Đại Ma Vương Không Hợp Cách
Chương 235: Già mà không kính
Chương 235: Già mà không kính
Ngồi trên ghế bên cạnh, vểnh chân bắt chéo xem báo, Mã Phong ha ha cười nói: "Rất đơn giản, bởi vì bọn họ là một đám trong lòng không có tín ngưỡng, không có điểm mấu chốt, lũ thanh niên bỏ đi. Vì không có điểm mấu chốt, cho nên ai cũng không tin tưởng. Vì không tin tưởng, nên sợ hãi, nên thất thần chí. Trọng điểm là, ngươi có thể trông cậy vào một đám thu chút tiền nhỏ liền bán rẻ quốc gia mình, đồng bào mình, có được bao nhiêu giác ngộ? Bọn chúng đều là một lũ vì tư lợi, tham lam như quỷ. Không có chuyện gì xảy ra thì bão đoàn ăn hiếp người. Xảy ra chuyện rồi thì như lũ chó dại, cắn bừa ai cũng bị. Tâm lý bọn chúng bây giờ là có bao nhiêu vơ vét bấy nhiêu, một tháng tiền nhà có phúc lợi, ta không lấy thì người khác cũng sẽ lấy, chậm chân có khả năng không được gì, lại còn bị người khác tố cáo. Thêm cả việc lo lắng bản thân đã bị bại lộ, theo nguyên tắc 'mày chết thì tao cũng chết, mọi người cùng nhau chết mới công bằng', thế là một tên lôi một tên cùng nhau xuống nước."
Liên Văn Hiên ha ha nói: "Có câu nói thế nào ấy, đại khái ý tứ chính là, không muốn tốt cho ngươi, vĩnh viễn là người bên cạnh ngươi."
Canh Nguyệt bừng tỉnh ngộ ra: "Thì ra là thế..."
Rất nhanh, đội trị an đã cầm tới danh sách đầy đủ, đầu tiên bọn họ bắt đầu gõ cửa từng nhà.
Mọi người đương nhiên không muốn đi, dù sao vẫn còn hợp đồng thuê ở đây. Nhưng là bọn họ lại quên mất, bọn họ là hội họp phi pháp, du hành phi pháp, đồng thời trên đường đi đã phá hủy rất nhiều tài sản công cộng.
Đội trị an trực tiếp gán cho đối phương một đống tội danh, liên quan đến tập thể bạo loạn, gây nguy hại an toàn quốc gia..., tóm những người này lại, trực tiếp đưa vào ngục giam. Trong đó hình phạt thấp nhất, đều là một tháng trở lên.
Đến lúc này đám thanh niên bỏ đi này mới vỡ lẽ ra, cái gọi là phúc lợi dừng chân một tháng, hóa ra không phải là ở nhà, mà là ở trong tù, lập tức khóc không ra nước mắt, trong lòng thì chửi rủa Giang Ly là đồ hố hàng, là vương bát đản...
Còn giờ phút này, Giang Ly thì đang nhìn số lượng oán khí phiêu lên từ hướng nhà tù, đắc ý nói: "Hắc Liên, tâm trạng ta hiện tại cực kỳ tốt."
Hắc Liên nói: "Ta cũng vậy."
"Hay là làm chút gì ngon để chúc mừng nhỉ?" Giang Ly cười nói.
Hắc Liên hắc hắc nói: "Được thôi."
Thế là Giang Ly gọi điện thoại cho Liên Văn Hiên mấy người, hẹn tối đi ăn tôm ba nhảy với tôm hùm sau.
Giang Ly cưỡi quạ đen mắt vàng đi đón Thiên Mạt.
Giờ này khắc này, cô giáo nhà trẻ đang với vẻ mặt đau khổ mở cánh cổng trường, sau đó nghe "oa" một tiếng, một đám trẻ con oa oa khóc lớn ùa ra, giống như từng con chim sẻ nhỏ bị thương, nhào vào trong lòng cha mẹ.
Phụ huynh cúi đầu nhìn, lập tức mặt mày đều đen, chỉ thấy trên mặt bé con nhà mình lại có một dấu bàn tay đỏ ửng! Bàn tay không lớn, dường như là do một đứa trẻ con đánh.
Thế là một đám phụ huynh lập tức giận dữ nhìn về phía cô giáo nhà trẻ, giận dữ nói: "Chúng tôi cần một lời giải thích!"
Cô giáo cười khổ nói: "Cái này... Hôm nay thật sự không trách Thiên Mạt, con của các anh chị cứ giành đồ chơi của nàng, còn mắng nàng rất khó nghe, có lẽ đã kích thích đến nàng, nên nàng mới đánh trả."
"Cô đang đùa tôi à?" Một gã đàn ông lưng hùm vai gấu cả giận nói: "Đều là giành đồ chơi của nàng? Nàng có cái đồ chơi gì đáng để bảo bối nhà tôi cướp? Đồ chơi nhà con tôi chất đầy một phòng, ai thèm để ý đến mấy món đồ chơi hỏng của nàng?"
Cô giáo nghĩ đến mấy loại đồ chơi như súng ngắn, súng tiểu liên, hỏa thần pháo... của Thiên Mạt, cười khổ nói: "Cái này... có lẽ nhà anh chị thật sự không có."
Gã đàn ông dường như căn bản không nghe lọt tai, tiếp tục hét lớn: "Mà nói đi cũng phải nói lại, năm mươi đứa trẻ nhằm vào một mình nó, thì chắc chắn là do nó có vấn đề, sao lại có thể do con chúng tôi có vấn đề? Nhiều đứa trẻ như vậy, tại sao không nhằm vào đứa trẻ khác, mà lại chỉ nhằm vào nó?"
"Đúng đó!" Có người hùa theo.
Cô giáo kiên nhẫn giải thích: "Thiên Mạt, đứa trẻ này hơi trưởng thành sớm, suy nghĩ không giống các bạn khác. Nó không thích chơi với các bạn nhỏ, ý nghĩ cũng không bình thường, cho nên..."
"Cho nên chính là quái thai chứ gì!" Một bà lão ăn mặc sành điệu chen ngang lên tiếng.
Cô giáo cau mày nói: "Lão nhân gia, xin đừng nói như vậy."
Bà lão hừ một tiếng khinh miệt nói: "Không nói như vậy, thì phải nói sao? Một đứa bị đám người ruồng bỏ, không phải quái thai thì là cái gì?"
Nói đến đây, con ngươi bà lão đảo một vòng, nói: "Cô che chở nó như thế, chắc chắn là cô có vấn đề! Nếu là năm mươi đứa đánh một đứa, thì ta còn tin, nhưng đây là hơn năm mươi đứa trẻ, lại bị một đứa đánh? Sao có thể chứ? Chắc chắn là cô đã giúp đứa bé kia đánh con chúng ta, đúng không?"
Cô giáo cau mày nói: "Tôi nói thật đó, chúng tôi thực sự không có nhúng tay, có camera giám sát. Hơn nữa, người ta cũng đã ra tay lưu tình rồi... Thật ra chỉ là mâu thuẫn giữa các bạn nhỏ thôi, cũng không gây tổn thương gì nghiêm trọng, hay là để người nhà nó đến xin lỗi, bồi thường ít tiền là được."
"Tính qua loa thế à? Sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy? Đánh con tôi ra nông nỗi này, không dạy dỗ cho loại trẻ hư này một bài học, nó về sau chẳng phải là muốn lên trời sao?" Một cô gái giận dữ hét lên.
"Đúng đấy, chuyện này không thể bỏ qua dễ dàng! Dám đánh con cưng nhà tôi, hôm nay ta nhất định phải đánh lại, cả Thiên Vương lão tử cũng không cản được ta." Bà lão hô to.
Những người khác đồng loạt hùa theo, sau đó nhao nhao lên tiếng, để cô giáo lôi cái đứa trẻ gây chuyện ra.
Cô giáo một mặt khó xử, tình huống trước mắt là một đám phụ huynh như sói như hổ muốn xông vào, với tư cách là một giáo viên nhà trẻ, cô bản năng muốn che chở học sinh của mình. Vì chuyện này cô hiểu rất rõ, đứa trẻ kia đã ra tay nương nhẹ, hơn nữa, lời mắng người của những đứa trẻ này thật sự quá đáng, thậm chí cô giáo còn hoài nghi, những lời này không phải do bọn nhỏ tự nghĩ ra, mà là do các phụ huynh này dạy. Dù sao, bọn chúng có các bậc phụ huynh, còn Thiên Mạt chỉ có một người anh trai bị đánh, chứ không phải phụ thân, mẫu thân, ông bà. Mọi người đều nhìn thấy, có thể ở sau lưng bàn tán, để bọn trẻ nghe thấy, nên mới có thành kiến với Thiên Mạt. Nếu không một đứa trẻ con như thế, không thể nào có suy nghĩ phức tạp đến như vậy.
Nhưng mà, cô giáo rõ ràng đánh giá quá cao địa vị của mình trong mắt các bậc phụ huynh, mấy phụ huynh thấy cô giáo không chịu giao ra học sinh gây chuyện, lập tức nổi trận lôi đình muốn xông vào trường.
Đúng lúc này, một giọng nói non nớt vang lên: "Người đánh là ta, mấy người bắt nạt cô giáo làm gì?"
Mọi người nghe vậy, theo bản năng nhìn sang, chỉ thấy một bé gái nhỏ nhắn xinh xắn như búp bê, đeo chiếc cặp sách nhỏ màu đỏ, đội mũ nhỏ, đi đôi giày đỏ, bước ra. Một đôi mắt to sáng ngời, lộ ra vài phần thiếu kiên nhẫn nhìn đám người.
"Chính là con nhóc này đánh con nhà tôi?" Một ông lão run rẩy, chỉ vào Thiên Mạt kêu lên.
Bà lão quần áo hợp mốt giật cô giáo sang một bên, xông tới, giơ tay tát một cái! Nhưng mà cái tát này lại bị cô giáo ngăn lại, cô cười khổ nói: "Một tát này xuống, sẽ chết người đó."
Cô giáo biết rất rõ, Thiên Mạt không phải là một đứa trẻ con bình thường, có thể sẽ rút súng ra bất cứ lúc nào. Nếu để bà lão này tiếp tục làm loạn, có lẽ sẽ bị Thiên Mạt bắn nát đầu mất.
Bà lão cũng không hiểu cô giáo đang tốt cho mình, giận dữ nói: "Một tát thôi là nhận mạng? Búp bê chắc?"
Cô giáo cười khổ, cũng không biết nên giải thích thế nào, nhưng cũng không có ý nhượng bộ.
Hai người nhìn nhau một hồi, bà lão quay đầu gọi con mình: "Bảo bối, sau này nếu nó còn dám đánh con, thì con cứ đánh nó cho chết, chẳng phải là bồi thường ít tiền sao? Nhà mình không thiếu tiền!"
Trong đám người có người nhíu mày, dù bọn họ cũng rất tức giận, cũng muốn trừng phạt Thiên Mạt, nhưng không có ý định đánh một đứa bé, dù sao ai cũng là người lớn cả, đau lòng thì xót, tức giận thì tức, chuyện của trẻ con thì người lớn không thích hợp xen vào. Hơn nữa, có đứa trẻ con nào lại không đánh nhau chứ? Chỉ cần không bị thương nặng, thì thật sự cũng không có gì to tát cả. Nhưng mà người lớn xông lên đánh trẻ con của đối phương, như vậy có hơi quá...
Nhưng mà vẫn có một nhóm phụ huynh, cười rất khoái trá, gọi lớn, nói đúng là nên đánh, cô giáo làm lệch lạc.
"Loại trẻ con không được giáo dục này, đúng là phải đánh!"
"Bố mẹ nó đâu? Gọi chúng ra xin lỗi... A, ta nhớ ra rồi, nó không có bố mẹ, là đứa con hoang." Bà lão âm dương quái khí nói.
Cô giáo cau mày nói: "Lão nhân gia, xin chú ý lời ăn tiếng nói."
Bà lão trừng mắt nhìn cô giáo một cái, khó chịu kêu lên: "Chú ý lời ăn tiếng nói? Có cái ý gì hay sao? Lúc nào nói thật cũng phải chú ý? Không cha không mẹ thì không được nói?"
"Khó trách hung hăng như thế, thì ra là không có bố mẹ dạy dỗ." Có người hùa theo.
Nhưng cũng có một vài phụ huynh thấy cảnh này thì nhíu mày, khó chịu, nhưng lại không có ý định xen vào, mà là ôm con mình lùi lại phía sau.
Nhưng vẫn có sáu ông bà già vây quanh Thiên Mạt, nước bọt bắn tung tóe mắng nhiếc Thiên Mạt, nói nó là con hoang, trẻ hư các kiểu. Tay nhỏ của Thiên Mạt đã sớm nắm chặt thành đấm, miệng thì lẩm bẩm: "Không đánh nhau, không đánh nhau, không đánh nhau, phải làm con ngoan..."
Nhưng khi nghe đến chữ con hoang, mắt Thiên Mạt đỏ lên, chậm rãi ngẩng đầu nhìn đám ông bà này, nói: "Nhiều người thì nhất định có lý à? Nhiều người thì có thể tùy tiện bắt nạt người khác sao? Bố mẹ không ở đây, thì ta nhất định không được dạy dỗ à? Các người lũ người già này, nói ta là con hoang, nói ta hung dữ? Tốt... Tốt... Tốt! Vậy thì ta sẽ hung cho mấy người xem!"
Nói xong, Thiên Mạt từ trong túi lấy ra hai khẩu Gatling, trực tiếp dí vào người mấy ông lão! Mấy ông lão lập tức ngây người ra, ai mà ngờ được một đứa trẻ con lại đột nhiên lấy ra vũ khí khủng bố như vậy, mà lại hình như trên người nó cũng không có chỗ nào có thể đựng được loại vũ khí này cả!
Cô giáo hoảng sợ kêu lên: "Đừng mà, Thiên Mạt, không được làm vậy!"
Thiên Mạt bĩu môi, đôi mắt đỏ hoe nói: "Sỉ nhục ta thì ta có thể chịu, nhưng ta không cho phép mấy người nói bố mẹ ta! Bọn họ đã bảo vệ ta... Mấy người... hôm nay... Đều phải..."
Lời còn chưa dứt, một bàn tay lớn rơi xuống, vỗ vỗ đầu Thiên Mạt, ôn nhu nói: "Con nít, không được đánh nhau."
Thiên Mạt ngơ ngác, giọng nói này quá quen thuộc, theo bản năng ngẩng đầu nhìn, vừa vặn thấy Giang Ly đang ngậm điếu thuốc đứng bên cạnh nàng.
Thiên Mạt biết, Giang Ly chỉ có hai trường hợp mới hút thuốc, một là lúc nhàm chán đến tột cùng, cộng thêm suy nghĩ việc gì đó, còn lại chính là lúc muốn đánh người. Ánh mắt Giang Ly rất lạnh nhạt, nhưng Thiên Mạt đã quen biết Giang Ly biết, bây giờ hắn rất... Tức. Giận!
Thiên Mạt ngoan ngoãn thu vũ khí, cúi đầu, tựa vào trên đùi Giang Ly.
Thấy Giang Ly chỉ bằng một câu đã khiến Thiên Mạt ngoan ngoãn nghe theo, đám ông bà lão cũng tăng thêm can đảm, nhao nhao nói: "Hù dọa ai chứ..."
Giang Ly vỗ vỗ đầu Thiên Mạt, nói: "Quay mặt sang chỗ khác đi."
Thiên Mạt nghi ngờ nhìn Giang Ly, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo.
Sau một khắc, Thiên Mạt liền nghe thấy sau lưng tiếng "bốp bốp bốp" vang lên không ngớt, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp...
Mấy phút sau, Giang Ly ôm Thiên Mạt rời khỏi trường học, đi ngang qua cô giáo, nhếch mép cười nói: "Cảm ơn nha, tối nay có rảnh không? Đi ăn bữa cơm chung nhé?"
Cô giáo liếc nhìn Giang Ly một cái, lại nhìn sang mấy ông bà già đã bị đánh đến sưng như đầu heo, cười khổ nói: "Tôi sợ là phải đi giải quyết mấy việc lặt vặt đây..."
Giang Ly cười nói: "Không cần, nếu người nhà của họ đến, thì bảo họ đến thẳng chỗ tôi, trực tiếp đến nam... Ừ, tối có thể tôi sẽ không có ở nhà. Bảo bọn họ tới Tôm Ba Nhảy tìm tôi đi, ở phòng bao Tiêu Tương của Tôm Ba Nhảy."
Nói xong, Giang Ly ôm Thiên Mạt đi, khi đi ngang qua đám bạn nhỏ đang sợ hãi, liền cười nói: "Đừng sợ, ta và ông bà các cháu đang chơi đùa thôi, đều là đánh giả thôi, không hề đau chút nào. Các cháu nhìn mà xem, họ vui vẻ chưa kìa."
Nói xong Giang Ly hung ác hét vào mặt mấy ông bà lão: "Có đúng thế không hả?"
Đám ông bà lão hoảng sợ giật mình, thấy Giang Ly ra vẻ có ý: "Nếu ông dám nói không phải thì tao đấm vào mồm", nên vội vàng gật đầu: "Dạ, dạ, dạ..."
Giang Ly tiếp tục nói: "Vậy thì cười lên xem nào."
Đám ông bà cố gắng nặn ra vẻ tươi cười...
Bọn trẻ ban đầu còn sợ hãi vì bị đánh nhau, liền lập tức cười theo, sau đó chạy tới hỏi ông bà của mình: "Trò chơi này hay thật nhỉ? Y như đánh thật luôn."
"Đinh đinh đinh..."
Oán khí +20 Oán khí +20...
Ôm Thiên Mạt vào Tôm Ba Nhảy, Hắc Liên tìm một chỗ vắng người, hiện hình ra, rồi mới thản nhiên bước tới. Không đợi Thiên Mạt nói gì, Hắc Liên đã đi qua ôm Thiên Mạt, thấp giọng nói nhỏ: "Nhóc Thiên Mạt, ta nói cho con biết, sau này bất kể ai ức hiếp con, con cứ việc lấy pháo oanh chúng nó! Nhớ kỹ, giết người thì không cần phải giết từng tên, mà phải diệt tận gốc, nhổ cỏ tận rễ... Ai ai ai... Ngươi làm cái gì vậy?"
Không đợi Hắc Liên nói xong, Giang Ly đã nhanh chóng ôm Thiên Mạt qua, đặt ở ghế bên cạnh, một bên choàng khăn cổ lên cho nàng, vừa nói: "Đừng nghe lão già kia nói lung tung, nếu bị người bắt nạt thì cứ việc nói cho ta biết. Còn về sau, thì con cứ làm đứa bé ngoan, chuyện ác cứ để ta làm."
Thiên Mạt lúc nào cũng nghe lời Giang Ly, lần này lại lắc đầu, cầm quả đấm nhỏ nói: "Ngươi là kẻ ác, ta cũng muốn làm kẻ ác!"
Hắc Liên không biết xấu hổ vỗ bàn reo hò: "Hay! Đây mới là cháu gái ngoan của ta, ha ha..."
Giang Ly liếc hắn một cái, nói: "Đừng có tranh công, ai là cháu gái ngươi?"
Vừa dứt lời, cửa phòng mở ra, Liên Văn Hiên mấy người nối đuôi nhau đi vào, vừa vào cửa đã cười nói: "Giang Ly, tụi tao đến ăn nhờ rồi đây."
Giang Ly còn chưa kịp lên tiếng, Hắc Liên đã hắc hắc nói: "Cháu trai, gọi món đi."
Giang Ly trừng mắt nhìn Hắc Liên một cái, rồi sau đó gọi nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, kỳ thật cũng không có gì khác biệt, toàn là từng chậu từng chậu tôm hùm nhỏ, mọi người ngồi ở đây, thong thả bóc, chậm rãi ăn, từ từ trò chuyện. Trong đó chủ đề trò chuyện nhiều nhất, vẫn là chuyện Giang Ly một quyền chém giết bốn vị thần, nhắc tới chuyện này ai nấy đều nhiệt huyết sôi trào.
Mọi người đang nói chuyện vui vẻ, ngoài cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng quát giận dữ: "Tránh ra! Ta ngược lại muốn xem xem, ai cuồng đến mức đó, đánh xong con trai ta, lại còn đánh mẹ già này! Hôm nay ta không làm quen được cái đồ đầu chó của nó thì thôi!"
Ngồi trên ghế bên cạnh, vểnh chân bắt chéo xem báo, Mã Phong ha ha cười nói: "Rất đơn giản, bởi vì bọn họ là một đám trong lòng không có tín ngưỡng, không có điểm mấu chốt, lũ thanh niên bỏ đi. Vì không có điểm mấu chốt, cho nên ai cũng không tin tưởng. Vì không tin tưởng, nên sợ hãi, nên thất thần chí. Trọng điểm là, ngươi có thể trông cậy vào một đám thu chút tiền nhỏ liền bán rẻ quốc gia mình, đồng bào mình, có được bao nhiêu giác ngộ? Bọn chúng đều là một lũ vì tư lợi, tham lam như quỷ. Không có chuyện gì xảy ra thì bão đoàn ăn hiếp người. Xảy ra chuyện rồi thì như lũ chó dại, cắn bừa ai cũng bị. Tâm lý bọn chúng bây giờ là có bao nhiêu vơ vét bấy nhiêu, một tháng tiền nhà có phúc lợi, ta không lấy thì người khác cũng sẽ lấy, chậm chân có khả năng không được gì, lại còn bị người khác tố cáo. Thêm cả việc lo lắng bản thân đã bị bại lộ, theo nguyên tắc 'mày chết thì tao cũng chết, mọi người cùng nhau chết mới công bằng', thế là một tên lôi một tên cùng nhau xuống nước."
Liên Văn Hiên ha ha nói: "Có câu nói thế nào ấy, đại khái ý tứ chính là, không muốn tốt cho ngươi, vĩnh viễn là người bên cạnh ngươi."
Canh Nguyệt bừng tỉnh ngộ ra: "Thì ra là thế..."
Rất nhanh, đội trị an đã cầm tới danh sách đầy đủ, đầu tiên bọn họ bắt đầu gõ cửa từng nhà.
Mọi người đương nhiên không muốn đi, dù sao vẫn còn hợp đồng thuê ở đây. Nhưng là bọn họ lại quên mất, bọn họ là hội họp phi pháp, du hành phi pháp, đồng thời trên đường đi đã phá hủy rất nhiều tài sản công cộng.
Đội trị an trực tiếp gán cho đối phương một đống tội danh, liên quan đến tập thể bạo loạn, gây nguy hại an toàn quốc gia..., tóm những người này lại, trực tiếp đưa vào ngục giam. Trong đó hình phạt thấp nhất, đều là một tháng trở lên.
Đến lúc này đám thanh niên bỏ đi này mới vỡ lẽ ra, cái gọi là phúc lợi dừng chân một tháng, hóa ra không phải là ở nhà, mà là ở trong tù, lập tức khóc không ra nước mắt, trong lòng thì chửi rủa Giang Ly là đồ hố hàng, là vương bát đản...
Còn giờ phút này, Giang Ly thì đang nhìn số lượng oán khí phiêu lên từ hướng nhà tù, đắc ý nói: "Hắc Liên, tâm trạng ta hiện tại cực kỳ tốt."
Hắc Liên nói: "Ta cũng vậy."
"Hay là làm chút gì ngon để chúc mừng nhỉ?" Giang Ly cười nói.
Hắc Liên hắc hắc nói: "Được thôi."
Thế là Giang Ly gọi điện thoại cho Liên Văn Hiên mấy người, hẹn tối đi ăn tôm ba nhảy với tôm hùm sau.
Giang Ly cưỡi quạ đen mắt vàng đi đón Thiên Mạt.
Giờ này khắc này, cô giáo nhà trẻ đang với vẻ mặt đau khổ mở cánh cổng trường, sau đó nghe "oa" một tiếng, một đám trẻ con oa oa khóc lớn ùa ra, giống như từng con chim sẻ nhỏ bị thương, nhào vào trong lòng cha mẹ.
Phụ huynh cúi đầu nhìn, lập tức mặt mày đều đen, chỉ thấy trên mặt bé con nhà mình lại có một dấu bàn tay đỏ ửng! Bàn tay không lớn, dường như là do một đứa trẻ con đánh.
Thế là một đám phụ huynh lập tức giận dữ nhìn về phía cô giáo nhà trẻ, giận dữ nói: "Chúng tôi cần một lời giải thích!"
Cô giáo cười khổ nói: "Cái này... Hôm nay thật sự không trách Thiên Mạt, con của các anh chị cứ giành đồ chơi của nàng, còn mắng nàng rất khó nghe, có lẽ đã kích thích đến nàng, nên nàng mới đánh trả."
"Cô đang đùa tôi à?" Một gã đàn ông lưng hùm vai gấu cả giận nói: "Đều là giành đồ chơi của nàng? Nàng có cái đồ chơi gì đáng để bảo bối nhà tôi cướp? Đồ chơi nhà con tôi chất đầy một phòng, ai thèm để ý đến mấy món đồ chơi hỏng của nàng?"
Cô giáo nghĩ đến mấy loại đồ chơi như súng ngắn, súng tiểu liên, hỏa thần pháo... của Thiên Mạt, cười khổ nói: "Cái này... có lẽ nhà anh chị thật sự không có."
Gã đàn ông dường như căn bản không nghe lọt tai, tiếp tục hét lớn: "Mà nói đi cũng phải nói lại, năm mươi đứa trẻ nhằm vào một mình nó, thì chắc chắn là do nó có vấn đề, sao lại có thể do con chúng tôi có vấn đề? Nhiều đứa trẻ như vậy, tại sao không nhằm vào đứa trẻ khác, mà lại chỉ nhằm vào nó?"
"Đúng đó!" Có người hùa theo.
Cô giáo kiên nhẫn giải thích: "Thiên Mạt, đứa trẻ này hơi trưởng thành sớm, suy nghĩ không giống các bạn khác. Nó không thích chơi với các bạn nhỏ, ý nghĩ cũng không bình thường, cho nên..."
"Cho nên chính là quái thai chứ gì!" Một bà lão ăn mặc sành điệu chen ngang lên tiếng.
Cô giáo cau mày nói: "Lão nhân gia, xin đừng nói như vậy."
Bà lão hừ một tiếng khinh miệt nói: "Không nói như vậy, thì phải nói sao? Một đứa bị đám người ruồng bỏ, không phải quái thai thì là cái gì?"
Nói đến đây, con ngươi bà lão đảo một vòng, nói: "Cô che chở nó như thế, chắc chắn là cô có vấn đề! Nếu là năm mươi đứa đánh một đứa, thì ta còn tin, nhưng đây là hơn năm mươi đứa trẻ, lại bị một đứa đánh? Sao có thể chứ? Chắc chắn là cô đã giúp đứa bé kia đánh con chúng ta, đúng không?"
Cô giáo cau mày nói: "Tôi nói thật đó, chúng tôi thực sự không có nhúng tay, có camera giám sát. Hơn nữa, người ta cũng đã ra tay lưu tình rồi... Thật ra chỉ là mâu thuẫn giữa các bạn nhỏ thôi, cũng không gây tổn thương gì nghiêm trọng, hay là để người nhà nó đến xin lỗi, bồi thường ít tiền là được."
"Tính qua loa thế à? Sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy? Đánh con tôi ra nông nỗi này, không dạy dỗ cho loại trẻ hư này một bài học, nó về sau chẳng phải là muốn lên trời sao?" Một cô gái giận dữ hét lên.
"Đúng đấy, chuyện này không thể bỏ qua dễ dàng! Dám đánh con cưng nhà tôi, hôm nay ta nhất định phải đánh lại, cả Thiên Vương lão tử cũng không cản được ta." Bà lão hô to.
Những người khác đồng loạt hùa theo, sau đó nhao nhao lên tiếng, để cô giáo lôi cái đứa trẻ gây chuyện ra.
Cô giáo một mặt khó xử, tình huống trước mắt là một đám phụ huynh như sói như hổ muốn xông vào, với tư cách là một giáo viên nhà trẻ, cô bản năng muốn che chở học sinh của mình. Vì chuyện này cô hiểu rất rõ, đứa trẻ kia đã ra tay nương nhẹ, hơn nữa, lời mắng người của những đứa trẻ này thật sự quá đáng, thậm chí cô giáo còn hoài nghi, những lời này không phải do bọn nhỏ tự nghĩ ra, mà là do các phụ huynh này dạy. Dù sao, bọn chúng có các bậc phụ huynh, còn Thiên Mạt chỉ có một người anh trai bị đánh, chứ không phải phụ thân, mẫu thân, ông bà. Mọi người đều nhìn thấy, có thể ở sau lưng bàn tán, để bọn trẻ nghe thấy, nên mới có thành kiến với Thiên Mạt. Nếu không một đứa trẻ con như thế, không thể nào có suy nghĩ phức tạp đến như vậy.
Nhưng mà, cô giáo rõ ràng đánh giá quá cao địa vị của mình trong mắt các bậc phụ huynh, mấy phụ huynh thấy cô giáo không chịu giao ra học sinh gây chuyện, lập tức nổi trận lôi đình muốn xông vào trường.
Đúng lúc này, một giọng nói non nớt vang lên: "Người đánh là ta, mấy người bắt nạt cô giáo làm gì?"
Mọi người nghe vậy, theo bản năng nhìn sang, chỉ thấy một bé gái nhỏ nhắn xinh xắn như búp bê, đeo chiếc cặp sách nhỏ màu đỏ, đội mũ nhỏ, đi đôi giày đỏ, bước ra. Một đôi mắt to sáng ngời, lộ ra vài phần thiếu kiên nhẫn nhìn đám người.
"Chính là con nhóc này đánh con nhà tôi?" Một ông lão run rẩy, chỉ vào Thiên Mạt kêu lên.
Bà lão quần áo hợp mốt giật cô giáo sang một bên, xông tới, giơ tay tát một cái! Nhưng mà cái tát này lại bị cô giáo ngăn lại, cô cười khổ nói: "Một tát này xuống, sẽ chết người đó."
Cô giáo biết rất rõ, Thiên Mạt không phải là một đứa trẻ con bình thường, có thể sẽ rút súng ra bất cứ lúc nào. Nếu để bà lão này tiếp tục làm loạn, có lẽ sẽ bị Thiên Mạt bắn nát đầu mất.
Bà lão cũng không hiểu cô giáo đang tốt cho mình, giận dữ nói: "Một tát thôi là nhận mạng? Búp bê chắc?"
Cô giáo cười khổ, cũng không biết nên giải thích thế nào, nhưng cũng không có ý nhượng bộ.
Hai người nhìn nhau một hồi, bà lão quay đầu gọi con mình: "Bảo bối, sau này nếu nó còn dám đánh con, thì con cứ đánh nó cho chết, chẳng phải là bồi thường ít tiền sao? Nhà mình không thiếu tiền!"
Trong đám người có người nhíu mày, dù bọn họ cũng rất tức giận, cũng muốn trừng phạt Thiên Mạt, nhưng không có ý định đánh một đứa bé, dù sao ai cũng là người lớn cả, đau lòng thì xót, tức giận thì tức, chuyện của trẻ con thì người lớn không thích hợp xen vào. Hơn nữa, có đứa trẻ con nào lại không đánh nhau chứ? Chỉ cần không bị thương nặng, thì thật sự cũng không có gì to tát cả. Nhưng mà người lớn xông lên đánh trẻ con của đối phương, như vậy có hơi quá...
Nhưng mà vẫn có một nhóm phụ huynh, cười rất khoái trá, gọi lớn, nói đúng là nên đánh, cô giáo làm lệch lạc.
"Loại trẻ con không được giáo dục này, đúng là phải đánh!"
"Bố mẹ nó đâu? Gọi chúng ra xin lỗi... A, ta nhớ ra rồi, nó không có bố mẹ, là đứa con hoang." Bà lão âm dương quái khí nói.
Cô giáo cau mày nói: "Lão nhân gia, xin chú ý lời ăn tiếng nói."
Bà lão trừng mắt nhìn cô giáo một cái, khó chịu kêu lên: "Chú ý lời ăn tiếng nói? Có cái ý gì hay sao? Lúc nào nói thật cũng phải chú ý? Không cha không mẹ thì không được nói?"
"Khó trách hung hăng như thế, thì ra là không có bố mẹ dạy dỗ." Có người hùa theo.
Nhưng cũng có một vài phụ huynh thấy cảnh này thì nhíu mày, khó chịu, nhưng lại không có ý định xen vào, mà là ôm con mình lùi lại phía sau.
Nhưng vẫn có sáu ông bà già vây quanh Thiên Mạt, nước bọt bắn tung tóe mắng nhiếc Thiên Mạt, nói nó là con hoang, trẻ hư các kiểu. Tay nhỏ của Thiên Mạt đã sớm nắm chặt thành đấm, miệng thì lẩm bẩm: "Không đánh nhau, không đánh nhau, không đánh nhau, phải làm con ngoan..."
Nhưng khi nghe đến chữ con hoang, mắt Thiên Mạt đỏ lên, chậm rãi ngẩng đầu nhìn đám ông bà này, nói: "Nhiều người thì nhất định có lý à? Nhiều người thì có thể tùy tiện bắt nạt người khác sao? Bố mẹ không ở đây, thì ta nhất định không được dạy dỗ à? Các người lũ người già này, nói ta là con hoang, nói ta hung dữ? Tốt... Tốt... Tốt! Vậy thì ta sẽ hung cho mấy người xem!"
Nói xong, Thiên Mạt từ trong túi lấy ra hai khẩu Gatling, trực tiếp dí vào người mấy ông lão! Mấy ông lão lập tức ngây người ra, ai mà ngờ được một đứa trẻ con lại đột nhiên lấy ra vũ khí khủng bố như vậy, mà lại hình như trên người nó cũng không có chỗ nào có thể đựng được loại vũ khí này cả!
Cô giáo hoảng sợ kêu lên: "Đừng mà, Thiên Mạt, không được làm vậy!"
Thiên Mạt bĩu môi, đôi mắt đỏ hoe nói: "Sỉ nhục ta thì ta có thể chịu, nhưng ta không cho phép mấy người nói bố mẹ ta! Bọn họ đã bảo vệ ta... Mấy người... hôm nay... Đều phải..."
Lời còn chưa dứt, một bàn tay lớn rơi xuống, vỗ vỗ đầu Thiên Mạt, ôn nhu nói: "Con nít, không được đánh nhau."
Thiên Mạt ngơ ngác, giọng nói này quá quen thuộc, theo bản năng ngẩng đầu nhìn, vừa vặn thấy Giang Ly đang ngậm điếu thuốc đứng bên cạnh nàng.
Thiên Mạt biết, Giang Ly chỉ có hai trường hợp mới hút thuốc, một là lúc nhàm chán đến tột cùng, cộng thêm suy nghĩ việc gì đó, còn lại chính là lúc muốn đánh người. Ánh mắt Giang Ly rất lạnh nhạt, nhưng Thiên Mạt đã quen biết Giang Ly biết, bây giờ hắn rất... Tức. Giận!
Thiên Mạt ngoan ngoãn thu vũ khí, cúi đầu, tựa vào trên đùi Giang Ly.
Thấy Giang Ly chỉ bằng một câu đã khiến Thiên Mạt ngoan ngoãn nghe theo, đám ông bà lão cũng tăng thêm can đảm, nhao nhao nói: "Hù dọa ai chứ..."
Giang Ly vỗ vỗ đầu Thiên Mạt, nói: "Quay mặt sang chỗ khác đi."
Thiên Mạt nghi ngờ nhìn Giang Ly, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo.
Sau một khắc, Thiên Mạt liền nghe thấy sau lưng tiếng "bốp bốp bốp" vang lên không ngớt, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp...
Mấy phút sau, Giang Ly ôm Thiên Mạt rời khỏi trường học, đi ngang qua cô giáo, nhếch mép cười nói: "Cảm ơn nha, tối nay có rảnh không? Đi ăn bữa cơm chung nhé?"
Cô giáo liếc nhìn Giang Ly một cái, lại nhìn sang mấy ông bà già đã bị đánh đến sưng như đầu heo, cười khổ nói: "Tôi sợ là phải đi giải quyết mấy việc lặt vặt đây..."
Giang Ly cười nói: "Không cần, nếu người nhà của họ đến, thì bảo họ đến thẳng chỗ tôi, trực tiếp đến nam... Ừ, tối có thể tôi sẽ không có ở nhà. Bảo bọn họ tới Tôm Ba Nhảy tìm tôi đi, ở phòng bao Tiêu Tương của Tôm Ba Nhảy."
Nói xong, Giang Ly ôm Thiên Mạt đi, khi đi ngang qua đám bạn nhỏ đang sợ hãi, liền cười nói: "Đừng sợ, ta và ông bà các cháu đang chơi đùa thôi, đều là đánh giả thôi, không hề đau chút nào. Các cháu nhìn mà xem, họ vui vẻ chưa kìa."
Nói xong Giang Ly hung ác hét vào mặt mấy ông bà lão: "Có đúng thế không hả?"
Đám ông bà lão hoảng sợ giật mình, thấy Giang Ly ra vẻ có ý: "Nếu ông dám nói không phải thì tao đấm vào mồm", nên vội vàng gật đầu: "Dạ, dạ, dạ..."
Giang Ly tiếp tục nói: "Vậy thì cười lên xem nào."
Đám ông bà cố gắng nặn ra vẻ tươi cười...
Bọn trẻ ban đầu còn sợ hãi vì bị đánh nhau, liền lập tức cười theo, sau đó chạy tới hỏi ông bà của mình: "Trò chơi này hay thật nhỉ? Y như đánh thật luôn."
"Đinh đinh đinh..."
Oán khí +20 Oán khí +20...
Ôm Thiên Mạt vào Tôm Ba Nhảy, Hắc Liên tìm một chỗ vắng người, hiện hình ra, rồi mới thản nhiên bước tới. Không đợi Thiên Mạt nói gì, Hắc Liên đã đi qua ôm Thiên Mạt, thấp giọng nói nhỏ: "Nhóc Thiên Mạt, ta nói cho con biết, sau này bất kể ai ức hiếp con, con cứ việc lấy pháo oanh chúng nó! Nhớ kỹ, giết người thì không cần phải giết từng tên, mà phải diệt tận gốc, nhổ cỏ tận rễ... Ai ai ai... Ngươi làm cái gì vậy?"
Không đợi Hắc Liên nói xong, Giang Ly đã nhanh chóng ôm Thiên Mạt qua, đặt ở ghế bên cạnh, một bên choàng khăn cổ lên cho nàng, vừa nói: "Đừng nghe lão già kia nói lung tung, nếu bị người bắt nạt thì cứ việc nói cho ta biết. Còn về sau, thì con cứ làm đứa bé ngoan, chuyện ác cứ để ta làm."
Thiên Mạt lúc nào cũng nghe lời Giang Ly, lần này lại lắc đầu, cầm quả đấm nhỏ nói: "Ngươi là kẻ ác, ta cũng muốn làm kẻ ác!"
Hắc Liên không biết xấu hổ vỗ bàn reo hò: "Hay! Đây mới là cháu gái ngoan của ta, ha ha..."
Giang Ly liếc hắn một cái, nói: "Đừng có tranh công, ai là cháu gái ngươi?"
Vừa dứt lời, cửa phòng mở ra, Liên Văn Hiên mấy người nối đuôi nhau đi vào, vừa vào cửa đã cười nói: "Giang Ly, tụi tao đến ăn nhờ rồi đây."
Giang Ly còn chưa kịp lên tiếng, Hắc Liên đã hắc hắc nói: "Cháu trai, gọi món đi."
Giang Ly trừng mắt nhìn Hắc Liên một cái, rồi sau đó gọi nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, kỳ thật cũng không có gì khác biệt, toàn là từng chậu từng chậu tôm hùm nhỏ, mọi người ngồi ở đây, thong thả bóc, chậm rãi ăn, từ từ trò chuyện. Trong đó chủ đề trò chuyện nhiều nhất, vẫn là chuyện Giang Ly một quyền chém giết bốn vị thần, nhắc tới chuyện này ai nấy đều nhiệt huyết sôi trào.
Mọi người đang nói chuyện vui vẻ, ngoài cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng quát giận dữ: "Tránh ra! Ta ngược lại muốn xem xem, ai cuồng đến mức đó, đánh xong con trai ta, lại còn đánh mẹ già này! Hôm nay ta không làm quen được cái đồ đầu chó của nó thì thôi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận