Đại Ma Vương Không Hợp Cách

Chương 67: Lễ vật

Chương 67: Lễ vật
Leona quay đầu, không hiểu nhìn Giang Ly nói: "Không bỏ đường sẽ rất đắng, nếu ngươi cảm thấy ta bỏ nhiều thì lần này ta bỏ ít đi." Sau đó, Leona không để ý Giang Ly kêu lên, bỏ đi.
Giang Ly ngồi đó, vẻ mặt khổ sở. Hắn thậm chí nghĩ có nên chạy trốn trước không. Chẳng bao lâu sau, Leona quay lại. Giang Ly cúi đầu nhìn chằm chằm vào ly cà phê trước mắt, nhìn lớp bọt trắng phía trên đang xoáy vòng mà không nói gì. Leona liếc nhìn Giang Ly rồi hỏi: "Không muốn uống sao?" Giang Ly nhếch môi. Đây không phải là không muốn uống, mà là thật sự không muốn uống đó!
Nhưng Giang Ly vẫn hiểu ý tốt của mỹ nữ, nên đành cứng cổ cầm ly lên uống một ngụm… Sau đó, hắn muốn tự tử luôn. Lần này muối có hơi ít, nhưng vẫn mặn! Giang Ly bực mình nghĩ chẳng lẽ Leona không phân biệt được muối và đường sao? Đúng lúc đó, Leona cất giọng hoạt bát: "Chẳng lẽ ngươi thích ăn mặn?"
Nghe câu này, Giang Ly không nhịn được nữa, phun hết cà phê ra ngoài, rồi vớ lấy chai nước bên cạnh tu ừng ực. Thấy vậy, trên gương mặt xinh đẹp tựa băng sơn của Leona cuối cùng cũng nở nụ cười. Giang Ly nhìn vậy, dù là kẻ ngốc cũng biết cô nàng này cố ý. Giang Ly chỉ vào Leona kêu lên: "Ngươi… Biết rồi sao?"
Leona gật đầu: "Lần đầu tiên thì không, sau thấy ngươi uống lạ quá nên ta nếm thử thì là muối chứ không phải đường..." Giang Ly sắp hỏng mất, chỉ vào ly cà phê kêu lên: "Ngươi biết là muối mà còn bỏ muối à? Ngươi muốn đánh chết dân buôn muối hay sao, ăn muối không cần tiền à?" Leona nghiêm túc gật đầu nói: "Thấy ly đầu ngươi uống ngon lành như vậy, ta tưởng ngươi thích ăn mặn. Ừm… Với lại, ta bỏ nhiều muối vậy mà ngươi cũng uống. Hơn nữa, nhà ta có xưởng muối riêng, ăn muối thật không tốn tiền, ăn no luôn." Giang Ly nghe phía trước còn không sao, nhưng đến hai chữ sau thì hắn muốn nổ tung. Em rể ngươi, còn bao ăn no?
Nhưng ngẫm kỹ lại, vừa nãy hắn uống gần hết nửa ly muối, mà tính theo lượng đó thì hai ly là đủ no thật. Giang Ly nghiêng đầu, khóc không ra nước mắt nhìn cô em ngốc nghếch này. Leona thấy hắn như vậy thì cười, giọng nói mang chút tinh nghịch: "Lần thứ hai, là ta cố ý."
Giang Ly hết cách, nằm dài ra ghế... Nhưng Giang Ly phải thừa nhận rằng khi cô nàng Leona lạnh lùng, mang khí khái hào hùng mà bỗng nhiên cười một cái, đặc biệt là nụ cười tinh nghịch của cô gái nhỏ như thế này, thật khiến tim hắn loạn nhịp, tính tình cũng mềm đi không ít. Leona nói: "Còn uống nữa không? Lần này bỏ đường." Giang Ly lắc đầu: "Thôi đi… Bao giờ xưởng muối nhà cô đóng cửa thì chúng ta lại nói chuyện đường." Leona nhăn mũi, nghiêng đầu, rõ ràng không hài lòng với câu trả lời của Giang Ly nhưng cũng không để bụng.
Ở nơi xa, trên cổng thành cao cao, hai lão nhân đang ghé vào đó nhìn cảnh này. Cả hai đều không phải người thường, thính lực tự nhiên vô cùng tốt, dù khoảng cách rất xa nhưng vẫn nghe rõ. Trên bức tường trước mặt hai người ướt sũng vì rượu. Rõ ràng là vừa rồi hai lão già đã phun không ít rượu.
Hắc Liên cười đến chảy nước mắt, chỉ vào Giang Ly và Leona hỏi: "Nievella, với cái tình thương của hai đứa này, ngươi thấy… ha ha ha… ngươi nghĩ nếu ngươi chắn ngang một cái, cản trở chúng nó, thì bọn chúng còn cơ hội không?" Nievella nhếch môi, cuối cùng bất lực lắc đầu: "Không đùa." Hắc Liên cười nói: "Ta thật không hiểu ngươi mang con bé này ra như thế nào mà lại không phân biệt được đường và muối."
Nievella lại không tức giận, ngược lại còn kiêu ngạo nói: "Nó không cần phân biệt được muối và đường. Từ khi nó sinh ra, mạng của nó đã gắn liền với k·i·ế·m. Toàn bộ thời gian nó đều dùng để tu luyện k·i·ế·m t·h·u·ậ·t. Leona chưa bao giờ là thiên tài, nếu không..." Đến đây, Nievella im lặng, nhưng lập tức nói tiếp: "Thành tựu của Leona có được đều là mồ hôi và m·á·u đổ xuống..."
Hắc Liên nheo mắt, với tư cách là một lão quái vật vạn năm, dù lười tính toán nhưng từ khi theo Giang Ly, hắn cũng bắt đầu học cách suy đoán một vài thứ. Câu nói vừa rồi của Nievella rõ ràng dính đến một bí mật. Nievella không nói, nhưng Hắc Liên ít nhiều có thể suy đoán ra theo ngữ cảnh. Không phải thiên tài, nếu không? Nếu không thì sao? Nếu là thiên tài thì sao?
Hắc Liên tặc lưỡi, vỗ vai Nievella, kiêu ngạo nói: "Nếu nó theo tiểu t·ử nhà ta, mất tất cả cũng không đáng một đồng!" Nievella nghe vậy, theo bản năng nói: "Những gì nó mất đi có thể còn nhiều hơn những gì người ta muốn nghĩ đấy…" Hắc Liên quay đầu nhìn Nievella, lần đầu tiên Hắc Liên không tỏ ra bất cần, mà con ngươi trở nên thâm sâu, bá khí.
Trong khoảnh khắc đó, Nievella dường như nhìn thấy trong mắt Hắc Liên vô số thế giới đang thay đổi, có thế giới đang sinh ra, cũng có thế giới bị p·h·á hủy, có sinh linh ca hát, cũng có sinh linh rên rỉ… Chỉ một ánh nhìn, Nievella dường như thấy được vô số thế giới, vô tận sinh linh! Đôi mắt đó mang theo sự tự tin vô tận, phảng phất giữa trời đất này, hàng trăm triệu thế giới, chỉ trong một ý nghĩ có thể nắm giữ sự sống c·ái c·h·ết! Cái loại bá khí, tự tin, c·u·ồ·n·g ngạo đó khiến Nievella phía sau không thể thốt ra lời. Thật muốn nói ra, Nievella sẽ cảm thấy như con kiến đang khoe khoang sức mạnh của nó trước một người khổng lồ!
Cũng chính vào thời khắc này, Nievella có chút hoài nghi nhìn Hắc Liên, há hốc mồm nhưng không biết nên hỏi gì. Hắc Liên vỗ vai Nievella nói: "Ngươi là một quản gia tốt, cũng là một người cha tốt. Con bé kia cũng là một cô gái tốt. Tiểu t·ử nhà ta dù hơi phế chút, nhưng trong thiên hạ này, có thể so sánh tốt hơn nó, một người cũng không có. Thế nào? Muốn gả con gái cho con ta không?" Nievella cười khổ: "Ta chỉ là một tên người hầu, ta lấy đâu tư cách quản tương lai của tiểu thư. Nếu như bọn họ thành thì là duyên trời định. Nếu không thành..." Hắc Liên cười hắc hắc nói: "Nếu không thành, ta liền đ·á·n·h bất tỉnh hai đứa, hạ thuốc, cho gạo nấu thành cơm luôn."
Nievella nghe xong, mặt đen lại, trợn mắt nhìn Hắc Liên, dường như đang nói: "Ngươi sao mà vô sỉ như vậy?" Hắc Liên ngược lại chẳng chút tự giác cười nói: "Có cách nào đâu, ngươi không thấy hai cái đứa tình thương thấp này ở bên nhau thì thông minh cũng giảm sút luôn sao? Thằng nhóc kia trí thông minh cao quá, bình thường muốn thấy nó cười cũng khó... Khó khăn lắm mới tìm được đường tắt, ta không muốn bỏ qua đâu. Sau này ta còn trông vào hai đứa nó mang lại cho ta chút niềm vui đó."
Nievella lần nữa hết cách, đây là lần đầu tiên hắn nghe được có người lớn đi tìm đối tượng cho con cái, không phải vì hạnh phúc của con mà là vì sở thích quái đản của mình… Nievella không thể không cân nhắc xem gia đình này có đáng để tiểu thư nhà mình gửi gắm cả đời không. Phía dưới, Giang Ly và Leona cũng đã nói đến những chủ đề vui vẻ. Đương nhiên, chủ yếu là Giang Ly đang khoác lác, Leona nghiêng đầu lắng nghe. Một người thổi phồng quá đà, một người nghe quá nhập tâm, đúng là xứng đôi.
"Nói như vậy, ngươi thật sự một mình đ·á·n·h lui năm cường giả đương thời sao?" Leona hỏi. Giang Ly gật đầu: "Đương nhiên rồi, chỉ là năm tên cặn bã mà thôi. Lúc đó nếu không phải vì dọn đường cho nhà cô, ta một quyền đánh qua, năm tên cường giả đó đoán chừng không còn một ai." Leona che miệng cười nói: "Xạo, tin ngươi mới là lạ." Giang Ly nói: "Ha ha, đừng không tin, tin tức giờ chắc phải hot lắm rồi, cô xem một chút là biết." Leona lắc đầu nói: "Không xem." "Vì sao?" Giang Ly không hiểu hỏi. Leona không nói gì, chỉ lắc đầu, đánh trống lảng: "Coi như những gì ngươi nói là thật. Ngươi cũng chỉ vì Tuyết Trắng…" "Không phải! Tuyệt đối không phải." Dù tình thương Giang Ly có thấp nhưng không thể mắc lỗi như vậy, hắn vội vàng kêu lên.
Mắt Leona sáng lên: "Vậy là vì?" Giang Ly lại gần, cười hắc hắc nói: "Ta nói thật với cô, nhưng cô đừng nói với con ngựa rõ ràng kia nhé." Leona gật đầu. Giang Ly nói: "Thật ra là, lúc đó ta coi trọng cái chiến xa. Cái chiến xa kia toàn thân vàng óng ánh, nhìn rất khí phách. Mà còn che mưa che nắng được… Sau này cô ra ngoài, cũng không cần phải cưỡi ngựa nữa, cứ ngồi bên trong đó là được, quá thoải mái."
Gương mặt xinh đẹp của Leona đỏ lên, cô nghiêng đầu nói: "Ta không tin." Giang Ly gấp gáp: "Không tin à?" Leona nói: "Ngươi với Tuyết Trắng đâu có nói vậy." Giang Ly nói: "Với nàng ta đương nhiên không thể nói vậy được… Mà cô cũng thấy rồi đấy, từ lần đầu tiên gặp mặt, con bé đó đã không ưa gì ta rồi. Mỗi lần ta gặp hai người, nó như cái bóng đèn cứ ở bên cạnh, làm gì cũng không tiện. Hai con bạch mã tác dụng của chúng ta ta cũng chỉ về sau mới phát hiện, kết quả... Cô cũng thấy rồi đó, hắc hắc..."
Leona: "@#$...". Giang Ly nói: "Thôi, không nói chuyện đó nữa, để cô xem chiến xa này." Giang Ly dẫn Leona ra chỗ đất trống, chiến xa đang dừng ở đó. Chiếc chiến xa bằng hoàng kim này tuy được đúc bằng hoàng kim nhưng lại không tạo cho người ta cảm giác tráng lệ mà ngược lại, những vết đ·a·o, th·ư·ơ·ng k·i·ế·m b·ắ·n trên nó toát ra vẻ cổ xưa, t·a·n t·ư·ơ·n·g và túc s·á·t. Bất cứ ai nhìn thấy nó đều biết đây là một vũ khí s·á·t phạt, không phải là đồ trang trí.
Giang Ly vỗ chiến xa nói: "Thế nào?" Leona khẽ vuốt ve chiến xa, trong khoảnh khắc đó, cô như hòa chung nhịp với s·á·t khí trong chiến xa, thế giới trước mắt cô nháy mắt p·h·á diệt. Đến khi mở mắt, trước mắt cô là một chiến trường. Bạch kim chiến mã kéo chiến xa vàng rong ruổi trên chiến trường, hào quang vàng tạo thành một người khổng lồ hoàng kim, người khổng lồ quơ trường thương, nơi nó đi qua, từng mảng địch nhân bị quét bay.
Trên bầu trời, có cự long bay lượn, phượng hoàng gáy dài, thiên thần khống chế mặt trời rơi xuống, có thần minh dương cung bắn thủng Ngân Hà. Khung cảnh chiến trường thái cổ, rung động sâu sắc đến tâm thần của Leona. Đúng lúc đó, một tiếng k·i·ế·m rít lên.
Leona đột nhiên quay người lại, chỉ thấy một nam nhân cởi trần cầm đoản k·i·ế·m trong tay xé rách hư không, một k·i·ế·m đ·â·m về phía cô!
Bạn cần đăng nhập để bình luận