Đại Ma Vương Không Hợp Cách

Chương 204: Ngân hàng

Chương 204: Ngân hàng
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ở đó đều xôn xao cả lên!
"Cái gì? Hậu duệ của đại đế Aroshanda? Người mà nghe nói là thiên chi tuyển tử, từ trong đá rút ra kiếm, chém giết ác long kia sao?"
"Đó cũng chỉ là truyền thuyết thôi, có đúng không còn là hai chuyện khác nhau. Dù sao Aroshanda thực sự rất lợi hại, nghe nói quân đội của ông ta khi đó đã quét ngang hơn nửa Điểu Châu và Phương Châu, thậm chí Hạc Châu cũng bị ông ta chiếm lĩnh hơn một nửa, thành lập nên đế quốc danh xưng trải rộng ba châu, mấy trăm năm sừng sững không đổ, trấn áp một phương."
"Aroshanda được xưng là một trong những vị đại đế vĩ đại nhất phương tây, tài năng quân sự cùng với mị lực cá nhân của ông ta thời đó không ai sánh bằng. Sự huy hoàng và vinh quang của ông ta được truyền thừa đến nay, vẫn không có ai dám coi thường hậu duệ của ông."
"Thật không ngờ, hậu duệ của đại đế Aroshanda lại đến Đông Đô tranh giành truyền thừa của Lưu Tu."
"Ta nghe nói, thanh kiếm trong đá của đại đế Aroshanda được tìm thấy cách đây một tháng, chính là do hắn lấy được. Có điều, bọn họ thông báo ra bên ngoài không phải là đào được mà là được truyền thừa, chỉ là mang ra trình diện thôi."
"Tin bọn họ mới lạ đấy... Bọn họ đây là sợ có người đến tranh đoạt sao?"
"Đồ của mình thì ra sức che đậy, đồ của người khác thì trăm phương ngàn kế muốn có, đám người này thật không biết xấu hổ!"
"Điểm này giống y như tổ tiên của hắn, không có gì mà không thể cướp."
"Ta nghe nói, hắn đến đây tranh giành truyền thừa của Lưu Tu còn có nguyên nhân khác, giống như là vì đại đình Thánh nữ."
"Đại đình Thánh nữ? Là Vi Vi, người được mệnh danh là đệ nhất thần thánh chi thể của đại đình từ xưa đến nay đó sao?"
"Chính là nàng..."
"Suỵt... Nói nhỏ thôi, bây giờ Thiên Thần đã lâm phàm, đại đình đang như mặt trời ban trưa, nói nhiều dễ rước họa vào thân."
"Đúng vậy, bây giờ Thiên Thần giáng lâm, đại đình được Thiên Thần giúp đỡ, nghe nói trong một đêm đã xuất hiện rất nhiều cao thủ. Thêm vào đó, tổ chức Thủ Hộ Giả cũng đã bị Thiên Thần thu phục, hiện tại đại đình gần như đã muốn trở thành tổ chức dân gian mạnh nhất thiên hạ, lúc này tốt nhất là không nên đắc tội."
"Đúng vậy, không nói chuyện này nữa, vẫn là nói về Daniel này đi, 20 tuổi đã là cao thủ cấp 4 thiên tai, chuyện này quá kinh khủng đi?"
"Quả thực rất khủng bố, Đông Đô hình như chưa từng nghe nói có cao thủ trẻ tuổi như vậy."
"Có cũng sẽ không nói ra..."
"Đừng đùa, mặc dù Đông Đô luôn đề cao sự ôn hòa, nhưng ta không tin nếu thật sự có thực lực mà lại che giấu không nói."
...
Nghe đến đây, Daniel cười càng thêm thong dong và kiêu ngạo, nhìn Lưu Du nói: "Có lẽ, ta có thể giúp một tay."
Nhìn người thanh niên tự tin tràn đầy này, Lưu Du mỉm cười nói: "Vậy xin đa tạ."
Lúc này, Tần Hoàng Tuyền đang kiểm tra bia đá gần đó đã trở lại, hỏi: "Cái gì mà giúp đỡ?"
Trình Thụ nói: "Lưu Du nói, nếu mở mộ ra thì bọn họ ứng phó không được..."
Còn chưa nói hết câu, Tần Hoàng Tuyền đã kinh ngạc nói: "Các ngươi ứng phó không được? Chuyện này sao có thể? Tưởng huynh, ngươi chẳng lẽ đã đạt đến đỉnh phong cấp bốn thiên tai rồi sao? Chẳng mấy chốc nữa sẽ bước vào cấp năm?" Tần Hoàng Tuyền kinh ngạc hỏi.
Tưởng Côn thản nhiên nói: "Vừa mới vào cấp năm, có điều lực lượng chưa ổn định."
Nghe thấy lời này, toàn bộ những người ở đó đều sửng sốt!
Rất nhiều người còn không biết cấp thiên tai còn có phân cấp bậc, nên họ rất chấn kinh; còn những người biết cấp thiên tai có phân cấp bậc thì không thể ngờ rằng ở đây lại có một cao thủ cấp năm thiên tai!
Đây là khái niệm gì? Cường đại như Liên Văn Hiên, người trấn thủ một thành lớn cũng chỉ mới là cấp hai thiên tai! Cứ mỗi cấp bậc trên cấp thiên tai thì đều có sự chênh lệch cực lớn, đó như những hố sâu ngăn cách, căn bản là không cách nào vượt qua được.
Cấp năm thiên tai, mười Liên Văn Hiên cũng không đủ để Tưởng Côn một quyền đánh!
Hơn nữa cấp ba thiên tai là một bình cảnh, từ cấp một thiên tai lên đến cấp ba thì độ khó tăng lên không đáng kể, đều không bằng độ khó khi đột phá cấp ba để lên được cấp bốn. Rất nhiều người, cả đời bị kẹt ở ngưỡng cửa cấp ba, sống chết không vượt qua nổi.
Còn cấp năm thiên tai thì đó lại là một khái niệm gì nữa đây?
Sau khi có người giải thích tình hình cho những người không hiểu, trong đám đông nổ ra một tiếng kinh hô, mọi người đều dồn dập nhìn Tưởng Côn, trong ánh mắt nóng rực tràn đầy kính sợ và sợ hãi.
Tưởng Côn thấy mọi người đều nhìn mình thì chắp tay nói: "Chư vị, ta Tưởng Côn cũng không phải là kẻ sát nhân cuồng ma, làm gì có cần nhìn ta bằng ánh mắt kinh hoàng như vậy?"
Nói xong, Tưởng Côn liền im lặng.
Mọi người nghe vậy thì cười khổ, thầm nghĩ: "Ai biết được nơi này lại có một cao thủ đáng sợ như vậy thì không sợ hãi cho được!"
Đồng thời trong lòng mọi người cũng hơi kinh ngạc, cao thủ cấp năm thiên tai lại tình nguyện làm nô bộc cho một người trẻ tuổi, chuyện này cũng quá khó tin đi... Lưu Tu năm xưa rốt cuộc đã cho Tưởng gia những lợi ích gì mà có thể khiến toàn gia trung thành như vậy, hai ngàn năm như một ngày?
Về phần Daniel, sắc mặt hắn hơi khó coi, có điều khi nhìn thấy Lưu Du, sau khi hít sâu một hơi, hắn vẫn kiêu ngạo như lúc ban đầu. Đồng thời hắn dường như cũng không giỏi che giấu tâm trạng, ai cũng thấy được hắn đang so đo với Lưu Du, chỉ cần hắn hơn Lưu Du là có thể tiếp tục kiêu ngạo.
Đối với điều này, mọi người cũng tán thành, dù sao nếu so sánh cùng thế hệ thì mới là công bằng.
Đúng lúc này, Tưởng Côn nói với Diệp An: "Diệp huynh, tình huống thiếu gia nhà ta thế nào, ngài cũng đã thấy, nhưng... vẫn chưa đủ."
Diệp An nhướng mày nói: "Hai tôn cao thủ cấp năm thiên tai còn không đủ?"
"Cái gì?"
"Hai tôn cao thủ cấp năm thiên tai? Chẳng lẽ nói, Lưu Du cũng là cấp năm thiên tai?"
"Cái gì? Lưu Du đã là cao thủ cấp 5 thiên tai? Điều này... Sao có thể? Cậu ấy có đến 20 tuổi chưa?"
"Hình như năm nay 19 tuổi thì phải."
"Phốc... Ta... cảm thấy cả đời này mình sống phí hoài rồi."
"Đau lòng thật đấy..."
"Có người còn đau lòng hơn kìa." Một người cười nói.
Mọi người theo bản năng nhìn về phía Daniel, mặt Daniel một mảnh trắng bệch, mọi sự kiêu ngạo lúc này đều tan biến. Hắn cắn chặt môi dưới, cuối cùng dậm chân một cái, cố nặn ra vẻ tươi cười nói: "Xem ra ta không giúp được gì, xin cáo từ."
Nói xong, Daniel mang theo người hầu nhanh chóng rời đi, so với lúc đến thì hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, bây giờ trông thật chật vật.
Đám người Đông Đô lập tức xì xào: "Xì xì... Mới thế đã sợ à?"
"Chậc chậc... Cái lòng dạ này cũng quá hẹp hòi đấy nhỉ?"
"Đây chính là chủ nhân huân chương sư tử vàng đấy à? Ghê gớm thật!"
...
Nghe vậy, Daniel đột ngột quay đầu, đôi mắt vàng rực đảo qua mọi người ở đó, khí thế kinh khủng giống như sư tử tùy thời vồ mồi, khiến những người kia câm lặng.
Thấy tất cả đều im miệng, Daniel mới lạnh lùng hừ một tiếng, sải bước rời đi.
Trên đường xuống núi, người hầu cung kính hỏi: "Thưa bá tước Daniel, ngài hoàn toàn không cần phải nổi giận với đám kiến hôi đó. Bọn họ chỉ là siêu phàm giả bình thường, những người này, chỉ cần ngài muốn, chúng ta tùy thời có thể khiến họ biến mất khỏi thế gian này không một tiếng động."
Daniel tức giận nói: "Nói chỉ tổ tốn nước bọt! Sao ngươi không tự mình đi làm đi!"
Người hầu cười nói: "Bá tước yên tâm, bọn họ chắc chắn sẽ không nhìn thấy mặt trời ngày mai."
"Lũ sâu kiến Đông Đô đáng chết, chúng nó cứ tưởng bọn nó vẫn còn là cường quốc thịnh thế à? Bây giờ Thiên Thần lâm phàm rồi, mà bọn chúng vẫn muốn đi theo con đường riêng của mình à? Thật nực cười!" Daniel tức giận mắng liên tục.
Người hầu đi theo gật đầu nói: "Ngài nói rất đúng, bây giờ Thiên Thần mới là tổ chức và lực lượng mạnh nhất trên thế giới này. Buồn cười là mấy lần hội nghị của tổ chức Thiên Thần, lại có mấy quốc gia siêu phàm như vậy từ chối tham gia. Dù sao Thiên Thần với Đông Đô cũng sắp mất hết kiên nhẫn rồi. Vì dù sao, Đông Đô là nước đầu tiên có Thiên Thần vẫn lạc mà vẫn không chịu duy trì trật tự..."
Daniel nhếch mép cười nói: "Mặc dù ta cũng không thích lũ Thiên Thần mọc cánh kia, nhưng cũng phải thừa nhận là lực lượng của chúng rất đáng sợ."
Nói đến đây, Daniel nói: "Đúng rồi, chuyện ta nhờ ngươi điều tra thế nào rồi?"
Người hầu nói: "Bẩm đại nhân, sự việc vẫn đang được điều tra. Cho đến thời điểm hiện tại, người của chúng ta căn bản không điều tra ra đám Thiên Thần này cụ thể từ đâu tới, nếu thật như bọn chúng nói, bọn chúng đến từ thần quốc, sau lưng còn có một Thần Vương vĩ đại hơn nữa..."
Daniel có chút khó chịu nói: "Lam Tinh, cuối cùng thì Lam Tinh vẫn là của người Lam Tinh. Để cho bọn chúng làm chủ, trong lòng ta có chút không vui."
Người hầu nói: "Đông Đô có câu, người ở dưới mái hiên thì phải cúi đầu. Tương tự, Đông Đô cũng có một câu khác, đó là nằm gai nếm mật."
Daniel bĩu môi nói: "Ta chán ghét văn hóa Đông Đô, ghét người Đông Đô! Ta ghét cái bộ dạng bọn chúng chế giễu ta!"
Đúng lúc này, có một thanh niên đâm đầu đi tới, trong ngực thanh niên ôm một bé la lỵ, theo phía sau là một ông lão.
Thanh niên nghe thấy tiếng Daniel nên theo bản năng quay lại nhìn.
Daniel mười phần khó chịu, lấy một cái giọng ngọng nghịu hỏi: "Ngươi nhìn cái gì?"
Thanh niên sững người, sau đó đáp: "Nhìn xem cậu làm sao vậy."
Daniel vốn đang một bụng tức, giờ lại thêm khung cảnh hoang sơn dã lĩnh, không có người khác, hắn liền nhếch miệng cười nói: "Tiểu tử, phiền phức là do chính mình chuốc lấy, vậy thì đừng trách ta đánh ngươi một trận. Yên tâm đi, tiền thuốc men ta sẽ cho ngươi!"
Nói xong, Daniel chỉ vào bé la lỵ trong ngực thanh niên nói: "Bây giờ, cho ngươi một cơ hội, thả đứa bé xuống, nếu không lát nữa ta ngộ thương nó thì không tốt."
Người thanh niên kinh ngạc nhìn Daniel, cười nói: "Cậu cũng lịch sự đấy nhỉ."
Daniel kiêu ngạo ngẩng đầu lên nói: "Là một quý tộc, ta sẽ không chiếm tiện nghi của ngươi, bỏ con bé xuống đi, chúng ta sẽ công bằng đánh một trận."
Thanh niên cười ha ha, xoa cằm nói: "Ra vậy."
Bỗng nhiên thanh niên chỉ vào phía sau lưng Daniel nói: "Nhìn kìa! Máy bay!"
Daniel cùng người hầu theo bản năng quay đầu nhìn lại, sau đó liền cảm thấy sau gáy sinh gió, ngay sau đó "bốp" một tiếng giòn tan! Daniel chỉ cảm thấy sau ót đau nhói, quay đầu nhìn lại, thấy thanh niên cầm một khối sắt biến hình trong tay ngơ ngác nhìn hắn.
"Đinh! Oán khí +2000"
"Ngươi..." Daniel vừa định nói gì đó thì sau gáy lại lần nữa sinh phong!
"Bành!" Daniel chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cố gắng quay đầu nhìn lại, mơ hồ nhìn thấy một ông lão mặc đồ đen, tay cầm một ống thép đang nhe răng cười với mình. Còn người hầu của hắn thì đã nằm sấp trên mặt đất không nhúc nhích.
"Đinh! Oán khí +10000"
"Vô sỉ..." Sau khi Daniel nói xong câu cuối cùng thì hôn mê bất tỉnh.
Giang Ly nhìn Daniel và người hầu đã ngã, lắc đầu nói: "Đứa nhỏ này, cũng quá đơn thuần. Bảo nó quay đầu là nó quay đầu liền, lớn từng này rồi, cũng không dễ dàng gì."
Hắc Liên ở bên cạnh tiện tay ném cái ống thép đi, một mặt ghét bỏ nói với Thiên Mạt: "Thiên Mạt bé nhỏ, sau này cháu để nhiều đồ tốt trong túi một chút, cái ống thép rách này đánh một cái là đã biến dạng, khó dùng."
Thiên Mạt liếc ông ta một cái nói: "Ông nội, đó là súng phóng tên lửa, không phải dùng để gõ người, là để cho ông bắn."
Hắc Liên ngạc nhiên: "Bắn?"
Thiên Mạt trực tiếp móc ra một khẩu súng phóng tên lửa nữa, vác lên vai, nhắm vào phương xa bóp cò.
"Vút!" Một quả đạn tên lửa bắn ra, "Oanh" một tiếng, một cây cây bị nổ đứt.
Giang Ly thấy thế, trán đầy mồ hôi lạnh nói: "Nha đầu ngốc, chúng ta chỉ định đánh bất tỉnh người thôi, chứ không muốn giết người."
Hắc Liên liền ra mặt che chở, một tay ôm Thiên Mạt vào lòng, hừ hừ nói: "Ngươi hung hăng cái gì? Ta ngược lại thấy, Thiên Mạt rất hợp ý ta. Nó so với mấy đứa nhà ngươi còn tốt hơn nhiều!"
Giang Ly trừng mắt nhìn hắn nói: "Ngậm miệng, còn nói linh tinh, lần sau ta sẽ không cho ngươi ăn cơm."
Hắc Liên bĩu môi, không lên tiếng.
Kết quả Thiên Mạt rất nghiêm túc nhìn Hắc Liên nói: "Không sao đâu, cháu nuôi ông, nếu không được thì chúng ta gọi đồ ăn ngoài, cháu có tiền mà."
Hắc Liên nghe xong thì nước mắt lưng tròng, ôm chặt lấy Thiên Mạt, rồi cả hai ông cháu cùng liếc mắt nhìn Giang Ly: "Hừ!"
Giang Ly lập tức bó tay... Vội ho một tiếng, Giang Ly chuyển chủ đề: "Thiên Mạt, nói thật thì dùng súng ngắn để đập người, cảm giác xúc giác thật không bằng cục gạch. Lần sau ta dẫn cháu ra lò gạch nhé, trong túi cháu nhớ bỏ nhiều cục gạch một chút thì thế nào?"
Thiên Mạt nghĩ nghĩ một chút, nói: "Vì sao không phải gạch vàng?"
Giang Ly kinh ngạc, sau đó cười khổ nói: "Cái đó... xa xỉ quá."
Thiên Mạt đột nhiên có chút thần bí hỏi: "Nếu như có một nơi có rất nhiều gạch vàng thì sao?"
Giang Ly sửng sốt, kinh ngạc hỏi: "Cháu biết chỗ nào có sao?"
Thiên Mạt cười, Giang Ly kích động hỏi: "Ở đâu thế?"
Thiên Mạt lắc đầu nói: "Không biết, dù sao trong mơ cháu luôn có thể mơ thấy nó. Nhưng mà cụ thể là đâu thì cháu không nhớ rõ."
Giang Ly lập tức hết cả nói, một tay kéo Thiên Mạt từ trong ngực Hắc Liên sang, ôm vào trong ngực mình, véo véo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé nói: "Vậy cháu nhớ suy nghĩ kỹ nhé, nhớ được rồi thì nói cho ta."
"Dạ... được." Thiên Mạt vô cùng nghiêm túc gật đầu.
Hắc Liên nhìn hai người này, thở dài, thầm nói: "Bình thường thông minh lanh lợi lắm cơ mà, bây giờ thì lại cứ như hai thằng ngốc, trong mơ cũng là thật à? Ngốc! Ai? Không đúng, Thiên Mạt không phải là cùng một phe với ta sao? Sao nhanh như vậy đã theo hắn mất rồi?"
Nhìn Giang Ly càng chạy càng nhanh ở phía trước, Hắc Liên đen mặt lại, thầm nghĩ: "Đồ chết nhát, hèn như con gà!"
Lúc này, một con quạ đen bay xuống, từ dưới nách móc ra hai tờ trăm tệ, ném vào bên người Daniel và người hầu nói: "Coi như là tiền thuốc men."
Nói xong, quạ đen đuổi theo Giang Ly.
"Lão đại, tiền thuốc men đều đã đưa rồi." Quạ đen đứng trên vai Giang Ly, hệt như đang tranh công mà kêu lên.
Giang Ly gật gật đầu, bỗng nhiên Giang Ly nhận ra có gì đó không đúng, hỏi: "Ê không đúng... Ta đâu có đưa tiền cho ngươi? Mấy đồng tiền này của ngươi từ đâu ra vậy?"
Quạ đen bình thản nói: "Nhà cậu đối diện không phải là ngân hàng à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận