Đại Ma Vương Không Hợp Cách

Chương 65: Thật nhiều oán khí giá trị a

Chương 65: Thật nhiều giá trị oán khí a
Hắc Liên sớm đã không nhịn được chui ra ngoài, chỉ vào con cóc vàng kêu lên: "Giang Ly, con cóc này to thật! Mập ú nữa chứ!"
"Đúng vậy, nhưng đây không phải trọng điểm," Giang Ly nói.
Hắc Liên ngạc nhiên hỏi: "Cái này không phải trọng điểm sao? Ta mặc kệ, ta định lấy hai cái đùi, muốn làm món xào lăn ấy!"
Giang Ly liếc hắn một cái, thầm nghĩ: "Ngươi có phải ngốc không vậy, nhìn kỹ một chút xem, chúng là cái gì!"
Hắc Liên nghĩ một hồi lâu, mới nói: "Ác ma à..."
Giang Ly thở dài nói: "Ngươi là heo à? Đây rõ ràng là hai cái túi tiền biết chạy đó! Ít nhất hai triệu loại đó!"
"Vậy còn nói gì nữa? Xông lên thôi!" Hắc Liên mừng rỡ nói.
"Được rồi!" Giang Ly đang định ra tay, kết quả ống quần bị kéo chặt, cúi đầu xuống thì thấy một người lạ nằm sấp trên mặt đất, mặt mày kiên nghị túm lấy ống quần của hắn.
Giang Ly ngạc nhiên nói: "Đại ca, ngươi làm gì vậy? Giả bộ bị đụng hả?"
*Đinh!*
Oán khí +10!
Trác Lôi tức đến suýt chút nữa hộc máu!
Khi Giang Ly cúi đầu xuống, Trác Lôi thấy rõ được dung mạo của Giang Ly.
Sau đó...
*Đinh*
Oán khí +100!
Giang Ly thấy vậy thì mặt liền đen xì, ý gì đây? Mặt mình làm người ta tức hơn lời mình nói hả? Trời ạ!
Trác Lôi sau khi thấy rõ mặt Giang Ly thì không biết lấy sức ở đâu ra, ra sức giật một cái ống quần Giang Ly, gầm lên: "Ngươi rốt cuộc làm cái quái gì mới tới hả? ! Với tư cách bảo an, ngươi không biết phải luôn luôn bảo vệ an toàn cho mọi người sao? Bây giờ mới đến, mọi người suýt nữa c·h·ế·t sạch! Ngươi có biết không hả?"
Mắng xong, Trác Lôi cười khổ nói: "Thôi, lúc này ta không hãm hại ngươi. Ngươi mau chạy đi... Hai tên kia mạnh lắm! Mặc dù ngươi có vẻ mạnh hơn ta một chút, nhưng mà lúc nãy ta cũng chưa dùng toàn lực, nếu toàn lực chiến thì chưa chắc đã thua thảm đến vậy. Nhưng mà ta ở trước mặt hai tên này thì hoàn toàn không có chút sức phản kháng nào. Giang Ly, không phải ta k·h·i·n·h t·h·ư·ờ·n·g ngươi, nhưng mà lúc này giữ tính m·ạ·n·g là quan trọng, ngươi mau chạy đi!"
Giang Ly bị nói cho có chút ngượng ngùng, tuy rằng ban đầu ý định của hắn là có ác ma ở gần thì giải quyết trước cho khỏi tai hoạ ngầm, nhưng mà thực tế là hắn bị lạc đường...
Chuyện này hắn thật ngại nói ra, nên cũng chỉ đành để mặc cho Trác Lôi mắng.
Trác Lôi thấy Giang Ly không có chút lo lắng gì thì gầm lên: "Ngươi chẳng lẽ không lo chút nào à?"
Giang Ly cười ha hả nói: "Nhìn ngươi thế này, chắc là không ai c·h·ế·t chứ? Đừng có g·ạt ta, ngươi nghĩ ta trông ngốc vậy thôi chứ thực ra ta thông minh lắm. Đã không có ai c·h·ế·t thì tức là ta đến coi như kịp lúc, đúng không?"
Trác Lôi bị Giang Ly nói làm ngớ người, nhưng lại có chút không phản bác được.
Lúc này Giang Ly chỉ vào tay Trác Lôi nói: "Đại ca, chúng ta nói chuyện thì cứ nói chuyện, có thể đừng đụng tay đụng chân không? Mà quan trọng nhất là, ngươi có thể đừng kéo quần ta mạnh vậy không? Quần sắp bị ngươi giật tụt rồi đó! Kéo rách thì ngươi đền à?"
Nghe thấy câu này, Trác Lôi lại nhớ tới đôi dép lê kia, lập tức càng thêm tức giận, tức tối nói: "Đền thì đền!"
Giang Ly giơ ngón tay cái lên nói: "Khí phách! Vậy thì đôi giày lười của ta cũng phải đền chung chứ?"
*Đinh!*
Oán khí +30
Mặt Trác Lôi đã đen như than!
*Đinh! Đinh!*
Oán khí +100
Oán khí +100
Giang Ly sững sờ, quay đầu nhìn lại thì thấy hai tên ác ma to lớn đang đứng trong gió, vẻ mặt buồn bã cô đơn, như cọng cỏ nhỏ bị gió lay động vậy!
Cóc vàng trực tiếp gầm lên: "Hai người các ngươi có thể tôn trọng bọn ta một chút không hả? Bọn ta mới là đối thủ của các ngươi đó? Bọn ta là ác ma, là ác ma đó! Có biết không? Các ngươi lại cứ đứng đó mà nói chuyện riêng, không thèm để ý bọn ta?"
Cự nham đi theo gầm lên: "Các ngươi lũ sâu bọ c·u·ồ·n·g n·g·ạ·o kia, có xem ta là thành lũy Cự nham đây không hả?"
Trác Lôi đã chuẩn bị sẵn sàng cho cái c·h·ế·t nên chẳng sợ gì, trực tiếp chửi một câu: "Mẹ nhà mày!"
Mặt cự nham và cóc vàng lập tức đen lại, sau đó cùng nhau nhìn về phía Giang Ly.
Giang Ly giơ tay lên nói: "Hỏi như nhau."
*Đinh!*
Oán khí +400!
Cóc vàng tức giận hét: "Ta không chịu được nữa, gi·ế·t c·h·ế·t hắn!"
Cóc vàng vung một chiếc búa đánh về phía Giang Ly!
Trác Lôi thấy vậy liền hét lớn: "Cẩn thận, chùy chỉ là giả, cẩn thận cái lưỡi của nó!"
Giang Ly nghe xong thì theo bản năng liếc nhìn Trác Lôi, hỏi: "Ngươi nói gì cơ?"
*Coong!*
Cái búa lớn trực tiếp đập trúng đầu Giang Ly, phát ra tiếng vang như kim loại va chạm!
Đầu Giang Ly khẽ lắc lư như cái bao cát bị đánh nhẹ một cái vậy.
"Ủa... Không sao?" Cóc vàng kinh ngạc nhìn đầu Giang Ly.
Trác Lôi cũng ngơ ngác, hắn biết Giang Ly rất mạnh, mạnh hơn hắn, nhưng mà hắn không hiểu nổi tại sao Giang Ly không vận bất kỳ năng lượng nào, chỉ dùng n·h·ụ·c thân hứng chịu một cú búa của đối phương mà không hề hấn gì? Cái này có phải vẫn là con người không vậy?
Giang Ly nheo nheo mắt lại, sau đó thò tay vào túi quần lục lọi, cuối cùng vẻ mặt lúng túng nhìn Trình Thụ nói: "Ta hết thuốc rồi, ngươi còn không?"
Trình Thụ lắc đầu nói: "Ta không h·ú·t thuốc, h·ú·t thuốc có h·ạ·i cho sức khoẻ."
Giang Ly nhìn về phía Trác Lôi, Trác Lôi cũng lắc đầu theo, sau đó kêu lên: "Đến lúc này rồi ngươi còn h·ú·t thuốc cái gì?"
Giang Ly gãi đầu nói: "Không h·ú·t thuốc thì không có trạng thái được."
Lúc này Phi Công nói: "Ta cũng không h·ú·t thuốc, nhưng mỗi khi tìm trạng thái thì ta lại thích nhai kẹo cao su, ngươi muốn thử không?"
Mắt Giang Ly sáng lên, gật đầu nói: "Được!"
Phi Công lập tức móc ra một gói kẹo cao su hình mũi tên rồng đưa cho Giang Ly, Giang Ly vừa cầm lấy thì...
*Vụt!*
"Cẩn thận!"
Trác Lôi theo bản năng nhắc nhở.
*Coong!*
Cóc vàng lại vung búa lớn đập vào đầu Giang Ly, lại tóe lửa, nhưng Giang Ly vẫn không nhúc nhích!
Giang Ly dường như hoàn toàn không biết đối phương đang đánh mình, cứ lẳng lặng mà cực kỳ nghiêm túc mở gói kẹo cao su ra.
Cóc vàng thấy thế thì hoàn toàn n·ổi g·i·ậ·n: "Ngươi... vậy mà lại khinh thường ta như vậy, nhìn đây tuyệt kỹ búa con rùa!"
Cóc vàng vung hai cái búa lớn lên, điên cuồng đánh tới tấp vào Giang Ly từ mọi phía!
Trình Thụ nhanh hơn một bước, kéo Phi Công và Trác Lôi sang một bên, tránh cho hai người bị cuốn vào rồi bị thương vô tội.
Sau đó, mọi người nhìn thấy cóc vàng trong chớp mắt cuốn Giang Ly vào giữa vòng búa loạn xạ của mình, đánh đến đất rung núi chuyển, bụi mù mịt bay lên!
Nhất thời ở giữa, mấy người không còn nhìn thấy bóng dáng của Giang Ly đâu nữa.
Trác Lôi như ngỗng ngốc nhìn về phía Trình Thụ bên trên, hỏi: "Hắn... có sao không?"
Trình Thụ hai tay đút túi, lạnh lùng nói: "Yên tâm đi, có ta ở đây."
Nói xong, Trình Thụ liền thấy có gì đó sai sai, sau đó lúc này mới nhớ ra bây giờ không phải là lúc hắn ra vẻ... thầm cười khổ nói: "Quả nhiên, ra vẻ dễ gây nghiện thật!"
Lúc này Trác Lôi mới cẩn thận nhìn Trình Thụ một lượt, sau đó mặt mày chấn kinh, mừng rỡ xen lẫn trút được gánh nặng mà kêu lên: "Ngươi... ngươi là Trình Thụ? Trình Thụ, người đã l·i·ê·n t·ụ·c gi·ế·t hai con ác ma cấp tai ương màu cam kia? ! Trình Thụ, người có nhiều khả năng thăng cấp thành cường giả cấp trấn áp nhất sao?"
Trình Thụ được khen đến mức có chút ngại, nếu không có Giang Ly ở đây thì hắn đã có thể ngẩng đầu lên để ra vẻ một phen rồi. Nhưng mà chính chủ đang ở đây mà, hắn chỉ cảm thấy mặt có chút nóng lên...
Bạn cần đăng nhập để bình luận