với đàn bà?
Hắn đâu có ngu!
Đúng lúc này, một thân ảnh màu trắng đột nhiên lao đến, từng đạo k·i·ế·m mang như sao băng, đánh trúng vào người Vương Thanh Minh. Hộ thuẫn cuồng phong bên ngoài người Vương Thanh Minh rung lắc dữ dội, thân bất do kỷ rơi xuống... Biến m·ất khỏi tầm mắt của Giang Ly.
Giang Ly lấy ra một điếu t·h·u·ố·c nói: "Thôi đi, không nhận thì thôi, ta cũng coi như tận tình giúp đỡ rồi."
Đây chính là Giang Ly, hắn có thể vì ngươi là mỹ nữ mà nhìn thêm vài cái, nhưng tuyệt đối không đời nào quỳ gối nhận sai khi mình không làm gì sai cả, đó không phải là phong cách của hắn.
Đúng lúc này, Giang Ly thầm nói: "Nữ nhân trong luồng bạch quang kia, ta thấy có chút quen mắt."
Hắc liên nói: "Hình như là cái ngươi g·iết lần trước... Có điều không tìm thấy x·á·c."
Giang Ly vỗ trán một cái nói: "Hàn Dạ! Quả nhiên nàng chưa c·hết!"
Nhưng sau đó Giang Ly liền cười nhạt nói: "Không c·hết thì thôi, quay đầu lại g·iết thêm lần nữa là xong."
Nói xong, Giang Ly ngẩng đầu nhìn trời, vì Vương Thanh Minh ra tay, mây mù tan đi một chút, lộ ra chiếc chiến hạm khổng lồ phía trên, hắn biết, nơi đó mới là mấu chốt.
Đồng thời Giang Ly cuối cùng đã hiểu, vì sao mãi không tìm được hang ổ của t·h·i·ê·n Thần, hóa ra đám người kia vốn không ở trên Lam Tinh, trình độ khoa học kỹ t·h·u·ậ·t của người Lam Tinh làm sao mà đi ra ngoài vũ trụ được, có mà tìm thấy bọn họ mới là lạ.
Giang Ly vẫy tay một cái, Long thương quay đầu bay trở về, Giang Ly nắm trong tay, nhắm vào chiếc chiến hạm lớn trên trời.
Lúc này, Leona bay đến, hỏi: "Có cần giúp một tay không? Ta có thể mang ngươi đi lên."
Giang Ly liếc nhìn con phi mã kia, nó liền trừng hắn một cái, Giang Ly cười khổ lắc đầu nói: "Thôi đi, con ngựa cưng nhà ngươi không chào đón ta lắm. Hơn nữa, tên này mục tiêu quá lớn, ta tự làm được. Ngược lại thì cảnh biển trời náo nhiệt ở dưới kia khá là phiền phức, ngươi xuống giúp họ đi, cứu được bao nhiêu hay bấy nhiêu."
Leona hết sức dứt khoát gật đầu nói: "Được, vậy ngươi... Bảo trọng."
Nói xong, Leona xoay người rời đi.
Giang Ly không nhịn được trêu chọc nói: "Ngươi không lo lắng ta đi không về à?"
Leona như không nghe ra giọng châm chọc của Giang Ly, quay đầu nhìn Giang Ly, hết sức nghiêm túc nói: "Ta tin ngươi."
Sau đó Leona giục ngựa đi, để lại Giang Ly một mình đứng trong gió lộn xộn...
Cái này tính là cái gì?
Quan tâm?
Hay là mù quáng tin tưởng?
Giang Ly cười khổ một hồi...
Hắc liên thì bên cạnh không ngừng xoa thái dương: "Tình cảm của hai người các ngươi... Thật là xứng đôi!"
Giang Ly không nói nhiều, nhắm vào chiến hạm trên trời, ngay lúc hắn định ném ra thì điện thoại di động của Giang Ly reo lên.
"Ai đấy?" Giang Ly sốt ruột hỏi.
"Giang Ly, ta là Hàn Tùng Linh." Đối diện vang lên một giọng nói già nua mà mệt mỏi.
Giang Ly không nhịn được nói: "Ông gọi nhầm rồi... Ta không quen cái Hàn Tùng Linh gì cả."
"Ta là ông nội của Hàn Dạ." Hàn Tùng Linh nói.
Giang Ly ngớ ra, sau đó trong đầu hiện lên chút thông tin về Hàn Tùng Linh, chỉ có điều trước đây nhắc tới Hàn Tùng Linh thì mọi người đều gọi là tiến sĩ Hàn. Bây giờ đột nhiên nghe được tên thật, Giang Ly nhất thời không kịp phản ứng. Nhưng về Hàn Dạ, thì hắn vẫn nhớ rất rõ, cũng bởi vì Hàn Dạ mà Giang Ly mới giết đến Yến Đô, biết được một chút nội tình về t·h·i·ê·n Thần.
Mà sau khi Hàn Tùng Linh rời đi, mấy người Lão Hoa vẫn luôn có cảm giác nghẹn ở cổ họng. Dù Giang Ly không cảm thấy gì, nhưng người này đột nhiên liên lạc lại, mà lại còn tìm thẳng đến hắn, thật khiến Giang Ly hơi bất ngờ. Dù sao, hắn được xem như kẻ thù đã g·iết cháu gái của ông.
Kẻ thù tìm đến cửa, chắc chắn không có chuyện gì tốt, trước mắt đang gấp gáp như vậy, Giang Ly đương nhiên không rảnh mà tiếp ông ta.
Giang Ly chuẩn bị cúp máy, liền nghe Hàn Tùng Linh không nhanh không chậm nói: "t·h·i·ê·n Mạt là do ta mang về, tên cũng do ta đặt."
Giang Ly cau mày nói: "Ông muốn nói gì?"
Hàn Tùng Linh tiếp tục nói: "Thậm chí, việc t·h·i·ê·n Mạt đi chi viện Tiêu Tương một góc cũng là do ta cố ý sắp xếp."
Giang Ly chỉ cảm thấy trán lạnh toát mồ hôi, nhìn t·h·i·ê·n Mạt đang ngồi cùng Hắc Liên ăn kẹo que ở không xa, nghĩ lại về Hàn Tùng Linh, cuối cùng bỗng nhiên cười: "Vậy thì thế nào?"
Lúc này thì đến lượt Hàn Tùng Linh ngạc nhiên, ông nói: "Ngươi không sợ t·h·i·ê·n Mạt là cái đinh ta cắm bên cạnh ngươi à?"
Giang Ly nói: "Khi ông nói những điều này với ta, nàng đã không còn là cái đinh nữa rồi. Hơn nữa, từ khi nàng vào nhà ta, nàng chỉ là em gái của ta, những cái khác không quan trọng. Nói đi, nói vào trọng điểm, ta còn đang chờ đây."
Hàn Tùng Linh thở dài: "Ngươi con người này, ta thật không nhìn thấu. Có lúc ngươi làm việc cực kỳ khôn khéo, thậm chí tinh ranh đáng sợ. Nhưng có lúc, lại ngu ngốc như không có đầu óc vậy..."
Giang Ly nói: "Ông chú à, tôi đang bận lắm, có thể nói trọng điểm không?"
Hàn Tùng Linh nói: "Ta muốn nhờ ngươi giúp ta g·iết một người."
Giang Ly nhíu mày: "Chú à, ông không có p·h·át sốt đấy chứ? Quan hệ giữa chúng ta như thế này, tôi không g·iết ông thì thôi, lại còn đi g·iết người giúp ông à?"
Hàn Tùng Linh cười nói: "Người này, ngươi chắc chắn sẽ muốn giúp ta g·iết, hơn nữa ta còn mang thành ý và t·h·ù lao đến."
Giang Ly nói: "Ồ? Vậy thì ông nói thử xem sao."
Hàn Tùng Linh nói: "Ta muốn ngươi giúp ta g·iết nó!"
Câu nói này rất mập mờ, nhưng Giang Ly lại hiểu ý, nói: "Vấn đề là, ta không biết nó đang ở đâu."
Hàn Tùng Linh nói: "Ta sẽ cho ngươi biết nó ở đâu, nhưng trước khi g·iết nó, ta muốn ngươi giúp ta đưa Hàn Dạ từ Hải Thành đến chỗ ta."
Trong lòng Giang Ly chợt run lên, cái "nó" kia trong mắt Giang Ly còn khiến hắn đau đầu hơn cả ác ma.
Ác ma, dù sao thì cũng có đầu có đuôi, Giang Ly nắm rõ.
Kém cỏi nhất thì hắn cũng có hắc liên để tham khảo ý kiến...
Nhưng "nó" kia, Giang Ly hoàn toàn không rõ, chỉ biết rằng tên kia có lẽ nắm giữ kỹ thuật khoa học rất cao, đồng thời thực lực rất mạnh, bây giờ còn đang trong giai đoạn thức tỉnh.
Những thứ khác thì hoàn toàn không biết... So với thực lực của đ·ị·c·h nhân, việc không biết gì mới khiến Giang Ly đau đầu nhất.
Điểm quan trọng là, một khi giải quyết được nó, có nghĩa là Lam Tinh đã giải quyết được một mối họa lớn, Giang Ly sau này chỉ cần yên tâm ở Lam Tinh chờ ác ma đến, sau đó đến một tên gõ một tên là xong.
Nhưng nếu nó còn s·ố·n·g sót, Giang Ly không thể không mỗi ngày đều nghĩ xem tên này có gây ra phiền phức gì cho mình hay không...
Bây giờ, Hàn Tùng Linh nói ông ta biết nó ở đâu, thông tin này quá quan trọng.
Hàn Tùng Linh tiếp tục nói: "Đồng thời, ta sẽ nói cho ngươi biết bí mật của t·h·i·ê·n Mạt, một bí mật liên quan đến vận mệnh tương lai của cả Lam Tinh!"
Giang Ly nói: "Ông đang ở đâu?"
Hàn Tùng Linh nói: "Ta ở thành ác ma, ta tin chắc nơi này ông ta chắc chắn thông qua một loại phương p·h·áp nào đó đã nói với ngươi. Ba chân đứng vững, lợi dụng lẫn nhau, một logic cực kỳ đơn giản."
Giang Ly không nhịn được mà hỏi: "Hàn Dạ gia nhập t·h·i·ê·n Thần, mà ông lại muốn tôi g·iết nó, nói thật, cái logic này tôi hơi khó hiểu."
Hàn Tùng Linh thở dài, giọng càng thêm khàn và bất lực, buồn bã nói: "Ta chuyên về gen, Hàn Dạ bị cải tạo gen rồi, ta mặc dù không rõ ông ta đã làm gì với cháu gái ta.
Nhưng ta rất hiểu cháu gái của mình, con bé dù bá đạo và không thích lý lẽ, thậm chí không tính là người tốt.
Nhưng con bé có giới hạn của mình, sẽ không bao giờ p·h·ả·n b·ộ·i loài người, nhưng qua hai lần nói chuyện và thăm dò, con bé mặc dù vẫn biểu hiện rất bình thường, nhưng nó đã phá vỡ điểm mấu chốt của mình mà còn không hề hay biết.
Tình huống này, ta gọi là xung đột triệt tiêu trí nhớ gen, nói cách khác, gen đã cải tạo và tiềm thức gen ban đầu của nó đã phát sinh xung đột, gen cải tạo có quyền ưu tiên cao hơn tiềm thức gen ban đầu, nên nó thay thế gen gốc.
Mà gen gốc mới là căn bản của linh hồn một người. Con bé đã bị thay đổi toàn bộ, nó đã không còn là cháu gái của ta nữa...
Nhưng nó rốt cuộc vẫn là cháu gái ta, ta không muốn nó c·hết, nhưng cũng không thể để nó tiếp tục bị người lợi dụng. Cho nên, ta muốn nhờ ngươi giúp ta mang nó đến đây."
Giang Ly nghe đến đây, nhất thời cũng không biết nên nói gì, nhưng yêu cầu này cũng có vẻ không quá đáng, nên Giang Ly nói: "Được, ta đồng ý với ông. Còn có chuyện gì khác không? Nếu không có thì ta bận đây."
Hàn Tùng Linh nói: "Có."
Giang Ly thấy Leona đã xông vào vòng phòng hộ màu trắng, có chút lo lắng nói: "Ông chú, vậy ông đừng dây dưa nữa, nói nhanh đi."
Hàn Tùng Linh nói: "Thời gian của ta không còn nhiều, cho nên, ta muốn thấy Hàn Dạ trước mười hai giờ trưa mai!"
Giang Ly ngạc nhiên: "Cái gì? Ngọa tào... Khoảng cách từ chỗ tôi đến chỗ ông, ông không tính đến khoảng cách sao?"
Hàn Tùng Linh nói: "Cái đó ta không quan tâm, thời gian ta đưa ra rồi. Quá hạn sẽ không có hiệu lực!"
Giang Ly lập tức cạn lời, nhưng hắn tính toán kỹ, nếu như bên này có thể tốc chiến tốc thắng, trực tiếp dùng Long thương bay qua, chắc chắn sẽ kịp.
Thế là Giang Ly không nói thêm lời nào, trực tiếp vung Long thương, ném lên chiến hạm trên không trung, trên trời vang lên một tiếng động lớn, Long thương x·u·y·ê·n qua tầng phòng hộ bên ngoài của chiến hạm, cắm vào lớp giáp bên ngoài.
Giang Ly không còn gì để nói, vẫy tay một cái, Long thương bay trở về, sau đó Giang Ly nhìn Long thương, nhìn lại chiến hạm, lần này Giang Ly tăng thêm lực, ném ra lần nữa, phù một tiếng, Long thương trực tiếp phá vỡ lớp phòng hộ, lớp giáp ngoài, cắm vào bên trong chiến hạm.
Giang Ly hỏi Hắc Liên: "Ta vào trong, có bị ngộp thở c·hết không?"
Hắc Liên liếc hắn một cái nói: "Ngươi nghĩ một đại ma vương như ta lại bị ngộp c·hết vì không có không khí à?"
Giang Ly ngẫm lại cũng thấy có lý, nhưng nhìn t·h·i·ê·n Mạt một cái, thở dài nói: "t·h·i·ê·n Mạt, bên trên không rõ tình hình, ngươi ở đây chờ ta, đừng chạy lung tung đấy."
t·h·i·ê·n Mạt bĩu môi, móc ra hai khẩu hỏa thần p·h·áo xoay vòng trong tay nói: "Ta cũng đâu phải kẻ ăn chay."
Giang Ly cười, sau một khắc lập tức phóng lên không, bay về phía chiến hạm.
Nửa tiếng trước, bên trong một cao ốc ở biển trời thịnh cảnh.
Dù khách khứa lần lượt tới đầy đủ, mọi người đều vào sảnh tiệc, cụng ly, trò chuyện rôm rả.
Kim Diệu và Kim Hi len qua đám người, chào hỏi những khách đến dự tiệc.
Hôm nay, Kim gia là chủ nhà, cũng là gia tộc nổi bật nhất.
Ngay lúc chủ và khách đều đang vui vẻ, ngoài cửa truyền đến tiếng người phục vụ hô to: "Gia chủ Vương gia, Vương Đạo Dương đến!"
Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía cửa sảnh tiệc, gia chủ Vương gia, một trong năm đại gia tộc của Đông Đô. Điều này tượng trưng cho quyền lực ngập trời và vinh quang vô tận, mà nay xuất hiện ở đây, quả thực có vẻ rất lạ thường.
Ai cũng biết, Kim gia muốn trỗi dậy, ngọn núi cao cản đường họ chỉ có một, đó chính là... Vương gia!
Vương Đạo Dương đến, mọi người cũng có cảm giác như mưa gió sắp ập đến.
Cánh cửa mở ra, một người đàn ông tr·u·ng niên mặc vest từ từ bước vào, mỉm cười gật đầu chào hỏi mọi người.
"Bác Vương, sao bác lại tới đây?" Kim Diệu và Kim Hi tiến đến hỏi han, đồng thời cũng là một vẻ ngạc nhiên của mọi người.
Bởi vì họ hoàn toàn không nhận được thông báo gì từ Vương gia!
Vương Đạo Dương không cùng thế hệ với Kim ba, Vương Thanh Minh cũng thế, chỉ là Vương Thanh Minh còn quá trẻ, không cho người khác xưng hô theo bối phận, nên tất cả mọi người thích gọi nàng là Vương tiểu thư.
Vương Đạo Dương mặt hiền hòa cười nói: "Kim gia đã xuất hiện cường giả cấp thần, là một người bạn cũ, đương nhiên ta phải tới chúc mừng rồi. Chỉ là mấy chuyện trước kia hơi nhiều, không xác định hôm nay có tới được hay không, nên không liên lạc trước. Không phải sao, có thời gian lại tới. Hôm nay là ngày đại hỉ của Kim gia, Vương gia ta cũng chuẩn bị một món quà mọn."
Kim Diệu và Kim Hi vội vàng cảm ơn, đồng thời trò chuyện với Vương Đạo Dương vài câu.
Lúc này, lại có người đến.
Người này mặc một chiếc áo choàng màu trắng, không thấy rõ mặt, chỉ có chiếc mặt nạ màu vàng sáng, trên lưng vác một cây loan đ·a·o màu vàng kim.
Ba Tư Thánh t·ử thấy vậy, lập tức chạy tới, cúi người hành lễ nói: "Bái kiến Thánh Vương!"
Thánh Vương Ba Tư đến!
Một trong mấy cường giả cấp thần mạnh nhất đương thời được mọi người thừa nhận!
Không ai ngờ rằng, một người vốn không bao giờ bước chân ra khỏi cửa, không tham gia bất cứ trường hợp nào như Thánh Vương Ba Tư mà lại tự mình đến tham dự buổi tiệc thịnh soạn của Kim gia, có thể nói là quá nể mặt Kim gia.
Kim Diệu và Kim Hi tranh thủ thời gian tới chào hỏi, mời người ngồi xuống.
Sau đó Giáo hoàng Elwind của đại đình cũng tới, thánh nữ và thánh t·ử của đại đình vội vàng tiếp đón.
Sáu cường giả cấp Thần hàng đầu hiện nay, lập tức có hai vị đến, những người ở đây đều không giữ nổi bình tĩnh. Ảnh hưởng của Kim gia này, vượt xa dự đoán của họ.
Đồng thời mọi người dồn dập nhìn về phía Vương gia, muốn xem Vương gia sẽ giải quyết Kim gia khó nhằn này như thế nào.
Theo họ, những người này đến chẳng khác nào đang giúp Kim gia lấy lại thể diện, nhiều cường giả cấp thần đến như vậy, dù có mạnh như Vương gia, chỉ sợ cũng phải lùi một bước.
Tấm hộ thuẫn màu trắng đột nhiên nổ tung, sau đó bên trong hộ thuẫn xuất hiện một xoáy nước màu trắng, một lực hút kinh khủng bộc phát, Vương Thanh Minh không kịp phản ứng trực tiếp bị hút vào.
Đúng lúc này, một cây trường thương vang lên một tiếng đánh nát hộ thuẫn, thế như chẻ tre xuyên qua hộ thuẫn, trực tiếp lao đến bên người Vương Thanh Minh, đồng thời phía dưới truyền đến giọng của Giang Ly: "Bắt lấy, nó sẽ đưa ngươi ra ngoài!"
Vương Thanh Minh nhếch môi, trong mắt lóe lên một tia giãy dụa, cuối cùng lạnh lùng hừ một tiếng, không nắm lấy Long thương, mà để mặc cho nó sượt qua người.
Rõ ràng, Vương Thanh Minh không muốn mang ơn Giang Ly.
Giang Ly thấy vậy, không nhịn được mắng một câu: "Đồ đàn bà ngu ngốc!"
Hắc liên cười hắc hắc: "Nàng không ngu, nàng là tự phụ, cho rằng mình có thể thoát ra. Còn về cây trường thương của ngươi, nếu nàng nắm lấy, vậy là nợ ngươi một cái ân tình. Vậy sau này, nàng làm sao có ý mà g·iết ngươi a... Nàng đối với ngươi dù không phải hận đến xương tủy, cũng kém không nhiều muốn g·iết cho hả giận."
Giang Ly không nói gì, ấm ức nói: "Cái này có thể trách ta sao? Rõ ràng là cô nương Kim Hi đưa cho ta, chứ có phải ta cướp đâu..."
Hắc liên hỏi ngược lại một câu: "Ngươi muốn nói đạo lý với đàn bà à?"
Giang Ly im lặng...
Nói đạo lý với đàn bà?
Hắn đâu có ngu!
Đúng lúc này, một thân ảnh màu trắng đột nhiên lao đến, từng đạo k·i·ế·m mang như sao băng, đánh trúng vào người Vương Thanh Minh. Hộ thuẫn cuồng phong bên ngoài người Vương Thanh Minh rung lắc dữ dội, thân bất do kỷ rơi xuống... Biến m·ất khỏi tầm mắt của Giang Ly.
Giang Ly lấy ra một điếu t·h·u·ố·c nói: "Thôi đi, không nhận thì thôi, ta cũng coi như tận tình giúp đỡ rồi."
Đây chính là Giang Ly, hắn có thể vì ngươi là mỹ nữ mà nhìn thêm vài cái, nhưng tuyệt đối không đời nào quỳ gối nhận sai khi mình không làm gì sai cả, đó không phải là phong cách của hắn.
Đúng lúc này, Giang Ly thầm nói: "Nữ nhân trong luồng bạch quang kia, ta thấy có chút quen mắt."
Hắc liên nói: "Hình như là cái ngươi g·iết lần trước... Có điều không tìm thấy x·á·c."
Giang Ly vỗ trán một cái nói: "Hàn Dạ! Quả nhiên nàng chưa c·hết!"
Nhưng sau đó Giang Ly liền cười nhạt nói: "Không c·hết thì thôi, quay đầu lại g·iết thêm lần nữa là xong."
Nói xong, Giang Ly ngẩng đầu nhìn trời, vì Vương Thanh Minh ra tay, mây mù tan đi một chút, lộ ra chiếc chiến hạm khổng lồ phía trên, hắn biết, nơi đó mới là mấu chốt.
Đồng thời Giang Ly cuối cùng đã hiểu, vì sao mãi không tìm được hang ổ của t·h·i·ê·n Thần, hóa ra đám người kia vốn không ở trên Lam Tinh, trình độ khoa học kỹ t·h·u·ậ·t của người Lam Tinh làm sao mà đi ra ngoài vũ trụ được, có mà tìm thấy bọn họ mới là lạ.
Giang Ly vẫy tay một cái, Long thương quay đầu bay trở về, Giang Ly nắm trong tay, nhắm vào chiếc chiến hạm lớn trên trời.
Lúc này, Leona bay đến, hỏi: "Có cần giúp một tay không? Ta có thể mang ngươi đi lên."
Giang Ly liếc nhìn con phi mã kia, nó liền trừng hắn một cái, Giang Ly cười khổ lắc đầu nói: "Thôi đi, con ngựa cưng nhà ngươi không chào đón ta lắm. Hơn nữa, tên này mục tiêu quá lớn, ta tự làm được. Ngược lại thì cảnh biển trời náo nhiệt ở dưới kia khá là phiền phức, ngươi xuống giúp họ đi, cứu được bao nhiêu hay bấy nhiêu."
Leona hết sức dứt khoát gật đầu nói: "Được, vậy ngươi... Bảo trọng."
Nói xong, Leona xoay người rời đi.
Giang Ly không nhịn được trêu chọc nói: "Ngươi không lo lắng ta đi không về à?"
Leona như không nghe ra giọng châm chọc của Giang Ly, quay đầu nhìn Giang Ly, hết sức nghiêm túc nói: "Ta tin ngươi."
Sau đó Leona giục ngựa đi, để lại Giang Ly một mình đứng trong gió lộn xộn...
Cái này tính là cái gì?
Quan tâm?
Hay là mù quáng tin tưởng?
Giang Ly cười khổ một hồi...
Hắc liên thì bên cạnh không ngừng xoa thái dương: "Tình cảm của hai người các ngươi... Thật là xứng đôi!"
Giang Ly không nói nhiều, nhắm vào chiến hạm trên trời, ngay lúc hắn định ném ra thì điện thoại di động của Giang Ly reo lên.
"Ai đấy?" Giang Ly sốt ruột hỏi.
"Giang Ly, ta là Hàn Tùng Linh." Đối diện vang lên một giọng nói già nua mà mệt mỏi.
Giang Ly không nhịn được nói: "Ông gọi nhầm rồi... Ta không quen cái Hàn Tùng Linh gì cả."
"Ta là ông nội của Hàn Dạ." Hàn Tùng Linh nói.
Giang Ly ngớ ra, sau đó trong đầu hiện lên chút thông tin về Hàn Tùng Linh, chỉ có điều trước đây nhắc tới Hàn Tùng Linh thì mọi người đều gọi là tiến sĩ Hàn. Bây giờ đột nhiên nghe được tên thật, Giang Ly nhất thời không kịp phản ứng. Nhưng về Hàn Dạ, thì hắn vẫn nhớ rất rõ, cũng bởi vì Hàn Dạ mà Giang Ly mới giết đến Yến Đô, biết được một chút nội tình về t·h·i·ê·n Thần.
Mà sau khi Hàn Tùng Linh rời đi, mấy người Lão Hoa vẫn luôn có cảm giác nghẹn ở cổ họng. Dù Giang Ly không cảm thấy gì, nhưng người này đột nhiên liên lạc lại, mà lại còn tìm thẳng đến hắn, thật khiến Giang Ly hơi bất ngờ. Dù sao, hắn được xem như kẻ thù đã g·iết cháu gái của ông.
Kẻ thù tìm đến cửa, chắc chắn không có chuyện gì tốt, trước mắt đang gấp gáp như vậy, Giang Ly đương nhiên không rảnh mà tiếp ông ta.
Giang Ly chuẩn bị cúp máy, liền nghe Hàn Tùng Linh không nhanh không chậm nói: "t·h·i·ê·n Mạt là do ta mang về, tên cũng do ta đặt."
Giang Ly cau mày nói: "Ông muốn nói gì?"
Hàn Tùng Linh tiếp tục nói: "Thậm chí, việc t·h·i·ê·n Mạt đi chi viện Tiêu Tương một góc cũng là do ta cố ý sắp xếp."
Giang Ly chỉ cảm thấy trán lạnh toát mồ hôi, nhìn t·h·i·ê·n Mạt đang ngồi cùng Hắc Liên ăn kẹo que ở không xa, nghĩ lại về Hàn Tùng Linh, cuối cùng bỗng nhiên cười: "Vậy thì thế nào?"
Lúc này thì đến lượt Hàn Tùng Linh ngạc nhiên, ông nói: "Ngươi không sợ t·h·i·ê·n Mạt là cái đinh ta cắm bên cạnh ngươi à?"
Giang Ly nói: "Khi ông nói những điều này với ta, nàng đã không còn là cái đinh nữa rồi. Hơn nữa, từ khi nàng vào nhà ta, nàng chỉ là em gái của ta, những cái khác không quan trọng. Nói đi, nói vào trọng điểm, ta còn đang chờ đây."
Hàn Tùng Linh thở dài: "Ngươi con người này, ta thật không nhìn thấu. Có lúc ngươi làm việc cực kỳ khôn khéo, thậm chí tinh ranh đáng sợ. Nhưng có lúc, lại ngu ngốc như không có đầu óc vậy..."
Giang Ly nói: "Ông chú à, tôi đang bận lắm, có thể nói trọng điểm không?"
Hàn Tùng Linh nói: "Ta muốn nhờ ngươi giúp ta g·iết một người."
Giang Ly nhíu mày: "Chú à, ông không có p·h·át sốt đấy chứ? Quan hệ giữa chúng ta như thế này, tôi không g·iết ông thì thôi, lại còn đi g·iết người giúp ông à?"
Hàn Tùng Linh cười nói: "Người này, ngươi chắc chắn sẽ muốn giúp ta g·iết, hơn nữa ta còn mang thành ý và t·h·ù lao đến."
Giang Ly nói: "Ồ? Vậy thì ông nói thử xem sao."
Hàn Tùng Linh nói: "Ta muốn ngươi giúp ta g·iết nó!"
Câu nói này rất mập mờ, nhưng Giang Ly lại hiểu ý, nói: "Vấn đề là, ta không biết nó đang ở đâu."
Hàn Tùng Linh nói: "Ta sẽ cho ngươi biết nó ở đâu, nhưng trước khi g·iết nó, ta muốn ngươi giúp ta đưa Hàn Dạ từ Hải Thành đến chỗ ta."
Trong lòng Giang Ly chợt run lên, cái "nó" kia trong mắt Giang Ly còn khiến hắn đau đầu hơn cả ác ma.
Ác ma, dù sao thì cũng có đầu có đuôi, Giang Ly nắm rõ.
Kém cỏi nhất thì hắn cũng có hắc liên để tham khảo ý kiến...
Nhưng "nó" kia, Giang Ly hoàn toàn không rõ, chỉ biết rằng tên kia có lẽ nắm giữ kỹ thuật khoa học rất cao, đồng thời thực lực rất mạnh, bây giờ còn đang trong giai đoạn thức tỉnh.
Những thứ khác thì hoàn toàn không biết... So với thực lực của đ·ị·c·h nhân, việc không biết gì mới khiến Giang Ly đau đầu nhất.
Điểm quan trọng là, một khi giải quyết được nó, có nghĩa là Lam Tinh đã giải quyết được một mối họa lớn, Giang Ly sau này chỉ cần yên tâm ở Lam Tinh chờ ác ma đến, sau đó đến một tên gõ một tên là xong.
Nhưng nếu nó còn s·ố·n·g sót, Giang Ly không thể không mỗi ngày đều nghĩ xem tên này có gây ra phiền phức gì cho mình hay không...
Bây giờ, Hàn Tùng Linh nói ông ta biết nó ở đâu, thông tin này quá quan trọng.
Hàn Tùng Linh tiếp tục nói: "Đồng thời, ta sẽ nói cho ngươi biết bí mật của t·h·i·ê·n Mạt, một bí mật liên quan đến vận mệnh tương lai của cả Lam Tinh!"
Giang Ly nói: "Ông đang ở đâu?"
Hàn Tùng Linh nói: "Ta ở thành ác ma, ta tin chắc nơi này ông ta chắc chắn thông qua một loại phương p·h·áp nào đó đã nói với ngươi. Ba chân đứng vững, lợi dụng lẫn nhau, một logic cực kỳ đơn giản."
Giang Ly không nhịn được mà hỏi: "Hàn Dạ gia nhập t·h·i·ê·n Thần, mà ông lại muốn tôi g·iết nó, nói thật, cái logic này tôi hơi khó hiểu."
Hàn Tùng Linh thở dài, giọng càng thêm khàn và bất lực, buồn bã nói: "Ta chuyên về gen, Hàn Dạ bị cải tạo gen rồi, ta mặc dù không rõ ông ta đã làm gì với cháu gái ta.
Nhưng ta rất hiểu cháu gái của mình, con bé dù bá đạo và không thích lý lẽ, thậm chí không tính là người tốt.
Nhưng con bé có giới hạn của mình, sẽ không bao giờ p·h·ả·n b·ộ·i loài người, nhưng qua hai lần nói chuyện và thăm dò, con bé mặc dù vẫn biểu hiện rất bình thường, nhưng nó đã phá vỡ điểm mấu chốt của mình mà còn không hề hay biết.
Tình huống này, ta gọi là xung đột triệt tiêu trí nhớ gen, nói cách khác, gen đã cải tạo và tiềm thức gen ban đầu của nó đã phát sinh xung đột, gen cải tạo có quyền ưu tiên cao hơn tiềm thức gen ban đầu, nên nó thay thế gen gốc.
Mà gen gốc mới là căn bản của linh hồn một người. Con bé đã bị thay đổi toàn bộ, nó đã không còn là cháu gái của ta nữa...
Nhưng nó rốt cuộc vẫn là cháu gái ta, ta không muốn nó c·hết, nhưng cũng không thể để nó tiếp tục bị người lợi dụng. Cho nên, ta muốn nhờ ngươi giúp ta mang nó đến đây."
Giang Ly nghe đến đây, nhất thời cũng không biết nên nói gì, nhưng yêu cầu này cũng có vẻ không quá đáng, nên Giang Ly nói: "Được, ta đồng ý với ông. Còn có chuyện gì khác không? Nếu không có thì ta bận đây."
Hàn Tùng Linh nói: "Có."
Giang Ly thấy Leona đã xông vào vòng phòng hộ màu trắng, có chút lo lắng nói: "Ông chú, vậy ông đừng dây dưa nữa, nói nhanh đi."
Hàn Tùng Linh nói: "Thời gian của ta không còn nhiều, cho nên, ta muốn thấy Hàn Dạ trước mười hai giờ trưa mai!"
Giang Ly ngạc nhiên: "Cái gì? Ngọa tào... Khoảng cách từ chỗ tôi đến chỗ ông, ông không tính đến khoảng cách sao?"
Hàn Tùng Linh nói: "Cái đó ta không quan tâm, thời gian ta đưa ra rồi. Quá hạn sẽ không có hiệu lực!"
Giang Ly lập tức cạn lời, nhưng hắn tính toán kỹ, nếu như bên này có thể tốc chiến tốc thắng, trực tiếp dùng Long thương bay qua, chắc chắn sẽ kịp.
Thế là Giang Ly không nói thêm lời nào, trực tiếp vung Long thương, ném lên chiến hạm trên không trung, trên trời vang lên một tiếng động lớn, Long thương x·u·y·ê·n qua tầng phòng hộ bên ngoài của chiến hạm, cắm vào lớp giáp bên ngoài.
Giang Ly không còn gì để nói, vẫy tay một cái, Long thương bay trở về, sau đó Giang Ly nhìn Long thương, nhìn lại chiến hạm, lần này Giang Ly tăng thêm lực, ném ra lần nữa, phù một tiếng, Long thương trực tiếp phá vỡ lớp phòng hộ, lớp giáp ngoài, cắm vào bên trong chiến hạm.
Giang Ly hỏi Hắc Liên: "Ta vào trong, có bị ngộp thở c·hết không?"
Hắc Liên liếc hắn một cái nói: "Ngươi nghĩ một đại ma vương như ta lại bị ngộp c·hết vì không có không khí à?"
Giang Ly ngẫm lại cũng thấy có lý, nhưng nhìn t·h·i·ê·n Mạt một cái, thở dài nói: "t·h·i·ê·n Mạt, bên trên không rõ tình hình, ngươi ở đây chờ ta, đừng chạy lung tung đấy."
t·h·i·ê·n Mạt bĩu môi, móc ra hai khẩu hỏa thần p·h·áo xoay vòng trong tay nói: "Ta cũng đâu phải kẻ ăn chay."
Giang Ly cười, sau một khắc lập tức phóng lên không, bay về phía chiến hạm.
Nửa tiếng trước, bên trong một cao ốc ở biển trời thịnh cảnh.
Dù khách khứa lần lượt tới đầy đủ, mọi người đều vào sảnh tiệc, cụng ly, trò chuyện rôm rả.
Kim Diệu và Kim Hi len qua đám người, chào hỏi những khách đến dự tiệc.
Hôm nay, Kim gia là chủ nhà, cũng là gia tộc nổi bật nhất.
Ngay lúc chủ và khách đều đang vui vẻ, ngoài cửa truyền đến tiếng người phục vụ hô to: "Gia chủ Vương gia, Vương Đạo Dương đến!"
Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía cửa sảnh tiệc, gia chủ Vương gia, một trong năm đại gia tộc của Đông Đô. Điều này tượng trưng cho quyền lực ngập trời và vinh quang vô tận, mà nay xuất hiện ở đây, quả thực có vẻ rất lạ thường.
Ai cũng biết, Kim gia muốn trỗi dậy, ngọn núi cao cản đường họ chỉ có một, đó chính là... Vương gia!
Vương Đạo Dương đến, mọi người cũng có cảm giác như mưa gió sắp ập đến.
Cánh cửa mở ra, một người đàn ông tr·u·ng niên mặc vest từ từ bước vào, mỉm cười gật đầu chào hỏi mọi người.
"Bác Vương, sao bác lại tới đây?" Kim Diệu và Kim Hi tiến đến hỏi han, đồng thời cũng là một vẻ ngạc nhiên của mọi người.
Bởi vì họ hoàn toàn không nhận được thông báo gì từ Vương gia!
Vương Đạo Dương không cùng thế hệ với Kim ba, Vương Thanh Minh cũng thế, chỉ là Vương Thanh Minh còn quá trẻ, không cho người khác xưng hô theo bối phận, nên tất cả mọi người thích gọi nàng là Vương tiểu thư.
Vương Đạo Dương mặt hiền hòa cười nói: "Kim gia đã xuất hiện cường giả cấp thần, là một người bạn cũ, đương nhiên ta phải tới chúc mừng rồi. Chỉ là mấy chuyện trước kia hơi nhiều, không xác định hôm nay có tới được hay không, nên không liên lạc trước. Không phải sao, có thời gian lại tới. Hôm nay là ngày đại hỉ của Kim gia, Vương gia ta cũng chuẩn bị một món quà mọn."
Kim Diệu và Kim Hi vội vàng cảm ơn, đồng thời trò chuyện với Vương Đạo Dương vài câu.
Lúc này, lại có người đến.
Người này mặc một chiếc áo choàng màu trắng, không thấy rõ mặt, chỉ có chiếc mặt nạ màu vàng sáng, trên lưng vác một cây loan đ·a·o màu vàng kim.
Ba Tư Thánh t·ử thấy vậy, lập tức chạy tới, cúi người hành lễ nói: "Bái kiến Thánh Vương!"
Thánh Vương Ba Tư đến!
Một trong mấy cường giả cấp thần mạnh nhất đương thời được mọi người thừa nhận!
Không ai ngờ rằng, một người vốn không bao giờ bước chân ra khỏi cửa, không tham gia bất cứ trường hợp nào như Thánh Vương Ba Tư mà lại tự mình đến tham dự buổi tiệc thịnh soạn của Kim gia, có thể nói là quá nể mặt Kim gia.
Kim Diệu và Kim Hi tranh thủ thời gian tới chào hỏi, mời người ngồi xuống.
Sau đó Giáo hoàng Elwind của đại đình cũng tới, thánh nữ và thánh t·ử của đại đình vội vàng tiếp đón.
Sáu cường giả cấp Thần hàng đầu hiện nay, lập tức có hai vị đến, những người ở đây đều không giữ nổi bình tĩnh. Ảnh hưởng của Kim gia này, vượt xa dự đoán của họ.
Đồng thời mọi người dồn dập nhìn về phía Vương gia, muốn xem Vương gia sẽ giải quyết Kim gia khó nhằn này như thế nào.
Theo họ, những người này đến chẳng khác nào đang giúp Kim gia lấy lại thể diện, nhiều cường giả cấp thần đến như vậy, dù có mạnh như Vương gia, chỉ sợ cũng phải lùi một bước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận