Đại Ma Vương Không Hợp Cách
Chương 213: Cực phẩm Bạch Thập Nhất
Chương 213: Cực phẩm Bạch Thập Nhất
Trọng điểm là, xã hội Lam Tinh phát triển hoàn toàn khác biệt so với phương đông, nữ nhân Lam Tinh càng có ý thức cá nhân hơn, nói trắng ra là nữ nhân ở đây càng độc lập hơn. Các nàng sẽ không xem mình như vật phụ thuộc của đàn ông, các nàng có mục đích và con đường theo đuổi riêng trong cuộc đời. Cho nên, trong thâm tâm, bọn họ cũng không muốn đến làm người hầu hạ gì cho Giang Ly. Cùng lắm cũng chỉ là chăm sóc nhau giữa bạn bè...
Giang Ly cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, vì suy nghĩ nhiều chính là sỉ nhục mối quan hệ giữa cả hai.
Nhưng mà, Bạch Sơn làm khác với những cô gái phương đông kia, thế giới các nàng sinh sống không có nhiều chuyện để bàn đến vậy. Kẻ mạnh là tối thượng, bất kể là nam hay nữ, ai giỏi thì người đó có quyền đưa ra quy tắc. Kẻ yếu phục tùng kẻ mạnh đã khắc sâu vào trong bản chất của họ.
Vậy nên, việc các nàng đến chăm sóc Giang Ly cũng khiến chính các nàng vui vẻ, mà Giang Ly cũng thấy thoải mái. Có lẽ sẽ có người muốn thay đổi suy nghĩ của người phương đông, nhưng Giang Ly không có ý nghĩ đó. Không phải vì hắn ích kỷ, mà vì hắn biết rằng, nhiều thứ không phải một sớm một chiều mà hình thành, mà là kết quả tất yếu của vô số năm tháng cộng lại. Thay đổi quy tắc sinh tồn của đối phương, chưa chắc đã giúp được họ, rất có thể là hại họ!
Cho nên, Giang Ly xưa nay không hề tự coi mình là chúa cứu thế, hắn chỉ là một người bình thường, đi đến đâu đều nhập gia tùy tục. Đương nhiên, trong thâm tâm Giang Ly vẫn cho rằng, mạnh được yếu thua mới là căn bản của thế giới này. Ngay cả Lam Tinh, nhìn có vẻ bình đẳng, nhưng thực chất mọi người vẫn tuân theo luật mạnh được yếu thua, chỉ là kín đáo hơn mà thôi.
Nghĩ đến đây, Giang Ly sờ cằm nói: "Làm tôi tớ cho ta... ngược lại cũng không phải là không được."
Mắt Bạch Sơn làm sáng lên, đứng dậy liền quỳ lạy.
Giang Ly nhướng mày nói: "Ngươi đúng là Bạch Hổ à? Ngươi chắc chắn ngươi không phải ác ma đấy chứ?"
Nghe câu này, người Bạch Sơn làm run lên...
Giang Ly lập tức hiểu ra, quái gở nói: "Ngọa Tào, ngươi thật là ác ma à? Thảo nào sợ như vậy, bảo đầu hàng liền đầu hàng ngay!"
Vốn dĩ Giang Ly còn hơi nghi hoặc vì sao Bạch Sơn làm lại dễ dàng đầu hàng đến thế, nhưng sau khi biết đối phương là ác ma thì mọi thứ đều sáng tỏ... Dù sao thì nhà họ cũng toàn lũ ác ma cả mà... Cơ bản toàn lũ hèn nhát cả thôi.
"Này, ta hỏi ngươi một câu, làm sao ngươi đến đây vậy? Biết lũ yêu tộc đi đường nào không?" Giang Ly hỏi.
Bạch Sơn làm nói: "Là người của yêu tộc dùng một loại pháp bảo đặc biệt đưa bọn ta đến, nhưng làm sao về thì bọn họ không nói. Chỉ nói là lúc cần thiết thì họ sẽ đến đón về. Bảo chúng ta trốn ở đây chờ tin tức..."
Nghe đến đây Giang Ly có chút thất vọng, lại hỏi: "Vậy bọn họ có nói cho ngươi biết khi nào thì sẽ đến đón các ngươi không? Hoặc là nói, khi nào đạt được điều kiện gì mới đến đón?"
Bạch Sơn làm lắc đầu...
Đúng lúc này, một tiếng gầm giận dữ truyền đến: "Ai dám làm loạn ở đây? Đã hỏi qua ta, Bạch Thập Nhất chưa?"
Vừa nói, một bóng người màu trắng từ bên ngoài xông vào, hóa thành một đạo Lưu Quang rơi xuống trước mặt Giang Ly. Nhưng hắn lại quay lưng về phía Giang Ly, tay chắp sau lưng, ngạo nghễ nhìn Bạch Sơn làm nói: "Còn cần ta ra tay à? Quỳ xuống đi."
Giang Ly nghe vậy, lập tức trán đầy hắc tuyến. Cái tên này Giang Ly đã gặp qua, cũng nhận ra, chính là cái tên tiện nhân trên đường đi, một mực đòi ăn đòn, đồng thời bị hắn bạo đánh một trận, Bạch Thập Nhất!
Giang Ly không nhịn được cười: "Ngươi chắc chứ?"
Bạch Thập Nhất như nghe được một chuyện cười lớn, ha ha cười nói: "Chắc chắn!"
Lúc này Bạch Sơn làm không ngừng dùng ánh mắt ra hiệu với hắn, đáng tiếc Bạch Thập Nhất căn bản không để ý, mà còn bá khí vung tay lên nói: "Tỷ, tỷ không cần ra hiệu với ta, ta đã chọn ra tay, vậy thì nhất định sẽ không nương tay. Tỷ không cần lên tiếng, ta biết tỷ muốn nói gì, chẳng phải là muốn khuyên ta cố gắng ẩn giấu thực lực sao? Đến lúc này rồi còn ẩn tàng cái gì nữa? Cùng lắm thì diệt hết những người biết chuyện này là xong chứ gì?"
Bạch Sơn làm nóng hết cả ruột, mấy lần muốn nói đều bị Bạch Thập Nhất cắt ngang.
Bạch Thập Nhất đột nhiên bất đắc dĩ cười nói: "Tỷ lại lưu thủ rồi? Đến cả một thổ dân cũng không xử được, bọn mình làm giả cũng phải có giới hạn thôi chứ? Trong mắt ta, điều này hoàn toàn không cần thiết! Lần này tỷ đừng cản ta, ta nhất định phải cho bọn thổ dân này một bài học, để bọn chúng hiểu rõ thủ đoạn của người Bạch gia!"
Nói đến đây, Bạch Thập Nhất đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt sắc bén vô cùng, khuôn mặt lạnh lùng mà cao ngạo, nhưng khi hắn thấy Giang Ly, con ngươi nháy mắt phóng đại, rồi hét lớn một tiếng: "Ngọa Tào!"
Sau đó, Bạch Thập Nhất mang theo giọng khóc nức nở nói: "Đại ca, sao huynh lại đến đây?"
Giang Ly cười nói: "Ngươi vừa bảo muốn để ta xem thủ đoạn của người Bạch gia đúng không? Thủ đoạn gì thế? Nào, biểu diễn cho ta xem thử."
Bạch Thập Nhất sợ đến mức hai chân khuỵu xuống, quỳ trên mặt đất, dập đầu liền bái: "Không có gì, để đại ca xem người nhà họ Bạch chúng ta bái đại ca như thế nào!"
Thấy cảnh này, đừng nói Bạch Sơn làm, ngay cả Giang Ly cũng không nói lên lời.
Giang Ly không nhịn được chửi đổng: "Tiểu tử ngươi đúng là... vô liêm sỉ mà."
Bạch Thập Nhất cười hề hề nói: "Liêm sỉ cái thứ này, khi nào ta mạnh thì nó mới có, có thể nhiều lên được. Bây giờ thì đang nhỏ yếu mà, hết cách, tạm thời bỏ qua thôi."
Giang Ly cạn lời, hắn thấy qua vô số tên tiện nhân rồi, nhưng mà cái tên Bạch Thập Nhất này thật đúng là tiện không ai bằng.
Hắc Liên không nhịn được trêu chọc: "Tên này, ngươi nhận làm đồ đệ đi. Hai người các ngươi quả thực như được đúc từ một khuôn ra ấy."
Giang Ly liếc hắn một cái: "Cút, ta có phải người hèn nhát như vậy đâu? Ta cũng có thể kiên cường đó."
Hắc Liên rất muốn nói là phải, nhưng nghĩ lại thì tên Giang Ly này đúng là không nhu nhược, lúc mới gặp, hắn thà nhảy xuống sông chết còn hơn chịu thua mà.
Hắc Liên hỏi: "Vậy giờ xử lý thế nào?"
Giang Ly nghĩ một chút nói: "Còn có thể xử lý thế nào nữa? Đào hố chôn chứ sao."
Bạch Thập Nhất nghe xong, sợ hãi vội nhào tới ôm lấy đùi Giang Ly la lên: "Lão đại, đừng như vậy mà! Chúng ta lại được gặp nhau, đây là duyên phận đó. Huynh xem huynh còn thiếu cái gì, để ta giúp."
Giang Ly chỉ vào Bạch Sơn làm nói: "Vốn định thiếu một nha hoàn, nhưng..."
Chưa đợi Giang Ly nói hết, Bạch Thập Nhất đã hô to một tiếng: "Huynh đợi một chút!"
Giang Ly còn chưa kịp hiểu gì thì thấy Bạch Thập Nhất xoay người một cái, tháo búi tóc, mái tóc dài xõa xuống, điệu bộ nghiêng đầu nháy mắt, tô son đánh phấn đầy đủ, còn tìm hai quả táo nhét lên ngực nữa. Hắn nhếch miệng cười với Giang Ly: "Đại ca, huynh thấy ta làm thị nữ của huynh thế nào?"
"Cút!"
Giang Ly giơ chân đá một cước, Bạch Thập Nhất ngay lập tức bay ra ngoài đập vào tường.
Giang Ly xoa xoa mi tâm nhìn Bạch Sơn làm: "Tên này đúng là em trai ngươi à?"
Bạch Sơn làm có chút lúng túng: "Đại nhân, cái này... ừm... em ruột."
Giang Ly phẩy tay: "Được rồi, nể mặt ngươi, tạm thời giữ nó lại đã. Nếu còn giở trò, ta lột da hắn về làm ghế sofa da hổ."
"Đa tạ đại ca!" Không đợi Bạch Sơn làm trả lời, Bạch Thập Nhất đã quỳ trên đất dập đầu cảm tạ.
Giang Ly đã hoàn toàn hết cách với cái đồ không biết xấu hổ này rồi, phẩy tay bảo hắn tránh sang một bên, sau đó hỏi Bạch Sơn làm: "Tô Cửu, Tô Thập đâu?"
"Đại nhân, xin mời đi theo bên này. Chúng ta tuy cướp địa bàn và quyền lực của họ, nhưng cũng không gây khó dễ cho họ." Vừa nói, Bạch Sơn làm dẫn Giang Ly vòng qua mấy hành lang, đi tới một nhà lao vắng vẻ.
Trong phòng giam, tivi, máy giặt, tủ lạnh, ghế sô pha đều đầy đủ cả. Giờ phút này, Tô Thập đang nằm trên ghế sofa ăn trái cây xem phim, còn Tô Cửu thì mặt mày rũ rượi, uể oải ngồi trên một chiếc ghế sofa hình mèo con, ăn linh thạch, vuốt vuốt máy chơi game.
Nghe bên ngoài có động tĩnh, Tô Cửu lười biếng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, sau đó trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ kinh ngạc: "Giang Ly... Ngươi... Đến thật à?"
Nghe được câu này, Tô Thập vội vàng đứng lên, thấy Giang Ly thì mặt mày đau khổ nói: "Giang Ly, ngươi cũng bị bắt hả?"
"Cút, ngươi tưởng ta cũng rác rưởi như ngươi hả? Ngay cả cái nhà cũng giữ không được." Giang Ly đáp lại một câu, sau đó một cước đá tung cánh cửa nhà tù: "Đi, có gì ra ngoài nói chuyện."
"Ra ngoài?" Tô Thập ngẩn người, rồi nhìn Bạch Thập Nhất tội nghiệp đi theo sau lưng Giang Ly, người thì buông thõng hai tay, nhưng nhìn vẫn hung hãn, đặc biệt khi nhìn hắn thì giống như hổ nhìn gà con, vô cùng bá đạo.
Nhưng tóm lại, Tô Thập đã hiểu rõ, dường như hai tỷ đệ hung hãn này đã bị thuần phục. Tô Cửu thấy vậy thì nở nụ cười xinh đẹp, đôi chân dài khẽ đung đưa, hai tay chống xuống, thân hình uyển chuyển từ chiếc ghế sofa mềm mại ngồi thẳng dậy. Cô vươn vai một cái, bờ eo thon lộ ra thật tinh tế, duyên dáng, dáng người trước sau đầy đặn quả thực làm người ta phải trầm trồ.
Cũng may Giang Ly sớm đã quen với vẻ quyến rũ của Tô Cửu, lại thêm tinh thần lực của bản thân vô cùng cường đại, cũng sẽ không bị ảnh hưởng bởi mị công của đối phương. Ngược lại, Bạch Thập Nhất thì không nhịn được lau nước miếng: "Con T nương này đúng là tai họa!"
Bốp! Một nắm đấm đánh ngang tới, Bạch Thập Nhất lại lần nữa bay ra ngoài đập vào tường.
Giang Ly nói: "Tỷ Tô Cửu, đi thôi, đừng có lười biếng nữa."
Giang Ly biết, Tô Cửu không cố ý quyến rũ ai, nét quyến rũ của nàng là tự nhiên, từ nhỏ đến lớn vẫn như vậy, có muốn kiềm chế cũng không được. Cả người nàng như một tinh linh bước đi, nhất cử nhất động đều khiến người ta rung động.
Vậy nên, đương nhiên hắn sẽ không cho rằng Tô Cửu đang câu dẫn mình, chỉ là phẩy tay thúc giục nói.
Tô Cửu ngáp một cái, đứng dậy, lười biếng nói: "Đi thôi... Tiểu Thập, mở đường đi."
Tô Thập nghe vậy thì mặt mày đen như lọ nồi: "Lão tỷ, sao ta có cảm giác tỷ đang gọi thái giám vậy?"
Tô Cửu liếc hắn một cái: "Ngươi đánh ai cũng không lại, còn khác gì thái giám chứ? Thái giám là vì không có cái đó nên không có cách nào nối dõi tông đường, nếu ngươi còn không cố gắng thì sớm muộn gì cũng bị người ta đánh chết, cũng như không có cách nào nối dõi tông đường thôi. Cho nên ngươi và thái giám về bản chất cũng không có gì khác nhau."
Tô Thập mặt mày tối sầm: "Lão tỷ, nếu cha mẹ ở dưới suối vàng biết tỷ nói đệ như vậy, chắc sẽ tức giận đó."
Tô Cửu xem thường: "Nếu cha mẹ biết bây giờ ngươi thành cái dạng này, haha... Thôi, đi thôi, lát lên trên rồi mời ngươi xem tivi."
"Không xem!" Tô Thập lập tức từ chối.
Tô Cửu nhíu mày, nghiêm mặt nhìn hắn: "Có đi không?"
Tô Thập lập tức sợ hãi, ủy khuất nói: "Ta không muốn xem tivi."
Tô Cửu như một nữ vương, vặn tai hắn: "Ta muốn xem! Ngươi phải xem với ta."
Tô Thập bất đắc dĩ nhìn về phía Giang Ly, kết quả Giang Ly lập tức nhìn lên trần nhà, căn bản không để ý đến hai người này.
Tô Thập cầu viện thất bại, đành phải nhận mệnh ủ rũ nói: "Được được được, cùng tỷ xem thì được chưa?" Nói xong, lại than thở một câu: "Lão thiên gia ơi, mau tìm ai đó mang bà chị của con đi đi!"
Nói xong Tô Thập bỗng nhiên nhìn về phía Giang Ly, ánh mắt lập tức sáng lên. Giang Ly bị hắn nhìn đến khó chịu, vội ho khan một tiếng nói: "Bảo ngươi tìm bạn gái, không phải bạn trai!"
Tô Thập: "@#$#@..."
Trên đường ra ngoài, Bạch Thập Nhất mở đường, Bạch Sơn làm đi theo phía sau. Tô Cửu bước nhanh về phía trước, có vẻ như đang có tâm sự, còn Tô Thập thì lẽo đẽo theo bên cạnh Giang Ly, nhỏ giọng nói: "Giang Ly, ngươi thấy chị ta thế nào? Vóc dáng này, khuôn mặt này, tính cách này... khụ khụ, tính cách thì tạm bỏ qua. Có muốn làm tỷ phu của ta không?"
Giang Ly lườm một cái: "Cút!"
"Này, ta nói thật đấy. Giang Ly, tuy chị ta lớn hơn ngươi có chút chút thôi, nhưng mà thật ra chỉ là một chút xíu thôi à. Hồ tộc bẩm sinh tuổi thọ vốn đã dài hơn người thường, một con hồ ly tu luyện có thể sống mấy trăm năm không phải vấn đề. Chị ta ở Hồ tộc thật ra vẫn còn là thiếu nữ trẻ trung thôi. So với nhân loại thì chắc cũng chỉ tầm mười tám mười chín tuổi, tuyệt đối không phải dáng vẻ thục nữ mà cô ấy thể hiện ra đâu. Mà nghĩ ngược lại đi thì nàng còn trẻ nhưng trong lòng lại trưởng thành, ngươi không thấy như vậy thú vị hơn sao?" Tô Thập không ngừng chào hàng chị mình.
Giang Ly thì một mực trợn mắt, cười khẩy, mà Tô Cửu ở phía trước cũng chỉ cách bọn họ chừng mười mấy mét. Ai ở đây chẳng phải người thường, Tô Thập nói vậy, Tô Cửu không có khả năng không nghe được.
Tô Thập chỉ muốn tìm đường chết thôi, dù gì Giang Ly cũng không muốn chết.
Quả nhiên, nghe đến đây, Tô Cửu cuối cùng không nhịn được nữa, đột nhiên quay đầu, vặn tai Tô Thập lôi thẳng đi. Vừa đi, vừa cười ôn nhu với Giang Ly: "Ta mang em trai ta đi lảm nhảm một lát."
Nói xong, Tô Cửu lôi Tô Thập vào một phòng giam trống không bên cạnh, sau đó bên trong truyền ra tiếng gào thảm thiết của Tô Thập.
Nghe thấy âm thanh đó, Giang Ly không nhịn được thở dài: "May mà ta không có chị gái..."
Hắc Liên ghé lại gần nói: "Tuy tên Tô Thập kia hơi hỗn đản, nhưng phải nói, hắn nói cũng rất đúng. Ngươi không thấy, Tô Cửu rất hợp với ngươi à?"
Giang Ly lườm hắn một cái, không phản ứng.
Hắc Liên tiếp tục: "Ta nói thật đấy, ngươi đúng là một kẻ ngốc trong chuyện tình cảm. Còn Tô Cửu thì nhìn qua chính là phong thái đại tỷ tỷ thành thục, EQ cũng rất cao. Cô gái như vậy đi cùng ngươi, có thể chăm sóc ngươi rất tốt đấy. Cuộc sống của ngươi cũng sẽ thoải mái hơn."
Nghe những lời này, Giang Ly lại trợn mắt nhìn Hắc Liên nói: "Ngươi mới ngớ ngẩn đấy! Cả nhà ngươi đều ngớ ngẩn!"
Đúng lúc này, Tô Cửu bỗng nhiên kinh hô một tiếng: "Ai đó!?"
Nghe vậy, Giang Ly lập tức giơ chân đá vào bức tường bên cạnh khiến nó vỡ tan tành, Giang Ly một bước bước vào, chỉ thấy trong phòng có một người!
Người này mặc toàn đồ đen, thu mình vào một góc, tóc tai bù xù, không nhìn rõ mặt. Râu ria của hắn rất dài, dường như đã rất lâu không chăm sóc. Nghe có người quát hỏi, hắn cũng không lên tiếng.
Bạch Thập Nhất nói: "Chắc không phải người chết chứ?"
Giang Ly lắc đầu: "Còn sống, vẫn còn khí đấy."
Trọng điểm là, xã hội Lam Tinh phát triển hoàn toàn khác biệt so với phương đông, nữ nhân Lam Tinh càng có ý thức cá nhân hơn, nói trắng ra là nữ nhân ở đây càng độc lập hơn. Các nàng sẽ không xem mình như vật phụ thuộc của đàn ông, các nàng có mục đích và con đường theo đuổi riêng trong cuộc đời. Cho nên, trong thâm tâm, bọn họ cũng không muốn đến làm người hầu hạ gì cho Giang Ly. Cùng lắm cũng chỉ là chăm sóc nhau giữa bạn bè...
Giang Ly cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, vì suy nghĩ nhiều chính là sỉ nhục mối quan hệ giữa cả hai.
Nhưng mà, Bạch Sơn làm khác với những cô gái phương đông kia, thế giới các nàng sinh sống không có nhiều chuyện để bàn đến vậy. Kẻ mạnh là tối thượng, bất kể là nam hay nữ, ai giỏi thì người đó có quyền đưa ra quy tắc. Kẻ yếu phục tùng kẻ mạnh đã khắc sâu vào trong bản chất của họ.
Vậy nên, việc các nàng đến chăm sóc Giang Ly cũng khiến chính các nàng vui vẻ, mà Giang Ly cũng thấy thoải mái. Có lẽ sẽ có người muốn thay đổi suy nghĩ của người phương đông, nhưng Giang Ly không có ý nghĩ đó. Không phải vì hắn ích kỷ, mà vì hắn biết rằng, nhiều thứ không phải một sớm một chiều mà hình thành, mà là kết quả tất yếu của vô số năm tháng cộng lại. Thay đổi quy tắc sinh tồn của đối phương, chưa chắc đã giúp được họ, rất có thể là hại họ!
Cho nên, Giang Ly xưa nay không hề tự coi mình là chúa cứu thế, hắn chỉ là một người bình thường, đi đến đâu đều nhập gia tùy tục. Đương nhiên, trong thâm tâm Giang Ly vẫn cho rằng, mạnh được yếu thua mới là căn bản của thế giới này. Ngay cả Lam Tinh, nhìn có vẻ bình đẳng, nhưng thực chất mọi người vẫn tuân theo luật mạnh được yếu thua, chỉ là kín đáo hơn mà thôi.
Nghĩ đến đây, Giang Ly sờ cằm nói: "Làm tôi tớ cho ta... ngược lại cũng không phải là không được."
Mắt Bạch Sơn làm sáng lên, đứng dậy liền quỳ lạy.
Giang Ly nhướng mày nói: "Ngươi đúng là Bạch Hổ à? Ngươi chắc chắn ngươi không phải ác ma đấy chứ?"
Nghe câu này, người Bạch Sơn làm run lên...
Giang Ly lập tức hiểu ra, quái gở nói: "Ngọa Tào, ngươi thật là ác ma à? Thảo nào sợ như vậy, bảo đầu hàng liền đầu hàng ngay!"
Vốn dĩ Giang Ly còn hơi nghi hoặc vì sao Bạch Sơn làm lại dễ dàng đầu hàng đến thế, nhưng sau khi biết đối phương là ác ma thì mọi thứ đều sáng tỏ... Dù sao thì nhà họ cũng toàn lũ ác ma cả mà... Cơ bản toàn lũ hèn nhát cả thôi.
"Này, ta hỏi ngươi một câu, làm sao ngươi đến đây vậy? Biết lũ yêu tộc đi đường nào không?" Giang Ly hỏi.
Bạch Sơn làm nói: "Là người của yêu tộc dùng một loại pháp bảo đặc biệt đưa bọn ta đến, nhưng làm sao về thì bọn họ không nói. Chỉ nói là lúc cần thiết thì họ sẽ đến đón về. Bảo chúng ta trốn ở đây chờ tin tức..."
Nghe đến đây Giang Ly có chút thất vọng, lại hỏi: "Vậy bọn họ có nói cho ngươi biết khi nào thì sẽ đến đón các ngươi không? Hoặc là nói, khi nào đạt được điều kiện gì mới đến đón?"
Bạch Sơn làm lắc đầu...
Đúng lúc này, một tiếng gầm giận dữ truyền đến: "Ai dám làm loạn ở đây? Đã hỏi qua ta, Bạch Thập Nhất chưa?"
Vừa nói, một bóng người màu trắng từ bên ngoài xông vào, hóa thành một đạo Lưu Quang rơi xuống trước mặt Giang Ly. Nhưng hắn lại quay lưng về phía Giang Ly, tay chắp sau lưng, ngạo nghễ nhìn Bạch Sơn làm nói: "Còn cần ta ra tay à? Quỳ xuống đi."
Giang Ly nghe vậy, lập tức trán đầy hắc tuyến. Cái tên này Giang Ly đã gặp qua, cũng nhận ra, chính là cái tên tiện nhân trên đường đi, một mực đòi ăn đòn, đồng thời bị hắn bạo đánh một trận, Bạch Thập Nhất!
Giang Ly không nhịn được cười: "Ngươi chắc chứ?"
Bạch Thập Nhất như nghe được một chuyện cười lớn, ha ha cười nói: "Chắc chắn!"
Lúc này Bạch Sơn làm không ngừng dùng ánh mắt ra hiệu với hắn, đáng tiếc Bạch Thập Nhất căn bản không để ý, mà còn bá khí vung tay lên nói: "Tỷ, tỷ không cần ra hiệu với ta, ta đã chọn ra tay, vậy thì nhất định sẽ không nương tay. Tỷ không cần lên tiếng, ta biết tỷ muốn nói gì, chẳng phải là muốn khuyên ta cố gắng ẩn giấu thực lực sao? Đến lúc này rồi còn ẩn tàng cái gì nữa? Cùng lắm thì diệt hết những người biết chuyện này là xong chứ gì?"
Bạch Sơn làm nóng hết cả ruột, mấy lần muốn nói đều bị Bạch Thập Nhất cắt ngang.
Bạch Thập Nhất đột nhiên bất đắc dĩ cười nói: "Tỷ lại lưu thủ rồi? Đến cả một thổ dân cũng không xử được, bọn mình làm giả cũng phải có giới hạn thôi chứ? Trong mắt ta, điều này hoàn toàn không cần thiết! Lần này tỷ đừng cản ta, ta nhất định phải cho bọn thổ dân này một bài học, để bọn chúng hiểu rõ thủ đoạn của người Bạch gia!"
Nói đến đây, Bạch Thập Nhất đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt sắc bén vô cùng, khuôn mặt lạnh lùng mà cao ngạo, nhưng khi hắn thấy Giang Ly, con ngươi nháy mắt phóng đại, rồi hét lớn một tiếng: "Ngọa Tào!"
Sau đó, Bạch Thập Nhất mang theo giọng khóc nức nở nói: "Đại ca, sao huynh lại đến đây?"
Giang Ly cười nói: "Ngươi vừa bảo muốn để ta xem thủ đoạn của người Bạch gia đúng không? Thủ đoạn gì thế? Nào, biểu diễn cho ta xem thử."
Bạch Thập Nhất sợ đến mức hai chân khuỵu xuống, quỳ trên mặt đất, dập đầu liền bái: "Không có gì, để đại ca xem người nhà họ Bạch chúng ta bái đại ca như thế nào!"
Thấy cảnh này, đừng nói Bạch Sơn làm, ngay cả Giang Ly cũng không nói lên lời.
Giang Ly không nhịn được chửi đổng: "Tiểu tử ngươi đúng là... vô liêm sỉ mà."
Bạch Thập Nhất cười hề hề nói: "Liêm sỉ cái thứ này, khi nào ta mạnh thì nó mới có, có thể nhiều lên được. Bây giờ thì đang nhỏ yếu mà, hết cách, tạm thời bỏ qua thôi."
Giang Ly cạn lời, hắn thấy qua vô số tên tiện nhân rồi, nhưng mà cái tên Bạch Thập Nhất này thật đúng là tiện không ai bằng.
Hắc Liên không nhịn được trêu chọc: "Tên này, ngươi nhận làm đồ đệ đi. Hai người các ngươi quả thực như được đúc từ một khuôn ra ấy."
Giang Ly liếc hắn một cái: "Cút, ta có phải người hèn nhát như vậy đâu? Ta cũng có thể kiên cường đó."
Hắc Liên rất muốn nói là phải, nhưng nghĩ lại thì tên Giang Ly này đúng là không nhu nhược, lúc mới gặp, hắn thà nhảy xuống sông chết còn hơn chịu thua mà.
Hắc Liên hỏi: "Vậy giờ xử lý thế nào?"
Giang Ly nghĩ một chút nói: "Còn có thể xử lý thế nào nữa? Đào hố chôn chứ sao."
Bạch Thập Nhất nghe xong, sợ hãi vội nhào tới ôm lấy đùi Giang Ly la lên: "Lão đại, đừng như vậy mà! Chúng ta lại được gặp nhau, đây là duyên phận đó. Huynh xem huynh còn thiếu cái gì, để ta giúp."
Giang Ly chỉ vào Bạch Sơn làm nói: "Vốn định thiếu một nha hoàn, nhưng..."
Chưa đợi Giang Ly nói hết, Bạch Thập Nhất đã hô to một tiếng: "Huynh đợi một chút!"
Giang Ly còn chưa kịp hiểu gì thì thấy Bạch Thập Nhất xoay người một cái, tháo búi tóc, mái tóc dài xõa xuống, điệu bộ nghiêng đầu nháy mắt, tô son đánh phấn đầy đủ, còn tìm hai quả táo nhét lên ngực nữa. Hắn nhếch miệng cười với Giang Ly: "Đại ca, huynh thấy ta làm thị nữ của huynh thế nào?"
"Cút!"
Giang Ly giơ chân đá một cước, Bạch Thập Nhất ngay lập tức bay ra ngoài đập vào tường.
Giang Ly xoa xoa mi tâm nhìn Bạch Sơn làm: "Tên này đúng là em trai ngươi à?"
Bạch Sơn làm có chút lúng túng: "Đại nhân, cái này... ừm... em ruột."
Giang Ly phẩy tay: "Được rồi, nể mặt ngươi, tạm thời giữ nó lại đã. Nếu còn giở trò, ta lột da hắn về làm ghế sofa da hổ."
"Đa tạ đại ca!" Không đợi Bạch Sơn làm trả lời, Bạch Thập Nhất đã quỳ trên đất dập đầu cảm tạ.
Giang Ly đã hoàn toàn hết cách với cái đồ không biết xấu hổ này rồi, phẩy tay bảo hắn tránh sang một bên, sau đó hỏi Bạch Sơn làm: "Tô Cửu, Tô Thập đâu?"
"Đại nhân, xin mời đi theo bên này. Chúng ta tuy cướp địa bàn và quyền lực của họ, nhưng cũng không gây khó dễ cho họ." Vừa nói, Bạch Sơn làm dẫn Giang Ly vòng qua mấy hành lang, đi tới một nhà lao vắng vẻ.
Trong phòng giam, tivi, máy giặt, tủ lạnh, ghế sô pha đều đầy đủ cả. Giờ phút này, Tô Thập đang nằm trên ghế sofa ăn trái cây xem phim, còn Tô Cửu thì mặt mày rũ rượi, uể oải ngồi trên một chiếc ghế sofa hình mèo con, ăn linh thạch, vuốt vuốt máy chơi game.
Nghe bên ngoài có động tĩnh, Tô Cửu lười biếng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, sau đó trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ kinh ngạc: "Giang Ly... Ngươi... Đến thật à?"
Nghe được câu này, Tô Thập vội vàng đứng lên, thấy Giang Ly thì mặt mày đau khổ nói: "Giang Ly, ngươi cũng bị bắt hả?"
"Cút, ngươi tưởng ta cũng rác rưởi như ngươi hả? Ngay cả cái nhà cũng giữ không được." Giang Ly đáp lại một câu, sau đó một cước đá tung cánh cửa nhà tù: "Đi, có gì ra ngoài nói chuyện."
"Ra ngoài?" Tô Thập ngẩn người, rồi nhìn Bạch Thập Nhất tội nghiệp đi theo sau lưng Giang Ly, người thì buông thõng hai tay, nhưng nhìn vẫn hung hãn, đặc biệt khi nhìn hắn thì giống như hổ nhìn gà con, vô cùng bá đạo.
Nhưng tóm lại, Tô Thập đã hiểu rõ, dường như hai tỷ đệ hung hãn này đã bị thuần phục. Tô Cửu thấy vậy thì nở nụ cười xinh đẹp, đôi chân dài khẽ đung đưa, hai tay chống xuống, thân hình uyển chuyển từ chiếc ghế sofa mềm mại ngồi thẳng dậy. Cô vươn vai một cái, bờ eo thon lộ ra thật tinh tế, duyên dáng, dáng người trước sau đầy đặn quả thực làm người ta phải trầm trồ.
Cũng may Giang Ly sớm đã quen với vẻ quyến rũ của Tô Cửu, lại thêm tinh thần lực của bản thân vô cùng cường đại, cũng sẽ không bị ảnh hưởng bởi mị công của đối phương. Ngược lại, Bạch Thập Nhất thì không nhịn được lau nước miếng: "Con T nương này đúng là tai họa!"
Bốp! Một nắm đấm đánh ngang tới, Bạch Thập Nhất lại lần nữa bay ra ngoài đập vào tường.
Giang Ly nói: "Tỷ Tô Cửu, đi thôi, đừng có lười biếng nữa."
Giang Ly biết, Tô Cửu không cố ý quyến rũ ai, nét quyến rũ của nàng là tự nhiên, từ nhỏ đến lớn vẫn như vậy, có muốn kiềm chế cũng không được. Cả người nàng như một tinh linh bước đi, nhất cử nhất động đều khiến người ta rung động.
Vậy nên, đương nhiên hắn sẽ không cho rằng Tô Cửu đang câu dẫn mình, chỉ là phẩy tay thúc giục nói.
Tô Cửu ngáp một cái, đứng dậy, lười biếng nói: "Đi thôi... Tiểu Thập, mở đường đi."
Tô Thập nghe vậy thì mặt mày đen như lọ nồi: "Lão tỷ, sao ta có cảm giác tỷ đang gọi thái giám vậy?"
Tô Cửu liếc hắn một cái: "Ngươi đánh ai cũng không lại, còn khác gì thái giám chứ? Thái giám là vì không có cái đó nên không có cách nào nối dõi tông đường, nếu ngươi còn không cố gắng thì sớm muộn gì cũng bị người ta đánh chết, cũng như không có cách nào nối dõi tông đường thôi. Cho nên ngươi và thái giám về bản chất cũng không có gì khác nhau."
Tô Thập mặt mày tối sầm: "Lão tỷ, nếu cha mẹ ở dưới suối vàng biết tỷ nói đệ như vậy, chắc sẽ tức giận đó."
Tô Cửu xem thường: "Nếu cha mẹ biết bây giờ ngươi thành cái dạng này, haha... Thôi, đi thôi, lát lên trên rồi mời ngươi xem tivi."
"Không xem!" Tô Thập lập tức từ chối.
Tô Cửu nhíu mày, nghiêm mặt nhìn hắn: "Có đi không?"
Tô Thập lập tức sợ hãi, ủy khuất nói: "Ta không muốn xem tivi."
Tô Cửu như một nữ vương, vặn tai hắn: "Ta muốn xem! Ngươi phải xem với ta."
Tô Thập bất đắc dĩ nhìn về phía Giang Ly, kết quả Giang Ly lập tức nhìn lên trần nhà, căn bản không để ý đến hai người này.
Tô Thập cầu viện thất bại, đành phải nhận mệnh ủ rũ nói: "Được được được, cùng tỷ xem thì được chưa?" Nói xong, lại than thở một câu: "Lão thiên gia ơi, mau tìm ai đó mang bà chị của con đi đi!"
Nói xong Tô Thập bỗng nhiên nhìn về phía Giang Ly, ánh mắt lập tức sáng lên. Giang Ly bị hắn nhìn đến khó chịu, vội ho khan một tiếng nói: "Bảo ngươi tìm bạn gái, không phải bạn trai!"
Tô Thập: "@#$#@..."
Trên đường ra ngoài, Bạch Thập Nhất mở đường, Bạch Sơn làm đi theo phía sau. Tô Cửu bước nhanh về phía trước, có vẻ như đang có tâm sự, còn Tô Thập thì lẽo đẽo theo bên cạnh Giang Ly, nhỏ giọng nói: "Giang Ly, ngươi thấy chị ta thế nào? Vóc dáng này, khuôn mặt này, tính cách này... khụ khụ, tính cách thì tạm bỏ qua. Có muốn làm tỷ phu của ta không?"
Giang Ly lườm một cái: "Cút!"
"Này, ta nói thật đấy. Giang Ly, tuy chị ta lớn hơn ngươi có chút chút thôi, nhưng mà thật ra chỉ là một chút xíu thôi à. Hồ tộc bẩm sinh tuổi thọ vốn đã dài hơn người thường, một con hồ ly tu luyện có thể sống mấy trăm năm không phải vấn đề. Chị ta ở Hồ tộc thật ra vẫn còn là thiếu nữ trẻ trung thôi. So với nhân loại thì chắc cũng chỉ tầm mười tám mười chín tuổi, tuyệt đối không phải dáng vẻ thục nữ mà cô ấy thể hiện ra đâu. Mà nghĩ ngược lại đi thì nàng còn trẻ nhưng trong lòng lại trưởng thành, ngươi không thấy như vậy thú vị hơn sao?" Tô Thập không ngừng chào hàng chị mình.
Giang Ly thì một mực trợn mắt, cười khẩy, mà Tô Cửu ở phía trước cũng chỉ cách bọn họ chừng mười mấy mét. Ai ở đây chẳng phải người thường, Tô Thập nói vậy, Tô Cửu không có khả năng không nghe được.
Tô Thập chỉ muốn tìm đường chết thôi, dù gì Giang Ly cũng không muốn chết.
Quả nhiên, nghe đến đây, Tô Cửu cuối cùng không nhịn được nữa, đột nhiên quay đầu, vặn tai Tô Thập lôi thẳng đi. Vừa đi, vừa cười ôn nhu với Giang Ly: "Ta mang em trai ta đi lảm nhảm một lát."
Nói xong, Tô Cửu lôi Tô Thập vào một phòng giam trống không bên cạnh, sau đó bên trong truyền ra tiếng gào thảm thiết của Tô Thập.
Nghe thấy âm thanh đó, Giang Ly không nhịn được thở dài: "May mà ta không có chị gái..."
Hắc Liên ghé lại gần nói: "Tuy tên Tô Thập kia hơi hỗn đản, nhưng phải nói, hắn nói cũng rất đúng. Ngươi không thấy, Tô Cửu rất hợp với ngươi à?"
Giang Ly lườm hắn một cái, không phản ứng.
Hắc Liên tiếp tục: "Ta nói thật đấy, ngươi đúng là một kẻ ngốc trong chuyện tình cảm. Còn Tô Cửu thì nhìn qua chính là phong thái đại tỷ tỷ thành thục, EQ cũng rất cao. Cô gái như vậy đi cùng ngươi, có thể chăm sóc ngươi rất tốt đấy. Cuộc sống của ngươi cũng sẽ thoải mái hơn."
Nghe những lời này, Giang Ly lại trợn mắt nhìn Hắc Liên nói: "Ngươi mới ngớ ngẩn đấy! Cả nhà ngươi đều ngớ ngẩn!"
Đúng lúc này, Tô Cửu bỗng nhiên kinh hô một tiếng: "Ai đó!?"
Nghe vậy, Giang Ly lập tức giơ chân đá vào bức tường bên cạnh khiến nó vỡ tan tành, Giang Ly một bước bước vào, chỉ thấy trong phòng có một người!
Người này mặc toàn đồ đen, thu mình vào một góc, tóc tai bù xù, không nhìn rõ mặt. Râu ria của hắn rất dài, dường như đã rất lâu không chăm sóc. Nghe có người quát hỏi, hắn cũng không lên tiếng.
Bạch Thập Nhất nói: "Chắc không phải người chết chứ?"
Giang Ly lắc đầu: "Còn sống, vẫn còn khí đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận