Đại Ma Vương Không Hợp Cách
Chương 207: Thiên Thần
Chương 207: Thiên Thần Đúng lúc này, Đại Cáp bỗng nhiên kêu lên: "Đúng rồi, ta nhớ ra rồi. Con trâu cái kia còn nói một câu."
Giang Ly hỏi: "Lời gì?"
Đại Cáp nói: "Nàng nói vương của bọn chúng muốn hạ độc giết tất cả mọi người, không biết bọn hắn có thể gặp nguy hiểm hay không. Trâu đực bảo nàng ngậm miệng, sau đó hai tên kia liền đi."
Giang Ly nghe xong, trong lòng rùng mình, nếu như chỉ là ác ma đột kích, loại nguy cơ này chỉ là một quyền giải quyết.
Nhưng là độc?
Thứ này, Giang Ly chưa từng tiếp xúc qua, cũng không biết đối phương phóng độc khói hay là loại vô sắc vô vị lặng lẽ trúng độc. Nếu là cái trước, chỉ cần để tâm liền có thể tránh, nếu là cái sau, vậy Giang Ly không có cách nào.
Nghĩ đến đây, Giang Ly đột nhiên ngẩng đầu, cười hắc hắc với mấy người nói: "Chúng ta chơi trò chơi thế nào?"
Mấy người sững sờ… Sau đó Giang Ly thấp giọng nói với bọn họ vài câu, mấy tên bao gồm cả Husky, đều sáng mắt lên!
Cùng lúc đó, Diệp An mấy người cũng đã vào trong địa động, thấy được cái bia thanh đồng to lớn.
Lưu Du đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve bia thanh đồng, thầm nói: "Sao lại không có chữ nào? Vậy ý nghĩa của nó là gì? Rồng cửu tử Tiêu Đồ, đại diện cho ngậm miệng; Tỳ Hưu đại diện cho Tịch Tà, đóng cửa, Tịch Tà… Nếu bên trong có đồ cần đóng cửa mới có thể Tịch Tà, vậy đây chính là bia phong ma.
Nhưng nếu là bia phong ma, sao lại để lại thư nhà bảo ta đến mở ra?
Điều này có vẻ mâu thuẫn…” Tưởng côn ít nói bên cạnh nhỏ giọng: "Thiếu gia, thời gian không còn nhiều. Giờ lành sắp qua..."
Lưu Du gật đầu: "Ta biết, chỉ là nghĩ không thông thôi."
Tưởng côn nói: "Có lẽ, mọi bí mật đều nằm trên bi văn, nhưng trên bia thanh đồng lại không có chữ, cũng không sao. Hoặc bi văn cần một thủ đoạn mới hiện ra..."
Diệp An nói: "Chẳng lẽ phải dùng máu người nhà họ Lưu để kích hoạt?"
Lưu Du nói: "Thử xem thì biết."
Nói xong, Lưu Du giơ tay ra… Đúng lúc này, phía trên một trận kêu loạn, thậm chí có tiếng vang truyền đến, đại địa rung chuyển không ngừng, sau đó như có người đang gọi, sói tới rồi, gì gì đó, nghe mà bọn họ mặt khó hiểu.
Thấy phía trên muốn loạn, mấy người phía dưới nhìn nhau, đều nhíu mày: "Phía trên xảy ra chuyện gì?"
Lưu Du nói: "Tưởng côn, ngươi đi xem một chút."
Tưởng côn gật đầu: "Cũng tốt, ta lại muốn xem xem ai lại tự tìm phiền phức vào lúc quan trọng thế này!"
Nói xong, Tưởng côn liền đi ra ngoài… Mười mấy phút trước, thế giới bên ngoài.
Thấy Diệp An mấy người xuống dưới nửa ngày cũng không động tĩnh, mấy người phía trên đã đợi không kịp.
Mấy người đứng xem vốn ở xa xa cũng dồn dập tiến lên, nhìn vào cái hố đen ngòm, ai nấy đều kích động, đều muốn xem bên trong đã xảy ra chuyện gì.
"Các ngươi không đi, chúng ta đi." Đúng lúc này, trong doanh trại phương tây, có người dùng thứ tiếng phương đông ngọng nghịu nói.
Người kia mặc một bộ trường bào màu đen, đội một chiếc mũ phù thủy cao, tay cầm cây côn nhỏ như đũa, người đứng thẳng tắp, trên mặt mang một vẻ gọi là kiêu ngạo.
"Grew cuối cùng không chờ nổi động thủ rồi?" Có người trong doanh trại phương tây cười khẽ.
"Grew nổi tiếng tham lam, nhưng mà không ai chấp nhận được là, hắn lại nắm giữ sức mạnh cường đại ngang với sự tham lam của hắn. Thật không công bằng." Có người nhỏ giọng nói.
Grew nghe được, quay đầu lạnh lùng liếc bọn họ, từ trong ngực lấy ra một quyển trục, mở ra, lớn giọng nói: "Đây là thiên Thần trao quyền cho ta kế thừa sách!"
"Cái gì?" Mọi người nghe xong, giật nảy mình!
"Kế thừa sách?"
"Thiên Thần cho?"
"Grew lúc nào quen biết với thiên Thần vậy?"
Những người siêu phàm phương tây đều dồn dập bàn luận.
Mà nhóm siêu phàm phương đông thì hoàn toàn hỗn loạn!
"Thiên Thần cho Grew kế thừa sách có ý gì?"
"Chúng ta ở Đông Đô, Đông Đô hiện tại chưa bị thiên Thần tiếp quản, cũng không công nhận địa vị của thiên Thần, bọn họ dựa vào cái gì mà đem truyền thừa của Đông Đô tùy tiện chỉ định cho người ngoài?"
"Mấy thiên Thần này quá đáng, chuyện của Đông Đô, bọn họ dựa vào cái gì nhúng tay?"
Grew nghe vậy, cười ha ha nói: "Dựa vào cái gì? Chỉ bằng thiên Thần đại diện cho ý chí thượng thiên, ý trời, chính là ý chí của toàn thế giới toàn nhân loại. Bọn họ nói ta có thể kế thừa, ta đương nhiên có thể kế thừa… Còn các ngươi, mới là kẻ thừa kế phi pháp!"
"Chúng ta thừa kế phi pháp? Ngươi quỳ lâu không đứng lên nổi rồi hả? Mấy tên chó cứt thiên Thần, mọc cánh điểu nhân thôi, hắn nói hắn là thiên Thần, ngươi liền tin?" Bên Đông Đô, có người giận dữ mắng.
"Là gió táp búa Uông Bác"
"Hóa ra là hắn... Nghe nói hắn mới vừa bước vào thiên tai cấp, thực lực rất mạnh."
"Cái tên Grew cũng vừa vào thiên tai cấp, căn cơ bất ổn... Đoán chừng, cũng chính vì vậy, nên mới đầu nhập làm chó cho thiên Thần?"
"Nghe nói lực lượng của Grew, thật ra là dị năng khống vật, chẳng qua là hắn tự khoác áo pháp sư lên, nhất định phải giả ma pháp sư mà thôi. Giả thần giả quỷ chết lừa đảo... Gió táp búa có năng lực tốc độ, lại thêm trời sinh thần lực... Hừ hừ, cự ly gần như vậy, Grew chắc là còn chưa kịp đánh rắm đã xong đời rồi."
"Lúc này, ta muốn xem xem tên Grew còn dám ngông cuồng nữa không."
Người Đông Đô cười lạnh, xem Grew cười nhạo.
Doanh trại phương tây cũng không khác gì mấy, chẳng qua là trong mắt bọn họ, ai xui xẻo thì đều đáng cười nhạo.
Grew ánh mắt âm trầm nhìn gió táp búa Uông Bác nói: "Ngươi dám vũ nhục thiên Thần?"
Gió táp búa cầm chiến búa lớn phía sau lưng, cười gằn: "Vũ nhục mấy con chim mà thôi."
"Ngươi muốn chết!" Trong mắt Grew lóe lên hàn mang, toàn thân khí thế bùng nổ, đất đá xung quanh bay tứ tung!
Trong doanh trại phương tây, có người hoảng sợ: "Grew vốn nổi tiếng thích đầu cơ trục lợi, hãm hại lừa gạt, nhưng trước giờ hắn đều rất cẩn trọng, sẽ không liều mạng vì ai cả. Hôm nay sao vậy? Chỉ vì bị người ta mắng thiên Thần vài câu mà hắn lại muốn liều mạng?"
"Lạ thật… Grew tư lợi là có tiếng, hôm nay… Quái lạ."
Mọi người nghị luận, hai chữ "quái lạ" liên tục xuất hiện.
Cùng lúc đó, một lão nhân cúi đầu đọc hai chữ thiên Thần, ánh mắt sáng tối chập chờn… "Ta muốn chết… Mẹ nó ngươi mới chết!" Gió táp búa Uông Bác giận dữ hét, không nói hai lời, nhanh chóng xông tới, vung búa bổ thẳng vào mặt Grew!
"Grew muốn trả giá đắt cho sự lỗ mãng của hắn." Mọi người thở dài trong lòng.
Grew thấy vậy, vung tay lên, một tảng đá lớn chặn trước mặt, đồng thời nhanh chóng lùi lại!
Oanh!
Tảng đá lớn vỡ vụn, rìu của Uông Bác giống như cắt đậu hũ phá tan tảng đá, sau đó quét ngang qua, quét hụt. Uông Bác nhanh chân tiến lên, như cuồng phong đuổi theo Grew.
Grew dùng ma trượng trong tay điểm vào rìu của Uông Bác, hắn lại muốn khống chế rìu của Uông Bác phản công!
Nhưng Uông Bác cười ha ha một tiếng: "Cội nguồn của siêu năng lực là tinh thần lực, tinh thần lực của ta dù không ngoại phóng khống vật được như ngươi, nhưng đồ trên tay lão tử chưa tới phiên ngươi làm chủ!"
Trong tiếng gầm giận dữ, tinh thần lực của Uông Bác bùng nổ rót vào trong rìu, rìu chấn động, bốp một tiếng, niệm lực của Uông Bác tan vỡ.
Grew đau đớn kêu lên, phun ra một ngụm máu...
"Chênh lệch quá lớn, niệm lực tuy cường đại, nhưng so với người thực lực yếu hơn mình. Giữa những người cùng cấp Niệm Lực Sư, trừ khi bên cạnh có vật lớn mạnh để điều khiển. Bằng không, căn bản không phải đối thủ của người như Uông Bác."
"Chênh lệch của bọn họ, không chỉ là chênh lệch năng lực. Mọi người không thấy sao, Uông Bác, không phải siêu phàm giả một thuộc tính. Nếu ta không nhầm, hắn là siêu phàm giả song thuộc tính lực lượng và tốc độ! Người như vậy, sao một tên đơn thuần sức mạnh như Grew có thể so sánh?"
"Uông Bác này cũng giấu, từ trước đến giờ mọi người đều cho rằng hắn chỉ là hình tốc độ, trời sinh thần lực. Bây giờ xem ra, toàn bộ đều là hắn cố ý ẩn giấu lực lượng."
"Hôm nay xong chuyện này, thứ hạng của Uông Bác trên Dã Bảng sợ là sẽ tiến lên một mảng lớn."
"Thực lực giữa siêu phàm giả song thuộc tính và siêu phàm giả đơn thuộc tính gần như chênh nhau cả một cấp bậc. Hai bên có một hố sâu không thể vượt qua, trận này, kết quả đã định."
Trong khi mọi người đang bàn luận, Uông Bác đã đuổi kịp Grew, một búa mang theo cuồng phong và sức mạnh lớn, tốc độ vung vượt qua âm thanh, mang theo sức mạnh muốn mở trời quét ngang về phía Grew.
Grew sắc mặt trắng bệch, rõ ràng đang cố gắng điều khiển rìu của Uông Bác, hi vọng có thể có chút thời gian cho mình.
Nhưng sự cố gắng của Grew trước man lực tuyệt đối không có chút tác dụng nào… Ngay lúc mọi người nghĩ Grew sắp chết đến nơi.
Grew bỗng làm một động tác kỳ quái, hắn ném ma pháp trượng xuống, chắp tay trước ngực, hướng bầu trời thành kính hô: "Thiên Thần cứu ta!"
Đúng lúc này, giữa trán Grew sáng lên một điểm sáng, tiếp đó trong người Grew bộc phát một sức mạnh khủng khiếp!
Nếu là người thường thấy dị biến này, chắc sẽ lùi lại theo dõi kỳ biến, tránh rước họa lớn.
Nhưng phải nói Uông Bác tàn nhẫn và quả quyết, thấy trong người Grew có sức mạnh lớn bùng nổ, trong mắt Uông Bác hàn quang lóe lên, không những không lùi mà còn vung búa quét tới!
Chỉ nghe phù một tiếng trầm đục, tiếp đó mọi người thấy thân thể Grew như đồ vật rách bị chém làm đôi, thân thể chia hai lăn lóc trên đất… "Chết rồi? !" Mọi người rung động trong lòng, bọn họ cảm nhận rõ sức mạnh đáng sợ trong người Grew khi nãy, đó rất có thể là sức mạnh cấp ba, cấp bốn thiên tai cấp.
Nhưng dù vậy, vẫn bị Uông Bác chém chết… Mọi người có chút thổn thức, cũng có chút thất vọng, vốn tưởng có thể tận mắt thấy lực lượng của thiên Thần, kết quả lại thành trò cười.
Uông Bác vác rìu, cười nhạo nói: "Mượn lực của người khác, coi là cái thứ gì? Phế vật!"
Nói xong, Uông Bác quay người rời đi.
Đúng lúc này, Uông Bác thấy ánh mắt mọi người bỗng trở nên quái lạ và kinh hãi.
Uông Bác trong lòng có dự cảm chẳng lành, chậm rãi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tên Grew bị hắn chém làm hai nãy đã chậm rãi đứng lên!
Thân thể tách rời không biết từ khi nào lại nối lại, vết thương khép lại trong nháy mắt!
Giờ phút này, trong người Grew tản ra bạch quang chói mắt, trong mắt bắn ra bạch quang dài đến một thước, lỗ chân lông trên toàn thân cũng bắn ra bạch quang, dần dần, bạch quang từ sắc bén chuyển thành ôn hòa, đồng thời như nước bắt đầu chảy xuôi.
Toàn thân Grew tản mát ra một khí tức thần thánh… "Khí tức của thiên Thần? !" Mọi người kinh hô.
Uông Bác vẫn không hề sợ hãi, lưỡi búa lớn đập xuống đất, cười lạnh: "Giả thần giả quỷ!"
Lúc này bạch quang trong mắt Grew thu lại, biến thành một đôi mắt trắng dã, lạnh lùng đảo qua mọi người.
Con ngươi mang theo sự kiêu ngạo, lạnh lùng như vô tình kia, khiến ai nhìn thấy cũng rùng mình.
Có người từng gặp thiên Thần bỗng hoảng sợ nói: "Đây...Đây là thiên Thần!"
"Hắn không phải Grew à?" Có người hỏi.
"Không phải Grew, ánh mắt Grew vĩnh viễn là vẻ đắc ý, tư lợi, chưa từng lạnh lùng, kiêu ngạo vậy? Đây là con ngươi của thiên Thần!"
Để chứng minh suy đoán của đối phương, Grew miệng thốt ra tiếng người: "Thiên Thần, cổ!"
"Thiên Thần, cổ? Đây không phải là vị thiên Thần giáng lâm Phương Châu sao? Sao hắn lại trong người Grew?"
"Cái này...Chẳng lẽ Grew là cổ? Hay cổ là Grew? Đáng chết, ta hơi không theo kịp."
"Đây có vẻ là một năng lực đặc thù, truyền lực lượng từ ngàn dặm xa."
"Hắn có ý thức, không giống như chỉ truyền lực lượng đơn thuần. Vả lại lúc nãy lực lượng là bùng phát từ người Grew, đây càng giống như..."
"Loại cổ! Hắn ôn dưỡng ý niệm và lực lượng của mình trong người Grew, tùy thời có thể thay thế!"
"Dù không thay thế, cũng có thể ảnh hưởng đến phương thức tư duy của đối phương, nếu không Grew không thể vì bọn họ liều mạng!"
"Cái này...Thật đáng sợ!"
"Đây là thiên Thần? Đây rõ ràng là ma quỷ!"
Nghe đến đây, mọi người nghĩ đến những quốc gia bị thiên Thần kia thống trị, liền rùng mình, họ chợt nhận ra, có lẽ ác ma còn tốt hơn mấy tên thiên Thần này… Cổ có vẻ nhận ra điều gì, lạnh lùng nói: "Nói hươu nói vượn, người thờ phụng thiên Thần sẽ được thiên Thần che chở. Trong thời khắc sống còn, sức mạnh che chở của thiên Thần sẽ được kích phát, từ đó bảo vệ tín đồ. Khi nguy hiểm qua đi, tín đồ sẽ một lần nữa nắm giữ thân thể... Chúng ta là thiên Thần, không phải ma quỷ, chúng ta không có hứng thú thống trị nhân loại. Chúng ta chỉ muốn nhân loại có thể kéo dài."
"Ta tin ngươi cái quỷ, nếu thật vì nhân loại, thì cút về, để lại lực lượng!" Uông Bác quát lớn.
Cổ liếc Uông Bác một cái, nói: "Kẻ vũ nhục thiên Thần, chết!"
Sau một khắc, Uông Bác thấy một đạo bạch quang trong nháy mắt đã lao đến trước mặt!
Uông Bác không hề lùi bước, trực tiếp bổ một búa xuống!
Nhưng… Coong!
"Cái gì?" Mọi người đều kinh hãi khi thấy búa lớn của Uông Bác bổ vào bạch quang... Đúng hơn, là vào một ngón tay trong bạch quang!
Cổ dùng một ngón tay đỡ một búa toàn lực của Uông Bác!
Uông Bác không dám tin nhìn một màn này, nói: "Sao có thể?"
"Thần, không gì không thể!" Cổ nói xong, búng tay một cái!
Bành!
Một tiếng nổ lớn!
Mọi người thấy rìu của Uông Bác tại chỗ vỡ vụn!
Uông Bác phụt ra một ngụm máu tươi, tay rắc một tiếng gãy xương, lảo đảo lùi lại!
"Cái gì? !" Mọi người kinh hãi.
Thực lực của Uông Bác ai cũng rõ, cao thủ song dị năng thiên tai cấp một, sức chiến đấu so với cao thủ thiên tai cấp hai.
Mà thực lực của Grew là gì? Bất quá là dị năng đơn thiên tai cấp một, chỉ vì nhận sự che chở của thiên Thần cổ, cổ ở ngoài vạn dặm, điều khiển thân thể của Grew, dùng một ngón tay, suýt nữa giết chết Uông Bác!
Điều này...
Chênh lệch thực lực quá lớn!
Giang Ly hỏi: "Lời gì?"
Đại Cáp nói: "Nàng nói vương của bọn chúng muốn hạ độc giết tất cả mọi người, không biết bọn hắn có thể gặp nguy hiểm hay không. Trâu đực bảo nàng ngậm miệng, sau đó hai tên kia liền đi."
Giang Ly nghe xong, trong lòng rùng mình, nếu như chỉ là ác ma đột kích, loại nguy cơ này chỉ là một quyền giải quyết.
Nhưng là độc?
Thứ này, Giang Ly chưa từng tiếp xúc qua, cũng không biết đối phương phóng độc khói hay là loại vô sắc vô vị lặng lẽ trúng độc. Nếu là cái trước, chỉ cần để tâm liền có thể tránh, nếu là cái sau, vậy Giang Ly không có cách nào.
Nghĩ đến đây, Giang Ly đột nhiên ngẩng đầu, cười hắc hắc với mấy người nói: "Chúng ta chơi trò chơi thế nào?"
Mấy người sững sờ… Sau đó Giang Ly thấp giọng nói với bọn họ vài câu, mấy tên bao gồm cả Husky, đều sáng mắt lên!
Cùng lúc đó, Diệp An mấy người cũng đã vào trong địa động, thấy được cái bia thanh đồng to lớn.
Lưu Du đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve bia thanh đồng, thầm nói: "Sao lại không có chữ nào? Vậy ý nghĩa của nó là gì? Rồng cửu tử Tiêu Đồ, đại diện cho ngậm miệng; Tỳ Hưu đại diện cho Tịch Tà, đóng cửa, Tịch Tà… Nếu bên trong có đồ cần đóng cửa mới có thể Tịch Tà, vậy đây chính là bia phong ma.
Nhưng nếu là bia phong ma, sao lại để lại thư nhà bảo ta đến mở ra?
Điều này có vẻ mâu thuẫn…” Tưởng côn ít nói bên cạnh nhỏ giọng: "Thiếu gia, thời gian không còn nhiều. Giờ lành sắp qua..."
Lưu Du gật đầu: "Ta biết, chỉ là nghĩ không thông thôi."
Tưởng côn nói: "Có lẽ, mọi bí mật đều nằm trên bi văn, nhưng trên bia thanh đồng lại không có chữ, cũng không sao. Hoặc bi văn cần một thủ đoạn mới hiện ra..."
Diệp An nói: "Chẳng lẽ phải dùng máu người nhà họ Lưu để kích hoạt?"
Lưu Du nói: "Thử xem thì biết."
Nói xong, Lưu Du giơ tay ra… Đúng lúc này, phía trên một trận kêu loạn, thậm chí có tiếng vang truyền đến, đại địa rung chuyển không ngừng, sau đó như có người đang gọi, sói tới rồi, gì gì đó, nghe mà bọn họ mặt khó hiểu.
Thấy phía trên muốn loạn, mấy người phía dưới nhìn nhau, đều nhíu mày: "Phía trên xảy ra chuyện gì?"
Lưu Du nói: "Tưởng côn, ngươi đi xem một chút."
Tưởng côn gật đầu: "Cũng tốt, ta lại muốn xem xem ai lại tự tìm phiền phức vào lúc quan trọng thế này!"
Nói xong, Tưởng côn liền đi ra ngoài… Mười mấy phút trước, thế giới bên ngoài.
Thấy Diệp An mấy người xuống dưới nửa ngày cũng không động tĩnh, mấy người phía trên đã đợi không kịp.
Mấy người đứng xem vốn ở xa xa cũng dồn dập tiến lên, nhìn vào cái hố đen ngòm, ai nấy đều kích động, đều muốn xem bên trong đã xảy ra chuyện gì.
"Các ngươi không đi, chúng ta đi." Đúng lúc này, trong doanh trại phương tây, có người dùng thứ tiếng phương đông ngọng nghịu nói.
Người kia mặc một bộ trường bào màu đen, đội một chiếc mũ phù thủy cao, tay cầm cây côn nhỏ như đũa, người đứng thẳng tắp, trên mặt mang một vẻ gọi là kiêu ngạo.
"Grew cuối cùng không chờ nổi động thủ rồi?" Có người trong doanh trại phương tây cười khẽ.
"Grew nổi tiếng tham lam, nhưng mà không ai chấp nhận được là, hắn lại nắm giữ sức mạnh cường đại ngang với sự tham lam của hắn. Thật không công bằng." Có người nhỏ giọng nói.
Grew nghe được, quay đầu lạnh lùng liếc bọn họ, từ trong ngực lấy ra một quyển trục, mở ra, lớn giọng nói: "Đây là thiên Thần trao quyền cho ta kế thừa sách!"
"Cái gì?" Mọi người nghe xong, giật nảy mình!
"Kế thừa sách?"
"Thiên Thần cho?"
"Grew lúc nào quen biết với thiên Thần vậy?"
Những người siêu phàm phương tây đều dồn dập bàn luận.
Mà nhóm siêu phàm phương đông thì hoàn toàn hỗn loạn!
"Thiên Thần cho Grew kế thừa sách có ý gì?"
"Chúng ta ở Đông Đô, Đông Đô hiện tại chưa bị thiên Thần tiếp quản, cũng không công nhận địa vị của thiên Thần, bọn họ dựa vào cái gì mà đem truyền thừa của Đông Đô tùy tiện chỉ định cho người ngoài?"
"Mấy thiên Thần này quá đáng, chuyện của Đông Đô, bọn họ dựa vào cái gì nhúng tay?"
Grew nghe vậy, cười ha ha nói: "Dựa vào cái gì? Chỉ bằng thiên Thần đại diện cho ý chí thượng thiên, ý trời, chính là ý chí của toàn thế giới toàn nhân loại. Bọn họ nói ta có thể kế thừa, ta đương nhiên có thể kế thừa… Còn các ngươi, mới là kẻ thừa kế phi pháp!"
"Chúng ta thừa kế phi pháp? Ngươi quỳ lâu không đứng lên nổi rồi hả? Mấy tên chó cứt thiên Thần, mọc cánh điểu nhân thôi, hắn nói hắn là thiên Thần, ngươi liền tin?" Bên Đông Đô, có người giận dữ mắng.
"Là gió táp búa Uông Bác"
"Hóa ra là hắn... Nghe nói hắn mới vừa bước vào thiên tai cấp, thực lực rất mạnh."
"Cái tên Grew cũng vừa vào thiên tai cấp, căn cơ bất ổn... Đoán chừng, cũng chính vì vậy, nên mới đầu nhập làm chó cho thiên Thần?"
"Nghe nói lực lượng của Grew, thật ra là dị năng khống vật, chẳng qua là hắn tự khoác áo pháp sư lên, nhất định phải giả ma pháp sư mà thôi. Giả thần giả quỷ chết lừa đảo... Gió táp búa có năng lực tốc độ, lại thêm trời sinh thần lực... Hừ hừ, cự ly gần như vậy, Grew chắc là còn chưa kịp đánh rắm đã xong đời rồi."
"Lúc này, ta muốn xem xem tên Grew còn dám ngông cuồng nữa không."
Người Đông Đô cười lạnh, xem Grew cười nhạo.
Doanh trại phương tây cũng không khác gì mấy, chẳng qua là trong mắt bọn họ, ai xui xẻo thì đều đáng cười nhạo.
Grew ánh mắt âm trầm nhìn gió táp búa Uông Bác nói: "Ngươi dám vũ nhục thiên Thần?"
Gió táp búa cầm chiến búa lớn phía sau lưng, cười gằn: "Vũ nhục mấy con chim mà thôi."
"Ngươi muốn chết!" Trong mắt Grew lóe lên hàn mang, toàn thân khí thế bùng nổ, đất đá xung quanh bay tứ tung!
Trong doanh trại phương tây, có người hoảng sợ: "Grew vốn nổi tiếng thích đầu cơ trục lợi, hãm hại lừa gạt, nhưng trước giờ hắn đều rất cẩn trọng, sẽ không liều mạng vì ai cả. Hôm nay sao vậy? Chỉ vì bị người ta mắng thiên Thần vài câu mà hắn lại muốn liều mạng?"
"Lạ thật… Grew tư lợi là có tiếng, hôm nay… Quái lạ."
Mọi người nghị luận, hai chữ "quái lạ" liên tục xuất hiện.
Cùng lúc đó, một lão nhân cúi đầu đọc hai chữ thiên Thần, ánh mắt sáng tối chập chờn… "Ta muốn chết… Mẹ nó ngươi mới chết!" Gió táp búa Uông Bác giận dữ hét, không nói hai lời, nhanh chóng xông tới, vung búa bổ thẳng vào mặt Grew!
"Grew muốn trả giá đắt cho sự lỗ mãng của hắn." Mọi người thở dài trong lòng.
Grew thấy vậy, vung tay lên, một tảng đá lớn chặn trước mặt, đồng thời nhanh chóng lùi lại!
Oanh!
Tảng đá lớn vỡ vụn, rìu của Uông Bác giống như cắt đậu hũ phá tan tảng đá, sau đó quét ngang qua, quét hụt. Uông Bác nhanh chân tiến lên, như cuồng phong đuổi theo Grew.
Grew dùng ma trượng trong tay điểm vào rìu của Uông Bác, hắn lại muốn khống chế rìu của Uông Bác phản công!
Nhưng Uông Bác cười ha ha một tiếng: "Cội nguồn của siêu năng lực là tinh thần lực, tinh thần lực của ta dù không ngoại phóng khống vật được như ngươi, nhưng đồ trên tay lão tử chưa tới phiên ngươi làm chủ!"
Trong tiếng gầm giận dữ, tinh thần lực của Uông Bác bùng nổ rót vào trong rìu, rìu chấn động, bốp một tiếng, niệm lực của Uông Bác tan vỡ.
Grew đau đớn kêu lên, phun ra một ngụm máu...
"Chênh lệch quá lớn, niệm lực tuy cường đại, nhưng so với người thực lực yếu hơn mình. Giữa những người cùng cấp Niệm Lực Sư, trừ khi bên cạnh có vật lớn mạnh để điều khiển. Bằng không, căn bản không phải đối thủ của người như Uông Bác."
"Chênh lệch của bọn họ, không chỉ là chênh lệch năng lực. Mọi người không thấy sao, Uông Bác, không phải siêu phàm giả một thuộc tính. Nếu ta không nhầm, hắn là siêu phàm giả song thuộc tính lực lượng và tốc độ! Người như vậy, sao một tên đơn thuần sức mạnh như Grew có thể so sánh?"
"Uông Bác này cũng giấu, từ trước đến giờ mọi người đều cho rằng hắn chỉ là hình tốc độ, trời sinh thần lực. Bây giờ xem ra, toàn bộ đều là hắn cố ý ẩn giấu lực lượng."
"Hôm nay xong chuyện này, thứ hạng của Uông Bác trên Dã Bảng sợ là sẽ tiến lên một mảng lớn."
"Thực lực giữa siêu phàm giả song thuộc tính và siêu phàm giả đơn thuộc tính gần như chênh nhau cả một cấp bậc. Hai bên có một hố sâu không thể vượt qua, trận này, kết quả đã định."
Trong khi mọi người đang bàn luận, Uông Bác đã đuổi kịp Grew, một búa mang theo cuồng phong và sức mạnh lớn, tốc độ vung vượt qua âm thanh, mang theo sức mạnh muốn mở trời quét ngang về phía Grew.
Grew sắc mặt trắng bệch, rõ ràng đang cố gắng điều khiển rìu của Uông Bác, hi vọng có thể có chút thời gian cho mình.
Nhưng sự cố gắng của Grew trước man lực tuyệt đối không có chút tác dụng nào… Ngay lúc mọi người nghĩ Grew sắp chết đến nơi.
Grew bỗng làm một động tác kỳ quái, hắn ném ma pháp trượng xuống, chắp tay trước ngực, hướng bầu trời thành kính hô: "Thiên Thần cứu ta!"
Đúng lúc này, giữa trán Grew sáng lên một điểm sáng, tiếp đó trong người Grew bộc phát một sức mạnh khủng khiếp!
Nếu là người thường thấy dị biến này, chắc sẽ lùi lại theo dõi kỳ biến, tránh rước họa lớn.
Nhưng phải nói Uông Bác tàn nhẫn và quả quyết, thấy trong người Grew có sức mạnh lớn bùng nổ, trong mắt Uông Bác hàn quang lóe lên, không những không lùi mà còn vung búa quét tới!
Chỉ nghe phù một tiếng trầm đục, tiếp đó mọi người thấy thân thể Grew như đồ vật rách bị chém làm đôi, thân thể chia hai lăn lóc trên đất… "Chết rồi? !" Mọi người rung động trong lòng, bọn họ cảm nhận rõ sức mạnh đáng sợ trong người Grew khi nãy, đó rất có thể là sức mạnh cấp ba, cấp bốn thiên tai cấp.
Nhưng dù vậy, vẫn bị Uông Bác chém chết… Mọi người có chút thổn thức, cũng có chút thất vọng, vốn tưởng có thể tận mắt thấy lực lượng của thiên Thần, kết quả lại thành trò cười.
Uông Bác vác rìu, cười nhạo nói: "Mượn lực của người khác, coi là cái thứ gì? Phế vật!"
Nói xong, Uông Bác quay người rời đi.
Đúng lúc này, Uông Bác thấy ánh mắt mọi người bỗng trở nên quái lạ và kinh hãi.
Uông Bác trong lòng có dự cảm chẳng lành, chậm rãi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tên Grew bị hắn chém làm hai nãy đã chậm rãi đứng lên!
Thân thể tách rời không biết từ khi nào lại nối lại, vết thương khép lại trong nháy mắt!
Giờ phút này, trong người Grew tản ra bạch quang chói mắt, trong mắt bắn ra bạch quang dài đến một thước, lỗ chân lông trên toàn thân cũng bắn ra bạch quang, dần dần, bạch quang từ sắc bén chuyển thành ôn hòa, đồng thời như nước bắt đầu chảy xuôi.
Toàn thân Grew tản mát ra một khí tức thần thánh… "Khí tức của thiên Thần? !" Mọi người kinh hô.
Uông Bác vẫn không hề sợ hãi, lưỡi búa lớn đập xuống đất, cười lạnh: "Giả thần giả quỷ!"
Lúc này bạch quang trong mắt Grew thu lại, biến thành một đôi mắt trắng dã, lạnh lùng đảo qua mọi người.
Con ngươi mang theo sự kiêu ngạo, lạnh lùng như vô tình kia, khiến ai nhìn thấy cũng rùng mình.
Có người từng gặp thiên Thần bỗng hoảng sợ nói: "Đây...Đây là thiên Thần!"
"Hắn không phải Grew à?" Có người hỏi.
"Không phải Grew, ánh mắt Grew vĩnh viễn là vẻ đắc ý, tư lợi, chưa từng lạnh lùng, kiêu ngạo vậy? Đây là con ngươi của thiên Thần!"
Để chứng minh suy đoán của đối phương, Grew miệng thốt ra tiếng người: "Thiên Thần, cổ!"
"Thiên Thần, cổ? Đây không phải là vị thiên Thần giáng lâm Phương Châu sao? Sao hắn lại trong người Grew?"
"Cái này...Chẳng lẽ Grew là cổ? Hay cổ là Grew? Đáng chết, ta hơi không theo kịp."
"Đây có vẻ là một năng lực đặc thù, truyền lực lượng từ ngàn dặm xa."
"Hắn có ý thức, không giống như chỉ truyền lực lượng đơn thuần. Vả lại lúc nãy lực lượng là bùng phát từ người Grew, đây càng giống như..."
"Loại cổ! Hắn ôn dưỡng ý niệm và lực lượng của mình trong người Grew, tùy thời có thể thay thế!"
"Dù không thay thế, cũng có thể ảnh hưởng đến phương thức tư duy của đối phương, nếu không Grew không thể vì bọn họ liều mạng!"
"Cái này...Thật đáng sợ!"
"Đây là thiên Thần? Đây rõ ràng là ma quỷ!"
Nghe đến đây, mọi người nghĩ đến những quốc gia bị thiên Thần kia thống trị, liền rùng mình, họ chợt nhận ra, có lẽ ác ma còn tốt hơn mấy tên thiên Thần này… Cổ có vẻ nhận ra điều gì, lạnh lùng nói: "Nói hươu nói vượn, người thờ phụng thiên Thần sẽ được thiên Thần che chở. Trong thời khắc sống còn, sức mạnh che chở của thiên Thần sẽ được kích phát, từ đó bảo vệ tín đồ. Khi nguy hiểm qua đi, tín đồ sẽ một lần nữa nắm giữ thân thể... Chúng ta là thiên Thần, không phải ma quỷ, chúng ta không có hứng thú thống trị nhân loại. Chúng ta chỉ muốn nhân loại có thể kéo dài."
"Ta tin ngươi cái quỷ, nếu thật vì nhân loại, thì cút về, để lại lực lượng!" Uông Bác quát lớn.
Cổ liếc Uông Bác một cái, nói: "Kẻ vũ nhục thiên Thần, chết!"
Sau một khắc, Uông Bác thấy một đạo bạch quang trong nháy mắt đã lao đến trước mặt!
Uông Bác không hề lùi bước, trực tiếp bổ một búa xuống!
Nhưng… Coong!
"Cái gì?" Mọi người đều kinh hãi khi thấy búa lớn của Uông Bác bổ vào bạch quang... Đúng hơn, là vào một ngón tay trong bạch quang!
Cổ dùng một ngón tay đỡ một búa toàn lực của Uông Bác!
Uông Bác không dám tin nhìn một màn này, nói: "Sao có thể?"
"Thần, không gì không thể!" Cổ nói xong, búng tay một cái!
Bành!
Một tiếng nổ lớn!
Mọi người thấy rìu của Uông Bác tại chỗ vỡ vụn!
Uông Bác phụt ra một ngụm máu tươi, tay rắc một tiếng gãy xương, lảo đảo lùi lại!
"Cái gì? !" Mọi người kinh hãi.
Thực lực của Uông Bác ai cũng rõ, cao thủ song dị năng thiên tai cấp một, sức chiến đấu so với cao thủ thiên tai cấp hai.
Mà thực lực của Grew là gì? Bất quá là dị năng đơn thiên tai cấp một, chỉ vì nhận sự che chở của thiên Thần cổ, cổ ở ngoài vạn dặm, điều khiển thân thể của Grew, dùng một ngón tay, suýt nữa giết chết Uông Bác!
Điều này...
Chênh lệch thực lực quá lớn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận