Đại Ma Vương Không Hợp Cách

Chương 217: Không theo sáo lộ ra bài

Tù cười khinh bỉ nói: "Hy vọng qua mấy ngày, ngươi vẫn còn có thể vui vẻ như vậy."
Giang Ly nhếch miệng cười nói: "Hy vọng qua mấy ngày, ngươi cũng vẫn có thể vui vẻ như vậy."
Nói xong, Tù chỉ chỉ tòa nhà hoang tàn phía xa nói: "Phòng trống không ai ở, ngươi đều có thể vào ở. Không được quấy rầy những người khác, không được rời khỏi phạm vi tường bao, còn lại, tùy ý. Ta còn phải bận đi livestream đây, không rảnh lo cho ngươi."
Tù nhặt một cây cuốc dưới đất, rồi hướng nơi xa đi tới.
Giang Ly theo bản năng hỏi: "Ngài livestream tên gì vậy?"
Tù không thèm ngoảnh đầu, tiêu sái đáp: "Tù Bích Loa, trưởng công chúa điện hạ."
Giang Ly: "..."
Tù mặc kệ Giang Ly, Giang Ly cũng vui vẻ tự tại, trực tiếp đi về phía tòa nhà lớn, cửa chính vì lâu năm không sửa chữa đã mất một nửa cánh cửa, bên trong tối đen như mực, như cái hang động, trông rất đáng sợ.
Vào trong tòa nhà, Giang Ly thấy hai lão nhân ngồi ở góc, mắt đăm đăm nhìn về phía trước. Trên lầu có người đang khóc lớn, còn có người đang la hét cái gì đó...
Giang Ly nhếch mép nói: "Thật đúng là có bệnh tâm thần."
Lên lầu, Giang Ly thấy một người điên trong hành lang cứ đi đi lại lại, vừa đi vừa hô: "Có quái vật, có quái vật! Cứu mạng với..."
Giang Ly lắc đầu, tiếp tục lên lầu, dựa theo thông tin của Cảnh Oanh, Mã Nguyên ở phòng 409 tầng bốn.
Đẩy cửa phòng 409 ra, chỉ thấy một ông lão đầu bạc trắng đang ngồi trong góc, miệng lẩm bẩm thần thần: "Gà? Không phải gà? Là gà? Không phải gà... ha ha... vẫn là gà."
Người này chính là Mã Nguyên...
Giang Ly quay đầu nhìn ra hành lang, xác định không ai chú ý bên này mới tiện tay đóng cửa lớn lại, rồi quay về trước mặt Mã Nguyên nói: "Mã Nguyên?"
Mã Nguyên chậm rãi ngẩng đầu nhìn Giang Ly, nhếch miệng cười: "Gà... Gà thật lớn!"
Giang Ly nhíu mày nói: "Gà cái rắm, ta hỏi ngươi vấn đề, về lịch sử... ừm ta là nói, lịch sử chân thực, ngươi hiểu bao nhiêu?"
"Gà! Gà thật lớn! ha ha ha... gà thật lớn!" Mã Nguyên bỗng nhiên cười như điên, sau đó đột ngột đứng lên, nhanh chân chạy ra ngoài.
Giang Ly một tay túm lại ấn vào ghế: "Ta mặc kệ ngươi có phải giả vờ không, tóm lại này, ngươi nói cho ta những gì ngươi biết, ta sẽ đưa ngươi ra ngoài. Đồng thời, đảm bảo an toàn cho ngươi."
Mã Nguyên chảy nước miếng nhìn Giang Ly: "Gà... ha ha ha, gà à..."
Hắc Liên cười nói: "Vô ích thôi, xem ra đúng là bị điên thật rồi."
Giang Ly không để ý tới Hắc Liên, mà tiếp tục nói với Mã Nguyên: "Nếu như ngươi cứ như vậy, ta không nói lời nào, ta lập tức đưa ngươi ra ngoài."
Mã Nguyên tiếp tục lơ ngơ lặp lại chữ gà.
Giang Ly tiếp tục nói: "Mà lại, ta sẽ giúp ngươi rửa mặt trang điểm một phen, rồi tổ chức họp báo. Ta sẽ nói với bên ngoài, ngươi chuẩn bị bước chân vào giang hồ, ủng hộ các tu sĩ hiện thời, đòi lại công bằng cho bọn họ gì đó."
Tiếng cười quái dị của Mã Nguyên dừng lại, con ngươi hơi rụt lại.
Giang Ly tiếp tục nói: "Ngươi đoán xem, cái kẻ đứng sau lưng tất cả mọi người đó, có đến tìm ngươi không?"
Mã Nguyên im lặng hơn.
Giang Ly nói tiếp: "Ta đoán hắn nhất định đến tìm ngươi, còn hậu quả à... kệ xác nó đi, dù sao ta cái gì cũng không biết, cứ về nhà vui chơi giải trí, ngủ ngon giấc, cuộc sống tươi đẹp đây."
Mã Nguyên vẫn im lặng...
Giang Ly gãi đầu, nhìn một chút bố cục trong phòng, rồi nói: "Nói thật, ngươi giả vờ giống lắm, bất quá cẩn thận mấy cũng có sơ hở."
Sau đó Giang Ly chỉ răng nanh trên mặt đất cùng cái bàn chải đánh răng bị ném vào góc nói: "Cái răng nanh này sạch sẽ quá nhỉ, hay thường xuyên rửa à? Còn có bàn chải đánh răng kia, tuy vẫn trên đất, nhưng sao nó lại khéo thế lại nằm trên một tờ giấy vậy? Trên giấy còn không có tro, cái này... khó nói quá nhỉ? Còn nữa, ngươi cũng không bị hôi miệng."
Nói tới đây, Giang Ly lại hạ giọng nói: "Còn biết đánh răng, ngươi bảo ta là ngươi bị điên rồi? Thôi đừng có chém gió nữa..."
Mã Nguyên ha ha đáp: "Gà..."
Giang Ly trợn trắng mắt: "Gà đại gia nhà ngươi, đã không phối hợp thì ta sẽ nói được thì làm được."
Nói xong, Giang Ly một tay nhấc Mã Nguyên lên, đẩy cửa đi ra ngoài.
Kết quả Giang Ly vừa ra khỏi phòng đã thấy hành lang đứng đầy người bệnh tâm thần, từng người nước miếng chảy ròng, nghiêng đầu hoặc cười khúc khích nhìn Giang Ly.
Giang Ly thở dài nói: "Ý gì? Vừa nãy còn lơ ngơ, giờ phút này đã tỉnh táo hết rồi?"
"Ngươi không thể mang hắn đi." Tù xuất hiện, hắn vác cuốc đi đến trước mặt Giang Ly.
Giang Ly hỏi: "Vì sao?"
Tù đáp: "Ta đã nói rồi, nơi này là mộ người sống, người vào đây đều ký khế ước giống như người chết. Người chết lẽ nào có thể bò ra khỏi mộ được sao?"
Giang Ly cười nói: "Đừng đùa, chỉ cho người sống các ngươi làm người chết, không cho người chết anh ta đội mồ sống dậy hả? Hiện tại ta là cương thi, cương thi ra khỏi mộ huyệt, đi dạo một chút, có vấn đề gì sao?"
Tù nghe thấy vậy, trên trán toàn hắc tuyến, nhếch mép nói: "Ngươi như vậy, là phá hỏng quy củ của ta rồi."
Giang Ly nói: "Thương lượng đi, cùng lắm thì quay đầu ta thưởng cho ngươi một chiếc máy bay được không?"
"Đại gia nhà ngươi! Thật sự coi địa bàn của lão nương là muốn tới thì tới sao?" Tù nổi giận gầm lên một tiếng, khí thế nháy mắt tăng vọt, cô ta hóa ra không phải người bình thường!
Giang Ly há hốc mồm nói: "Ta đi, siêu phàm giả à? Không đúng... Ngươi không phải người có siêu năng lực, ngươi là... tu sĩ?"
Tù nghe xong, ánh mắt tràn đầy hàn quang: "Quả nhiên ngươi có vấn đề, hôm nay ngươi mơ tưởng bước chân ra khỏi nơi này! Bày trận!"
Theo tiếng Tù hét lớn, những người bệnh tâm thần xung quanh nháy mắt cũng khỏi bệnh, tản ra bốn phương tám hướng bao vây Giang Ly lại!
Giang Ly nhìn lại, lập tức vui vẻ: "Ui cha... Toàn là tu sĩ à. Cái này tốt, một hồi bắt hết, đưa cho Thiên Thần, ta phát tài lớn!"
Tù nghe vậy, nổi giận gầm lên: "Tặc ác đáng chết!"
Giây tiếp theo...
Giang Ly một tay đè Tù xuống đất, những người bệnh tâm thần bốn phía nằm la liệt một chỗ.
Giang Ly cười ha hả hỏi: "Chỉ có chút bản lĩnh này à?"
Tù giận dữ nói: "Lấy đâu ra nhiều lời thừa thế, muốn chém giết muốn lóc thịt, cứ tới! Nghĩ làm nhục ta? Ta cụt lông mày, mang họ của ngươi."
Giang Ly gật đầu, móc điện thoại của Tù ra, mở ứng dụng livestream...
Đinh! Oán khí +5000 Tù sợ đến lông mày đều nhăn tít thành chữ xuyên, mang theo tiếng nức nở nói: "Đừng đừng đừng... Có chuyện gì từ từ nói, không có gì không thể nói mà!"
Giang Ly lúc này mới hài lòng cười: "Vậy mới được chứ, có cái gì mà không thể nói chuyện đâu? Còn định động thủ."
Nói tới đây, Giang Ly lại bổ sung một câu: "Động thủ còn không đánh lại người khác, quá mất mặt."
Đinh đinh đinh đinh... Oán khí +100, Oán khí +200, Oán khí +150...
Giang Ly nhìn một vòng oán khí xung quanh, cười càng tươi hơn.
Đinh! Oán khí +20 Giang Ly ngẩn người, nhìn Mã Nguyên đang bị vác trên vai, cười nói: "Ngươi oán khí cũng không nhỏ nhỉ?"
Mã Nguyên cũng không giả vờ bất tỉnh nữa, hừ hừ nói: "Ngươi cái thứ chó săn chim đó, ta đương nhiên oán khí nặng."
Giang Ly xoa mũi, một tay ném Mã Nguyên lên ghế, rồi cười híp mắt nói: "Nếu như ta nói, ta không có quan hệ gì với mấy tên chim đó, ngươi có tin không?"
"Cái gì?!" đám người đang nằm dưới đất, bao gồm cả Tù, tất cả đều bò dậy, kinh hãi kêu lên.
Giang Ly buông tay nói: "Các ngươi không nghe nhầm, sao nào? Không tin à?"
Mọi người đồng loạt gật đầu.
Giang Ly nói: "Hây... vậy thì, vậy ta phải xin một chân gia nhập bọn họ mới được."
Nói xong, Giang Ly lấy điện thoại ra.
Mọi người thấy vậy, vội vàng kêu lên: "Đừng đừng đừng... Có chuyện gì từ từ nói mà!"
"Đúng thế, đừng tí chút lại gọi điện cho đám chim người, bọn họ có cái gì mà đáng nói?"
Mọi người dưới đất lật nhào đứng dậy, có người mang ghế mời Giang Ly ngồi, có người mang nước nóng mời Giang Ly uống, còn có người nhặt một tấm ván gỗ mục quạt gió cho Giang Ly, như một chiếc quạt điện nhân công.
Giang Ly nhìn hơn chục người trước mắt, ai cũng hoặc gầy như da bọc xương, hoặc tuổi đã lớn, mặt đầy nếp nhăn, cười lên cực kỳ khó coi.
Giang Ly phất phất tay nói: "Được rồi, đều đừng có đứng đó nữa, ngồi xuống nói chuyện đi."
Mọi người nghe vậy, đều thở phào một hơi, biết rằng, tạm thời là không có chuyện gì.
Tù thăm dò hỏi: "Rốt cuộc ngươi là ai?"
Giang Ly nói: "Ta à... ta chỉ là một tiểu thị dân bình thường, rảnh thì trồng chút hoa, cỏ, thỉnh thoảng đánh hai con ác ma, đánh Thiên Thần gì đó."
Mọi người nghe câu đầu thì không ai tin, nghe vế sau thì hai mắt đều phát sáng.
"Ngươi thật sự dám đánh Thiên Thần à? Ta xem tin tức rồi, đám Thiên Thần đó kém nhất cũng phải là cao thủ cấp thiên tai." Một người đàn ông gầy như bộ xương lên tiếng.
Tù trừng mắt nhìn hắn một cái nói: "Khinh ai vậy? Ta cũng cấp thiên tai đây này, không phải vẫn bị đè xuống đất sao?"
Người bộ xương cười khan một tiếng, không dám hó hé.
Tù nói: "Ta tin ngươi, nếu ngươi thật là người của Thiên Thần, chúng ta giờ này hẳn là đã bị ngươi trói lại rồi đưa đi tranh công rồi hoặc đã thành một lũ người chết rồi. Chỉ là ta không nghĩ ra, ngươi đến đây làm gì? Còn tìm hắn?"
Tù chỉ Mã Nguyên đang bị Giang Ly vác trên vai.
Mã Nguyên cau mày nói: "Hắn muốn hỏi ta về lịch sử cổ đại... lịch sử chân thực."
Mã Nguyên bổ sung bốn chữ phía sau, mọi người nghe vậy đều im lặng, nụ cười cũng dần biến mất, chỉ còn lại sự nghiêm trọng.
Bầu không khí trở nên ngột ngạt.
Giang Ly ngồi xếp bằng trên cái ghế rách kia, ghế rung rinh phát ra tiếng kẽo kẹt, cười nói: "Sao vậy? Chuyện thời cổ xưa đáng sợ vậy à? Còn đáng sợ hơn thân phận tu sĩ các ngươi nữa à? Phải biết là, đầu các ngươi hiện tại rất đáng tiền đấy, có thể đổi được một bộ giáp thánh kỵ sĩ cấp cao đấy."
Tù lắc đầu nói: "Chúng ta không biết nên nói với ngươi thế nào, chuyện này rất phức tạp."
Giang Ly nói: "Không sao, thời gian của ta còn nhiều, chúng ta từ từ trò chuyện."
Tù nghĩ ngợi rồi nói: "Vậy thì nói từ đầu vậy."
Tù sắp xếp lại ngôn từ, rồi nói: "Kỳ thực, việc chúng ta tu sĩ bị hãm hại, không phải bây giờ mới bắt đầu.
Nhà ta là một thế gia tu sĩ, luôn có công pháp tu hành được truyền lại, theo lời của ông nội tôi, trước đây trong gia tộc cũng xuất hiện những cao thủ giới tu hành, chí ít không kém gì những cường giả cấp thiên tai 5 bây giờ.
Nhưng mà sau này thời thế thay đổi, cuối thời nhà Minh, khoa học kỹ thuật bùng nổ, theo công nghiệp phát triển, các nhà máy trên toàn cầu mọc lên như nấm, môi trường bị phá hoại nghiêm trọng và ô nhiễm, nguyên khí thích hợp để chúng ta tu luyện trên Lam Tinh càng ngày càng mỏng manh.
Chúng ta muốn tu luyện ra chút gì đó cũng ngày càng khó khăn hơn.
Đồng thời, chúng ta phát hiện, trên Lam Tinh xuất hiện một số người thần bí, bọn họ chưa bao giờ lộ diện, nhưng lại sử dụng đủ các thủ đoạn để sai khiến siêu phàm giả đi săn giết chúng ta.
Tổ tiên lo lắng cho sự an toàn của chúng ta, nên đã lập ra bệnh viện tâm thần này, đồng thời tuyên bố với bên ngoài rằng cả nhà chúng ta đều mắc bệnh tâm thần di truyền, cứ đến một độ tuổi nào đó là sẽ phát tác. Tổ tiên đã dùng rất nhiều thủ đoạn, mới che giấu được thân phận tu sĩ của chúng ta, hơn nữa nơi này hoang vắng, hiếm có người ở, cộng thêm việc chúng ta cố tình tạo ra không khí kinh dị, hoang vu, khiến cho người bình thường không dám đến gần, người lạ ghét bỏ.
Cộng thêm, tổ tiên mấy đời đều ngày qua ngày đóng giả người điên, đồ ngốc, nhờ vậy mà chúng ta mới có thể thoát khỏi tầm mắt của mọi người, sống sót qua ngày.
Bất quá, dù nguyên khí ở nơi đây tương đối nồng đậm, nhưng mà theo thế giới biến đổi, nguyên khí ở đây cũng dần mỏng manh hơn, đến bây giờ thì hoàn toàn không có cách nào để tu luyện nữa rồi.
Về phần bọn họ, đều là những tu sĩ bị ép đến bước đường cùng, vì bảo toàn tính mạng mà giả điên giả khờ trốn đến chỗ chúng ta.
Đương nhiên, vốn dĩ nơi này của chúng ta cũng có một số người mắc bệnh thật, dù sao chỉ dựa vào mình chúng ta đóng kịch, cũng quá mệt mỏi.
Bất quá những người tâm thần bình thường kia đều ký khế ước hoạt tử nhân với chúng ta, chỉ cần bước vào đây, trừ khi chết, nếu không sẽ không được ra ngoài nữa. Đồng thời cách ly luôn, người nhà cũng không được đến thăm.
Chuyện này đối với rất nhiều người mà nói thì là giải thoát, dù sao, tình thân trước người điên, đôi khi, cũng không thể gánh nổi.
Mà đám người điên này, ở chỗ của chúng ta lại có thể sống tốt hơn một chút so với ở ngoài kia.
Chờ bọn họ chết rồi, chúng ta sẽ đưa họ ra ngoài...
Hơn hai trăm năm như một ngày, rất nhiều người đều xem chỗ chúng ta như là một mộ địa đáng sợ, đen tối, chỉ có vào không có ra."
Lúc này Mã Nguyên lên tiếng: "Ngươi đã đến tìm ta, hẳn là biết ta quanh năm đi khảo cổ, tiếp xúc với rất nhiều chuyện phi thường, đồng thời viết ra một cách chân thực, từ đó phát động ra một số cấm kỵ. Những người từng cùng ta khám phá bí mật, lần lượt biến mất, rất nhiều người đều nói là một loại nguyền rủa, phàm là ai từng tiếp xúc qua những đồ vật thần bí đó, đều sẽ mất tích hoặc chết không rõ nguyên nhân.
Nhưng ta không cam tâm, ta đã tiếp xúc với quá nhiều kinh thiên bí văn như vậy, mà ta lại không tìm ra được đáp án, thậm chí không có người truyền lại chúng, cứ vậy mà chết đi, thật quá thiệt thòi.
Thế là, ta quyết định đánh cược một lần.
Trong một cơ duyên xảo hợp, ta biết được sự tồn tại của nơi này.
Thế là ta giả điên giả dại, để người nhà đưa ta tới đây.
Ta muốn cược, cái thứ uy hiếp đến mạng sống của ta, không phải là nguyền rủa cặn bã gì cả, mà là một số sinh linh đáng sợ hoặc kẻ nào đó!
Điều ta muốn làm, là để bọn chúng an tâm.
Và thế giới này, không có chỗ nào mà có thể làm cho bọn chúng an tâm hơn chỗ này cả. Bởi vì trong mắt thế nhân, đây là một nấm mồ thật sự!
Đã vào thì không thể ra, dù còn sống cũng như chết, vĩnh viễn sẽ không liên lạc gì với thế giới bên ngoài nữa, ta biết tất cả, đều sẽ theo gió bay đi hết.
Thực tế là, ta đã đoán đúng.
Ta ngày qua ngày giả vờ ngốc nghếch, giả vờ điên khùng, quả nhiên, cái gọi là nguyền rủa đó không giáng xuống, cho ta cơ hội sống sót đến ngày hôm nay."
Nói đến đây, Mã Nguyên cười khổ: "Chỉ là không ngờ lại gặp phải cái tên kỳ hoa như ngươi... Mặc kệ ta điên thật hay điên giả, cứ thế vác đi..."
Giang Ly hắc hắc nói: "Kỳ thực ta cũng không biết ngươi điên thật hay giả đâu, nhưng mặc kệ ngươi thật hay giả, cứ vác ra ngoài rồi sẽ biết thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận