Đại Ma Vương Không Hợp Cách

Chương 355: Nồi sắt dựa vào lớn ngỗng

Chương 355: Nồi sắt dựa vào ngỗng lớn
Xuống núi, Giang Ly bắt taxi đi thẳng tới sân bay.
“Sư phụ, anh lái xe hơi mạnh bạo đấy.” Giang Ly nhìn chiếc taxi một đường vượt ẩu, không nhịn được cảm thán nói.
Tài xế cười nói: “Ha ha… Đừng sợ, tôi lái xe hai mươi năm rồi, ngồi xe của tôi thì cậu cứ yên tâm 120%, chắc chắn đưa cậu đến nơi an toàn, nguyên vẹn.”
Giang Ly nghe thấy lời này thì chỉ biết cười khổ, hắn sao lại thấy câu nói này nghe có vẻ hoảng sợ thế?
Tài xế đang định nói gì đó, thì nghe “bịch” một tiếng!
Một chiếc xe khi tài xế chuyển làn đột ngột tăng tốc, đâm sầm vào mông xe taxi.
Tài xế lập tức nuốt lời nói vào trong, đồng thời không hề hoảng hốt, thuần thục nắm chặt tay lái, một chân ga lao về phía trước một đoạn rồi sau đó chậm rãi giảm tốc, dừng lại ở ven đường.
Sau đó, tài xế còn chưa xuống xe, đã mắng lên: “Mẹ mày có biết lái xe không hả?”
Tài xế vừa mở cửa xe bước xuống, vẻ mặt giận dữ liền biến thành mặt khổ qua.
Giang Ly ghé vào cửa sau nhìn ra phía sau, chỉ thấy một chiếc Rolls-Royce từ từ dừng lại bên cạnh xe, Giang Ly líu lưỡi nói: “Khá lắm, bác tài xe taxi này sợ là phải bán nhà rồi.”
Sau khi Rolls-Royce dừng lại còn có một chiếc xe cảnh sát giao thông đi ngang qua, hai cảnh sát giao thông bước xuống...
Con quạ đen được Giang Ly giấu trong ngực, thò đầu ra, nhìn thoáng qua rồi nói: “Cái này cũng quá trùng hợp đi?”
Chim cánh cụt đầu to mà lại tròn vo, nhét trong quần áo, Giang Ly trông như đang mang thai vậy. Cho nên cuối cùng Đậu Đậu lại bị nhét vào trong cặp da, nghe được quạ đen nói vậy, nó cũng tò mò hỏi: “Thả ta ra ngoài, ta xem tình hình gì nào.”
Giang Ly không để ý đến nó, mà nhíu nhíu mày nói: “Đúng là có chút trùng hợp, bất quá không sao cả, dù sao thời gian của chúng ta đang gấp.”
Nói xong, Giang Ly mở cửa xe, trực tiếp ôm lấy Thiên Mạt rồi bước ra ngoài.
Sau đó mặc kệ chủ xe Rolls-Royce và bác tài xe taxi kinh ngạc nhìn, đi về phía sau chuẩn bị lấy rương.
Bác tài xe taxi nói: “Bị biến dạng rồi, không mở ra được.”
Răng rắc!
Giang Ly tiện tay kéo sập nắp thùng xe phía sau xuống, sau đó lấy ra vali của mình. Trước khi bác tài mở miệng, kín đáo đưa cho anh ta một ngàn tệ nói: “Cầm đi sửa xe, tôi đang có việc gấp.”
Nói xong, Giang Ly một tay lôi kéo cặp da, một tay ôm bé con, đi theo phía sau một ông già mặc áo đen, cứ thế tiêu sái đi.
Trong chiếc Rolls-Royce, lái xe quay đầu hỏi: “Lão gia, mục tiêu đi rồi, chúng ta còn tiếp tục diễn không?”
Ghế sau xe, ngồi một người mặc đồ Đường trang, ôm bình rượu hồ lô, ông lão dáng vẻ rất hiền lành, nhất là khi cười lên trông như một tiểu Phật Đà.
Lúc này, ông ta lại không cười được, mà là không nhịn được mắng một câu: “Thằng cháu này đúng là không có chút tò mò nào, chẳng thèm xem kịch gì cả hả?
Người nghèo đụng vào xe người giàu có, lẽ ra phải xem xem kết cục của cái thằng nhóc kia thế nào chứ?
Haizz, không có lòng hiếu kỳ coi như xong đi, sao một chút lòng đồng cảm cũng không có chứ?”
Lái xe vội ho một tiếng nói: “Lão gia, chiếc xe này còn để nó bồi thường hả?”
Ông lão trừng mắt với lái xe nói: “Nói thừa! Tiền của ta đâu phải gió lớn thổi tới đâu, nó loạn chuyển làn, nó chịu trách nhiệm chứ không phải ta! Để nó bồi, đến mua quần lót cũng phải đền!”
Nói xong, ông lão đẩy cửa bước xuống xe.
Lúc này, hai viên cảnh sát giao thông bước tới nói: “Ông là chủ chiếc xe này phải không?”
Ông lão chỉ vào tài xế nói: “Có chuyện thì tìm hắn, ta còn bận đi câu cá đây. Trong xe có thiết bị ghi hình hành trình, thằng cháu đó chạy ẩu, các cậu cứ xem mà xử lý đi.”
Nói xong, ông lão mang theo hồ lô rượu liền đuổi theo Giang Ly, miệng vẫn lẩm bẩm: “Mắng, ở đâu ra lắm cảnh sát giao thông thế? Đúng là quá trùng hợp đi?”
Sau khi nói chuyện với cảnh sát giao thông vài câu, người trẻ tuổi đi tới chỗ tài xế taxi nói: “Xe của anh bị sao vậy?”
Tài xế taxi lập tức khóc...
“Giang Ly, xe đắt như vậy, bác tài xe taxi kia chắc không đền nổi đâu?” Thiên Mạt có chút đồng tình nói.
Giang Ly coi thường mà nói: “Đều là người trưởng thành rồi, tự mình làm chuyện gì, gây ra hậu quả gì cũng phải rõ. Đã dám lái xe nhanh như vậy thì cũng phải lường trước hậu quả va chạm hoặc gây tai nạn chứ… Giờ hậu quả xảy ra, tuy ngoài dự kiến của hắn, nhưng không đáng đồng tình.”
Giang Ly thấy trong mắt to của Thiên Mạt vẫn còn chút thương cảm, liền nói ra: “Nếu hắn lái xe tông chết ta thì sao?”
Thiên Mạt lập tức rút súng ra nói: “Ta sẽ bắn nát sọ hắn!”
Giang Ly cười nói: “Vì sao?”
“Ta chỉ có mình ngươi là người thân, mặc kệ ai làm tổn thương ngươi, ta đều sẽ giết hắn!” Thiên Mạt chẳng hề lý sự nói.
Giang Ly cười, sau đó trịnh trọng hỏi Thiên Mạt: “Vậy thì con có biết, nếu như hắn tông chết người thì là thân nhân của ai, là anh trai, cha của ai không? Đối phương chết rồi, thân nhân, vợ con, của hắn sẽ ra sao? Nhưng nếu như hắn lái chậm thôi, với hai mươi năm kinh nghiệm lái xe của hắn, có thể giảm thiểu nguy cơ xuống mức thấp nhất. Thế mà hắn lại chọn mạo hiểm…”
Nghe đến đó, Thiên Mạt trầm mặc.
Giang Ly biết, Thiên Mạt đã hiểu, cho nên không nói gì thêm, mà lại chặn một chiếc xe khác đi tới sân bay.
Mà lúc này, ông lão kia vừa xuống xe hướng bên này đi tới, thấy Giang Ly lại bắt xe bỏ đi, lập tức cuống cuồng, cũng đuổi theo chạy.
Nhất thời ở giữa, không ít người ngoái đầu nhìn lại, thầm nói: “Ngọa Tào, ông lão này thể lực tốt thật đấy...”
Còn có ông lão hỏi mấy ông bà khác: “Ở kia có đang đánh nhau không?”
“Không biết à.”
“Chắc có chứ, bằng không làm sao chạy nhanh thế?”
Ông lão kia rõ ràng không phải người bình thường, lục thức rất nhạy bén, nghe thấy rõ ràng tức giận đến suýt nôn ra máu.
Ông ta hung hăng trừng mắt liếc đám ông bà già rỗi việc đi dạo, vội vàng chặn chiếc xe tiếp theo, quăng ra một nắm tiền rồi đuổi theo Giang Ly.
Đến sân bay, Giang Ly đi trước vào một quán ăn, sau đó lấy Đậu Đậu và quạ đen ra.
Hai tên gia hỏa vừa nhìn, quạ đen tranh thủ thời gian kêu lên: “Lão đại, lão đại! Về rồi không cần phải đi nữa chứ? Ngài xem ta này, phương Bắc quá lạnh, lông dài tốc độ cũng nhanh hơn không ít. Bây giờ ta toàn thân lông tơ rồi, dù ngài có quét dầu thế nào đi nữa thì ta cũng không thể biến thành gà Đông An được đâu. Mà nói đi thì nói lại, Đông Bắc cũng có bán gà Đông An đâu, gà con hầm nấm, ngài cũng có nấm đâu mà.”
Giang Ly sờ cằm, gật gù tỏ vẻ đồng ý.
Quạ đen lập tức thở phào nhẹ nhõm…
Đúng lúc này Giang Ly thầm nghĩ: “Có lông gà…” sau đó hai mắt sáng lên, hai tay vỗ vào nhau cười nói: “Đông Bắc đúng là không có gà Đông An, nhưng mà Đông Bắc có món trứng lông nha! Ngươi một thân lông tơ thế này, vừa hay!”
Sau đó, quạ đen với vẻ mặt không còn gì luyến tiếc cõi đời bị Giang Ly bôi một lớp xì dầu và ớt bột, trong lòng gào thét: “Đừng để ta biết là ai phát minh món trứng lông, sống đánh chết, chết đào mồ!”
Xử lý xong quạ đen, Giang Ly nhìn về phía Đậu Đậu.
Đậu Đậu cười khan một tiếng nói: “Quạ đen giả dạng trứng lông còn lớn như thế kia rồi, trứng lông Đông Bắc không có to như vậy, đấy phải là gà con chứ… Với chiều cao của ta thì nhìn kiểu gì cũng không được…”
Giang Ly cười ha ha, trực tiếp cầm túi trùm lên đầu nó, sau đó bỏ thêm vào một miếng dưa muối, chóp chép miệng nói: “Chân không nồi sắt dựa vào ngỗng lớn, về nhà tự thêm canh nóng vào là ăn được! Ha ha, sao mẹ ta sinh ra ta thông minh vậy trời? Ha ha ha...”
Tiện tay dùng máy hút chân không bên trên, bịt kín hai tên gia hỏa cẩn thận, ném vào vali hành lý, Giang Ly đắc ý lôi kéo vali, ôm bé con vào sân bay.
Cũng y như vậy, khi qua cửa an ninh thì Đậu Đậu và quạ đen lại bị lôi ra từ trong vali.
Bất quá, người bị đẩy ra đầu tiên là Đậu Đậu, nhân viên an ninh nhìn Đậu Đậu cùng dưa chua, rồi nhìn về phía Giang Ly.
Giang Ly nhếch miệng cười nói: “Đặc sản địa phương, nồi sắt dựa vào ngỗng lớn, đóng gói chân không.”
“Anh bạn, cái này của anh… Không đúng.” Nhân viên an ninh là một người đàn ông cao to thô kệch, nhưng lúc nói câu này, trong mắt lại đang tỏa sáng.
Giang Ly trong lòng run lên, thầm nhủ, lẽ nào bị phát hiện? Kế hoạch hoàn mỹ của hắn vậy mà cũng bị phát hiện? Chả nhẽ là thiên nhãn sao?
Kết quả liền nghe nhân viên an ninh nói: “Có phải anh bị lừa không vậy? Con ngỗng này dài ngoằng, ha ha… Tôi lớn như vậy rồi, chưa từng thấy con nào xấu xí thế này cả. Anh xem cái cổ này cũng quá ngắn. . . còn cái chân này, như không có luôn. . . mà nhìn nhỏ quá.”
Giang Ly vội ho một tiếng nói: “Sản phẩm mới đấy…”
“Lông còn chưa nhổ sạch sẽ cho người ta, tay nghề cẩu thả quá. Ai bán thế? Lừa người quá vậy? Nói cho anh bạn biết nhé, chúng ta đều là người Đông Bắc, tôi nhìn còn không lọt mắt được đây.”
Giang Ly không ngờ còn gặp được người nhiệt tình, bất quá vẫn tận tình giải thích rằng, Đậu Đậu là loại ngỗng béo lùn, cổ ngắn nhưng nhiều thịt, chân ngắn nhưng cũng nhiều thịt, chủ yếu là mỡ nhiều, hầm lên thì ngon lạ lùng.
Kết quả nhân viên an ninh sinh ra hứng thú, sống chết hỏi Giang Ly chỗ nào bán, anh ta cũng muốn đi mua.
Giang Ly hết cách, đành phải cho đối phương địa chỉ và số điện thoại của Lý Thành Quân.
Sau đó nhân viên an ninh vui vẻ thu địa chỉ, lại lấy quạ đen ra, sau đó lại càng vui vẻ: “Huynh đệ, cái này… cái này là cái đồ gì thế này? Gà không ra gà, chim không ra chim, mà còn một thân lông. . . phía trên còn xì dầu ớt bột nữa, ai da… Cũng giỏi lừa người ghê nhỉ? Cái này chắc lại là sản phẩm mới của anh rồi chứ gì?”
Giang Ly vội vàng nói: “Hàng trứng da… trứng đà điểu.”
Lúc này bên kia hối thúc, nhân viên an ninh cũng không nhiều lời, xác định đồ này không phải hàng cấm, cùng với biết chỗ có thể mua ở chỗ Lý Thành Quân xong, thì trực tiếp cho qua.
Đi xa rồi Giang Ly vẫn có thể nghe được hắn đang lẩm bẩm: “Để lúc nữa phải đi mua một cái về nếm thử mới được.”
Giang Ly tranh thủ thời gian nhanh chóng rời đi, đến quầy đăng ký, thời gian vẫn còn nhiều, Giang Ly để Hắc Liên trông Thiên Mạt và hành lý, mình đi vào nhà vệ sinh.
Hắc Liên thấy thế, lượn một vòng rồi cũng vội vàng đi theo.
“Ngươi tới đây làm gì? Ngươi một đại ma vương, cũng muốn đi tiểu sao?” Giang Ly tò mò nhìn Hắc Liên.
Hắc Liên liếc mắt nhìn hắn nói: “Bây giờ ta không thể giết người, cũng không thể phóng hỏa, ta đi tè thì sao? Ta đang trải nghiệm cuộc sống được không?”
Giang Ly không còn gì để nói...
Cùng lúc đó, bên ngoài, Thiên Mạt một mình ngồi trên chiếc vali, đôi chân ngắn cố gắng chạm đất, như đang lái xe, cứ trượt qua trượt lại trên mặt đất. Vừa trượt vừa phàn nàn nói: “Đi vệ sinh lâu vậy, đàn ông đi vệ sinh cũng phải xếp hàng sao?”
“Cô bé, cháu đi một mình hả?” Đúng lúc này, một khuôn mặt lưỡi cày đột nhiên áp sát lại, gương mặt toàn nếp nhăn kia cười phảng phất có thể kẹp chết một con ruồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận